Đứng trước cửa tẩm cung Lãnh Tư, hàng loạt ký ức xa xưa chợt ùa về trong tâm trí Lãnh Nhu

Năm đó, hoàng bá bá đang mạnh khỏe bất ngờ đột tử, hoàng bá mẫu do không chịu nổi cú sốc đó, trong lúc quẫn trí, tự kết liễu sinh mạng bản thân. Và kết quả là, chỉ trong một thời gian ngắn, Lãnh Tư bỗng chốc trở thành một cô nhi không nơi nương tự

Dưới sự giúp đỡ của mẫu hậu, phụ hoàng ta nhanh chóng đăng cơ. Xót thương cho thân phận của Lãnh Tư, phụ hoàng liền xây dựng hẳn một tẩm cung nguy nga, tráng lệ trong hoàng cung, những mong xoa dịu bớt buồn đau cho biểu tỷ

Thế nhưng, tất cả đều là vô ích. Hoàng biểu tỷ khi ấy tựa như một cái xác không hồn. Không cười, không nói, cả ngày chỉ ngồi im một chỗ. Trước tình hình đó, phụ hoàng đành quyết định, đem hoàng biểu tỷ rời cung, rời xa Nguyệt Dạ, đồng thời che giấu thân phận thật của biểu tỷ, giúp biểu tỷ có thể bình bình an an, vui vui vẻ vẻ học nghệ tại “những vùng đất khác”

Mới đó mà đã bao năm trôi qua. Giờ đây, hoàng biểu tỷ đã quay về Nguyệt Dạ, quay về với chúng ta. Gia đình ta, rốt cuộc, cũng đã có thể đoàn tụ. Nhân gian này, còn việc gì đáng mừng hơn thế chứ?

“Hoàng huynh”

Giọng nói êm dịu của Lãnh Tình kéo Lãnh Nhu trở về với thực tại. Chàng quay người, mỉm cười lên tiếng, “Hoàng muội, muội cũng nhận được thư mời của hoàng biểu tỷ sao?”

Lãnh Tình bước đến bên cạnh Lãnh Nhu, chầm chậm đáp, “Hoàng huynh cũng vậy ư? Muội tưởng ngày hôm nay chỉ có mình muội và biểu tỷ, ai ngờ … Hoàng huynh, có khi nào, chốc nữa, phụ hoàng và mẫu hậu cũng sẽ đến nơi này? Lâu lắm rồi, 5 người chúng ta chưa có dịp cùng nhau dùng bữa, huynh nói có phải không?”

Lãnh Nhu không trả lời câu hỏi của Lãnh Tình mà chăm chú quan sát sắc mặt của nàng rồi nhíu mày nói, “Hoàng muội, muội có chuyện gì sao? Ta cứ cảm thấy, muội có điều phiền lòng. Nếu như đúng thế thật, muội hãy nói với ta. Ta sẽ làm chủ cho muội”

Nụ cười trên môi Lãnh Tình cứng đờ. Nàng không chớp mắt nhìn Lãnh Nhu rồi nhẹ lắc đầu, “Muội không sao. Hoàng huynh lại cả nghĩ rồi?”

“Thật ư?”

“Thật”

Lãnh Tình vừa dứt lời thì phía sau vang lên tiếng nói hiền từ của Lãnh Khuyết

“Hoàng nhi, hai con cũng nhận được thiệp mời của Lãnh Tư ư?”

Lãnh Nhu và Lãnh Tình hành lễ với Lãnh Khuyết

“Hoàng nhi bái kiến phụ hoàng”

Lãnh Khuyết phất tay, cho hai người họ đứng dậy rồi tiếp, “Nếu hai con cũng có ở đây, xem ra Lãnh Tư muốn tụ họp gia đình rồi. Thời gian này, chính sự bận rộn, ta không có thời gian thăm hỏi con bé, không biết giờ đây nó đã thành bộ dáng ra sao nữa”

Lãnh Tình ôm lấy tay Lãnh Khuyết, vui vẻ đáp, “Phụ hoàng, người thật là … Hoàng biểu tỷ của con đã trở thành một mỹ nhân tuyệt sắc, người người ngắm nhìn, kẻ kẻ say mê. Nếu người không nhanh chóng kiếm cho tỷ ấy một vị lang quân, con e lúc đó Nguyệt Dạ ta sẽ xảy ra bạo loạn mất thôi”

Lãnh Khuyết ấn nhẹ vào trán Lãnh Tình, “Cái con bé này, thật là …”

Lãnh Nhu mỉm cười, tiến đến cất lời, “Phụ hoàng, xin cho phép hoàng nhi được hỏi, mẫu hậu người đang ở đâu ạk?”

Lãnh Khuyết đáp, “Mẫu hậu con đang xử lý nốt một số công chuyện liên quan đến việc đến dự lễ đăng cơ của Hoàng Quân tại Thiên Lang. Khi nào xong, người sẽ đến”

Nhắc đến Hoàng Quân, Lãnh Nhu không khỏi nhớ lại vị công tử năm xưa mình gặp tại sinh thần đầu tiên của Tuyết Lăng. Thật ra, khái niệm của chàng về Hoàng Quân là vô cùng mờ nhạt. Khi đó, chàng mới chỉ 2 – 3 tuổi, nhận thức còn non nớt, làm sao có thể nhớ được dáng hình của Hoàng Quân. “Ký ức” của Lãnh Nhu về chàng chỉ là, một con người nho nhã, lễ nghĩa, cư xử đúng mực, một tấm gương sáng để cho chàng học theo

Ai có thể ngờ rằng, trải qua quãng thời gian 9 năm có lẻ, tấm gương sáng ấy đã lấy vợ của cha, hơn nữa còn có một đứa con trai, người trước kia gọi mình một tiếng “ca ca”. Thế gian, mọi sự, thật vô cùng khó đoán

“Két” một tiếng, cánh cửa gỗ trước mắt ba người Lãnh Khuyết được mở rộng, hé lộ khuôn mặt được điểm tô phấn son cầu kì của Lãnh Tư. Khoác trên mình y phục lộng lẫy cùng với đống đồ trang sức đắt tiền, nàng trông khác hẳn mọi khi, dường như không còn là chính mình nữa vậy

“Lãnh Tư khấu khiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”

“Bình thân. Lãnh Tư, hôm nay, cháu cho mời ta cùng Lãnh Nhu, Lãnh Tình đến tẩm cung của mình, rốt cuộc là làm sao?”

Lãnh Tư nhẹ đáp, “Lãnh Tư chỉ muốn cùng thân nhân của mình ăn một bữa cơm thân mật mà thôi. Nếu như không may quấy rầy mọi người, Lãnh Tư xin cáo lỗi”

Lãnh Khuyết lắc đầu, “Ta không phải có ý đó” rồi cùng với Lãnh Nhu, Lãnh Tình đi vào trong. Ngay khi cánh cửa gỗ được khép lại, một kết giới mạnh mẽ bao trùm lấy tẩm cung của Lãnh Tư, điều mà không ai trong ba người Lãnh Khuyết biết đến

Trước mặt Lãnh Khuyết, Lãnh Nhu, Lãnh Tình là một chiếc bàn lớn với đầy đủ các món sơn hào hải vị cùng với một bình rượu ngát hương

Lãnh Tư nói, “Để tiện cho việc nói chuyện, ta đã cho đám nô tài lui xuống cả. Mong mọi người không lấy làm lạ”

Sau khi tất cả đã an tọa, Lãnh Tư liền lần lượt rót cho mỗi người một chén rượu

Lãnh Khuyết, Lãnh Nhu vốn là người sống thiên về cảm tính, trước nay chưa bao giờ có tâm để phòng người trong nhà nên không hề nhận ra, tuy môi Lãnh Tư mỉm cười nhưng ánh mắt nàng sao mà lạnh giá

Rượu đã cạn, thức ăn cũng đã vơi dần

Thế nhưng, Lưu Ly vẫn biệt vô âm tín, không hề xuất hiện

“Sao mẫu hậu mãi chưa đến vậy? Để muội đi tìm người, mọi người cứ tiếp tục đi, đừng bận tâm đến muội”

Lãnh Tình đứng dậy, toan bước đi nhưng rồi vô lực ngã nhào xuống đất

Lãnh Nhu lo lắng nói, “Hoàng muội” rồi đưa tay kéo nàng lên nhưng rồi cũng chịu chung số phận với Lãnh Tình

Nhận ra có chuyện không ổn, Lãnh Khuyết chỉ tay về phía Lãnh Tư, “Rượu … rượu này có độc!!! Lãnh Tư … chẳng lẽ … là do … ngươi???”

Lãnh Tư vỗ tay bôm bốp, thản nhiên đáp, “Xem ra ngươi cũng không phải thứ ngu dốt. Yên tâm, đó chẳng phải thứ độc dược giết người, chỉ có điều trong một thời gian ngắn, các ngươi sẽ không thể cử động, chứ đừng nói đến chuyện thi triển pháp thuật”

Ngọc Thố từ trong nhẫn giới của Lãnh Tình hiện thân, đứng chắn trước hai người Lãnh Nhu

Lãnh Khuyết tiếp, “Lãnh Tư, ta đối với ngươi chưa bao giờ tệ bạc. Tại sao ngươi lại làm thế này với chúng ta?”

Nằm trên mặt đất, Lãnh Nhu gượng nói, “Hoàng … biểu … tỷ … Tại sao … tỷ lại … lại …”

Lãnh Tư nói, “Ta thật sự không hề có tư thù gì với các ngươi. Nếu có trách, hãy trách con ả tiện tì Lưu Ly. Chính nó đã sát hại phụ mẫu ta! Chính nó!!!”

Lãnh Khuyết đáp lời không cần suy nghĩ, “Ngươi nghe được ở đâu cái thông tin đấy??? Lưu Ly của ta không phải hạng người như thế. Tuyệt không phải!!!”

“Lãnh Khuyết, chuyện đã đến nước này, ngươi còn định bảo vệ ả đàn bà đó sao? Cứ thế này, bảo sao ngươi bị ả ta trùm váy lên đầu”

Từ phía sau phòng, thân thể nam nhân cường tráng, đen bóng với bộ râu xồm xoàm lộ diện. Kẻ đó không ai khác, chính là La Dẩn, người phụ trách truyền dạy pháp thuật cho Lãnh Nhu

Lãnh Khuyết nói, “La Dẩn!!! Rốt cuộc ngươi đã tiêm nhiễm gì vào đầu của Lãnh Tư, khiến cho nó quay lại phản bội chúng ta???”

La Dẩn đáp, “Ta chẳng có tiêm nhiễm gì cả. Điều ta nói chỉ là sự thật mà thôi. Năm ấy, chỉ còn cách đúng 1 tuần là phụ thân Lãnh Tư lên ngôi hoàng đế Nguyệt Dạ thì hắn liền đột tử, kéo theo đó là việc mẫu thân nàng ta tự tử. Nhờ đó, ngươi thuận lợi trở thành người đứng đầu đất nước. Nói là trùng hợp, họa có quỷ mới tin”

Quái lạ, tại sao nãy giờ mà Lãnh Khuyết vẫn chưa mất hết sức lực như bọn Lãnh Nhu, Lãnh Tình? Rõ ràng hắn ta cũng đã uống rượu độc rồi cơ mà???

Lãnh Khuyết quay người, định chạy ra ngoài cầu cứu thì bị kết giới La Dẩn giăng sẵn đánh bật trở lại. Chàng ta sợ hãi, run rẩy ngồi im một chỗ trên mặt đất, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Lưu Ly, cứu … ta … Lưu Ly … Lưu Ly…”

La Dẩn cười vang, “Lãnh Khuyết, sao một tên vô dụng như ngươi có thể làm hoàng đế cơ chứ??? Cái ghế đó phải là của ta!!! Của ta!!!”

Rượu độc không có tác dụng với hắn thì sao? Vô dụng thì vẫn hoàn vô dụng mà thôi!!!

Hắn ta có thể làm nên trò trống gì cơ chứ???

Lãnh Nhu khó nhọc nói, “Biểu tỷ, tỷ … tỷ đừng nghe La Dẩn xàm ngôn … Đó không phải … là sự thật … La Dẩn, ta cùng với phụ hoàng đối với ngươi không tệ, … sao ngươi nỡ … Từ nhỏ tới lớn, lúc nào ngươi cũng ở bên cạnh ta… không khác nào thân nhân … không khác nào phụ thân của ta … vậy … sao … sao …”

La Dẩn đáp, “Ngươi nói cái gì vậy Lãnh Nhu? Thân nhân??? Phụ thân??? Ngươi đang nằm mơ có phải không??? Ngươi có biết, ta mơ đến cái ngày này lâu lắm rồi không??? Đã mất bao công sức vì cái ngày này thế nào không??? Đừng có ở đó mà ảo tưởng nữa! Ngươi cũng chỉ là một kẻ vô dụng giống cha ngươi mà thôi!!!”

Ngọc Thố nghiến răng nói, “Ta chẳng quan tâm xem ai là vua Nguyệt Dạ. Nhưng ta tuyệt đối không cho phép ai làm tổn thưởng đến chủ nhân!!! Chết đi!!!”

Một thanh thổ kiếm hiện lên trong tay Ngọc Thố, với ưu thế tốc độ của mình, nàng không chút chần chừ lao đến công kích La Dẩn

“Chỉ là một con thổ yêu hạ cấp mà cũng đòi lấy mạng ta??? Thật quá sức nực cười”

La Dẩn dùng phép, hóa ra một cây rìu hai lưỡi khổng lồ, với chiều cao phải trên 2m, bổ thẳng về phía Ngọc Thố

“Nơi đây có kết giới của ta, tốc độ của ngươi cũng đâu giúp ích được gì”

Trong một không gian hẹp, việc di chuyển liên tục không sớm thì muộn cũng sẽ bị đối thủ bắt bài. Nếu là một cánh đồng lớn, riêng chuyện suy đoán vị trí của Ngọc Thố cũng đã vô cùng khó khăn. Nhưng chốn này thì khác, là một căn phòng có diện tích hạn chế, thêm cả đám người Lãnh Nhu không còn sức chiến đấu, cần được bảo vệ, cùng với sự chênh lệch về sức mạnh, kết quả thật sự đã quá rõ ràng

“Rầm”

Thân thể Ngọc Thố đập mạnh vào cột nhà. Nàng phun ra một ngụm máu tươi rồi nằm im bất động

Dư chấn của cuộc chiến vừa rồi thổi bay Lãnh Nhu, Lãnh Tình vô lực về phía góc phòng. Từ trong người Lãnh Tình, một chiếc gương cầm tay được khảm hồng ngọc văng ra nhưng ngoài nàng và Ngọc Thố, không có ai quan tâm đến nó cả

Hình ảnh nữ tử áo trắng với ngũ quan tựa tranh vẽ hiện lên trong tâm trí Lãnh Tình. Không hiểu sao, nàng không lo sợ trước tình cảnh này. Có lẽ là bởi nàng tin rằng, Tuyết Lăng sẽ xuất hiện và giải cứu nàng, giải cứu thân nhân nàng thoát khỏi hiểm nguy

Lãnh Tư quan sát mọi người một lượt rồi nói với La Dần, “Ngươi có chắc, chỉ cần lấy bọn chúng làm con tin, Lưu Ly sẽ đầu hàng, tùy cho chúng ta xử lý hay không?”

La Dẩn đáp, “Lưu Ly tuy tài giỏi nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một ả đàn bà. Mà hễ là đàn bà, mấy ai qua nổi ải trái tim? Ta không tin, ả ta có thể mặc kệ trượng phu, mặc kệ hài nhi mình chết mà không cứu!”

“La Dẩn, tại sao không mời ả ta đến đây rồi hạ độc như những người khác, thế có phải nhanh không? Đằng này ngươi lại … Ngươi không thấy thế là quá thừa thãi ak?”

“Chuyện gì ta làm cũng đều có lý do của ta cả. Ngươi đừng thắc mắc. Cái ngươi cần là cái mạng của Lưu Ly, còn cách thức thế nào mà chả được”

Ả đàn bà ngu ngốc, chỉ vì mấy câu nói của ta mà ngươi sẵn sàng hãm hại Lãnh Khuyết. Việc Lưu Ly ám hại phụ mẫu ngươi hay không, ta thật sự không rõ. Trùng hợp hay không, đối với ta cũng chẳng quan trọng. Chỉ cần được làm vua Nguyệt Dạ, là ta mãn nguyện

Nếu không phải vị huynh đệ của ta bị tên Lãnh Nhu chết bầm trục xuất khỏi Nguyệt Dạ, ta cũng đâu cần phải lợi dụng ngươi

Theo kế hoạch ban đầu, ta sẽ bắt Lãnh Tư làm con tin rồi uy hiếp đám Lãnh Khuyết nhưng rồi …

May nhờ có chủ ý của “tên kia”, ta mới nghĩ đến việc lợi dụng việc năm xưa, biến Lãnh Tư trở thành quân cờ trong tay mình, với điều kiện, khi thành công, cho hắn một cuộc sống sung túc đến già

Lãnh Tư, “tên kia”! Xin lỗi nhưng ta không thể giữ hai ngươi lại được!

Mọi tội lỗi ngày hôm nay sẽ theo hai ngươi xuống mồ. Khi đó, ta sẽ là công thần, thay vua báo thù, đường đường chính chính ngồi lên ngai vàng của Nguyệt Dạ

Đến khi đó, mọi khổ sở đã qua của ta đều sẽ được đền đáp

Huynh đệ, đợi ta lên ngôi quân chủ, ta sẽ sai người đón ngươi về!

Ngày đó, việc ngươi bị Lãnh Nhu trục xuất thật quá đột ngột, ta không làm sao cứu ngươi được

Nhưng đừng lo, sớm thôi, huynh đệ ta sẽ được trùng phùng!

Sớm thôi!

Lãnh Tư nói, “La Dẩn, thế ngươi không sợ, Lưu Ly sẽ dẫn quân đội quyết tử với chúng ta ư? Đến khí đó, ta e …”

La Dẩn nói, “Về chuyện đó, ta đã có lo liệu, ngươi đừng lo”

Hy vọng, “kẻ đó” giữ lời hứa của mình

Nếu không, có chết, ta cũng kéo theo ngươi xuống mồ!!!

“Rầm”

Kết giới của La Dẩn bị một chưởng lực vô cùng lớn phá vỡ, cánh cửa tẩm cung Lãnh Tư cũng vì vậy mà mở to

La Dẩn không chút e dè, cười lớn, “Lưu Ly, cuối cùng ngươi cũng đã đến rồi sao?” và ra hiệu cho Lãnh Tư khống chế Lãnh Nhu, Lãnh Tình, còn bản thân mình chế ngự Lãnh Khuyết

Lưu Ly, theo sau là Đằng Thiên, xuất hiện. Nàng kiên định lên tiếng, “La Dẩn, ngươi muốn làm gì? Còn không mau thả thánh thượng, thái tử, công chúa ra!!!”

La Dẩn tiếp, “Hoàng hậu nương nương, bên cạnh không một binh một tốt nhưng vẫn không hề e sợ. Ta thật sự khâm phục, thật sự khâm phục!!!”

Đằng Thiên đứng chắn phía trước Lưu Ly cất lời, “Đằng đại nhân, ta với đại nhân tuy trước nay có chút bất đồng nhưng sau cùng, ta vẫn một lòng khâm phục đại nhân. Cớ sao hôm nay ngài lại làm chuyện ngu xuẩn thế này? Đại nhân, có phải ngài là người đã bỏ độc, khiến cho toàn bộ ngự lâm quân, toàn bộ pháp sư hôn mê bất tỉnh? Đằng đại nhân, hãy biết dừng lại đúng lúc trước khi quá muộn!”

La Dẩn nhếch mép cười nhạt, “Đến nước này rồi ngươi còn ở đó giảng giải đạo lý thánh hiền với ta sao, Đằng Thiên? Nếu ngươi thông minh, hãy hạ sát ả đàn bà kia. Ta hứa, một khi lên ngôi, sẽ trọng dụng, không bạc đãi ngươi. Thế nào, nghe hấp dẫn chứ?”

Đằng Thiên không chút đắn đo đáp, “Ta kiếp này, sống là người của hoàng hậu, chết là ma của hoàng hậu. Việc bất nghĩa như vậy, Đằng Thiên ta làm không được”

“Nếu đã như vậy, ngươi chịu chết đi”

Cây rìu hai lưỡi khổng lồ của La Dẩn bổ mạnh xuống đầu Đằng Thiên. Lưu Ly thấy thế liền đẩy chàng ta ra một bên rồi dùng một tay, chế ngự đòn công của La Dẩn

La Dẩn mở tròn mắt, “Cái gì???”

Lưu Ly nói, “Trước nay, người ta thường nói, thủy là một trong những nguyên tố thanh thoát nhất, mỏng manh nhất và cũng xinh đẹp nhất. Thật không ngờ, hôm nay, ta lại được chứng kiến một thứ vũ khí được tạo nên từ nước lại xấu xí đến mức kinh tởm như thế này”

Tuy nhìn qua có vẻ không giống nhưng La Dẩn là pháp sư hệ “Thủy”, điều khiến cho bất cứ ai khi nghe thấy cũng đều nghĩ rằng, là mình nhầm. Bởi, một thân thể thô kệch như hắn, sao có thể sở hữu thứ phép thuật ưu nhã như thế cơ chứ?

Cây rìu của La Dẩn nhanh chóng bị Lưu Ly bóp nát, hóa thành những dòng nước tinh khiết, rơi xuống mặt đất, tuyệt nhiên không vướng dù chỉ một chút lên thân hình yêu kiều của nàng

La Dẩn nghiến răng, “Khá khen cho ngươi, Lưu Ly. Bảo sao, nhiều năm qua, bao nhiêu sát thủ có ý định kết liễu ngươi đều một đi không trở lại. Nhưng, như vậy thì sao, tính mạng của thân nhân ngươi đang nằm trong tay ta, để ta xem, ngươi làm được gì?”

Lãnh Tư dí chặt dao vào cổ Lãnh Nhu, uy hiếp Lưu Ly, “Những điều La Dẩn nói với ta có phải là sự thật? Cái chết của cha mẹ ta, có phải là do ngươi làm không? Lưu Ly, nói đi!!! Nói đi!!!”

Mặt không chút biểu cảm, Lưu Ly lạnh lùng đáp, “Ta không biết ngươi đang nói chuyện gì cả! Lãnh Tư, nếu ngươi thả hài nhi của ta ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Còn không …”

“Còn không thì sao? Ngươi sẽ giết ta như giết cha mẹ ta chứ gì??? Lưu Ly, hôm nay, ta nếu không lấy được mạng của ngươi, ta có chết cũng không còn mặt mũi nào gặp lại hai người bọn họ”

Lãnh Tư gào lên từng đợt, như điên như dại hướng ánh mắt chan chứa hận thù nhìn Lưu Ly. Trước cơn phẫn uất đó, Lưu Ly vẫn trước sau như một, mạnh mẽ không chút suy chuyển, lung lay đối với sự đe dọa, sự buộc tội vô căn cứ của nàng ta

Từ ngày Lưu Ly lên làm hoàng hậu của Lãnh Khuyết, nào có thiếu những lời sỉ vả, gán ghép những tội danh trời không dung, đất không tha cho nàng! Nếu mỗi khi như vậy, nàng lại bị kích động, thì trên đời này sớm đã chẳng còn người nữ tử mang tên Lưu Ly!!!

La Dẩn nói, “Lưu Ly, chỉ cần ngươi đầu hàng, trao ngôi báu cho ta, ta sẽ chừa cho cả nhà ngươi một con đường sống!”

Lưu Ly đáp, “La Dẩn, trước nay ngươi đã bao giờ thấy, khi một triều đại mới bắt đầu, hoàng thân quốc thích của triều đại cũ còn có thể bình yên sống qua ngày?”

“Lãnh Tư!!!”

Đoạn Tuấn Khởi và Đoạn Khởi Tân phi thân từ bên ngoài vào, quan sát tình hình một lượt rồi nói, “Lãnh Tư, nàng không phải là người thế này. Nàng hãy bình tĩnh lại đi, đừng nghe những lời tiểu nhân đàm tiếu mà làm nên những chuyện cả đời mình ân hận”

Những lời của Tuấn Khởi khiến cho bàn tay của Lãnh Tư run run, “Nhưng ta … ta …”

La Dẩn nói, “Không thể nào!!! Với công lực Trung Vương cấp 8 của mình, kết giới ta tạo nên dư sức giữ chân các ngươi! Làm sao hai ngươi … có thể … thoát khỏi đó???”

Tuấn Khởi nhíu mày, “Ngươi giăng kết giới ngoài phòng chúng ta sao? Ngươi có nhầm không vậy? Nhị đệ vẫn thản nhiên ra vào như bình thường. Nghe thấy nơi đây phát ra tiếng động lạ, đệ đệ liền nắm tay, kéo ta đến nơi đây! Đâu có kết giới nào cơ chứ???”

“Không thể nào!!! Ta sao có thể nhầm được!!! Giam hãm hai ngươi là bước đầu tiên trong kế hoạch của ta, ta sao có thể bỏ sót? Rốt cuộc tại sao, kết giới của ta không có hiệu quả??? Chẳng nhẽ là do … ngươi”. Nói đoạn, La Dẩn chỉ tay về phía Khởi Tân, vẻ mặt không khác gì người vừa gặp quỷ

Nhân lúc đó, Ngọc Thố dùng chút tàn lực của mình, lao nhanh đón lấy Lãnh Tình trên mặt đất rồi phi thân về chỗ Lưu Ly. Lãnh Tư thấy vậy liền tập trung toàn bộ sự chú ý về phía Lãnh Tình, không để ý thấy Khởi Tân đã tiến về phía nàng, giải cứu cho Lãnh Nhu

La Dẩn vốn định lên tiếng báo hiệu cho Lãnh Tư nhưng hành động của hắn ngay lập tức bị Tiểu Long, yêu quái cận thân của Tuấn Khởi, dùng phép thuật cản trở. Lưu Ly nhún mình, tạo nên 2 hỏa cầu khổng lồ, bắn về phía La Dẩn

Đối phó đồng thời với Lưu Ly và Tiểu Long, La Dẩn bỗng chốc bị vây hãm!

Khởi Tân mang Lãnh Nhu về bên cạnh Lãnh Tình và Ngọc Thố, không quên dùng kết giới bảo vệ họ cùng với một Đằng Thiên không có phép thuật

Biết rằng Lãnh Khuyết là con bài cứu mạng của mình, La Dẩn trước sau nhất quyết không buông chàng ta. Lãnh Tư thần trí bất ổn, điên dại dùng thổ công tấn công Lưu Ly

Lãnh Tư là một Trung Vương cấp 6, với sức mạnh hiện có của mình, nàng ta khó có thể xứng là đối thủ của Lưu Ly. Bởi, ngay cả một Trung Vương cấp 8 như La Dẩn còn phải bại trước Lưu Ly thì nàng ta có xứng là gì?

Tuy nhiên, mối quan hệ của hỏa và thổ lại là tương sinh. Và hỏa công của Lưu Ly cũng không phải ngoại lệ. Những đòn công của Lãnh Tư tuy không mạnh mẽ, nhưng dưới sự trợ giúp của hỏa, chúng trở nên cứng rắn đến bất ngờ. Dù không thể tổn thương Lưu Ly nhưng dư sức cầm chân nàng

La Dẩn nghiến răng, “Con tiện tì Lưu Ly, trước nay ta không thể nào biết được cấp độ của ngươi. Rốt cuộc ngươi là ai???”

Tuấn Khởi nói, “Là ai thì cũng không liên quan đến ngươi. Phận làm bề tôi mà lại dám mưu đồ phản nghịch. Thứ người như ngươi không đáng sống trên cõi đời này”

“Ca ca, đệ đến giúp huynh đây”

Nhận thấy Tiểu Long lép vế so với La Dẩn, Khởi Tân triệu hồi Tiểu Thanh rồi cùng với Tuấn Khởi lui về phía sau trợ giúp hai người bọn họ

Tuấn Khởi, Khởi Tân mới chỉ là Trung Thuần cấp 6. Tiểu Long, Tiểu Thanh cũng chỉ là Trung Yêu cấp 6

Đối đầu trực diện với Trung Vương cấp 8 quả thật có chút liều lĩnh. Nhưng lúc này đây, hai chàng còn có thể làm gì khác?

Lãnh Khuyết thân thể tựa như vô lực, ngoài việc run rẩy ra, chàng ta không làm được bất cứ gì khác, phó mặc số phận mình vào tay La Dẩn

“Hai ngươi tránh ra cho ta. Thủy triều”

Một tay túm lấy Lãnh Khuyết, La Dẩn dùng phép tạo nên một trận thủy triều khổng lồ tấn công huynh đệ Tuấn Khởi

“Hỏa vũ”

Lưu Ly dùng sức mạnh của mình tạo nên một cơn mưa lửa lớn, phá tan hoàn toàn số thổ công không ngừng tăng trường của Lãnh Tư. Bị chịu một lực sát thương vô cùng lớn, Lãnh Tư ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự

“Hỏa vũ” của Lưu Ly gặp ngay “Thủy triều” của La Dẩn, tạo thành một màn sương mờ mịt, che kín không gian tứ phía

Và rồi, trong chính cái khoảnh khắc đó, chiếc gương cầm tay của Lãnh Tình chợt phát ra thứ ánh sáng nho nhỏ, len lói trong mù sương

Kết giới của Khởi Tân nát tan thành từng mảnh nhỏ, hóa thành hư vô

Thân thể Lãnh Nhu, Lãnh Tình và Đằng Thiên vì vậy cũng bị phân tán, mỗi người một nơi

Lãnh Tình gượng ngồi dậy. Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng xuất hiện một vầng bán nguyệt trong trẻo, ngất ngây lòng người

Nàng đến rồi!

Tuyết Lăng rốt cuộc cũng đến rồi!

Lưu Ly tạo thành một vòng lửa bao kín lấy thân thể mình, đề phòng bản thân bị La Dẩn đánh lén

Tuấn Khởi dựa lưng vào Khởi Tân, Tiểu Long dựa lưng vào Tiểu Thanh, cẩn trọng quan sát tứ phía

Lãnh Khuyết sợ hãi, run run lên tiếng, “Lưu Ly, cứu ta … cứu ta …”

La Dẩn sợ hành tung bị bại lộ, đánh ngất Lãnh Khuyết rồi lẩn trong đám sương mù, toan chạy trốn

Chỉ cần ta còn giữ Lãnh Khuyết trong tay, ta không tin mình sẽ là kẻ thua cuộc!

Kẻ cười sau cùng mới là người chiến thắng, không phải sao?

“Các hạ, xin dừng bước!”

Thanh âm nữ tử nhẹ nhàng nhưng vô cùng uy lực vang lên khiến cho thân thể La Dẩn cứng đờ

Thanh âm này, chẳng lẽ lại là …

Không thể nào … Nó đã rời khỏi Nguyệt Dạ rồi …

Sao giờ lại …

Từ trong đám sương mờ, Tuyết Lăng xuất hiện, ngay sau tấm lưng gồ ghề của La Dẩn

La Dẩn quay đầu, gằn từng tiếng, “Là ngươi! Đoạn gia tam tiểu thư!!! Ngươi còn định phá hoại chuyện tốt của ta đến bao giờ nữa thì mới vừa lòng đây???”

Tuyết Lăng nhàn nhạt lên tiếng, “La Dẩn, năm xưa, có phải ngươi đã cố tình sửa bản đồ, làm cho Lãnh Nhu và Lãnh Tình đi lạc đến Huyết Âm lâm?”

“Là ta! Kế hoạch đó vốn rất chu toàn. Thế nhưng, rốt cuộc bọn chúng là không hề rời khỏi hoàng cung, làm cho bao công sức của ta đổ sông đổ bể”

“Có phải ngươi đã cố tình để cho tiểu hồ năm xưa lấy mất Thiên Ngọc châu của Nguyệt Dạ?”

“Là ta! Những tưởng khi Thiên Ngọc châu đã mất, ta sẽ dễ dàng lấy mạng Lãnh Khuyết, ai ngờ…”

“Có phải ngươi là người sai thủ hạ, ám sát cha con Lãnh Khuyết trên đường từ Vĩ Đồ trở về?”

“Là ta! Nếu không phải do ngươi cùng hai tên anh trai vô dụng của ngươi, ta đã thành công rồi! Tuyết Lăng, ngươi hỏi ta những chuyện này có dụng ý gì?”

Tuyết Lăng chậm rãi lắc đầu, mỉm cười đáp, “Không có gì. Chẳng qua ta chỉ lo, ngươi chết đi rồi, ta biết hỏi ai nữa bây giờ?”

Sát khí của Tuyết Lăng tuôn trào vào trong không khí, khiến cho La Dẩn bất chợt rùng mình vì sợ hãi

La Dẩn ném Lãnh Khuyết xuống đất, gườm gườm nhìn Tuyết Lăng, không chút động đậy

Lại thêm 1 ả nữ nhân ta không sao xác định được cấp độ!!!

Rốt cuộc, thế gian này làm sao vậy???

Nữ nhân là phải yếu mềm, phải nghe lời nam tử, không được cự cãi

Vậy sao, những nữ nhân ta gặp, ai nấy đều tỏa ra thứ khí chất … vương giả, đứng trên vạn người như này cơ chứ???

Nghe thấy tiếng động lạ, Lưu Ly liền hạ thân xuống đất. Nhận ra người vừa từ trên không trung rơi xuống là trượng phu của mình, nàng liền túm lấy chàng ta, rồi tìm kiếm huynh muội Lãnh Nhu và Đằng Thiên để cùng nhau rời khỏi nơi đây

Thế nhưng, tìm mãi tìm mãi, ngoại trừ Đằng Thiên, Lưu Ly không thấy bất kỳ dấu vết nào của Lãnh Nhu và Lãnh Tình

Đằng Thiên chật vật nhìn tứ phía xung quanh nhưng kết quả cũng không khả quan hơn là bao

Đúng lúc này, Lãnh Khuyết hổi tỉnh. Nhìn thấy bản thân đã được ở bên Lưu Ly, chàng ta run lên vì hạnh phúc, “Lưu Ly, nàng đây rồi … Nàng đây rồi … Ta sợ quá … sợ quá …”

Lưu Ly vỗ nhẹ tấm lưng Lãnh Khuyết, cất giọng an ủi, “Đừng lo… có ta ở đây, không có chuyện gì có thể xảy đến với người đâu … Đừng lo … đừng lo …”

Chứng kiến cảnh đó, Đằng Thiên bất động, đôi mắt không ngừng quan sát Lưu Ly và Lãnh Khuyết

Ngọc Thố lết từng bước, tìm kiếm chủ nhân Lãnh Tình. Những giọt máu đỏ tươi tong tỏng chảy theo từng cử động dù là nhỏ nhất của nàng

Chợt, nàng nhìn thấy một bóng đen nằm trên mặt đất. Dùng tất cả sức bình sinh của mình, nàng lao đến, trong lòng thầm mong không có chuyện gì xấu xảy đến với chủ nhân của mình

Đến nơi, một khuôn mặt anh tuấn hiện rõ trong màn sương, không ai khác chính là Lãnh Nhu, hoàng huynh của Lãnh Tình

Ngọc Thố lay lay Lãnh Nhu nhưng chàng hồi lâu không tỉnh lại…

Tuyết Lăng nhìn La Dẩn và nói, “La đại nhân, ngươi nói xem, trong hai ta, ai sẽ là kẻ chiến thắng?”

La Dẩn kiên định đáp, “Là ta. Ngươi biết sao không? Vì ta không thể chết ở đây được!!! Ta phải trở thành thiên tử!!! Ta phải trở thành vua!!!”

“Vậy sao? Rất tiếc, trên đời này, có những giấc mơ vốn đã được định sẵn là sẽ không bao giờ trở thành hiện thực”

La Dẩn nghiến chặt răng, khuôn mặt méo mó vì tức giận, vì tham lam và cả vì … sợ hãi

“Thủy triều”

Một cơn thủy triều khổng lồ đánh úp về phía Tuyết Lăng, phá hủy hoàn toàn phần căn phòng trong phạm vi tấn công của nó

“Ha ha ha … Tưởng thế nào … nữ nhân, ngươi thua rồi … ngươi thua rồi …”

“La Dẩn, ngươi có quá khinh thường ta không đấy?”

Nụ cười trên khuôn mặt La Dẩn cứng đờ. Hắn ta không thể nào tin được, một nữ tử tuổi mới 15 lại có thể sống sót dưới sự công kích của đòn thế mạnh nhất của bản thân

Không … không thể … nào …

Nếu đã thế thì …

La Dẩn hóa phép ra cây rìu hai lưỡi khổng lồ của mình rồi lao đến, bổ mạnh vào người Tuyết Lăng

Thuần Sư trước nay đều không trực diện công kích. Dù nó có mạnh đến đâu chăng nữa, khi cận chiến, ta chắc chắn sẽ kết liễu được nó! Trên đời này, lũ nhu nhược Thuần Sư sao có thể đối chọi lại với Diệt Sư mạnh mẽ cơ chứ???

“Thật sự, ngươi đã quá, coi thường ta rồi đấy!”

Tuyết Lăng thở dài rồi dùng một quyền, đấm nát lưỡi rìu của La Dẩn thành muôn vàn mảnh nhỏ rồi lao tới, công kích vào bụng dưới của hắn

“Chết tiệt”

La Dẩn đau đớn gằn giọng. Hắn ta không thể ngờ rằng, chỉ một nữ tử bề ngoài nhu mì lại có thể ra tay mạnh bạo đến thế

Không phải Thuần Sư không giỏi trực diện đối đầu ư? Sao chuyện này lại có thể xảy ra???

Nữ nhân này … thật sự không … bình thường

“Thủy hóa”

Hét to một tiếng, thân hình to lớn của La Dẩn được bao bọc trong lớp áo giáp mang màu của nước, kèm theo đó là cây rùi hai lưỡi to gấp đôi trước kia

Những tưởng, khi chứng kiến cảnh này, Tuyết Lăng sẽ phải cảm thấy sợ hãi, cảm thấy hắn là một đối thủ đáng gờm. Nhưng không, ánh mắt nàng vẫn tràn đầy tự tin, tràn đầy kiêu hãnh, không hề đổi khác

Để ta xem, ngươi còn cao ngạo như thế đến được bao giờ???

La Dẩn vung cây rìu khổng lồ của mình thẳng hướng đỉnh đầu Tuyết Lăng, định một chiêu kết liễu nàng.

Ta không tin, lần này, ngươi còn có thể một tay phá nát rìu của ta

Ta tuyệt không tin!!!

Trên đời này vốn chẳng thiếu chuyện khó tin, thậm chí là trái với lẽ thông thường. Và chuyện La Dẩn đang tận mắt chứng kiến, chính là một trong số đó

Chiếc rìu hai lưỡi của hắn giờ đã to gấp đôi lần trước, thừa sức phá tan một nửa hoàng cung Nguyệt Dạ, thế nhưng lại không thể làm rụng cả một sợi tóc của nữ nhân đằng trước. Đâu nào đã hết, nó còn bị nàng ta nhẹ nhàng phá hủy chỉ với một quyền, không hơn không kém!

Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên, không thốt nên lời của La Dẩn, Tuyết Lăng chầm chậm nói, “Thế nào? Chúng ta đã có thể kết thúc chuyện này được chưa?” rồi xuất chiêu “Phong ba bão táp”, làm cho bộ thủy giáp của La Dẩn vụ vỡ, tan biến trong không khí

Hắn ta ngã xuống, nằm im bất động trên mặt đất, nghiến răng, gằn từng tiếng, “Ngươi … Ngươi …”

“Ta … ta làm sao… La Dẩn, ngươi vốn là trọng thần của Nguyệt Dạ, quyền lực nắm trong tay không nhỏ. Chỉ cần trung thành, ngươi sẽ trở thành người được vạn dân nể sợ. La Dẩn, nếu ngươi không quá tham lam, chuyện cũng không trở nên như thế này”

Ngửa mặt lên trời cười vang, La Dẩn nói, “Ha ha ha … Thế gian này, ai chẳng muốn được là người đứng trên đầu kẻ khác. Ta cũng không ngoại lệ. Ta muốn mình được là bá chủ của Nguyệt Dạ, điều đó có gì sai? Một Diệt Sư quyền phép đầy mình như ta, lại phải chịu sự sai khiến của tên quốc vương nhát gan, không chút phép thuật, ngươi nói xem, đấy có phải là một sự nhục nhã hay không? Cái gì mà thân thể suy kiệt, cái gì mà sức khỏe không cho phép, những điều đó chỉ dùng để lòe dân chúng thiên hạ, chứ sao qua nổi mắt ta”

Đến lúc này, Tuyết Lăng mới biết được, hóa ra việc Lãnh Khuyết không có phép thuật, lại là một bí mật không ai biết của Nguyệt Dạ. Nghĩ đến lúc Lãnh Nhu nói cho nàng nghe, không cần một giây suy nghĩ, đắn đo, Tuyết Lăng lại cảm thấy, người bằng hữu này, quả thật không làm cho nàng thất vọng

Đâu như ả Lãnh Tư kia, chỉ vì những lời xúc xiểm vô căn cứ mà đánh mất lý trí, hãm hại những người nhà duy nhất còn sót lại của mình!

Tuyết Lăng hạ thân xuống mặt đất, đứng cách kẻ bị nàng đánh bại một khoảng rồi nói, “La Dẩn, nếu như ngươi đã muốn trở thành quân chủ Nguyệt Dạ đến vậy, tại sao ngươi không nhắm vào Lưu Ly mà lại nhắm vào Lãnh Khuyết, Lãnh Nhu và thậm chí là Lãnh Tình?”

Máu không ngừng tuôn chảy từ mồm La Dẩn, báo hiệu cho cái chết sắp sửa tìm đến với hắn, một nam nhân tham lam, phản chủ, ngông cuồng, tự cho mình là tài giỏi nhất trên đời

“Ta không phải là không có ý định như vậy, chỉ có điều …”

“Chỉ có điều sao?”

“Chỉ có điều… Chịu chết đi!”

Một cây thủy kiếm từ La Dẩn đâm thẳng về chỗ Tuyết Lăng, với mong muốn kéo theo nàng xuống mồ, kéo theo nữ nhân phá hủy kế hoạch những tưởng chu toàn của hắn

Tắm trong máu của Hỏa Kỳ Lân, cộng thêm việc khoác trên mình lớp áo được làm từ Hắc Kim Cương, chút sức mạnh của La Dẩn làm sao có thể đả thương được nàng?

Nghĩ như vậy, Tuyết Lăng đứng yên bất động, không buồn né tránh

Nếu là thuộc hạ thân tín của nàng, sẽ biết được lý do tại sao. Thế nhưng, người ngoài cuộc nhìn vào sẽ chỉ nhận thấy một nữ tử bị đánh úp bất ngờ, không kịp né tránh mà thôi!

Và đó cũng chính là suy nghĩ của Khởi Tân

Chàng lao nhanh đến, dùng sức đẩy Tuyết Lăng ra xa, toan lấy thân mình đỡ cho nàng một kiếm

“Phập”

Thủy kiếm xuyên qua thân thể, máu lênh láng chảy, không hề có dấu hiệu dừng lại

Hàng loạt chấn động xảy ra xung quanh làm cho ý thức của Lãnh Tư dần dần trở về với cơ thể mình. Khó nhọc mở mắt, điều đầu tiên nàng nhìn thấy được chính là một Lãnh Tình vùi trong bụi đất. Những hồi ức của nàng và Lãnh Tình như một thước phim quay chậm, hiện rõ mồn một bên trong tâm trí Lãnh Tư

“Biểu muội … biểu muội … biểu muội …”

Những hận thù, ân oán chất chứa bên trong Lãnh Tư không hiểu sao bỗng dưng tan biến. Nhớ lại hành vi trước đây, nàng nhận ra bản thân sao mà quá khờ, quá dại

Chỉ vì lời nói một phía của La Dẩn, cộng thêm việc bị Khởi Tân chối từ tình cảm, trong giây phút suy nghĩ không thấu đáo, nàng đã phản bội lại những thân nhân duy nhất nàng có trên cõi đời này

Lãnh Tư lay lay Lãnh Tình, mong nàng tỉnh lại để cho mình có thể nói được một câu xin lỗi

Ông trời xem ra cũng không từ bỏ người biết hối cải khi mà, chỉ một lát sau, Lãnh Tình mở mắt, lo sợ nhìn Lãnh Tư

Lãnh Tư ấp úng nói chẳng nên lời, “Biểu muội … ta … ta …” thì nghe thấy bên tai vang lên tiếng hét, “Chịu chết đi!”

Tuy chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra nhưng Lãnh Tư có thể dễ dàng nhận thấy hình dáng người con trai nàng mong mỏi, khát khao đang đứng trước việc bị thanh thủy kiếm sát hại

Không… Không … Không…

Dùng toàn bộ số phép thuật còn ở trong người, Lãnh Tư lao đến chỗ Khởi Tân như con thiêu thân lao vào lửa cháy, dẫu biết thứ chờ đợi mình chỉ là cái chết nhưng không sao có thể cưỡng lại sự thôi thúc của nội tâm

Nhìn lưỡi thủy kiếm sắc bén cách mình chỉ vài cm, Khởi Tân bình an nhắm mắt, đón nhận điều sắp xảy ra với chàng

Cái chết, đối với chàng, nhẹ tựa lông hồng

Chàng không sợ chết!

Điều duy nhất chàng sợ chỉ là, mình chết đi rồi, “người đó” sẽ phải làm sao?

Không có chàng bên cạnh, “người đó” sẽ như thế nào?

“Phập”

Thủy kiếm xuyên qua thân thể, máu lênh láng chảy, không hề có dấu hiệu dừng lại nhưng Khởi Tân lại không có chút cảm giác, dù là nhỏ nhất

Mở đôi mắt ngọc, Khởi Tân nhìn thấy một nữ tử tuy không xinh đẹp rạng ngời nhưng vô cùng tươi tắn, vô cùng hoạt bát đang đắm chìm trong sắc đỏ của máu, sắc hồng của son

“Lãnh Tư!!!”

La Dẩn cười lớn, thỏa chí chiêm ngưỡng cái chết đang từ từ kéo đến với Lãnh Tư, trước khi mình trở thành một cây đuốc sống

Khởi Tân ôm lấy thân thể đang ngày một lạnh ngắt của Lãnh Tư, đau lòng nói, “Sao nàng khờ thế? Sao nàng khờ thế??? Rốt cuộc, tại sao nàng lại yêu một người như ta cơ chứ??? Tại sao???”

Tuấn Khởi nét mặt cắt không còn giọt máu, cùng với Tiểu Long, Tiểu Thanh phi thân về chỗ Khởi Tân, bất động thanh sắc

Từ phía sau, Lãnh Nhu cùng với Ngọc Thố, còn có cả Lãnh Tình, khó nhọc cất bước

Tất cả bọn họ, bao gồm cả Tuyết Lăng, đều đứng ở phía sau Khởi Tân, giúp cho Lãnh Tư tận hưởng những giây phút cuối cùng của mình bên cạnh nam nhân nàng thương nhớ

Lãnh Tư chậm rãi cất lời, “Khởi Tân, chàng còn nhớ, hôm đó, chàng giải thoát ta khỏi đám Diệt Sư đấy không?”

Khởi Tân gật đầu, “Ta nhớ”

“Có lẽ từ khi ấy, ta đã yêu chàng mất rồi … Khởi Tân, ta yêu chàng, không phải là vì chàng đã cứu ta, mà vì sao, chàng có biết không?”

“Ta không biết. Ta thật sự không biết”

“Là vì, khi lần đầu tiên 4 mắt chúng ta chạm nhau, chàng đã kêu ta một tiếng “cô nương”. Chàng có biết rằng, từ khi rời hoàng cung, ăn mặc như con trai, chàng là người đầu tiên nhận ra thân phận thật sự của ta? Là người đầu tiên coi ta là nữ tử bình thường như biết bao người khác? Ta biết bản thân mình không xinh đẹp, cũng chẳng thùy mị, nết na, lại không có tài năng gì nổi trội. Thế nhưng, khi ở bên chàng, chàng mang lại cho ta cái cảm giác, ta là một người vô cùng đặc biệt, rằng ta cũng có quyền được làm một “mỹ nữ”, được làm một “bóng hồng” ngay cả khi bản thân ta chối từ điều ấy. Khởi Tân, chàng lạnh lùng, nhưng không hề lạnh giá. Ẩn sau vẻ băng lãnh giả tạo chàng dựng nên, là một ngọn lửa ấm tình yêu thương hơn bất cứ ai hết”

“Chỉ vì như vậy thôi ư? Chỉ vì ta quan tâm đến nàng, mang lại cảm giác đặc biệt cho nàng thôi ư?”

Lãnh Tư mỉm cười, làm cho máu tưới càng thêm ồ ạt tuôn chảy, “Đời người phụ nữ, có thể tìm cho mình một người nam tử, coi bản thân mình là độc nhất, là tuyệt nhất, là tốt nhất, đó đã được coi là thành công. Nội tâm nữ nhân thật ra vô cùng đơn giản. Chúng ta chẳng cần mình là người đẹp nhất, chẳng cần mình là người thông minh nhất, cái chúng ta cần chỉ là, trong mắt nam nhân mình yêu, mình là duy nhất, là đóa hoa rạng rỡ nhất trong vườn hoa ngập tràn sắc hương. Xinh đẹp thì sao? Vạn người ngưỡng mộ thì sao? Đến ngay cả trái tim người mình muốn cũng không có được, những thứ đó có nghĩa lý gì cơ chứ?”

Khởi Tân lặng im không nói, vòng tay chàng siết chặt cơ thể Lãnh Tư, tựa như muốn đem hơi ấm của cơ thể san sẻ cho nàng, cứu vãn cái sinh mạng mỏng manh, tựa đèn dầu trước gió của nàng

Lãnh Tư đưa tay lên chạm vào bờ má Khởi Tân, khó nhọc thốt từng từ, “Khởi Tân, nể tình ta sắp rời khỏi nhân gian, chàng có thể cho ta biết, người trong lòng mình, là ai, có được không?”

Khởi Tân buồn bã gật đầu rồi cúi người, khẽ thì thầm từng chữ từng chữ vào tai Lãnh Tư

Chỉ tay về hướng sau lưng Tuấn Khởi, Lãnh Tư nói, “Là người đó ư?”

Khởi Tân gật đầu

Lãnh Tư mỉm cười, “Nếu đã như vậy, Lãnh Tư ta thua cũng tâm phục khẩu phục” và đưa mắt nhìn Lãnh Nhu, Lãnh Tình, “Biểu đệ, biểu muội, ta xin lỗi. Ta thật sự đã sai, đã quá sai khi tin vào lời của La Dẩn… Nếu như đêm đó, ta không gặp hắn… thì tốt … tốt biết bao nhiêu …” rồi trút hơi thở cuối cùng của đời mình

Lãnh Nhu lao đến, lay lay tấm thân Lãnh Tư, “Hoàng biểu tỷ … hoàng biểu tỷ … hoàng biểu tỷ …”

Tuấn Khởi đi đến bên Khởi Tân, vỗ nhẹ vai chàng, một chữ cũng không nói

Tuyết Lăng nhìn về phía Lãnh Tình, nhận ra khuôn mặt nàng trắng bạch, cũng không biết an ủi thế nào, chỉ thở dài một hơi rồi trở về nhẫn giới. Trước khi biến mẩt, ánh mắt nàng bất chợt liếc về Đằng Thiên, thâm tâm không hiểu sao dâng lên một cảm giác gần gũi, quen thuộc dẫu rằng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn

Khói bụi tan biến, Lưu Ly cùng với Lãnh Khuyết, Đằng Thiên hiện diện

Nhìn thân thể cháy đen của La Dẩn, Lưu Ly lạnh lùng lên tiếng, “Nếu không phải ngươi hét lớn, ta cũng không sao xác định được vị trí của ngươi mà ra đòn kết liễu. La Dẩn, ván cờ này, ngươi thua rồi”

Lãnh Khuyết nói, “Lưu Ly, chuyện hôm nay chúng ta tính sao đây? Còn cả Lãnh Tư nữa?”

Lãnh Nhu quỳ gối, mở lời cầu xin, “Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng biểu tỷ chẳng qua cũng là bị kẻ gian lợi dụng chứ không phải có dụng tâm chiếm đoạt ngai vàng. Nể tình tỷ ấy côi cút từ tấm bé, người … người có thể …”

Quét mắt về phía nữ tử nhan sắc bình thường với lớp trang điểm dày cộp trên mặt, Lưu Ly nói, “La Dẩn tạo phản, Lãnh Tư vì bảo vệ thánh giá mà qua đời, nay sắc phong Nguyệt Dạ Nhất đại Quận chúa, đồng thời được cử hành quốc tang, chôn cất trong hoàng lăng, xây dựng một bức tượng bằng vàng dựa theo dung mạo của nàng để người đời sau tưởng nhớ, thờ cúng” và quay sang Lãnh Khuyết, “Đấy là ngu ý của thần thiếp, hoàng thượng người thấy sao?”

Lãnh Khuyết không chút đắn đo đáp, “Nàng nghĩ thế nào thì làm thế ấy, ta không có ý kiến”

Lãnh Nhu cúi đầu, cảm tạ ân điển của phụ hoàng, mẫu hậu rồi dẫn theo Lãnh Tình và Ngọc Thố rời đi

Lưu Ly mỉm cười, tiếp lời, “Đa tạ Tuấn Khởi công tử, Khởi Tân công tử đã ra tay tương trợ. Ân tình hôm nay, Lưu Ly ta sẽ luôn ghi tạc trong lòng. Sắp tới, theo kế hoạch, ta và hoàng thượng sẽ lên đường đến Thiên Lang, khi ấy, ta sẽ đích thân chuyển lời đến song thân về việc này. Nếu hai vị không chê, hãy cứ ở lại bần quốc, bao lâu cũng được”

Tuấn Khởi, Khởi Tân cúi người, cảm tạ thịnh tình của Lưu Ly rồi cũng trở về tẩm cung mình đang ở, không quên nói một câu tạm biệt với Đằng Thiên

Một cảm giác vô cùng gần gũi hiện lên bên trong tâm trí Tuấn Khởi, Khởi Tân. Tựa như, ba người bọn họ đã quen nhau từ lâu, lâu lắm rồi chứ chẳng phải là người xa lạ, đến hôm nay mới có dịp gặp gỡ

Khi trong căn phòng đổ nát chỉ còn Lãnh Khuyết, Lưu Ly và Đằng Thiên, thống lĩnh ngự lâm quân chạy vào, quỳ xuống, không ngừng dập đầu, “Là do bỉ chức tắc trách, không bảo vệ chu toàn cho hoàng thượng, hoàng hậu. Xin người hãy trách phạt”

Lưu Ly phất tay, cho phép thống lĩnh ngự lâm quân đứng dậy, “Ta nghe nói, La Dẩn đã cho người hạ độc, khống chế các ngươi, sao giờ ngươi có thể đến đây?”

“Bẩm, quả đúng là như vậy. Nhưng rồi có một vị công tử tóc trắng, khoác trên mình lớp y phục màu đỏ xuất hiện, giải độc cho chúng thần. Ngay khi cơ thể trở lại bình thường, thần liễn dẫn theo các huynh đệ chạy đến cứu giá. Xin hoàng thượng, hoàng hậu trách phạt”

“Các ngươi có lỗi gì đâu. Thế vị công tử đấy đâu rồi?”

“Dạ bẩm, trong lúc không ai để ý, chàng ta đã biến mất, bí ẩn hệt như lúc đến, không để lại một chút dấu vết”

Lưu Ly nghe xong liền trầm ngâm giây lát rồi tuyên chỉ, hạ lệnh bố cáo thiên hạ về tội trạng của La Dẩn cũng như sự hi sinh của Lãnh Tư, cho người thu dọn tàn cuộc rồi cùng với Đằng Thiên, hộ tống Lãnh Khuyết về tẩm cung nghỉ ngơi

Nằm trên long sàng, Lãnh Khuyết nắm chặt lấy cánh tay của Lưu Ly, không cho nàng ly khai, “Nàng hãy ở lại với ta đêm nay được không? Ta sợ … sợ lắm …”

Lưu Ly khẽ cười, nhẹ nhàng đẩy tay Lãnh Khuyết ra, “Hoàng thượng, người đừng lo, thần thiếp đã an bài quân lính bảo vệ chàng rồi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Thần thiếp còn cần giải quyết một số chuyện, không thể bầu bạn với người đêm nay. Hoàng thượng, người hãy đi nghỉ đi”

Dứt câu, Lưu Ly liền dẫn theo Đằng Thiên cùng vài thái giám, nô tì đi ra bên ngoài. Đến chỗ vắng vẻ, ít người qua lại, Lưu Ly cho đám hạ nhân lui, chỉ để lại một mình Đằng Thiên

“Hoàng hậu nương nương, người có điều gì …”

Đằng Thiên còn chưa nói xong thì đã nhận một cú tát như trời giáng, làm cho chàng ta ngã trên mặt đất, rơi cả chiếc mặt nạ trước nay vẫn luôn ngự trị trên khuôn mặt mình, để lộ ra làn da tuyết trắng, không chút tỳ vết, hoàn toàn khác biệt với những lời đồn đại bên ngoài

“Ngươi thật to gan. Lại dám cùng với tên khốn La Dẩn âm mưu lật đổ Lãnh Khuyết. Các ngươi coi ta là ả mù, chuyện gì cũng không biết ư? Nếu như không phải ta ra tay kịp thời, bịt miệng hắn trước khi hắn khai ra ngươi, ngươi nghĩ mình còn có thể đứng tại nơi này ư? Ta đã nói rồi, những điều bỏ qua được, ta đều bỏ qua. Nhưng có những điều không thể mắt nhắm mắt mở được. Vậy mà ngươi vẫn bỏ ngoài tai, không coi lời ta nói ra gì!”, Lưu Ly gắt

Lau đi vết máu nơi khóe miệng, Đằng Thiên lồm cồm bò dậy, ôm chặt lấy chân nữ nhân trước mắt, “Lưu Ly, chuyện này không liên quan đến ta. Thật không liên quan đến ta! Nàng hiểu nhầm ta rồi. Thật hiểu nhầm ta rồi. Đúng là La Dẩn có đến tìm ta, trao đổi chuyện đó với ta, nhưng ta đã từ chối, nói rõ bản thân không hề muốn hợp tác với hắn. Ta cũng đã định đem chuyện này nói với nàng nhưng rồi chưa kịp thì biến cố ngày hôm nay xảy đến. Lưu Ly, nàng phải tin ta. Ta thật sự không có ý nghĩ vượt quá thân phận của mình”

Lưu Ly ngữ khí bình ổn, không chút thay đổi, “Ngươi nói thật chứ?”

“Thật! Ta đương nhiên nói thật. Nếu ta nói dối, ta sẽ bị …”

“Được rồi. Ta tin ngươi”

Nói đoạn, Lưu Ly ra hiệu cho phép Đằng Thiên đứng dậy rồi quay người cất bước. Nhận thấy tâm trạng Lưu Ly có phần khá hơn, Đằng Thiên liền nhân cơ hội ôm chầm lấy nàng

Hơi thở của Đằng Thiền phả ra, quấn quít lấy tai, lấy cổ Lưu Ly. Đôi môi Đằng Thiên nhẹ hôn lên má Lưu Ly rồi dần dần tiến đến đóa hoa hồng thắm trên gương mặt nàng

Khi môi hồng hai người gần chạm đến nhau, bàn tay Lưu Ly túm chặt lấy cổ Đằng Thiên, ép chàng ta vào tường, “Ta đã nói rồi, ngươi không bao giờ được phép hôn môi ta. Chẳng nhẽ ngươi đã quên điều ấy rồi sao?”

“Ta biết rồi. Ta biết rồi. Từ nay ta sẽ không bao giờ làm điều đó nữa. Ta xin thề. Ta xin thề”, Đằng Thiên không ngừng nói

Thả Đằng Thiên ra, Lưu Ly bước đi, không quên nói vọng lại, “Như vậy thì tốt. Đằng Thiên, ngươi tốt nhất đừng làm những chuyện dại dột. Và tuyệt đối, không được để cho người thứ ba biết được diện mạo thật của mình. Ta không dễ dàng gì thêu dệt nên cho ngươi một quá khứ giả, che mắt toàn dân thiên hạ. Đừng để biết bao công sức của ta đổ sông đổ bể”

Nhìn bóng dáng Lưu Ly xa dần rồi biến mất vào khoảng không trước mặt, Đằng Thiên nắm chặt tay thành quyền, ngữ khí thập phần kiên định, “Tên La Dẩn chết tiệt, có chút chuyện cỏn con cũng làm không xong. Uổng công ta bày mưu tính kế. Lưu Ly, ta nhất phải có được nàng. Nàng là của ta, của một mình ta mà thôi. Không phải của bất kỳ nam nhân nào khác!!! Không ai hết!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play