CHƯƠNG 19
Nghe được Lý Ân nói, mặt Thiên Ái càng đỏ, xấu hổ
kéo chăn lên che đầu nhưng lại thấy thân thể của hai người, càng phẫn uất oa oa
kêu lớn: “A ~~~ Đáng ghét, hai người mau đi mặc quần áo vào!”
Lạc Tư cùng Lý Ân buồn cười nhìn Thiên Ái, biết
nếu mình không chịu đi mặc quần áo, Thiên Ái khẳng định sẽ chết dí trên giường,
hai người chậm rãi tiêu sái xuống giường, mặc bộ hắc y lúc trước, nhìn Thiên Ái
đang quấn chăn như con nhộng trên giường, trong ngực là ấm áp không gì sánh được.
Lạc Tư đi đến bên người Thiên Ái, ôn nhu kéo
chăn xuống, quả nhiên thấy khuôn mặt bởi vì có chút khó thở mà ửng hồng, yêu
thương nói: “Tiểu Ái, không nên như vậy, đem chăm trùm đầu sẽ khó thở!”
Lý Ân đi mở tủ quần áo, nhìn nhìn quần áo bên
trong, có chút không thể tin được: “Ái Ái, đây là có chuyện gì? Tủ quần áo
của em thế nào ngoại trừ đồng phục ra không còn cái gì khác, em…. aish… . .
.”
Nhìn tủ quần áo của Thiên Ái, Lý Ân hoàn toàn
minh bạch cậu trong quá khứ đã sống như thế nào, Lý Ân không dám tưởng tượng, nếu
như không có mình cùng Lạc liệu Thiên Ái đối với cuộc đời còn có chút vướng bận
nào hay không…
Lạc Tư là song sinh với Lý Ân, đương nhiên biết
anh đang suy nghĩ cái gì, ôm lặt lấy thân thể gầy yếu của Thiên Ái, “Tiểu
Ái… đáp ứng ta…. hảo hảo quý trọng thân thể của em… Chúng ta yêu em… em
không quý trọng bản thân mình như vậy…. bọn ta sẽ rất đau lòng!”
Thiên Ái biết, tình yêu của hai người là thật,
có lẽ…. từ lần đầu tiên gặp nhau trong mộng, tâm cậu đã từ từ bị hai người họ
hấp dẫn…. cuối cùng bị bọn họ hoàn toàn nắm giữ… cho nên dù có bị bọn họ ức
hiếp đến ngất đi, cho dù bị bọn họ dùng… đạo cụ… làm mình…. haizzz…
chính là vẫn không có cách nào ghét được bọn họ!
Chỉ có thể nói…. tất cả đều là do số mệnh!
Thiên Ái bất giác nghĩ.
“Tiểu Ái, em đang nghĩ cái gì? Để chúng ta
biết một chút đi!”
Thiên Ái nhìn hai người, khuôn mặt rất đỗi bình
thường lại nở ra nụ cười xinh đẹp, “Đồ ngốc, em đang nghĩ đến hai người…
thật sự là… các anh không nên suy nghĩ quá nhiều!”
Nghe được cậu trả lời, hai người thỏa mãn cực
kì, “Ái Ái, tới, em không cần động, chúng ta giúp em mặc quần áo! Chờ chút
nữa, bọn ta sẽ gọi tiểu ma đi lấy cho em ít quần áo, em đâu thể chỉ mặc mỗi đồng
phục trường…”
“Đồng phục là được rồi, em muốn đi học!”
“Tiểu Ái, thân thể của em… chịu nổi
sao?”
Nghe được câu hỏi của Lạc Tư, Thiên Ái lập tức
biết anh hỏi cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, “Còn không phải
là tại hai người làm hại? Còn dám hỏi em? Lạc, mau đem thứ trong cơ thể em lấy
ra!”
“Ái Ái… lẽ nào em không muốn bọn ta cùng
nhau tiến nhập thân thể của em sao? Chúng ra thực sự rất muốn!”
“… … . . .”
