Đợi lúc đến biệt thự, đứng ở bên ngoài thấy hai nóc biệt thự tinh sảo nằm thấp thoáng trong đám cây cối xanh ngắt. Trước mặt biệt thự chính là hồ Nhạn Minh, đình quanh co ngắm cảnh, nằm trước mặt biệt thự. Phảng phất cả hồ Nhạn Minh đều là lâm viên tư gia (vườn trồng cây của nhà riêng). Thả mình trong đó, thoáng như cách xa tiếng động lớn ồn ào của chốn đô thị, sự yên lặng xa xăm làm người ta khao khát.
Đẩy cửa lớn của biệt thự ra, đập vào mắt chính là cửa phòng lớn và hành lang lót đá cẩm thạch đen, hai bên phòng khách rộng rãi sáng ngời là cửa sổ và chắn song hình vòm văn nhã tinh xảo, vừa trang trọng lại không mất xinh đẹp.
Phong cách trang hoàng quen thuộc, nhất thời Tố Y ngây ngốc ở nơi đó, thoáng như trở lại kiếp trước.
Mãi đến khi một trận tiếng đập cửa vang lên, mới cắt ngang Tố Y đang đi vào cõi thần tiên xa xôi.
“Lâm sư huynh?” Tố Y mở cửa, phát hiện Lâm Tử Mặc đứng ngoài cửa.
“Anh nhìn thấy xe của em dừng ở bên ngoài, nên đến đây nhìn xem. Thế nào, trang hoàng lại vừa ý chưa?”
“Cực kỳ vừa ý, em đang xem xem. Lâm sư huynh có muốn đi vào tham quan không?” Tố Y cười tránh chỗ cửa mở ra.
Lâm Tử Mặc đi vào biệt thự, vừa nhìn xung quanh vừa hỏi Tố Y, “Sư muội định lúc nào mua đồ dùng trong nhà thế?”
“Chuyện này, chủ nhật lại đi xem đi, em định bảo người của đại lí Riso đến nhà nhìn xem, sau đó để cho bọn họ giới thiệu thêm. Đồ dùng trong nhà của họ thiên về kiểu Âu, trang hoàng nhà em có vẻ hợp. Lâm sư huynh cũng đã chọn xong chưa?” Tố Y thuận miệng hỏi.
“Anh còn muốn tổ chức thành nhóm mua đồ dùng với Tố Y sư muội mới đúng! Căn nhà là em thiết kế giúp anh, cho nên, anh cũng không biết chọn đồ dùng gì tốt.” Lâm Tử Mặc bình tĩnh nhìn về phía Tố Y.
“Bên kia của anh mà nói, chọn đồ dùng hiện đại đơn giản một chút thì tốt hơn. Em đề nghị anh cũng để cho người của đại lý xem qua căn nhà xong, lại đưa cho anh xem giới thiệu thì tốt hơn.” Tố Y đưa ra đề nghị với Lâm Tử Mặc.
“Được, vậy anh liền nghe sư muội. Phía bên trang bị phòng thu âm của em khi nào thì lắp đặt?”
“Em bảo bọn họ ngày mai qua đây lắp đặt. Đúng rồi, Lâm sư huynh, chi phí trang trí phía bên em kết toán với ai ạ?”Từ lúc sửa sang đến bây giờ, Tố Y còn chưa lấy ra một chút phí trang hoàng nào. Hiện tại sửa sang xong, chính mình cũng vô cùng hài lòng, vẫn nên nhanh chóng trả tiền cho người ta thì tốt hơn.
“Ngày mai đi, ngày mai em muốn qua đây lắp đặt thiết bị. Thì để bọn họ ngày mai qua đây luôn, để tránh anh lại đi thêm một chuyến.” Lâm Tử Mặc nhìn nhìn Tố Y lại hỏi tiếp: “Tố Y sư muội, anh nghe nói gần đây có rất nhiều công ty giải trí và phòng làm việc đều tìm em. Em ứng phó được không? Có muốn hỗ trợ hay không?”
“Không cần, gần đây đã không cần ứng phó rồi, hiệu trưởng Mã đã chắn hết giúp em.”
Tố Y nhớ tới Mã Túc Minh không khỏi cong khóe môi, một ông già thật đáng yêu, chỉ là hơi nói nhảm.
“Lâm sư huynh, thời gian không còn sớm, em phải trở về trường học rồi.”
“Vốn anh muốn mời Tố Y sư muội ăn cơm trưa, em giúp anh thiết kế biệt thự, còn chưa cảm ơn em đâu!” Lâm Tử Mặc nhìn đồng hồ, còn chưa đến mười rưỡi.
“Lần sau đi, lần sau em mời anh!” Tố Y cười trả lời.
“Tố Y sư muội, em luôn mời anh ăn cơm, anh sẽ cực kì bị tổn thương lòng tự tôn đó! Em như vậy, khiến anh hoài nghi giới tính của mình.” Lâm Tử Mặc nhìn nhìn Tố Y, sau đó đột nhiên cười nói.
Tố Y sửng sốt, sau đó cũng bật cười!
Cũng không đúng sao, hình như mỗi lần đều là chính mình nói muốn mời Lâm Tử Mặc ăn cơm. Đối với một người đàn ông mà nói, dù sao để nữ sinh mời khách, quả thật rất tổn thương lòng tự tôn.
“Vậy được rồi, vậy thì lần sau có cơ hội xin Lâm sư huynh mời em ăn cơm đi! Ngày mai gặp lại.” Tố Y cười nói lời từ biệt với Lâm Tử Mặc.
