Vệ Khúc Tịnh Di

Ngồi trong hang động kiên cố giữa gió buốt, đưa mắt nhìn màn tuyết rơi nhuộm trắng cả không gian vô tận, ta không sao nén nổi tiếng thở dài

Kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ta đã ở tại nơi cô quạnh này

Nhiều khi ta thắc mắc, không biết vì sao bản thân lại ở đây?

Ta không có ký ức, thân nhân lại càng không

Ta nào khác chăng những bông tuyết kia?

Cô đơn. Lạnh lẽo. Đến không ai hay, đi chẳng ai biết

Không để lại dù chỉ một chút dấu vết tại nhân gian

Haizzz… Giá như… dù chỉ là giá như… ta có thêm người bầu bạn tại nơi này, mọi thứ chắc cũng không đến nỗi cô quạnh như bây giờ?

Ngồi mãi cũng chán, ta chỉnh trang lại phục y rồi bước ra giữa màn tuyết, đi kiếm tìm chút lương thực dự trữ. Nhiều khi ta nghĩ, nếu không phải nhờ vào thể chất đặc biệt của mình, chắc gì ta đã sống được tại nơi đây lâu đến như vậy?

Tha thẩn bước đi, do sơ ý, ta đạp phải chỗ tuyết trũng, ngã bổ nhào xuống hố sâu, xung quanh là những tảng băng dày cộm. Lồm cồm bò dậy, ta không thể không thầm than thân trách phận. Không biết hôm nay là ngày gì mà ta đen đủi đến thế?

Đang loay hoay tìm lối ra thì đột nhiên, trong những tảng băng đó, hình như ta nhìn thấy có cái gì đó khác lạ

Đi lại gần, căng mắt nhìn thật kỹ thì ta không sao có thể tin vào điều mình nhìn thấy được nữa

Một đứa bé!!!

Một đứa bé đang bị đóng băng!!!

Và hình như… đứa bé này… vẫn còn sống!!!

Nghĩ tới đây, ta liền không suy nghĩ, nhặt bất kỳ thứ gì có thể nhặt được từ mặt đất, ném thẳng vào tảnh băng to lớn đó. Một lần rồi lại một lần, ta không nhớ bản thân rốt cuộc đã thử bao lâu, chỉ biết, khi những vết nứt bắt đầu xuất hiện cũng là khi mười đầu ngón tay ta ứa máu

Chút đau đớn thể xác đó nhanh chóng được thay thế bằng niềm vui vô bờ, niềm hạnh phúc không gì có thể sánh bằng, khi ta ôm chặt đứa bé vào lòng

Hài nhi của ta… Kể từ giờ con sẽ là hài nhi của ta…

Cuối cùng… ta cũng không còn… cô đơn… nữa rồi…

Hài nhi của ta… ta sẽ gọi con là…

Vệ Khúc Uyển Sa

Tay cầm chiếc kính đen, thứ bao năm qua vẫn ở bên mẹ, nằm trong lòng mẹ, nghe những lời mẹ kể về việc tìm thấy mình như thế nào, ta không khỏi tò mò, muốn biết rốt cuộc mình là ai, mình đã ở trong băng giá bao lâu và điều quan trọng nhất là, vì sao mình lại ở đó

Tiếc thay, những câu hỏi đó chắc sẽ chẳng bao giờ có đáp án

Vì, kể từ khi được mẹ cứu, ta đã chẳng còn ký ức về những chuyện đã qua

Dù có cố đến đâu chăng nữa, ta cũng không sao nhớ được bản thân mình là ai, mình có cha có mẹ hay chỉ đơn thuần là một côi nhi?

Nhưng có một chuyện ta biết, đó là do bản thân nằm trong băng giá nên ngoại hình ta mãi mãi dừng lại ở độ tuổi 5-6, không bao giờ thay đổi, chứ đừng nói là già đi

Cũng vì vậy mà sức mạnh Succubus của ta không thể bộc lộ hoàn toàn

“Uyển Sa, con đang bận tâm về chuyện gì thế?”

Giọng nói chứa chan yêu thương, không nén nổi niềm lo lắng của mẹ truyền vào tai khiến ta chợt bừng tỉnh

“Không có gì mẹ ạ. Con chỉ là đang nghĩ, nếu một ngày phải rời khỏi nơi hang động thân quen này, ngoài thế giới bao la kia liệu có chỗ cho mẹ con ta?”

Bàn tay mịn màng của mẹ khẽ vuốt bờ má ta

“Nơi nào cũng vậy… Chỉ cần mẹ con ta ở bên nhau… nơi đâu cũng là nhà…”

Ngồi dậy, đưa mắt nhìn mẹ, chỉ thấy trong đó ngập tràn yêu thương, ta không sao có thể cất thành lời

Thân phận thì sao? Quá khứ thì sao?

Những thứ đó đâu có gì quan trọng

Kể cả cả đời này ta không nhớ lại được, điều đó cũng không sao cả

Vì, ta không, cô đơn

Vì. Ta. Còn. Có. Mẹ!

Cảm thấy không khí có chút gượng gạo, ta ho nhẹ hai tiếng rồi nhanh chóng chuyển chủ đề, “Mẹ, mẹ vẫn nhớ lời hứa giữa hai mẹ con mình đấy chứ?”

“Rằng mẹ không bao giờ được vượt qua cánh rừng thông trước nhà chứ gì? Mẹ vẫn nhớ, con yên tâm”

Ta liền gật đầu, “Mẹ nhất định phải giữ lời mẹ nhé… vì…”

Còn chưa nói hết câu, ta chợt cảm thấy trong không khí nồng đậm sát khí!!!

Chết tiệt, bao lâu nay, vì thời tiết khắc nghiệt, không có một yêu quái nào có thể vượt rừng thông đến gần nơi mẹ con ta sinh sống, nay sao tự dưng lại có kẻ không mời mà đến?

Đứng chắn trước mẹ, ta lớn tiếng nói, “Là kẻ nào? Còn không mau hiện thân!!!”

Từ trong đêm đen, giữa tiếng gào rít của gió tuyết lạnh giá, nam tử với gương mặt trong trẻo như suối giờ tê tái, cắt không còn giọt máu, phục y kỳ lạ với phần tay áo dài quá gối, phần thân ngắn bó sát, để lộ cặp chân thon thả, nay đã rách rưới với thân thể chằng chịt vết thương, hiện lên trước mắt ta

“Ngươi là ai? Tới đây có việc gì?”

Hắn không nói liền lao tới tấn công. Ta rút Thanh Long đao tiếp chiến

Lợi dụng độ dài của Thanh Long đao, ta khiến hắn không thể lại gần mình, càng đừng nói tới mẹ. Chỉ cần ta còn thở, hắn đừng hòng nghĩ tới chuyện làm hại mẹ

Đột nhiên, hắn biến mất, như thể bốc hơi vào không khí. Ta rủa thầm một tiếng, “Không ổn” rồi ngay tức khắc lui về chỗ mẹ

“Uyển Sa, cẩn thận!!!”

Nghe lời mẹ hét, ta còn chưa kịp định hình được chuyện gì thì lưng ta chợt đau nhói. Cúi xuống nhìn, trước mắt ta là cả một vũng máu lênh láng

Máu. Của. Ta

Dùng chút tàn lực còn sót lại, ta vung đao, xuyên qua ngực hắn rồi cùng nhau, cả hai đổ ầm xuống nền đất lạnh giá

Ta gắng cười, không muốn để mẹ lo lắng, mặc cho đau đớn lan tràn toàn thân, “Mẹ… mẹ… con không … không sao… Con không…sao…”

Mẹ quỳ sụp xuống, ôm lấy ta, không ngừng nỉ non, “Uyển Sa… Uyển Sa… con… con tuyệt đối không được… không được có chuyện gì… Tuyệt không được có chuyện gì… Đừng… đừng … bỏ mẹ… Đừng bỏ mẹ...”

“Mẹ… đừng… lo… Con…”

Lời còn chưa nói hết, máu đã trào ra từ cổ họng khiến ta lực bất tòng tâm. Thần trí mờ dần, ta cứ nghĩ, mệnh Uyển Sa ta đến đây là hết thì đột nhiên, ánh sáng tỏa ra từ người mẹ, nhanh chóng nuốt chửng lấy Thanh Long đao nãy giờ vẫn nằm trong tay ta

Thân thể ta như được tiếp thêm sức mạnh. Máu ngừng chảy, đau đớn tan biến, và thậm chí còn hơn thế nữa, một nguồn sức mạnh cuồn cuộn tuôn chảy trong ta

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

Ta không nhớ rõ chuyện xảy ra tiếp theo là gì, chỉ biết khi ta nhìn vào gương, thân hình nhỏ bé của ta đã có một sự thay đổi chóng mặt. Từ một bé gái 6 tuổi, ta trở thành một nữ nhân quyến rũ, với khuôn ngực đầy đặn, vòng eo thon nhỏ cùng bờ mông căng tròn

“Đây là… là…”

Ngạc nhiên trôi qua, ta liền ngồi xuống, gắng sức kiểm soát thứ sức mạnh vẫn đang không ngừng làm loạn trong mình. Và rồi, khi đã chế ngự được nó, ta trở lại là ta trước kia, một bé gái còn lâu mới tới tuổi trưởng thành

“Mẹ… chuyện này… chuyện này… là sao???”

Chỉ thấy mẹ lắc đầu, “Mẹ… mẹ… cũng không biết… Đúng, trước nay, mẹ đều có thể nâng cao khả năng của bản thân, đó là lý do vì sao bao năm mẹ vẫn có thể sinh tồn trong nơi giá lạnh như này… Nhưng chưa bao giờ mẹ nghĩ, mẹ có thể… Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là, Uyển Sa, con không sao!”

“Mẹ!”

Ta ôm chầm lấy mẹ, thâm tâm thở phào nhẹ nhõm khi mọi chuyện đã qua đi. Nhớ tới kẻ tấn công mình, ta đưa mắt nhìn thì thấy hắn không ngừng co giật, cạnh bên là chiếc kính đen rơi trên mặt đất

“Ta… chưa… muốn… chết…”

Giãy giụa trong đau đớn, bàn tay hắn vô tình chạm vào kính. Và rồi, chuyện không ngờ diễn ra ngay trước mắt ta và mẹ

Máu ngừng chảy, thân thể hắn bắt đầu lành vết thương và rồi không ngừng nhỏ dần, nhỏ dần, cho tới khi trở thành một đứa trẻ sơ sinh không hơn không kém

Cái quái gì vậy???

Chẳng nhẽ… khi nãy… ánh sáng từ mẹ không chỉ chạm tới Thanh Long đao mà còn chạm tới cả cặp kính đen ư???

“Oa… oa… oa…”

Tiếng khóc thê lương của hắn phát ra khiến đầu ta đau như búa bổ

“Đừng khóc nữa”, ta bực mình gắt

Ai ngờ hắn ta còn khóc to hơn

Đùa ta chắc!!!

Cực chẳng đã, ta đành bế hắn, đung đưa vài cái thì đột nhiên, hắn nín, thậm chí còn nhìn ta mỉm cười

Cái quái gì vậy???

“Mẹ… mẹ… giờ chúng ta… nên… làm sao đây mẹ???”

Mẹ lại gần, âu yếm nhìn ta và hắn rồi khe khẽ nói, “Trẻ con không có tội. Kẻ làm con bị thương coi như đã chết rồi. Còn đây là một sinh linh hoàn toàn khác. Giữa tiết trời giá buốt như này, chúng ta có thể mang nó đi đâu? Thôi, xem như giữa chúng ta và nó có duyên, từ nay, hãy để nó tại đây, 3 mẹ con ta rau cháo sống qua ngày”

Ta không tin vào tai mình được nữa, “Mẹ… ý mẹ là… là…”

“Là đây là đệ đệ của con… Là đệ đệ bé nhỏ của con, Uyển Sa…”

Vệ Khúc Nhật Vy

Không biết vì lý do gì, ta luôn cảm thấy tỷ tỷ hình như không ưa ta, không, nói chính xác hơn là ghét ta

Ta rốt cuộc đã làm gì sai ư?

Cứ mỗi lần ta đem chuyện này tới hỏi mẹ, mẹ chỉ thở dài một tiếng rồi nói, “Cho tỷ con thời gian”

Ta không hiểu… ta thật sự không hiểu…

Chợt nhìn thấy tỷ tỷ đằng xa, ta liền chạy theo, “Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy, cho đệ theo với, được không?”

Tỷ tỷ quay lại nhìn ta, không nói tiếng nào

Thấy vậy, ta lại nói, “Tỷ tỷ, đệ đi cùng tỷ nhé”

Tỷ tỷ vẫn im lặng

Ta lại mở lời, “Tỷ tỷ…”



Mọi chuyện cứ như vậy lặp đi lặp lại cho tới khi ta và tỷ tỷ vào tận sâu trong rừng

Cho tới khi ta hỏi tỷ tỷ lần thứ n, “Tỷ tỷ… đệ…”

“Đệ có thể ngừng nói một giây không?”

Giọng nói lớn, không kiềm chế được giận dữ của tỷ tỷ làm ta không tự chủ rùng mình

“Tỷ tỷ… tỷ… đệ đã làm sai chuyện gì ư? Tỷ nói đi, đệ nhất định… nhất định sẽ sửa mà… Chỉ cần tỷ nói, đệ nhất định sẽ làm…”

Mắt tỷ tỷ chợt bừng sáng

“Đệ nói thật chứ? Việc gì ta nói đệ cũng làm?”

Ta gật đầu lia lịa, “Đúng vậy…”

“Vậy thì… đệ đứng đây… đợi ta… Ta đi có việc, lát nữa ta quay lại đón đệ. Đệ phải đứng yên ở đây, không được đi đâu, đợi ta… Có biết không?”

Nhìn bóng tỷ tỷ xa dần giữa trời tuyết rơi, ta cảm thấy ấm lòng vô cùng

Cuối cùng, tỷ tỷ cũng chịu mở lòng với ta rồi…

Chỉ cần ta đợi… chỉ cần ta đợi… tỷ tỷ sẽ quay lại… tỷ tỷ nhất định… sẽ quay lại…

Chỉ cần ta đợi…

Vệ Khúc Uyển Sa

Thật là phiền…

Đi đâu cũng lẽo đẽo theo ta…

Bộ nó không có việc gì tốt hơn để làm sao?

Vứt được cái đuôi bám theo mình, ta vui vẻ trở về nhà, chắc mẩm chỉ một lúc sau, nó sẽ biết mình bị bỏ rơi và cũng trở về thôi

Dẫu sao, từ đó về đây cũng không phải quá mức xa xôi gì cho cam

Cảm thấy mệt nhoài vì cả ngày rong chơi, ta đặt lưng xuống, ngủ một mạch, không biết trời trăng gì hết

Cho tới khi bên tai truyền tới giọng nói đầy lo lắng của mẹ

“Uyển Sa… Uyển Sa…”

Dụi dụi mắt, ta ngái ngủ đáp, “Gì… gì hả mẹ???”

“Con có thấy Nhật Vy đâu không? Từ hồi chiều tới giờ, mẹ chẳng thấy nó ở đâu cả… Bên ngoài bão tuyết dữ dội thế này, mẹ sợ…”

Trùm chăn lông kín đầu, ta uể oải đáp, “Chắc nó quanh quẩn đâu đây thôi… lát nữa nó về… mẹ không…”

Chưa nói hết câu, ta sực nhớ ra chuyện ban sáng…

Có khi nào… có khi nào…

Ta choàng tỉnh, nhìn ngoài trời chỉ nghe tiếng gió rít kinh người với màn tuyết dày đặc như muốn đòi mạng, “Mẹ… mẹ nói rằng… từ chiều tới giờ không thấy…Nhật Vy ư?”

“Hồi sáng rõ ràng mẹ còn thấy Nhật Vy trong nhà, quay đi quay lại không biết nó đi đâu rồi… Uyển Sa… con nhớ lại xem, có thấy Nhật Vy đâu không?”

Ta vùng dậy, trấn an mẹ rồi lao ra giữa trời tuyết, đi theo lối buổi sáng, nghĩ thầm sẽ nhanh thôi tìm được Nhật Vy. Ai ngờ, gió lốc dữ dội khiến ta khó lòng xác định phương hướng

Chết tiệt…

Nó bị ngu hay sao mà thấy thời tiết như vậy mà không về???

Ta chả ưa gì nó đâu, nhưng ta không muốn nó chết vì ta

Đúng là… người đâu ngu… ngu thế không biết…

Khó khăn lắm, ta mới quay lại được chỗ cũ, thế nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy nó đâu. Hay nó lại bỏ đi rồi? Nếu bỏ đi rồi, sao nó chưa về? Hay lại lạc ở đâu rồi??? Trong cái tiết trời như này mà lạc thì…

Nghĩ tới đây ta bỗng chốc rùng mình, không khỏi có chút hối hận vì đã để nó lại giữa nơi hoang vắng này một mình

Biết trước thế này thì ta đã… Khoan…

Đằng xa, ta chợt thấy có một đống tuyết to khác thường, dễ cao bằng một người trưởng thành. Thấy có gì đó không đúng, ta liền tiến lại gần, lấy tay gạt tuyết thì thấy làn da, đôi môi ai đó đã tím tái vì lạnh!

“Tỷ…tỷ…người…quay…lại…rồi ư?”

Nhanh chóng phá tuyết cứu người, ta hiện nguyên hình Succubus rồi cõng Nhật Vy trên vai, mặc gió mặc tuyết bay như điên về nhà

Khỏi phải nói, mẹ đã kinh hãi thế nào khi nhìn thấy ta và Nhật Vy lúc đấy

Ngồi lặng bên giường hàng giờ đồng hồ, mẹ không ăn không uống, mắt không ngừng hướng về phía ai đó đang bất tỉnh nhân sự, nguyện cầu mong chóng tỉnh lại. Nhìn mẹ tiều tụy, đau thương như vậy, ta lại càng không ngừng rủa xả bản thân

Nếu không phải do ta, mọi chuyện đâu có trở nên thế này

Ta hứa, chỉ cần Nhật Vy tỉnh lại, ta sẽ đối xử với nó thật tốt, thật thật tốt

Chỉ cần, nó bình yên tỉnh lại

Và rồi, không biết là Nhật Vy cảm nhận được sự lo âu của mẹ, hay nghe được cầu nguyện của ta, cuối cùng, nó cũng chịu mở mắt

“Nhật Vy…con có biết mẹ đã lo cho con đến nhường nào không?? Lần sau đừng làm như vậy nữa… Mà… sao tự dưng con lại một mình đi xa thế???”

Ôm chầm Nhật Vy trong vòng tay, mẹ không ngừng thổn thức. Ta toan mở lời thú tội thì nghe bên tai vẳng tới tiếng Nhật Vy, “Con xin lỗi… Tất cả là do con mải chơi… Con xin lỗi…”

“Không sao… Mọi sự cũng đã qua rồi…Có điều, lần sau đừng làm thế nữa…”

Sau khi chắc rằng Nhật Vy đã ổn, mẹ mới thở phào nhẹ nhõm về phòng. Chỉ còn lại ta và Nhật Vy, ấp úng hồi lâu ta mới có thể mở lời, “Vì sao… vì sao… đệ lại… không nói là do ta… Vì sao???”

Chỉ thấy đôi mắt Nhật Vy ánh lên tựa sao trời, “Chuyện đó có quan trọng ư? Quan trọng là sau cùng tỷ tỷ cũng đã quay lại đón đệ, không phải ư?”

“Ta… Sao… sao đệ khờ thế??? Thấy ta đi lâu không quay lại, đệ phải tự biết đường đi về chứ? Nơi đấy cách nhà nào có xa xôi gì cho cam? Sao đệ lại đứng yên tại đó, đến nỗi bị tuyết phủ kín như vậy cơ chứ???”

“Không phải tỷ nói, đệ phải đứng yên tại đó, không được đi đâu ư?”

“Và đệ tin?”

“Đúng. Chỉ cần là lời tỷ nói, đệ sẽ tin. Tỷ nói, tỷ sẽ quay lại. Vậy nên đệ đợi. Đợi cho tới lúc tỷ quay lại. Bao lâu chăng nữa, đệ cũng đợi!!!”

Ngữ khí kiên định, ánh mắt vững vàng tựa bàn thạch khiến ta phút chốc nói chẳng nên lời. Và rồi, hình như, chỉ là hình như, trong ta có cái gì đó đang chầm chậm bén rễ…

“Ầm”

Tiếng động lớn kinh thiên vang lên làm rung chuyển cả nhà ta

“Có chuyện gì thế?”

Ta và mẹ tức tốc chạy ra ngoài, chỉ thấy, giữa màn tuyết trắng xóa, nam tử với đôi mắt xanh lá, thân thể dọc ngang thương tích, nằm yên bất động trên mặt đất lạnh giá

Tà Mạc

Cảm nhận đầu tiên của ta về nữ tử tên Vệ Khúc Tịnh Di, ả ta là một người đàn bà ngu ngốc

Thử hỏi, tự dưng xuất hiện trước nhà mình một kẻ thân phận không rõ, không chút quan hệ, bị thương thập tử nhất sinh, người thông minh nhất định sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, coi như không biết

Đằng này, ả ta lại tốn công tốn sức chăm sóc, chữa trị, cận kề sớm hôm

Nhỡ ta mà là tên sát nhân máu lạnh, có phải ả đã mất mạng rồi không?

Đấy chẳng phải là ngu ngốc thì là gì???

Còn nữa, khi hỏi lý do tại sao lại cứu giúp bọn ta, ả chỉ trả lời bằng hai chữ, “Linh cảm”

Hẳn là linh cảm!!!

Như này, không gọi là ngu ngốc thì là gì???

Ả ta quả thực quá giống…

Tiết Tà

Nữ nhân tên Tịnh Di này sao mà giống ta đến thế cơ chứ???

Nàng ta chính là vị tỷ tỷ ta hằng mơ ước…

Nàng chăm sóc chúng ta ngày ngày đêm đêm, một tấc không đi, một li không dời

San sẻ từng chút thức ăn ít ỏi bản thân khó khăn lắm mới kiếm được

Sao trên đời lại có con người tuyệt vời như thế?

Vừa xinh đẹp, dịu dàng lại còn tốt bụng nữa chứ…

Mạc Ảnh

Không biết bản thân đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi ta tỉnh giấc, bầu trời chỉ độc một màu đen. Đưa mắt nhìn nơi mình đang nằm, ta không khỏi có chút giật mình. Mọi thứ ở đây thật sự quá mức thô sơ

Một hang đá rộng với nhiều ngóc ngách, đồ đạc đều được tận dụng bằng những mảnh gỗ, đá vụn dễ chừng lượm lặt quanh quẩn quanh đây, chăn chiếu được chế tác từ rơm rạ, từ lông thú được chắp vá bằng tay

So với nơi ta được sinh ra, không, so với nơi ta từng ở cùng Vân Vân, nơi đây thật sự quá mức… xập xệ…

Lắc đầu ngao ngán, nhận thấy thân thể đã phục hồi phần nào, ta bước xuống đất, toan rời đi thì bên tai vẳng lên tiếng nói

“Chàng định đi sao?”

Quay lưng lại nhìn, chỉ thấy trước mắt ta dung nhan nữ tử nhẹ nhàng như nước mùa xuân

“Cảm ơn người thời gian qua đã chăm sóc ta. Cũng đã đến lúc ta rời đi rồi. Cáo từ”

“Chàng có thể… đừng đi vội có được không? Ý ta là, đêm đã muộn, có gì hãy để sáng mai có được không?”

Gương mặt hơi hơi ửng đỏ của nàng khi nói những lời trên không hiểu sao lại khiến chân ta nặng như đeo chì, không thể bước thêm dù chỉ một bước

Còn chưa biết bản thân nên làm gì thì Tiết Tà nói, “Ở lại đi. Nàng ta nói đúng mà. Trời tối thế này rồi còn đi đâu. Chưa kể, ở lại đây cũng đâu phải điều gì tồi tệ đâu?”

Tà Mạc tiếp lời, “Ả ta đúng thật là một người ngu ngốc không có thuốc chữa… Nhưng… ở gần người ngu ngốc như này… cũng không phải chuyện gì xấu…”

“Vậy cũng được”, ta gật đầu, “Cô nương, ta vẫn chưa biết nàng tên là gì?”

Nàng khẽ cười đáp, “Ta tên…”

Vệ Khúc Tịnh Di

Cảm giác có nam nhân trong nhà đúng thật là khác biệt

Ta cứ ngỡ, chỉ cần có Uyển Sa và Nhật Vy bên cạnh, với ta mà nói, thế là đủ

Nhưng khi chàng đến, ta bắt đầu cảm thấy cuộc sống quanh ta dần dần thay đổi

Từng chút từng chút một, nó trở nên màu sắc hơn, ấm áp hơn

Là chàng đã dùng sức, biến hang động đơn sơ này trở nên dễ sống hơn

Là chàng xây cửa, làm giường, dùng lửa ấm xua tan giá lạnh

Hóa ra, có nam nhân bên cạnh, để có thể dựa dẫm, chính là cảm giác này

Đôi khi, một suy nghĩ ích kỷ hiện hữu trong ta

Rằng, nếu chàng có thể mãi ở đây thì thật tốt biết bao

Nhưng điều đó, ta biết, là không thể

Bởi thẳm sâu trong ánh mắt chàng, là hình ảnh của một người con gái khác

Người con gái đến tận bây giờ, chàng vẫn chưa thể quên

Ngày ấy, chàng chưa hoàn toàn bình phục, ta không nỡ để chàng rời đi

Còn nay, khi chàng đã có thể tự quyết định việc mình làm, đi hay ở là tùy ở chàng

Là do chàng, chứ không phải do bất kỳ một nguyên nhân nào khác

Cất gọn suy nghĩ vào một góc, ta đưa mắt nhìn quanh, chợt phát hiện không hề thấy Uyển Sa và Nhật Vy đâu cả. Cả ngày nay, không hiểu hai bọn chúng đi đâu, làm gì mà mất dạng…

Nhớ lại tai nạn ngày xưa của Nhật Vy, lòng ta bồn chồn không yên. Không thể ngồi đợi chàng đi kiếm thức ăn về, ta bước nhanh ra ngoài, ngóng tìm dáng hình hài nhi

“Uyển Sa, Nhật Vy, hai con đang ở đâu?”

Vệ Khúc Nhật Vy

Ở nơi quanh năm bốn mùa chỉ toàn giá lạnh như Thiên Hàn sơn, hiếm hoi lắm mới có một ngày le lói nắng, cái nắng yếu ớt không thể làm tan đi từng lớp băng tuyết phủ dày không gian

Không muốn làm phí đi cơ hội nghìn năm có một, ta và tỷ tỷ tranh thủ vui chơi, nô đùa

Chúng ta nặn tuyết thành từng hình tròn rồi cứ thế, thi nhau chọi tuyết, xem xem giữa hai ta, ai mới là kẻ chiến thắng

Chơi mãi, chơi mãi, cho tới khi mặt trời dần ngả về hướng tây, chúng ta mới chợt nhận ra, cũng đã tới lúc mình nên về

Ta cất bước đi thì chợt bước hụt chân, vấp ngã. Tỷ tỷ thấy thế liền đưa tay đỡ ta, nào ngờ bị mất đà, cả hai chúng ta lăn mấy vòng trên tuyết rồi mới dừng lại

Tất cả là do cái kính này…

Thị lực ta hoàn toàn bình thường, do đeo kính vào ta khó nhìn, thành ra mới hậu đậu thế này

Nếu không phải…

Choáng váng qua đi, ta mới nhận ra, tư thế giữa ta và tỷ tỷ ái muội tới mức nào. Giờ đây, ta đang nằm trên người tỷ tỷ, y phục cả hai đều bị xộc xệch, để lộ lớp da thịt trắng nõn, mịn màng

Đôi môi tỷ tỷ đỏ rực như lửa cháy, thiêu đốt thân thể ta, khiến toàn thân nóng bừng dù đang giữa cảnh tuyết rơi

“Nhật Vy… đệ…”

Vệ Khúc Uyển Sa

Cảm thấy đệ đệ có gì đó lạ thường, ta liền lên tiếng nhưng còn chưa kịp dứt lời, đôi môi chàng đã tiến tới, khóa chặt lấy môi ta

Hơi ấm chàng lan truyền khắp người, khiến thần trí ta dần dần mơ hồ

Chúng ta cứ như vậy quấn chặt lấy nhau. Y phục cứ thế rơi dần rơi dần, cho tới khi không còn một mảnh trên người

Hơi thở dồn dập, ta nửa muốn nửa không đẩy nhẹ chàng ra, “Nhật Vy… đệ… đệ…”

Chỉ nghe giọng nói, giờ đã khó có thể kiềm chế dục vọng của chàng, vang bên tai, “Tỷ tỷ… tỷ có biết… vì sao mắt không có tật nhưng bao năm qua, đệ vẫn đeo chiếc kính này không?”

Ta còn chưa kịp nói gì thì chàng lại tiếp

“Đó là vì mẹ nói là do hồi nhỏ tỷ đeo nó cho ta. Tỷ biết không, chỉ cần là thứ tỷ trao, dẫu nó có thế nào chăng nữa, ta cũng sẽ luôn gìn giữ như báu vật”

Đôi môi chàng lại một lần nữa xông tới, chiếm lĩnh thân thể ta

Đúng lúc đó, trong gió thoảng tới tiếng mẹ, “Nhật Vy, Uyển Sa, các con có ở đây không?”

Vệ Khúc Nhật Vy

Dục hỏa bùng cháy, ta làm sao có thể dừng lại ngay lúc này?

“Nhật Vy… là mẹ…”

Dùng môi chặn lại những lời tỷ tỷ muốn nói, ta trầm luân trong nữ sắc

Chỉ thấy gương mặt tỷ tỷ ửng hồng, “Nhưng ta là Succubus… ta có thể ngủ với bất cứ nam nhân nào… ngoại trừ người ta yêu… Bởi một khi ta ngủ với người đó, họ cũng sẽ mất đi tự do, trở thành quân cờ trong tay ta, mặc ta sai khiến… Không… Nhật Vy… hãy dừng lại ở đây… Dừng lại trước khi có chuyện xấu xảy ra…”

“Chuyện gì có thể xảy ra cơ chứ?”

Lời vừa dứt, ta chợt nghe sau tai vang lên tiếng thét thất thanh của mẹ

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa….”

Mạc Ảnh

Không hiểu sao cả ngày hôm nay thâm tâm ta cứ như bị lửa đốt, bồn chồn không yên. Cảm thấy có gì đó không an tâm, ta cố kiếm nốt chút thức ăn rồi nhanh chóng trở về

Tới nơi, ta thấy cửa nhà mở toang, bên trong không còn một ai

Đang tính phi thân đi tìm mọi người thì ta thấy đằng xa, Nhật Vy cõng trên vai Tịnh Di máu me đầm đìa, cùng với Uyển Sa, đang lao như bay về phía mình

“Có chuyện gì thế này?”

Đỡ Tịnh Di lả đi mất máu, với đôi chân bị dập nát, ta lớn tiếng hỏi. Chỉ thấy Nhật Vy mặt cắt không còn giọt máu, không ngừng run rẩy kêu gào, “Là do ta… Tất cả là do ta!!! Tất cả là do ta!!!”

Tà Mạc nói, “Giờ không phải lúc đổ trách nhiệm. Ảnh, ngươi mang Tịnh Di vào nhà nhanh lên. Nàng ta tuy có chút năng lực khác thường nhưng dẫu sao cũng chỉ là con người, hơn nữa, còn không có pháp thuật. Nếu không nhanh...”

Tiết Tà phụ họa, “Ảnh… Mạc nói đúng… Ngươi phải nhanh lên!”

Ta ngay lập tức bế Tịnh Di vào nhà, phân phó công việc cho Uyển Sa và Nhật Vy rồi lao như bay đi tìm đại phu. Yêu lực đầy mình thì sao? Đến lúc cần thiết vẫn là vô dụng

Nhân loại và yêu quái… đến cuối cùng vẫn có một khoảng cách nhất định… một khoảng cách khó có thể xóa nhòa

Khó khăn lắm ta mới bắt được một tên đại phu trông có vẻ khả dĩ một chút thì thay vì chữa trị cho Tịnh Di, hắn ta cứ không ngừng dập đầu xin tha mạng, nào là nhà còn mẹ già, con thơ, nào là xin ta từ bi hỉ sả…

Ô hay, ta mang hắn về để trị thương chứ có mang hắn về để ăn thịt đâu?

Nếu muốn ăn thịt, ta hà cớ gì phải dùng yêu lực bảo vệ hắn khỏi cái giá lạnh của Thiên Hàn sơn?

Khi đã biết rằng bọn ta sẽ thả hắn sau khi cứu chữa cho Tịnh Di, hắn ta hăng hái hơn hẳn, tận tình chăm sóc cho nàng, dẫu cho đôi bàn tay thi thoảng vẫn run rẩy

Ta cứ nghĩ, đến đây, mọi sự sẽ ổn… cho tới khi… nghe được tên đại phu nói rằng, tính mạng nàng không có vấn đề, nhưng đôi chân nàng thì không…

Nhật Vy quỳ sụp xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu. Uyển Sa thẫn thờ, đôi mắt vô hồn lặp đi lặp lại những lời tên đại phu nói trong vô thức

Ta hỏi lại, “Có thật thế không?” thì hắn liền dập đầu không ngừng xuống đất, cam đoan rằng không chỉ hắn mà bất cứ đại phu nào cũng nói thế mà thôi, rằng hắn sao dám nói dối chúng ta, rằng hắn còn muốn quay về…

Suy nghĩ hồi lâu, chúng ta liền ra quyết định, chỉ cần Tịnh Di còn sống, mọi thứ khác….đều có thể chấp nhận…

Đôi chân nàng… ta sẽ nghĩ cách… quyết không để nàng bị tước mất sự tự do đi lại…

Sau khi tính mạng nàng thoát cơn hiểm cảnh, ta liền vứt tên đại phu về lại nơi ta tìm thấy hắn rồi quay về chăm sóc Tịnh Di cùng với Uyển Sa và Nhật Vy

Hàng đêm thức trắng săn sóc Tịnh Di, ta chợt nhận ra, thì ra săn sóc người bệnh lại tốn nhiều sức lực, trí lực đến vậy. Bình thường thì luôn tay luôn chân, đến khi không phải làm gì thì đầu óc lại căng như dây đàn, không dám lơ đãng, chỉ sợ nàng gặp chuyện không hay

Chợt nhớ tới khoảng thời gian nàng bên cạnh ta ngày ngày đêm đêm, ta không khỏi thầm ngưỡng mộ

Ta thân nam yêu, sức mạnh ngút trời còn cảm thấy đôi lúc chịu không nổi, muốn gục ngã. Còn nàng, thân nữ nhi, không chút pháp lực, nàng còn cảm thấy mệt mỏi tới mức nào nữa

Nhưng nàng chưa từng một lần ca thán, chưa từng đem chuyện đó ra đòi ta trả ơn, đặt điều kiện gì với ta hết

Ta tự hỏi, tại sao thân thể mỏng manh như này lại có thể chứa đựng nguồn sức mạnh khổng lồ đến vậy?

Ngày ấy, khi biết Phụng Kiều đã thành thân với một tên pháp sư, ta không sao hiểu được. Một đại yêu cao cao tại thượng như nàng, cớ sao lại cam chịu trở thành vợ của kẻ trốn chui trốn lủi, sống cuộc đời không thể bình thường hơn được nữa

Nhưng giờ, ta đã hiểu phần nào… ta đã hiểu vì sao người muội ấy chọn… không phải là ta…

Ta đã hiểu… vì sao… muội ấy nguyện từ bỏ tất cả để ở bên… tên pháp sư đấy…

Giờ thì ta… đã hiểu… phần nào…

Thời gian cứ như vậy, lặng lẽ trôi…

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, ta chỉ nhớ, vào một ngày tuyết ngừng rơi, đôi mắt ai kia nhắm chặt rất… rất lâu chợt khẽ động

Dưới ánh nắng hiếm hoi nơi Thiên Hà sơn, khuôn mặt nàng bừng sáng, rạng rỡ hơn cả vầng thái dương

“Ảnh… đây là…”

Khoảnh khắc đó, trong ta hình như có gì đó đổi khác…

Ôm chầm lấy nàng, ta xúc động nói, “Nàng rốt cuộc cũng tỉnh rồi…”

Ta toan thông báo cho Uyển Sa, Nhật Vy biết rằng mẹ họ đã bình an vô sự thì chợt, Uyển Sa đạp cửa lao vào, “Ảnh, ta không thấy Nhật Vy đâu cả!!! Người có thấy đệ ấy đâu không???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play