Thiên Ái không biết nói gì nhìn hai kẻ xấu xa
kia, thoáng thở dài một hơi, “Được rồi…. Giúp em mặc quần áo! Hai người
là đồ sắc ma!”
Hai người thấy Thiên Ái chịu thỏa hiệp, vui vẻ
giúp cậu mặc đồng phục, bởi vì trời đã có điểm lạnh, Lạc Tư săn sóc giúp cậu mặc
thêm áo khoác, đợi đến lúc quần áo mặc xong, Thiên Ái đã xấu hổ đến không thể
ngẩng đầu lên, hai người họ thật là cái gì cũng dám làm…
Vừa rồi lúc hai người họ giúp Thiên Ái mặc quần
áo, cẩn thận tỉ mỉ khoác y phục lên thân thể xích lõa, Thiên Ái chỉ cảm thấy có
hai đôi mắt nóng rực chăm chú nhìn lên thân thể mình, nhưng mà… cậu không có
cách nào cự tuyệt hai người đó.
Đợi ba người mặc đồ xong xuôi, đương nhiên, có
hai tên sắc lang không đời nào bỏ qua cơ hội tốt được táy máy tay chân, hai người
cảm thấy mĩ mãn, cùng với Thiên Ái cả mặt đỏ bừng chậm rãi đi ra khỏi phòng, thật
may lúc này đang trong giờ học, tất cả mọi người đều đang ở trên lớp nên mới
không có ai nhìn thấy hình cảnh khiến kẻ khác kinh ngạc này.
Bởi vì dị vật trong mật huyệt không bị lấy ra,
Thiên Ái trong lòng đang thầm chửi bới hai kẻ bên cạnh, cũng hận chính mình nhẹ
dạ, sao lại đồng ý cái loại yêu cầu này chứ… haizzz…
Thiên Ái không thể đi nhanh, hai người họ cũng
chậm rãi đi bên người cậu, cả hai không có ôm Thiên Ái đi là vì cậu không chịu,
nếu để người khác thấy cậu trái ôm phải ấp hai nam nhân tuấn mĩ như thế này sẽ
phá vỡ nguyên tắc sống điệu thấp(1) của cậu!
Thiên Ái còn chưa có biết, từ ngày hôm qua cậu
đã bị hai người giống như hộ tống công chúa đưa trở về kí túc xá, hơn nữa Lý Ân
còn xuống căn tin mua đồ ăn cho cậu, chuyện tình của cậu với hai người họ đã bị
đồn đến sôi sùng sục rồi.
Thiên Ái cố nén cảm giác không khỏe, mỗi lần muốn
nhấc chân bước đi, thứ gì đó trong cơ thể lại bị đè ép loạn khiêu, làm nửa thân
dưới của cậu càng ngày càng tê dại, mặt cũng càng ngày càng đỏ, cậu mang theo
chút phẫn nộ trừng mắt nhìn hai người hai bên trái phải.
Hai người bị nhìn chằm chằm chỉ cảm thấy cái liếc
mắt của Thiên Ái mang theo phong tình vạn chủng, làm cả hai có chút hưng phấn. Lý
Ân xấu xa đẩy Thiên Ái ra sau một cây đại thụ, ép cậu lên thân cây, mặt đối mặt,
nửa thân dưới ma sát lên người cậu.
“Ái Ái…. không nên dùng ánh mắt như vậy
nhìn chúng ta, em xem, em cảm giác được không? Thứ này là vì em mà xung động đứng
lên, tin anh đi… Lạc cũng giống như thế này rồi…. Ái Ái, em hoàn toàn không
biết trong mắt chúng ta em có mị lực lớn đến cỡ nào đâu!”
Không thể tin nổi, hai tên này là dã thú sao???
Thiên Ái không hề suy nghĩ đã nói ra miệng,
“Anh… các anh là… dã thú sao??? Gương mặt em bình thường như vậy…
thân thể gầy tong teo còn mang theo bệnh trạng…. các anh… ô… đừng… A
a… không nên… . . .”
Chú thích:
(1) Điệu thấp: Khiêm tốn, tự hạ thấp
mình, giảm thiểu sự chú ý của người khác.
Thú ái – chương 20