Trong điện thoại ấp a ấp úng với ông chủ Ngôn hồi lâu, tôi vẫn chưa nói ra chuyện ba muốn gặp anh ta.
Từ trong nhà chạy vội mấy cây số đến chỗ chặn xe của ông chủ Ngôn, tôi vẫn chưa nói ra chuyện ba muốn gặp anh ta.
Sau khi ông chủ Ngôn kéo tôi lên xe, tiếp tục chạy hướng về phía nhà tôi, anh ta thấy nét mặt tôi muốn phóng rắm mà còn bướng liên tục nhịn xuống, mặt không đổi sắc khuyên tôi có gì cứ nói thẳng, tôi vẫn chưa nói ra chuyện ba muốn gặp anh ta.
Mãi đến khi xe anh ta dừng ở trước cửa nhà tôi, tôi trông thấy ba đại nhân đứng ở cạnh cửa sổ trên lầu. tôi giữ chặt tay ông chủ Ngôn, khúm núm nói một câu: “Ba em muốn gặp anh.”
Thân thể ông chủ Ngôn rõ ràng cứng đờ, giọng nói kèm theo nguy hiểm: “Nhậm Minh Bích, sao em không nói sớm một chút, điều gì làm cho em khó mở miệng?”
Tôi ủy khuất bĩu môi: “Hu hu, người ta cũng không muốn đâu, người ta chỉ sợ anh tức giận thôi.”
Ông chủ Ngôn khẽ nâng cằm, đường cong cổ tuyệt đẹp, anh ta điều chỉnh tốt hô hấp bình tĩnh nhìn tôi: “Nói đi, rốt cuộc em còn lời vô sỉ gì chưa nói.”
Ưm….lời vô sĩ….người ta cũng có muốn đâu…
Tôi cúi gằm đầu, cực kì nhỏ giọng nói: “Em nói anh là Thầy dạy bổ túc của em.”
Một mảnh trầm mặc.
Tôi vụng trộm giương mắt, mặt ông chủ Ngôn không chút thay đổi nhìn chằm chằm tôi, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên một loại cảm xúc tên là tan vỡ và tức giận.
“Em sai rồi…..” tôi giật nhẹ tay áo của anh ta, đáng thương tội nghiệp nhận lỗi.
Ông chủ Ngôn lạnh lùng pia liếc tôi một cái, không lên tiếng.
Thường ngày trên bàn cơm chỉ có tôi và Lão Thái Hậu, lúc này xuất hiện thêm hai vị đại nhân, mỗi người một lứa.
Đặc biệt là bầu không khí không được tự nhiên, nhất là sắc mặt âm u không rõ của ba đại nhân, tôi nhìn mà trong lòng run sợ, giật mình, hoang mang lo sợ.
Chiến trường không tiếng động, tràn ngập khói thuốc súng.
Lão Thái Hậu không phát hiện chút nào, mặt mày vẫn hớn hở như cũ, ba hồi gắp thịt cho ba, bốn hồi gắp rau cho ông chủ Ngôn, gắp cho tôi------xương cá.
= = xin hỏi mẹ đại nhân, ngài gắp xương cá cho con là vì nguyền nhân gì, hi vọng con sớm bị mắc xương cá mà chết sao…..đại gia vốn đã mắc kẹt chết đi sống lại trong ánh mắt đối nghịch giữa ba và ông chủ Ngôn, ngài còn cho con thêm một nét, ngài là có âm mưu gì hả ngài.
“Cậu chính là ‘giáo viên phụ đạo’ của Minh Bích đi.” Nét mặt ba nghiêm túc, trong lời nói có mảy may lạnh lùng.
Ông chủ Ngôn ung dung bình tĩnh mỉm cười: “Chào bác.”
Ba không ấm không nóng gật đầu, mỗi câu nói chuyện cùng ông chủ Ngôn đều mang theo nhàn nhạt xa cách. Ông chủ Ngôn từ đầu đén cuối đều ở trạng thái vinh nhục không sợ hãi, chỉ là khi ánh mắt bay đến chỗ tôi thì mơ hồ tràn ngập ý tính sổ sau.
Một trái bóng cao su đá tới đá lui giữa bọn họ, sau đó không biết làm sao liền đá về phía tôi------
“Con bé nhất định gây thêm không ít phiền phức cho cậu.”
“Chuyện của em ấy đối với cháu mà nói tuyệt không phải phiền phức.”
“A…? quan hệ giữa hai người dường như rất tốt?”
“Bác trai, cái này người có thể hỏi Minh Bích.”
Sau đó, hai tròng mắt lợi hại của ba đại nhân và ánh mắt tràn ngập uy hiểm đe dọa của ông chủ Ngôn bắn về phía tôi, trong lòng tôi, rùng mình, không khỏi thầm kêu khổ không ngừng, đây là chuyện gì vậy!! Thảo dân tôi không có đắc tội gì với hai vị đại nhân, vì sao phải kéo tôi vài trong cuộc chiến của đàn ông bọn họ! đại gia không phải bia đỡ đạn mà!!!
Tôi thận trọng trả lời ba:
“Con và ‘Thầy Ngôn’….là tình cảm cách mạng vững vàng, ha ha ha.”
Ba mặt không đổi sắc, hỏi tiếp: “Đơn giản là bạn bè sao?”
Tôi giành mở miệng trước ông chủ Ngôn: “Tình bạn trong sáng thuần tuy1~”
Ba đại nhân hài lòng gật đầu, mà mặt ông chủ Ngôn vẫn như trước không thay đổi, trong đôi mắt rõ ràng hiện lên buồn bực tức giận.
Ách, đại gia tạm thời làm phản để ông chủ Ngôn ở tạm thế hạ phong.
Lần này ba trở về, dường như chỉ ở nhà một tuần, Lão Thái Hậu có thể vui vẻ, khổ cho tôi, ba ở nhà một ngày, tôi liền tiếp tục lặp lại sống không bằng chết chết không bằng sống.
Trong quá khứ khoản thời gian ba về nhà cũng không quá ba ngày, hiện tại cư nhiên muốn ở lại một tuần. oh my god, sống một ngày bằng một năm đó nha, chừng tỏ đại gia sau này 7 năm không thể về nhà họ Ngôn, không thể quang minh chính đại cùng ông chủ Ngôn chàng chàng thiếp thiếp ôm ôm ấp ấp, thậm chí không thể giờ trò sờ mó với anh ta.
Đây là hành hạ trắng trợn mà!!! Đại gia không có ông chủ Ngôn tựa như cá thiếu nước, sẽ khô héo mà chết!!! (tác giả: thí dụ của cô rốt cuộc cũng giống một chuyện rồi!! cô gái ngốc nghếch mới lớn của chúng tôi!!!)
Hu hu hu! Đại gia không muốn là bọ hung mất đi phân và nước tiểu(Tác giả:………coi như trước đó ta chưa nói gì!)
Ngoài cửa.
Tôi vẻ mặt cười nịnh nọt: “Ông chủ Ngôn, anh đừng tức giận có được không?”
Ông chủ Ngôn dịu dàng pia liếc tôi một cái, phủi tay chuẩn bị rời đi.
Tôi chợt nhào lên ôm lấy thắt lưng của anh ta, sợ hãi reo lên: “Ông chủ Ngôn, người ta biết sai rồi! anh đừng không để ý đến người ta má!”
Ông chủ Ngôn dễ dàng gỡ móng heo của tôi ra, không nói lời nào tiếp tục đi.
Nhìn bóng lưng ông chủ Ngôn rời đi, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống, không khỏi thống hận chính mình vì sao trước đó không trực tiếp thẳng thắn với ba, rõ ràng biết ông chủ Ngôn nhất định không thích bị ba nhận nhầm là thầy giáo, tôi vẫn như cũ không lo lắng cảm thụ của anh ta.
Hu hu, đại gia là đứa khốn nạn từ đầu đến chân! Bây giờ tốt rồi, ông chủ Ngôn tức giận, không để ý đến tôi rồi! không để ý đến tôi rồi!!!
Đại gia trở thành cá thiếu nước, sắp khô héo mà chết, đại gia trở thành bọ hung mất đi phân và nước tiểu, sắp chết đói!!
Oa hu hu…
Trong tầm mắt mông lung bỗng dưng xuất hiện một đôi chân, một đôi chân khiến đại gia kích động vô cùng, tôi nâng gương mặt dính lệ loang lỗ, ánh mắt hi vọng nhìn về phía ông chủ Ngôn tràn ngập hết cách(bất đắc dĩ).
Anh ta đưa tay lau đi nước mắt nước mũi của tôi, trầm thấp nói: “Em khóc cái gì chứ.”
Không đợi tôi trả lời, anh ta lại nói: “Là tôi nên ủy khuất mới phải, là tôi nên khóc mới đúng.”
Tôi tiến lên muốn ôm anh ta, bàn tay đến giữa không trung lại dừng lại, sợ hãi lại bị anh ta đẩy ra. Thấy thế, ông chủ Ngôn nhíu mày, trong con ngươi sâu thẩm hiện lên tự trách, một tay kéo lấy tôi ôm chặt vào lòng.