Chờ Tố Y sắp xếp thiết bị trong phòng thu âm xong, lại lắp thêm đồ dùng điện trong nhà, đã là một tuần sau rồi. Nhìn trên sổ ngân hàng số tiền còn lại không có mấy, Tố Y cảm thấy trái tim cũng đang nhỏ máu, không có tiền mua nhạc cụ nữa!
Mùa đông Yến Kinh năm nay dường như đặc biệt lạnh, buổi chiều Tố Y từ trong thư viện đi ra, nhanh chóng quấn lên người chiếc áo khoác dày, vội vã đi về phía kí túc xá.
Đợi Tố Y đẩy cửa ra, phát hiện tất cả mọi người ở đây.
“Tố Y, cậu trở về rồi? Vẫn chờ cậu đó.”
Lữ Bình nhìn thấy Tố Y, vội vàng đứng lên nói.
“Làm sao vậy? Có việc gì?” Tố Y kỳ quái nói. Từ lần trước sau khi tranh chấp với Lữ Bình, cuối cùng Lữ Bình trốn tránh chính mình. Hiện tại đột nhiên nhiệt tình như vậy, khiến Tố Y không khỏi đề cao cảnh giác.
“Hôm nay là sinh nhật tớ, mời mọi người ăn bữa cơm tối. Hiện tại chỉ chờ cậu trở về thôi.” Lữ Bình cười nói.
“Cậu? Sinh nhật?” Chuông báo động trong lòng Tố Y vang lên mãnh liệt! Cô nhớ rõ sinh nhật Lữ Bình là tháng 4, hiện tại mới tháng 12, sinh nhật cái gì a. Chuyện bất thường tất có điều quái lạ!
“Chỉ bốn người chùng ta sao? Cậu còn mời người nào không?” Tố Y để sách trong lòng lên bàn, vừa sắp xếp vừa hỏi.
“Còn có một người đồng hương của tớ, thành 5 người chúng ta. Cậu cũng biết, tiền sinh hoạt của ta rất ít, nên chọn một nhà hàng nhỏ bên ngoài trường học, các cậu đừng ghét bỏ.’
“Một người đồng hương? Lần trước cậu đi cả đêm không về ngủ, là sinh nhật của đồng hương kia sao?’ Tố Y đột nhiên quay đầu cười xấu xa hỏi Lữ Bình.
“A ~ không phải, không phải sinh nhật lần trước kia.” Lữ Bình sửng sốt, cuống quít giải thích.
“Vậy cậu làm gì mà không mời đồng hương có sinh nhật lần trước kia đi? Sinh nhật lần trước người ta cũng đã mời cậu rồi.”‘ Khóe miệng Tố Y lộ ra một nụ cười châm chọc.
“Đúng vậy! Nếu người ta mời cậu sinh nhật lần trước, vậy hôm nay cậu cũng nên mời lại người ta. Không đủ tiền chúng ta thiếu một hai món ăn cũng không sao đâu!” Chu Thư Linh cũng hùa theo.
Hoàng Thải Vi không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Lữ Bình, ý tứ trong mắt vừa nhìn qua thấy ngay.
“Đồng hương sinh nhật lần trước kia, hôm nay có việc không ở trong trường học, cho nên tớ không mời cô ấy.” Lữ Bình phản ứng cũng nhanh chóng.
Tố Y cúi đầu che giấu trào phúng trong đáy mắt! Đồng hương? Là Trần Chí Lâm đi! Xem ra việc gọi là sinh nhật này, chỉ là một cớ để cho Trần Chí Lâm lên sân khấu.
Lần trước đã cảnh cáo Lữ Bình, còn tưởng rằng cô ta hẳn là không nên lại trêu chọc mình, xem ra, còn còn chưa hết hi vọng nhỉ!
Vậy mà còn muốn cùng tra nam (*) Trần Chí Lâm kia tính kế mình. Tốt, các ngươi đã tự muốn chết, vậy thật đúng là không thể trách ta ra tay đối phó các ngươi.
Tố Y ngồi trên ghế, xoay người nói với Lữ Bình: “Lữ Bình, hiện tại cậu mới nói là sinh nhật cậu, cũng không kịp mua quà cho cậu, đừng để ý nha!”
“Tớ và Thái Vi cũng chưa mua, chúng tớ cũng vừa mới biết hôm nay là sinh nhật Lữ Bình!” Chu Thư Linh cau mày nói.
“Không cần mua quà, tớ đã nghĩ muốn thừa dịp sinh nhật tớ, để bốn người chúng ta cùng liên hoan một bữa.” Lữ Bình cười mỉa “Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta thu thập một chút liền qua đi.”
Đến lúc Lữ Bình nói chỗ kia, Tố Y không khỏi bĩu môi. Đôi nam nữ chó má này, nghĩ muốn lừa gạt một phòng lớn cũng không nỡ bỏ vốn, khách sạn nhỏ như vậy, mời một bữa cũng không quá 100 đồng, thật đúng là keo kiệt!
Đợi cửa phòng bị đẩy ra, quả nhiên, tên tra nam Trần Chí Lâm kia cũng đã ở bên trong rồi.
“Lữ Bình, đây là bạn trai của cậu sao?” Tố Y nhìn thấy hành vi của Trần Chí Lâm, xấu xa cười nói.
“A ~ không phải. Cậu ấy là đồng hương với tớ.” Trong lòng Lữ Bình hoảng hốt, vội vàng phủ nhận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT