Ads Cả 1 ngày đi chơi cũng gia đình, Tuyết Lăng không tránh khỏi mệt mỏi. Dù sao hiện tại, thân thể nàng cũng chỉ là 1 đứa nhóc con, mặc dù phép thuật không ngừng tăng tiến thế nhưng suy cho cùng, thể lực nàng cũng đâu thể sung mãn đến mức chạy vòng vọng Đoạn thành mấy lượt không suy giảm cho được

Nằm trên chiếc giường nhung gấm vào loại bậc nhất thiên hạ, trong nàng hiện hữu vô số câu hỏi không lời đáp. Thật ra mấy kẻ áo đen kia là ai? Thẻ bài chữ “vô” rốt cuộc thuộc về tổ chức nào? Còn nữa, thân thủ của chúng k phải tầm thường, nếu không do chúng khinh địch thì chiên thắng đêm đó đâu có dễ dàng như thế? Ta thân là nữ hài tử duy nhất của Đoạn gia, cơ mà năm nay cũng mới chỉ tròn 6 tuổi, trước giờ chỉ ở trong nhà, không mấy khi ra ngoài, làm thế nào mà có thể kết oán với kẻ khác đến mức sai người ám sát ta cho được? Thật là đau cái đầu mà….

Đang miên man suy nghĩ, bỗng một giọng nói êm nhu khẽ vang lên trong đầu nàng, “Chủ nhân, tiểu quái cùng cặp đôi kia, tiểu yêu đã dùng đan dược đẩy lùi độc tố và điều trị thương tích cho họ rồi”

Khá khen cho Dạ Nguyệt, chỉ trong vòng thời gian ngắn như vậy liên có thể đem ba kẻ ở quỷ môn quan kéo về, xem ra, y có vẻ thích hợp với việc dùng đan dược, chịu khó bồi dưỡng, nay mai chắc chắn sẽ trở thành một cánh tay đắc lực cho ta.

Một ánh sáng trắng lóe lên, liên biến căn phòng xa hoa, tráng lệ vừa rồi đột nhiên trở nên im lìm, không còn bóng dáng tiểu hài nhi xinh đẹp đâu nữa

-------------

Trong nhẫn giới…

Ngắm nhìn thân ảnh mình tiểu hài giờ phút này vẫn đang mê man bất tỉnh nằm trên giường, Dạ Cơ không thể không dâng lên lo lắng trong lòng mình. Vạn năm, đã hơn vạn năm rồi. Ta mới có thể gặp lại phu quân của mình, dù giờ đây chàng đã không còn như xưa, ngoại hình khác xa một trời một vực, thể nhưng có làm sao? Chàng vẫn mãi là phu quân của ta, vẫn mãi là Hồng Tuyết ca ca lớn lên cùng ta, là người nắm giữ vị trí quan trọng nhất trong trái tim của ta. Ông trời ơi, nếu như ông thương xót cho số phận của 2 kẻ mệnh bạc này, ông hãy để cho chàng tỉnh dậy đi. Ta cầu xin ông đó

Lệ châu từng hàng nhẹ rơi trên khuôn mặt ngây thơ của Hồng Tuyết, khiến cho kẻ vốn đang hôn mê lâu ngày, dần dần khôi phục thần trí, dường như, cũng sắp đến lúc chàng ta thức tỉnh khỏi cơn mộng mị đó rồi

Đây là đâu, ta đang ở đâu đây, sao đầu ta lại đau thế này… ta nhớ rồi, ta đã đánh nhau cũng với 1 tiểu hài áo trắng, rồi sau đó… sau đó, ta gặp lại nương tử… đúng rồi, nương tử, nương tử của ta ở đâu, nương tử….

“Nương tử…” Một tiếng hét chói tai vang lên, khiến cho vị mỹ nữ đang ngồi bên giường thoảng thốt, trên mặt nàng tràn ngập vui mừng cùng như êm nhu vô bờ bến

“Thiếp đây… Nương tử của chàng….”

Nức nở ôm tấm thân bé nhỏ của Hồng Tuyết vào lòng, Dạ Cơ không khỏi cảm ơn trời phật. Thân thể nàng run lên từng đợt, có vẻ như đến ngay cả giờ phút này, nàng cũng không thể tin được rằng, qua chừng ấy năm tháng, nàng còn có thể đoàn tụ cùng người duy nhất nắm giữ tâm nàng trên cõi đời này

“Nương tử… Ta vừa mơ một giấc mơ kinh hoàng lắm. Trong giấc mơ đó, nàng đột nhiên biến mất, bỏ lại ta bơ vơ một mình. Không thấy nàng, ta dốc hết tiền tài, nhân lực kiếm tìm nàng nhưng cũng không thu lại dù chỉ một chút tin tức. Sau đó, không hiểu sao, ta lại bị nhốt ở một nơi tối tăm lắm, đáng sợ lắm. Không hiểu qua bao nhiêu thời gian, ta cuối cùng cũng được thả ra. Thế nhưng, ngay lúc đó, lại có kẻ muốn hạ sát ta, ta … ta không thể chết khi chưa tìm thấy nàng, nên ta đánh lại chúng. Một tên rồi một tên, một đòn lại một đòn, cuối cùng đến khi thân thể ta sắp không trụ được nữa thì ta thấy nàng…. Ác mộng, đúng thật một cơn ác mộng khủng khiếp. May sao, đó không phải là sự thật, không phải là sự thật”

Do vừa tỉnh cơn mê, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh tảo nên Hồng Tuyết không nhận ra được điểm không phù hợp về bản thân mình, thế nhưng, sau khi được Dạ Cơ ôm chặt trong lòng, chàng ta bắt đầu cảm thấy có điểm không đúng

Giơ hai bàn tay búp măng của mình lên, Hồng Tuyết không khỏi một phen kinh hãi. Đây… đây là bàn tay của ta sao? Không thể nào, rõ ràng đây là bàn tay của tiểu hài tử mà. Ta… ta đường đường là một đại trượng phu thân cao 1m8, làm sao lại có thể…

“Nương tử… sao tay ta lại trở nên thế này? Hơn nữa, sao cơ thể nàng lại lành lạnh như vậy? Trước kia kể cả có bị ốm nặng, nàng cũng không bao giờ trở nên lạnh băng như thế cả? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

“Hồng Tuyết, chàng bình tĩnh nghe thiếp nói. Giấc mơ của chàng… đó không phải là mơ, đó chính là sự thật. Thiếp đã k còn là người sống nữa rồi, thiếp giờ chỉ là một hồn ma vất vưởng, nhờ ma lực để tồn tại, hơn nữa, giờ đây, thiếp tên gọi Dạ Cơ”, còn về thân thể của chàng…”, dùng phép di chuyển chiếc gương ở cách đó không xa vào lòng bàn tay, mĩ nhân áo trắng đưa chiếc gương đó cho hài tử vẫn đang ngơ ngác ngồi trên giường, “… chàng tự mình xem đi”

Nương tử ta… nương tử ta đã thành ma rồi sao? Nàng giờ tên Dạ Cơ? Còn ta… ta sao lại trở thành cái bộ dáng như thế này? Người trong gương kia… chỉ là một đứa trẻ tuổi chưa đến 10, đâu phải là ta…?

Soi bóng hình mình trong gương, Hồng Tuyết không khỏi biến sắc, chàng không thể tin được rằng, một công tử anh tú, tiêu sái, giờ phút này lại trở thành một tiểu hài bé nhỏ. Cũng không thể trách chàng được, đổi lại người khác, mấy ai có thể tin được đây là sự thực cơ chứ?

Ngổn ngang trong suy nghĩ của riêng mình, cả Hồng Tuyết và Dạ Cơ không hề để ý đến ngoài cửa đang có 4 thân ảnh bước vào cho đến khi tiểu nữ bạch y đứng giữa lên tiếng phá ngang bầu không khí nghiêm trọng nơi đây

“Rốt cuộc ngươi cũng đã tỉnh lại rồi. Thế nào, ngươi còn muốn giết ta nữa không?”

“Chủ nhân…”, nghe thấy câu nói của Tuyết Lăng, Dạ Cơ hướng đôi mắt đang ngập tràn ánh nước của mình về phía nàng, những mong nàng có thể giúp cho hoàn cảnh hiện tại của Hồng Tuyết

Tại sao nương tử lại kêu tiểu nha đầu kia là chủ nhân? Con bé chẳng qua cũng chỉ tầm 6 - 7 tuổi là cùng, làm sao có thể khiến cho nương tử phục tùng như vậy? Còn nữa, ánh mắt nàng, sao lại tang thương như vậy? Chẳng nhẽ … chính con bé kia là kẻ đã khiến cho nàng trở thành hồn ma, khiến cho phu phụ ta chia lìa sao? Nếu quả thật như vậy, dù có tan xương nát thịt, Hồng Tuyết ta cũng sẽ không buông tha cho tiểu quỷ đó

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta cũng đâu phải người biến Dạ Cơ thành như vậy. Nếu không có ta, e rằng giờ đây nàng ta vẫn bị phong ấn trong bức họa vô tri vô giác kia rồi. Còn nữa, chưa tính việc ngươi đã muốn giết ta, giờ đây ta cho người cứu sống ngươi, ngươi lại hằn học trừng mắt với ta. Ta quả thật không hiểu, Dạ Cơ nhìn thấy điểm gì tốt ở ngươi cơ chứ?”. Ngươi tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì ư? Chút tâm tư đó mà ta còn không nhìn ra thì thật sự ta là đồ ngốc rồi

“Nương tử, có thật thế không? Thật là nàng bị phong ấn trong tranh rồi nhờ có tiểu quỷ kia mà nàng được giải thoát không? Nàng nói cho ta biết rốt cuộc tất cả chuyện này là sao? Tại sao ta chỉ ngủ có một lát mà khi thức giậy mọi thứ đã k còn như xưa? Ta trở thành một tiểu hài, nàng biến thành ma nữ. Ta…” đôi mắt ngờ vực của Hồng Tuyết đặt trên người Dạ Cơ, dường như chàng đang kiếm tìm ở nàng một đáp án, một câu trả lời thỏa đáng, tại sao tất cả chuyện này lại xảy ra với đôi ta cơ chứ, tại sao???

“Thiếp… thật tình thiếp cũng k biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra nữa. Đêm đó, thiếp ra ngoài mua chút điểm tâm cho chàng, phòng chuyện chàng làm việc quên ăn uống như mọi khi. Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi thiếp gặp một vị đạo sĩ. Vị đạo sĩ đấy nói nhà muội chuẩn bị có tang, hơn nữa người đoản mệnh đó là người mà thiếp quan tâm nhất trên cõi đời này. Nghe vậy, thiếp sợ hãi, liền cầu xin vị đạo sĩ đó cứu giúp. Lão ta lúc đầu còn chần chừ nhưng nghe muội năn nỉ, lão bèn ưng thuận và đưa cho muội một cuộn tranh, căn dặn đến nửa đêm mang ra ngôi miếu trước cửa thành mở ra và thành tâm cầu khấn. Theo lời lão đạo, thiếp làm y nguyên, sợ ảnh hưởng đến mọi người, thiếp lặng lẽ lẻn ra khỏi nhà. Thế nhưng, ngay khi thiếp mở bức tranh đó ra, một luồng sáng kỳ lạ liền bao bọc lấy thiếp, cuốn thiếp vào trong bức tranh. Lúc đó thiếp mới biết mình đã bị lừa. Thiếp oán hận lão ta, vì cớ gì lão lại đang tâm hãm hại thiếp, một người không quen không biết với lão cơ chứ??? Đúng lúc đó, lão xuất hiện, định mang thiếp ra khỏi ngôi miếu đó, thì một vài bóng đen xuất hiện, bọn nó nói gì đó, thiếp nghe không rõ. Chỉ biết rằng, khi thiếp một lần nữa có lại ý thức, thiếp đã trở thành vật trang trí trong một tòa nhà vô cùng sang trọng. Từ đó, hơn vạn năm, từ đời chủ nhân này qua đời chủ nhân khác, thiếp những tưởng kiếp này mình chỉ có thể ở trong bức họa đó thôi. Ông trời quả không phụ lòng người đã đưa thiếp đến tay chủ nhân, nhờ có nàng mà thiếp một lần nữa thấy được ánh mặt trời. Thiếp tưởng rằng chàng… chàng đã sớm không còn sống nữa rồi, nào ngờ… nào ngờ….” Nói đến đây, Dạ Cơ bật tuôn từng tràng nước mắt, hướng thân thể bé nhỏ của Hồng Tuyết mà ôm, mà ghì. Nước mắt đó, là oán hận, là tủi thân, là bi ai, là hạnh phúc, là cảm xúc lẫn lộn, đan xen nhau

“Nương tử… nàng đừng khóc nữa, không phải nàng đã gặp lại ta rồi đó sao? Ngoan… ngoan nào”, vỗ về tấm lưng không ngừng run rẩy của mĩ nữ đang ôm chầm lấy mình, căm thù ngập tràn tâm trí Hồng Tuyết. Ta thề với trời đất, nếu có ngày nào đó, ta tra ra được ai là kẻ hãm hại nương tử ta, ta sẽ khiến con cháu kẻ đó sống không bằng chết

“Dạ Nguyệt, ngươi có biết vì sao Hồng Tuyết trở nên như thế k?”, đứng chứng kiến một màn cảm động vừa rồi, một ẩn số hiện lên trong Tuyết Lăng. Theo như Dạ Cơ, trước kia phu quân nàng ta là một nam tử đầu đội trời, chân đạp đất, thân cao mét 8, khôi ngô tuấn tú, chứ đâu phải dạng trẻ con chưa dậy thì thế kia? Nếu nàng ta mà lấy chồng như thế, sợ rằng sớm đã phải vào đại lao với tội danh “dụ dỗ trẻ vị thành niên” rồi

Nam tử áo đỏ nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh vị nữ hài áo trắng, đưa đôi mắt tựa nước hồ mùa thu của mình quan sát cậu nhóc con trước mặt, chầm chậm mở lời, “Hồng Tuyết, ngươi có nhớ được chút ký ức nào trước khi bị nhốt lại không?”

Suy nghĩ một hồi, khi đã chắc rằng trong tiềm thức của mình không hề có dù chỉ một chút hồi ức, Hồng Tuyết chậm rãi lắc đầu, tưởng rằng sẽ khiến cho mọi người thất vọng, nhưng không, ngoại trừ hai vị cô nương dung mạo thanh tú đứng sau lưng Tuyết Lăng, nét mặt của mọi người vẫn như trước, không hề thay đổi

“Quả nhiên như ta dự đoán. Thưa chủ nhân, tiểu yêu không thật sự biết được Hồng Tuyết đã xảy ra chuyện gì, kể cả trong tất cả tài liệu có trong ngọc lâu cũng không hề đề cập đến tình trạng tương tự, nhưng tiểu yêu trước kia vốn được tạo thành từ vô số bảo vật trân quý trong toàn thiên hạ, có thể nói mọi chuyện lề đường góc phố tiểu yêu thông thạo không ít, trong đó, có một lời đồn đãi khá giống với tình trạng của Hồng huynh đệ”

“Đó là gì?”. Trong ngọc lâu này, tài liệu đều thuộc dạng hiếm có, thông tin trong đó bao hàm từ thời khai thiên lập địa, không gì không có, vậy mà lại không đề cập đến việc này. Xem ra, kẻ gây ra tội ác này không hề tầm thường. Khoan nói đến công phu, chỉ e trí tuệ của kẻ đó vào dạng bậc nhất bậc nhì thiên hạ. Ngươi nói xem, nếu trong tài liệu không có, vậy chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, thông tin đó đã bị mai một. Điều này thật sự không thể, kể cả từng trận chiến lớn nhỏ của thiên hạ, từng chi tiết nhỏ nhất đều được ghi lại trong sách vở nơi đây, thậm chí trong số chúng còn những trận đánh xưa nay ít người biết, làm gì có chuyện bị mai một được. Vậy thì chỉ có thể là khả năng thứ hai, phương pháp này là do có người sáng tạo nên. Nếu quả thật như vậy, đôi phương chỉ sợ không hề đơn giản

“Tương truyền, có một biện pháp luyện yêu, cho ra đời những con yêu quái vô cùng xuất chúng, cường hãn và đặc biệt vô cùng nghe lời. Người luyện yêu trước hết phải tìm một người có linh hồn phù hợp, sát hại họ, nhốt linh hồn của họ vào trong một thi thể của một đứa tré sơ sinh mới qua đời. Đồng thời lấy máu của yêu quái mang thuộc tính mà người đó muốn luyện thành, trong 7 x 7 = 49 ngày dần dần truyền vào trong đứa bé đó. Sau khi hấp thụ đủ yêu khí, thân thể đứa bé sẽ phát triển dựa theo công lực của máu yêu quái, và cho đến khi chết, hình dáng đó sẽ mãi k thể thay đổi. Do linh hồn bị chuyển sang thể xác của em bé mới mất, đặc biệt còn bị ép nhập yêu đạo, thế nên khi hình thành, những “sát thủ này” thần trí không được tỉnh táo, sẽ không khác nào một cái xác không hồn mặc người khác điều khiển. Chưa hết, điểm đặc biệt ở phương pháp này là, những kẻ được tạo ra k là yêu quái hoàn toàn, mà sẽ chỉ là bán yêu. Và như vậy, những biện pháp phòng yêu, diệt yêu đối với bọn họ sẽ chỉ có 1 nửa tác dụng. Nếu người đối đầu với chúng chẳng may khinh địch, rất có thể sẽ vong mạng”

“Nếu nói như vậy, đáng lẽ Hồng Tuyết không thể còn trí nhớ, không thể nhận ra được Dạ Cơ chứ?” Thì ra là vậy, do Hồng Tuyết chỉ là bán yêu, nên Hoa bay bướm lượn của tỉ muội Hồng Hoa và Trảm yêu trừ ma của bản thân mình k có tác dụng bởi một nửa trong y vẫn là con người. Nếu k phải ý thức của y về lại kịp lúc, chỉ sợ rằng… Đáng sợ, kẻ tạo ra những bán yêu này quả thực quá đáng sợ

“Trường hợp lạ như Hồng Tuyết có thể có hai lý do. Thứ nhất, khi kẻ chủ mưu bắt đầu dùng máu yêu quái dẫn vào cơ thể anh ý, do quá tham lam nên đã dùng máu của 5 loại yêu quái thuộc 5 thuộc tính khác nhau là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. 5 loại huyết yêu này có lẽ do không được khống chế một cách nhuần nhuyễn nên khiến cho phép hóa yêu không thể hoàn tất, nhưng do thần trí của Hồng Tuyết đã bị ảnh hưởng, do đó, mới khiến cho thần trí của anh ta trở nên bất thường như vậy. Đây cũng là 1 phần nguyên nhân thế nhưng lý do chủ yếu nằm ở điều thứ hai”, nói đến đây, Dạ Nguyệt tạm dừng, đưa ánh mắt băng giá của mình về phía đôi phu phụ mệnh khổ kia, trong đôi mắt đẹp tựa tuyết trắng ánh lên một điểm ấm áp không thể che giấu

“Thứ hai… thứ hai chẳng lẽ là…?” Nhìn ánh mắt của Dạ Nguyệt, Tuyết Lăng dường như đã minh bạch vài điều. Tại sao, dù cho thần trí bất ổn, Hồng Tuyết lúc nào cũng luôn miệng kêu “nương tử”?, tại sao vào thời khắc có thể hạ sát nàng, chỉ bởi thoang thoảng một chút mùi hương thân thuộc, y lại dừng tay? Tại sao khi vừa nhìn thấy Dạ Cơ, y liền ngay lập tức khôi phục tâm trí? Tại sao? Đó chẳng phải đều do một chữ “Tình” thôi sao?

“Hẳn người cũng đã đoán ra. Đúng vậy, lý do thứ hai đó chính là do tình cảm của Hồng Tuyết dành cho Dạ Cơ muội quá mức sâu đậm. Tình cảm ấy đã ăn sâu bến rễ vào trong tâm khảm của anh ta, khiến cho thần trí dù có bất ổn đến đâu chăng nữa cũng không quên việc phải đi tìm cho bằng được nương tử của chính mình. Có thể nói, nếu không nhờ mối tình si của hai người, e rằng, Hồng Tuyết cũng đã trở thành một cỗ máy giết người không hơn không kém”

Lắng nghe những lời Dạ Nguyệt với Tuyết Lăng nói, Hồng Hoa, Hồng Điệp k khỏi cảm thán, ngưỡng mộ Dạ Cơ. Số phận nàng hẩm hiu thì sao? Bị kẻ xấu hãm hại thì sao? Có được một phu quân như thế, đó cũng đã là một niềm hạnh phúc vô bờ bến. Dạ Cơ - nàng quả thực là một người may mắn

“Chủ nhân, chủ nhân thần thông quảng đại, Dạ Nguyệt ca ca thông minh cơ trí, hai người có cách nào có thể cứu phu quân tiểu yêu không?”, ôm chàng trong vòng tay, ta cảm nhận được, thân thể chàng vẫn tồn tại một chút độc tố chưa thể giải trừ. K, ta sẽ k bao giờ đánh mất chàng nữa, k bao giờ.

Nàng, nàng muốn cứu ta? Ta giờ đang cảm thấy mình khỏe mạnh, cần gì cứu chữa? Chẳng nhẽ nàng muốn tìm cách lấy lại hình hài xưa kia cho ta sao? Cũng đúng, ai có thể chấp nhận gọi chàng xưng thiếp với một đứa nhóc tì như thế này cơ chứ

“Nếu muội đang nói đến việc làm cho Tuyết đệ trở lại hình hài cũ, ta e …” kể từ khi chủ nhân để cho ta, Dạ Cơ muội cùng với Hồng Hoa tỷ, Hoàng Điệp tỷ kết nghĩa chiếu theo thời gian đi theo chủ nhân, các nàng đã trở thành gia đình của ta, ta thật sự mong rằng có thể giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Thế nhưng vạn năm đã qua, chi e thân xác chàng ta giờ đã tan thành tro bụi, hơn nữa, kể cả thân xác còn, bao năm qua trú ngụ trong thân xác tiểu hài, cộng với việc bị bao bùa chú bao vây, Tuyết đệ đã nhập làm một với tất cả những thứ đấy, bây giờ e rằng toàn thể thiên hạ này, kể cả kẻ đã tạo nên nghiệp chướng này, cũng k thể làm gì hơn

“Muội không phải có ý này, muội chỉ mong huynh có thể giải trừ nốt chất độc còn sót lại trong cơ thể Hồng Tuyết, muội … muội thật sự không thể chịu đựng nỗi đau mất chàng một lần thêm nữa”, trẻ con thì sao? Cho dù phu quân có trở nên xấu xí, đui mù, bệnh tật, ta tuyệt sẽ k bỏ rơi chàng. Đối với ta, chàng mãi là Tuyết ca ca, mãi là vị nam tử hái tặng ta cành hoa đào năm ấy, mãi là vị phu quân thức trắng hàng đêm liền chăm sóc khi ta bị ốm, mãi là người Dạ Cơ ta đời này kiếp này mãi cất giấu trong trái tim

“Nương tử…”, tiếng gọi mắc nghẹn trong cổ họng trắng ngần, Hồng Tuyết dường như không tin vào tai mình được nữa. Nàng không có ý đấy, nàng không để ý việc ta bị biến thành cái bộ dạng này sao? Dạ Cơ, kiếp trước ta đã tích được ân đức gì mà kiếp này có thể trở thành tướng công của nàng cơ chứ?

“Việc này thì muội đừng lo. Vốn dĩ trong cơ thể Tuyết đệ tồn tại một loại độc tố cực mạnh, có khả năng khiến cho đệ ấy chết không cách cứu chữa, càng không có thuốc giải. Thế nhưng, thân thể huynh trước kia được đúc thành từ hàn băng vĩnh cửu có tính trừ độc vô cùng mạnh mẽ, kết hợp với bộ y phục huyết phượng hoàng huynh đang mặc có tính hồi sinh không gì sánh bằng, chỉ cần lấy chút máu rồi đun cùng một mảnh vải của bộ quần áo này, đem cho Tuyết đệ uống, huynh tin rằng, chỉ độ một thời gian ngắn nữa thôi, chất độc còn sót trong người cũng sẽ nhanh chóng giải trừ”. Quả thật, đống ý thư trong ngọc lâu này quả thực kỳ diệu. Đáng lẽ, ta cũng đang đau đầu không biết dùng cách nào cứu sống 3 cái mạng khốn khổ này, may mà đọc được rằng, huyết phượng hoàng cùng hàn băng có thể giúp trừ độc, hồi sinh ngay cả những người đã chết, nếu không e rằng,…

“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi. Hồng Tuyết, chàng nghe thấy không, chàng sắp sửa không sao nữa rồi. Chúng ta sắp lại có thể ở bên nhau, không bao giơ chia xa, không bao giờ xa cách”, ôm phu quân của mình vào lòng, Dạ Cơ cuối cùng cũng đã có thể thả lỏng tâm trạng, hưởng thụ hơi ấm của người chồng bao năm xa cách

“Nàng … nàng thật sự không e ngại người ngoài nhìn vào sẽ thấy nàng nên duyên cùng một đứa nhóc con sao?”, không tin rằng tất cả điều này là sự thật, Hông Tuyết run rẩy lên tiếng. Ta không sợ chết, dù sao cũng đời này ta cũng đã chết một lần rồi. Cái ta sợ, đó chính là một ngày nào đó, nàng sẽ rời bỏ ta mà đi bởi không chịu được điều tiếng thế gian. Nếu như vậy, thà rằng ngay bây giờ chấm dứt luôn, đau ngắn còn hơn đau dài, không phải sao?

“Vậy chàng nói xem, chàng có sợ khi phải gọi một hồn ma là nương tử không?”, chớp đôi mắt có phần tinh nghịch của mình, Dạ Cơ nũng nịu lên tiếng, khiến cho mọi người không khỏi phân vân, thật ra, ai trong hai người mới thật sự là trẻ nhỏ đây?

“Không. Ta làm sao có thể…”, lời chưa nói xong, đôi môi anh đào của Hồng Tuyết đã bị chặn bởi một bàn tay bạch ngọc, thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu, khiến cho sắc mặt của chàng chợt ửng hồng, kéo dài đến tận mang tai.

“Thiếp cũng như vậy đó. Chàng hứa với thiếp đi. Sau này chúng ta sẽ k bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, có được k?”

“Ta hứa. Dạ Cơ, ta thực sự rất yêu nàng”

“Thiếp biết. Thiếp cũng yêu chàng nhiều, rất rất nhiều”

Không cần suy nghĩ, Hồng Tuyết quyết định lập khế ước với Tuyết Lăng. Âu đó cũng là một chuyện tất nhiên, chàng ta nợ Tuyết Lăng quá nhiều. Sinh mệnh, lý trí và trên hết là người xa cách bao năm, thử hỏi nếu chàng ta k sinh lòng cảm kích, đó sao có thể là người Dạ Cơ yêu nhất kiếp nay cơ chứ? Chưa kể rằng, nàng còn là chủ nhân của nương tử chàng, lập khế ước với nàng cũng chính là có thể ở bên nương tử mãi không xa rời,

Đặt nhẹ một nụ hôn lên bờ môi anh đào của Dạ Cơ, Hồng Tuyết cuối cùng cũng chịu nằm xuống tĩnh dưỡng. Chỉ khổ thân cho người thiếu nữ vừa bị “cưỡng gian” kia, sắc mặt nàng đỏ không khác ông mặt trời là mấy, khiến cho nàng ước rằng giờ phút này có cái lỗ nào đó để nàng có thể chui vào, tránh được ánh mắt của tỉ tỉ, ca ca, và chủ nhân nàng

“Khụ … khụ. Thôi được rồi, Hồng Tuyết giờ ngươi nghỉ ngơi đi. Dạ Cơ, ngươi ở lại với tướng công của ngươi đi, Dạ Nguyệt, Hoàng Điệp, Hồng Hoa, giờ chúng ta qua xem xem tình hình của đôi pháp sư – yêu quái kia xem thế nào. Tiện thể thăm dò xem bọn họ có biết được những kẻ áo đen kia là ai hay không?” Thật là, dù cho có tình cảm thế nào đi chăng nữa thì 2 người các ngươi có thể kiềm chế chút không? Dù sao ta cũng chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành đâu đấy, có biết không?

“Vâng, thưa chủ nhân / tiểu thư”

---------------------------------------

Ở một căn phòng ngọc bích khác trong nhẫn giới.

Một nữ tử áo đỏ, mái tóc trải dài như suối, đang nằm cạnh một nam tử áo xám với nét mặt vô cùng tuấn tú, điều kỳ lạ là, mặc dù hai người đang bất tỉnh thế nhưng đôi bàn tay của họ lại nắm chặt lấy nhau, mặc cho thân thể đầy vết thương, trên miệng họ vẫn hiện lên nét cười hạnh phúc, dường như, giờ khắc này đây, hai người họ là hai người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Ngồi bên cạnh họ là 2 nữ tử, 1 nam tử và 1 tiểu hài, 4 bọn họ nhan sắc khuynh thành, khiến cho ai nấy nếu có cơ hội nhìn thấy dung mạo, đều khắc ghi trong tim, cả đời không quên. Đặc biệt là bé gái ngồi chính giữa, chỉ vài tuổi nữa thôi, nàng hứa hẹn sẽ khiến cho thiện hạ đại loạn bởi nhan sắc trời sinh của mình

Đôi nam thanh nữ tú đang hôn mê kia có vẻ như cảm nhận được đang có người mong đợi bọn họ tỉnh dậy thế nên, cùng lúc, hai người đó mở đôi mắt diễm lệ của mình ra, ngắm nhìn quang cảnh xung quanh với đôi bàn tay nắm lấy nhau không rời

Nhận thức tiểu hài trước mặt, hai người không hẹn mà cùng hướng bé gái ấy quỳ xuống, đồng thanh hô “Ơn cứu mạng của chủ nhân, Tử Vân / Đán Thần nguyện lấy cả đời này đền đáp, nguyện đi theo người, dù núi đao biển lửa cũng không từ nan”

“Đứng lên đi”, phất nhẹ cánh tay, hai người đang quỳ dưới đất ngay lập tức được một lực đạo vô hình nâng lên, đặt trở lại giường. Tử Vân cùng Đán Thần k khỏi cảm thấy kinh ngạc cùng bội phục phép thuật của tiểu nữ kia. Trời ạk, chỉ mới 6 – 7 tuổi mà pháp lực đã cao thâm từng này, đây quả thực là thiên tài trong thiên tài mà

“Các ngươi đã gọi ta là chủ nhân, như vậy, từ nay về sau đây chính là nhà của các ngươi, chúng ta sẽ là gia đình của các ngươi, bọn họ sẽ là ca ca, tỉ tỉ của các ngươi. Thứ tự lớn bé ta phân theo thời gian đi theo ta, do vậy, vị nữ tử tóc hồng này, Hồng Hoa, sẽ là đại tỷ. Đứng kế bên là Hoàng Điệp, nhị tỷ. Còn vị nam nhân này tên gọi Dạ Nguyệt, cũng tức tam ca của hai ngươi. Thiếu nữ áo trắng lần trước xuất hiện trong động là Dạ Cơ, tứ tỷ, tiểu quái dị thường kia chính là phu quân của nàng ta, Hồng Tuyết, tỷ phu cũng là tứ đệ. Từ nay về sau, Tử Vân, ngươi sẽ là ngũ muội, đồng thời, Đán Thần sẽ là ngũ đệ. Các ngươi đã hiểu chưa?”

Tuyết Lăng đem giới thiệu tất cả mọi người cho Tử Vân cùng Đán Thần. Nói đến ai, người nấy đều nở một nụ cười, gật nhẹ đầu xem như chào hỏi hai vị muội muội, đệ đệ mới đi theo chủ nhân. Tuyết Lăng từ trước luôn quan niệm một điều, đã không tin thì đừng dùng, đã dùng thì đừng tin. Nàng tin rằng, Tử Vân cùng Đán Thần không phải là kẻ xấu, hơn thế nữa còn là người trọng tình trọng nghĩa, đặc biệt là Tử Vân. Thử hỏi vì một người, nàng ta có thể không màng sự sống, không màng công sức tu luyện, đó há lại có thể là kẻ vô tình?

Tứ đệ là phu quân của tứ tỷ, gọi ta là ngũ muội, còn Đán Thần là ngũ đệ, vậy ý không phải là muốn nói…? Nghĩ đến đây, khuôn mặt lạnh lẽo, vô tình của nhện nữ, bỗng chốc đỏ rực, không khác nào núi lửa sắp phun trào, khiến cho tất cả mọi người, trừ nam tử áo xám giờ phút này cũng chịu chung tình cảnh, đều không nhịn được che miệng cười. Thé gian ai có thể ngờ, một yêu quái nổi tiếng vô tình lại có thể ngây thơ đến vậy cơ chứ?

“Tử Vân, Đán Thần, ta hỏi hai ngươi, hai ngươi có biết những kẻ áo đen tối hôm đó là ai không?”

Chậm rãi lắc đầu, một nam một nữ ngồi tại trên giường chăm chú nhìn biểu hiện của tiểu hài trước mặt, trong thâm tâm không khỏi lo lắng, liệu người có hoài nghi ta không?, liệu người có tin vào lời nói của kẻ định đẩy người vào chỗ chết?

Đối diện với hai đạo ánh mắt nghiêm túc như vậy, Tuyết Lăng không khỏi cảm thán, “Ta tin hai ngươi. Kẻ có thể nhân lúc gia đình ta đi vắng để cử người tấn công ta, chắc chắn đứng đằng sau k phải 1 thể lực bình thường. Nếu hai ngươi biết được, đó mới là chuyện không thể tin được, không phải sao? Hai ngươi hãy tạm thời nghỉ ngơi đi, đợi khỏe lại, ta còn có việc đang đợi các ngươi đó”, xong quay sang nam tử tóc trắng nãy giờ vẫn lặng im quan sát tình hình, dặn dò, “Dạ Nguyệt, ngươi hãy sắp xếp thỏa đáng cho bọn họ. Từ giờ họ cũng giống như ngươi, giống như mọi người, đều là người của ta, không được để cho quá khứ ảnh hưởng đến cách đối xử của ngươi, ngươi biết rồi chứ? Giờ chúng ta đi xem xem, rốt cuộc thứ chứa trong chiếc túi ta nhặt về là cái gì? Ta có cảm giác, đó không phải là vật bình thường đâu”

“Vâng, thuộc hạ rõ”

-------------------------------------

Tại hậu viện của ngọc lâu, Tuyết Lăng từ từ mở chiếc túi bí hiểm kia ra, không đoán được bên trong chứa thứ gì. Đó chắc chắn không phải vàng bạc châu báu, bởi nếu thế, đó cũng k khác gì bọn trộm cắp thông thường, lấy đâu rag an lớn như vậy, dám mưu đồ ám sát nị tiểu thư Đoạn gia? Chắc hẳn trong này phải là bảo vật, bảo vật có khả năng kinh thiên động địa

Đây…. Đây k phải chỉ là ….

“Cái gì thế này, thứ tên hắc y nhân kia coi trọng chỉ là … thế này thôi sao? Tiểu thư, người thấy, có phải tên đấy thần kinh có vấn đề k? Hắn coi chiếc túi này như sinh mạng của mình, vậy hóa ra, sinh mạng cuả hắn có phải quá .. rẻ mạt k?”, đùa gì chứ, tưởng trong này có cái gì, Hồng Hoa ta hồi hộp chờ đợi, để rồi cái đập thẳng mắt ta lại là cái thứ thiên hạ này không thiếu, đúng là k thể trông mong gì vào cái loại giặc cỏ đấy mà

“Tỉ tỉ ak, muội cũng không hiểu. Chỉ vì thứ đó mà hi sinh tính mạng của mình, thật sự đáng sao?”, âm trầm xem xét, Hoàng Điệp không khỏi phân vân, dù cho tỉ tỉ có nóng tính, có bốc đồng thì những điều tỷ ấy nói k phải k có lý. Chỉ vì những thứ vứt đi thế này, mà chạy k dám chạy, trốn k dám trốn, rồi kết quả chết chẳng toàn thây, thật sự…

“Dạ Nguyệt, suy nghĩ của ngươi thế nào?”, tiểu hài nãy giờ vẫn im lặng, hướng đến bạch phát nam tử đang trầm mặc cầm thứ trong chiếc túi kia lên, ngắm nghía một hồi không bỏ xuống. Nàng tin, Dạ Nguyệt chắc chắn phát hiện được điều kỳ diệu bên trong

“Chủ nhân, thoạt nhìn, đây không khác gì trứng thông thường, nhưng những quả trứng này thật không hề tầm thường chút nào”, tay cầm quả trứng nằm gọn trong lòng bàn tay hàn băng của mình, nam tử áo đỏ cung kính hướng đến tiểu hài trả lời, khiến cho hai vị mỹ nữ vừa lên tiếng k khỏi thắc mắc. Trứng k là trứng, thì là cái gì? Chẳng nhẽ có thể nở ra cái gì khác ngoài gà, vịt sao?

Biết được thắc mắc của hai vị tỷ tỷ, Dạ Nguyệt tiếp, “Trứng này đúng là sẽ nở ra con. Nhưng k phải gà, lại k phải vịt. Thứ nó nở ra sẽ là yêu quái”

“Yêu quái!!!”

“Yêu quái!!!”

“Đúng vậy, hai vị tỷ tỷ có điều k biết, khi tiểu đệ đọc về sử sách thiên hạ, trong đó có một phương pháp lập khế ước giữa pháp sư và yêu quái đã thất truyền từ xa xưa. Phương pháp đó chính là, dùng xác và máu của 1000 yêu quái luyện thành trứng yêu, xong đem yêu quái mình muốn nhốt vào trong quả trứng đó, đợi 7 x 7 = 49 ngày cho yêu khí ngưng tụ, nhỏ máu của mình lên trứng yêu, yêu quái sẽ nở ra, trung thành tuyệt đối, đi theo chủ nhân suốt kiếp. Phương pháp này thật sự cao minh, thế nhưng do quá độc ác, nên đã bị pháp sư nghiêm cấm sử dụng, dần dần biến mất. Thật k ngờ, hôm nay, đệ lại có thể tận mắt chứng kiến, quả là kỳ duyên”

“Đệ nói … là sự thật chứ? Vậy thì lần này chủ nhân ta có được món hời rồi”, không kìm được vui sướng, nữ tử áo hồng hào hứng kêu lên, nhanh nhẹn cầm một quả trứng trong chiếc túi kia, không ngừng suýt xoa, ôi , báu vật akkkkk

“Chủ nhân, giờ người định xử lý chỗ trứng yêu này thế nào?”, tỉ tỉ cũng thật là, dung mạo thì quyến rũ hơn người, sao mà tính tình có thể lỗ mãng như thế chứ? Người đời thường ca tụng tỉ muội ta là kết tinh của thiên địa, là kì quan của giới yêu quái, là vẻ đẹp, là cốt cách của vương tôn quý tộc, nếu nhìn thấy tình cảnh “thục nữ” trước mặt, e rằng tiếng tăm của chúng ta không cánh mà bay mất thôi

“Thứ này, ta không cần đến”, quả thực đáng giận, vì muốn có một yêu quái mà phải hạ sát hớn 1000 yêu, quá kinh tởm. Ta mặc dù k phải loại người tử tế gì, kiếp trước cũng đã giết k biết bao nhiêu người, thế nhưng đó đều là kẻ thù của ta, còn người vô tội, một sợi tóc ta cũng chưa đụng đến. Ghê tởm,… quá ghê tởm

“Tại sao vậy, tiểu thư” ta thật không hiểu, có được báu vật thế này, sao chủ nhân k cần cơ chứ, chủ nhân thật là khó hiểu mà

“Hồng Hoa, ngươi nói xem, bên cạnh ta có các ngươi rồi, kéo theo 1 đám yêu quái k rõ lai lịch, có tác dụng gì chứ. Hơn nữa, các ngươi đâu đơn giản là yêu quái của ta, k phải sao?”, nhẹ nhàng giải thích sự thắc mắc của tiểu nữ áo hồng, Tuyết Lăng k khỏi cười khổ. Đừng thấy Hồng Hoa vẻ mặt sắc sảo, ra tay k chút lưu tình, thật ra nàng ta khờ lắm, so với Hoàng Điệp, tâm tư còn kém xa. Đúng vậy, các ngươi đâu chỉ là yêu quái bên cạnh ta, các ngươi chính là người thân của ta, là gia đình thứ 2 của ta.

Mặc dù k nói hết câu, thế nhưng ẩn ý trong đó, ai cũng hiểu hết, kể cả kẻ khờ kia nữa, Trong chốc lát, đáy mắt mọi người k hẹn mà cùng hiện lên một tầng nước mắt, có thể vỡ òa trong khoảnh khắc. Cảm động - cảm xúc chung của tất cả mọi người trong hậu viện tại thời khắc này. Sinh ra làm yêu quái, vốn đã định sẽ bị nhân loại coi khinh, đuổi giết, nếu có trở thành trợ thủ thì cũng chỉ được coi là một món đồ vật k hơn k kém. Thế nhưng, tiểu thư lại coi chúng ta là “người”, đối đãi với chúng ta hết mực thân tình, do đó, tất cả đều nguyện thầm vì nàng làm tất cả, coi như phải thành kẻ thù chung của toàn thiên hạ này, cũng có hề chi

“Vậy, tiểu thư, người định xử lý đống trứng này thế nào”, dụi nhẹ mắt ngọc, thiểu nữ áo vàng lên tiếng, nêu lên câu hỏi hiện hữu k chỉ trong nàng mà còn trong tất cả mọi người ở đây

“Ta thấy”, chỉ chỉ vào hai quả trứng tuyệt đẹp nằm trong túi, nổi bật hơn hẳn so với những quả còn lại, Tuyết Lăng căn dặn, “hai quả này sẽ dành cho đại ca và nhị ca ta. Dù sao 2 huynh ấy cũng chưa có yêu quái hộ thân, đằng nào cũng đã đến tay, ta k dùng, đâu có nghĩa là người thân ta k được dùng. Còn về phần cha mẹ ta, công lực của hai người cao thâm khó lường, hiện tại chưa cần dùng đến. Dạ Nguyệt, ngươi hãy trông nom số trứng này thật cẩn thận, tương lai ta có thể sẽ cần đến chúng. Hồng Hoa, Hoàng Điệp, trong thời gian tới, phụ thân sẽ đưa 3 huynh muội ta đi bắt yêu, khi đó, hai ngươi phải nhân cơ hội, lấy máu của hai huynh trưởng ta nhỏ lên hai quả trứng này để chúng nhận chủ. Nhớ rằng tuyệt đối phải tiến hành thật kín kẽ, k để cho bất kỳ ai biết, nhất là người thân của ta, hai ngươi biết chưa?”, giờ vẫn chưa là lúc ta thể hiện thực lực của mình, đợi khi nào ta thật sự mạnh mẽ, đó sẽ là lúc ta tiết lộ tất cả bí mật với thân nhân ta. Mọi người, hãy chờ Lăng nhi nhé

“Vâng, tiểu yêu tuân lệnh”

“Vâng, chúng nô tì đã biết thưa tiểu thư”

“K còn sớm nữa, chúng ta cũng phải quay về thôi. Dạ Nguyệt, ngươi đừng phụ kỳ vọng của ta nhé”

Lời vừa dứt, hậu viện này giờ đông người, giờ phút này chỉ còn lại nam tử tóc trắng, phất phơ trong tà áo đỏ tựa thiên hỏa, ánh mắt chàng xa xăm, ánh lên vẻ nhu tình cùng sung bái k thể che dấu. Tiểu thư, Dạ Nguyệt sẽ k bao giờ làm người thất vọng, k bao giờ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play