Anh ta cúi người ở bên tai tôi, tầm thấp thở dài: “Anh không có tức giận---“
Tôi ra sức ôm lấy anh ta, mang theo tiếng khóc cắt ngang lời anh ta: “Anh rõ ràng tức giận. anh không để ý đến em! Anh còn đẩy em ra!!”
Ông chủ Ngôn thì thầm: “Thật xin lỗi, anh đảm bảo sau này tuyệt đối không có loại tình huống này.”
Tôi hít hít mũi gật đầu, đầu cọ cọ trong ngực anh ta. Ông chủ Ngôn bỗng nhiên cười, cười cực kì bí hiếm sâu xa, khó hiểu.
Giọng nói tao nhã mê người của anh ta vang lên bên tai: “Ba em đang nhìn chúng ta----từ lúc anh đẩy em ra.”
………..
Cả người bỗng dưng cứng ngắc, trong đầu bỗng chốc trống không, đầu vùi vào trong ngực anh ta vẫn không nhúc nhích, đáy lòng nhanh chóng suy nghĩ làm sao giải thích với ba về hình ảnh chúng tôi chàng chàng thiếp thiếp ôm ôm ấp ấp này.
Lúc tiễn ‘Thầy Ngôn’ tôi lưu luyến không thôi lệ rơi lã chã, cố có một cái ôm ‘tràn ngập tình bạn bè’ với anh ta……..mọi lời giải thích sàng lọc loại bỏ như thế hiện lên trong đầu.
Hình ảnh ông chủ Ngôn không chút do dự đẩy tôi ra phút chốc hiện lên trong óc, lòng tôi co rút, từ trong ngực anh ta ló đầu ra nhìn về phía ba ở bên cạnh cửa sỗ trên lầu. Rống như Sư Tử Hà Đông: “Ba! Anh ấy không phải thầy con! Anh ấy là---người đàn ông của con!”
Sắc mặt ba đại nhân âm trầm, tầm mắt sắc bén như dao từng cái bắn trên nguòi tôi, tôi co rúm lại theo bản năng trốn vào trong ngực ông chủ Ngôn.
“Nhậm Minh Bích! Cô đứng yên đó cho tôi!” ba hét lớn một tiếng.
Tôi vội vàng đứng yên, đầu cúi thật thấp. trong lòng cực kì khinh bỉ ba, cố làm ra vẻ, ông quản tôi cái gì chứ, cả tôi bao nhiêu tuổi ông cũng không nhớ được, dựa vào đâu dại gia thích ai còn phải được sự cho phép của ông!
“Bác trai---“
Ba lạnh giọng cắt ngang lời anh ta: “Đừng gọi tôi là bác trai, tôi nhận không nổi!”
“Ngôn Siêu Kế, 29 tuổi, tổng giám đốc công ty BMR, lại còn là người thừa kế thứ 5 của xí nghiệp Ngôn thị, hửm? thân phận như vậy, tôi có thể nhận nổi một tiếng bác trai của cậu sao.”
Trong không khí lan tràn ngảy may mùi thuốc súng, yên lặng trầm mặc.
Tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó phát nổ.
Nghe được giọng điệu châm chọc khiêu khích của ba gương mặt anh tuấn của ông chủ Ngôn cứng nhắc, tôi thấy liền bốc hỏa, ba dựa vào đâu mà dùng giọng điệu chế nhạo đó ca ngợi ông chủ Ngôn!
“Phải, anh ấy không nên gọi ba là bác trai.” Ánh mắt trừng càng lúc càng lớn, tôi tức chết: “Anh ấy nên gọi ba là ông nội mới đúng!”
Ông chủ Ngôn kéo lấy tay tôi ra sức nhéo, tôi biết là anh ta muốn tôi ngậm miệng, cứ nghe lời dạy của ba. Nhưng mà đại gia không cam làm không nỡ, lúc đầu đại gia sợ ba biết ông chủ Ngôn, là vì sợ ông chia rẽ bọn tôi, mà lúc này nếu ông biết rồi, vậy tôi cũng không cần cố kỵ gì, ai cũng đừng mơ tưởng chia rẽ bọn tôi.
Quan trọng nhất là, ông chủ Ngôn nhà tôi chỉ được phép để tôi bắt nạt, tôi tuyệt đối không để người khác bắt nạt anh ta, cho dù người này là ba tôi.
Sắc mặt ba trong nháy mắt xanh mét, tực giận vô cùng, vỗ mạnh xuống bàn: “Nhậm Minh Bích! Con biết con đang nói gì không!”
“Con biết! ba vốn già, chẳng lả ba còn là tên nhóc trẻ tuổi sao?!” tôi không sợ chết cãi lại.
“Phải rổi! con phản rồi!” ba thở hổn hển đứng lên, Lão Thái Hậu vội vàng xông đến ngăn cản ông, quay đầu trừng tôi: “Minh Bích, con nói ít một câu đi!”
“Ba không nói anh ấy, con liền không nói.”
“Con biết ba là gì của con không? Cư nhiên dám nói chuyện như vậy với ba!”
“Ba là ai? Chẳng phải ba là Tham Mưu Trương tài giỏi của hải quân sao?”
“Lý Quỳnh! Lấy roi cho anh!”
Thoáng chốc người xung quanh đều biến mất, còn lại một mảnh tối đen. Thân thể không kiềm chế được phát run, tôi nhớ đến cảnh tượng trước đây, ba giơ cao roi đánh tôi……
Năm ấy, tôi khoảng 5 tuổi, rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho ba đánh tôi, đến nay tôi vẫn không rõ lắm.
Lúc ấy chúng tôi không hề sống ở khu nhà ở bây giờ, mà là ở tại trụ sở lớn quân khu Công Chính phía tây nam, khi đó ba cũng không phải Tham Mưu Trưởng của hải quân, là trung tướng của hải quân. Một ngày ba nổi giận đùng đùng từ bên ngoài trở về, trước kia còn không hiểu chuyện, tôi chỉ y theo tâm trạng của mình muốn làm gì thì làm đó, có lẽ vẫn còn có chút mong mỏi ba, tôi liền ngây thơ ngọt ngào kêu ba ba chạy về phía ông, sắc mặt ba có chút chuyển biến tốt đẹp.
“Nhậm Minh Bích! Nhậm Minh Bích!” đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của trẻ con, là Quý Tiểu Quang con trai dì Lý bên cạnh. Lúc này cậu ta cầm mấy cái kẹo que trên tay ngoắc ngoắc tôi, tôi mở hai tai của ba ra, nhanh chân chạy về phía tiểu Quang.
Ba giữ chặt áo của tôi, giọng tràn ngập thống hận: “Không được đi.”
Tôi giãy thân thể nhỏ bé, miệng hô: “Con muốn kẹo que, con muốn kẹo que! Ba ba buông! Con muốn kẹo que!”
Bỗng dưng ông nhẹ buông ta, tôi té xuống đất, sững sờ nhìn ông.
Bỗng nhiên sắc mặt ba dữ tơn: “Con nghe ba nói, hay nghe nó nói?”
Tôi theo bản năng trả lời: “Kẹo que…”
Bỗng nhiên ba ngửa đầu lên cười to, hung ác nói: “Ha ha ha ha! Con chọn nó, mà không cần ba con?”
Không biết ba làm sao biến ra cây roi, tôi biết ông giơ roi lên, sau đó hung hăng quất vào trên người tôi, thân thể truyền đến đau đón tôi òa một tiếng khóc lớn lên, Quý Tiểu Quang dường như cững sửng sốt, kẹo que trên tay rơi xuống đất, sợ đến mức bất động đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn ba tôi một roi lại một roi đánh vào tôi ở trên mặt đất.
Mãi đến khi Lão Thái Hậu từ bên ngoài trở về, nhìn thấy tôi vết thương chồng chất nằm trên mặt đất không nhúc nhích và người đàn ông che mặt quỳ trên mặt đất, giật mình hét chói tai ra tiếng.
Sau đó tôi nhập viện, theo lời Lão Thái Hậu, tôi từ nhỏ khỏe mạnh không tưởng nổi, cho đến bây giờ chưa từng đến bệnh viện. mà lần đầu tiên nằm viện, không phải vì bị bệnh, mà là bị chính ba mình đánh đến nhập viện, một lần đó Lão Thái Hậu không câu oán hận ba đề nghị ly hôn.
Sau này vì sao bọn họ ly hôn không thành, nguyên nhân trong đó tôi cũng không biết rõ. Tóm lại từ đó về sau, tôi liền sinh ra một loại khoảng cách cùng cách giác sợ hãi với ba.
Bên tai vang lên tiếng thét chói tai của Lão Thái Hậu: “Nhậm Hách, tôi nói cho ông biết, nếu ông cón dám đánh con gái tôi, tôi không để yên cho ông.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT