-
Hạ Nhiễm Nhiễm, mẹ nói cho con biết. Trên đời này, càng là những thứ tốt càng không có người cho không đâu. Con chỉ có thể tự tranh giành để
đoạt lấy thứ mà mình muốn thôi. Không ai nhớ con đã dùng mưu kế gì, thủ
đoạn gì, họ chỉ thấy cuối cùng thứ này có nằm trong tay con hay không
thôi.
Thiệu Minh Trạch cúp máy, không gian yên tĩnh trở lại.
Người nhà họ Thiệu phần lớn đều đang ở ngoài phòng ICU[1], bà nội Thiệu
Minh Trạch cũng đang đỏ mắt ngồi bên ngoài đợi. Anh không bước lên phía
trước mà chỉ lùi lại vài bước, khẽ tựa vào tường hành lang. Đôi mày của
anh phảng phất ưu phiền, thần sắc lạnh lùng nhìn đám người cách đó không xa.
[1] ICU: Phòng điều trị tăng cường, chăm sóc đặc biệt.
Lần
này, người nhà họ Thiệu đều tập trung đông đủ. Ngoài Thiệu Vân Khang –
chú ba của Thiệu Minh Trạch vẫn đang ở nước ngoài, không thể về ngay lập tức thì hầu hết mọi người đều có mặt. Con cháu dâu rể, cháu trai cháu
gái cũng hơn chục người. Ai cũng lo lắng nhìn ông nội đang nằm trên
giường bệnh, đặc biệt là Thiệu Minh Nguyên – anh họ cả của Thiệu Minh
Trạch. Anh ta chính là người làm ông nội tức quá nên bệnh tim mới tái
phát. Mặt anh ta lộ rõ vẻ lo lắng và quan tâm, anh ta áp sát vào tường
kính, hận là không thể xuyên qua bức tường để vào trong đó.
Thiệu Minh Trạch thấy tình cảnh này có phần buồn cười. Thật sự anh rất
muốn khuyên anh cả đứng tránh ra một chút. Nếu không, ông nội tỉnh lại,
vừa mở mắt ra đã trông thấy anh cả thì chưa biết chừng bệnh lại tái
phát.
Có bác sĩ đến kiểm tra tình hình của ông nội, vừa từ phòng ICU bước ra, bác sĩ đã bị người nhà họ Thiệu vây quanh. Trước những câu hỏi nhộn nhạo của mọi người, vị bác sĩ đó có phần mất kiên nhẫn, ông chỉ
nói tình hình của bệnh nhân đã ổn định, có điều tạm thời chưa tỉnh lại
ngay. Trước khi đi, ông có yêu cầu người nhà rời bớt đi, đừng tập trung
quá đông trước cửa phòng bệnh như vậy.
Thiệu Vân Bình – bác cả nhà họ Thiệu – nhìn mọi người, nói:
- Tôi và cô út sẽ ở lại đây với ông, những người khác về nhà trước đi. – Rồi quay sang bình tĩnh dặn vợ: - Em và mọi người đưa mẹ về nhà trước
đi. Chăm sóc cho mẹ nhé.
Sắp xếp như vậy, không còn ai nói gì. Ông
nội có tất cả ba người con trai và một cô con gái. Con trai thứ hai là
Thiệu Vân An đã sớm qua đời, con trai thứ ba là Thiệu Vân Khang còn chưa về kịp, chỉ có con trai trưởng là Thiệu Vân Bình và con gái út là Thiệu Vân Thái ở đây. Thế nên hai người họ ở lại trước giường bệnh của ông
nội là hoàn toàn danh chính ngôn thuận. Có điều, ngộ nhỡ ông nội thật sự có chuyện gì, những người con cháu không có mặt ắt sẽ thấy tiếc nuối,
ân hận vô cùng.
Quả nhiên, thím ba của Thiệu Minh Trạch nói:
- Anh cả tuổi đã cao, cũng mệt cả ngày rồi. Hay là cùng về với chúng em nghỉ ngơi một lát đi. Cứ để bọn trẻ ở lại đây là được rồi, có việc gì
chạy đi chạy lại cũng tiện hơn. Chị hai, chị thấy thế nào?
Mẹ Thiệu Minh Trạch nghĩ ngợi một chút rồi cũng hiểu ra, vội gật đầu phụ theo.
Ông Thiệu Vân Bình tối sầm mặt, nói:
- Đám trẻ có thể làm được gì chứ? Ở lại cũng chỉ thêm phiền phức mà
thôi. Tất cả về trước đi. Đợi tình hình của ông ổn định rồi đến lượt
chúng trực.
Thím không biết nói gì, vội liếc mắt ra hiệu cho
con trai con gái của mình. Mấy cô cậu con chú ba cứ tỏ ý không chịu đi,
đòi ở lại trông ông. Đang lúc náo loạn thì bà nội tức giận quát:
- Tất cả ở lại. Không ai được về. Tất cả cùng ở lại.
Thấy bà nội tức giận, mọi người đều sợ hãi không dám tranh giành, người ngồi người đứng đợi ngoài hành lang nhưng không ai chịu rời khỏi đó cả.
Thiệu Minh Trạch đứng xem cảnh hỗn loạn ấy, không kìm nỗi nhếch mép,
quay người bỏ ra ngoài. Anh có người bạn học đang làm bác sĩ ở bệnh viện này. Vừa hay hôm nay, anh ấy trực đêm. Anh đến đánh thức người bạn học
đang ngủ gà ngủ gật, chẳng thèm khách sáo, nói:
- Dậy đi, nhường chỗ cho tớ nghỉ chút nào.
Hồi sáng, người bạn học đã gặp Thiệu Minh Trạch, anh ấy biết ông nội anh đang nằm ở phòng ICU nên không khỏi hiếu kỳ, hỏi:
- Cậu không trông ông để tỏ lòng hiếu thảo sao? Chạy đến chỗ tớ làm gì?
- Có người trông ông nội rồi, chỉ thiếu mỗi tớ thôi. Mai tớ phải họp, cậu nhường chỗ cho tớ chợp mắt một chút đi.
Người bạn học hết cách, đành nhường chiếc giường trực cho anh.
Thiệu Minh Trạch ngủ một giấc đến hơn sáu giờ sáng. Di động bỗng rung,
anh nghe điện. Giọng nói vừa lo lắng vừa nghiêm khắc của mẹ anh truyền
lại từ đầu dây bên kia:
- Con chạy đi đâu vậy hả? Ông nội con tỉnh rồi, muốn tìm con đấy. Mọi người đều ở đây mà chẳng thấy con đâu cả.
Giọng Thiệu Minh Trạch bình tĩnh như thường, anh chỉ nói:
- Con đang ở bệnh viện. Con sẽ đến ngay.
Anh cúp máy, hai tay xoa xoa hai gò má, sải bước đến phòng ICU. Khi đi
ngang qua phòng xét nghiệm, anh tình cờ thấy một bóng hình vô cùng quen
thuộc từ đằng xa. Anh sững người dừng bước như thể bị ai đó lén lút dùng gậy đập từ phía sau vậy.
- Đó là người con gái, dáng cao cao,
cơ thể mảnh khảnh, khoác một chiếc túi lớn, vội bước về phía cuối hành
lang rồi mất hút sau khúc ngoặt. Lúc này, Thiệu Minh Trạch mới sực tỉnh, xoay người đuổi theo cô gái. Nhưng khi anh đã đuổi đến khúc ngoặt hành
lang thì đã không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa.
Vì là sáng sớm nên
hành lang trống trải, chỉ có thể thấy những tấm biển chỉ dẫn trên cao,
hết mũi tên này đến mũi tên khác càng làm cho đường hành lang càng giống như một mê cung.
Anh đứng đó mơ màng nhìn những mũi tên, không biết mình nên đuổi theo đường nào, giống như đêm khuya nhiều năm trước
đó, anh lái xe trên đường rộng thênh thang của thành phố này, tìm kiếm
như điên nhưng vẫn không thể nào tìm thấy con đường mà cô ấy đi.
Điện thoại trên tay anh lại đổ chuông. Anh cúi xuống nhìn, vẫn là mẹ,
chắc mẹ lại gọi tới giục anh. Anh không có thời gian nghĩ đến chuyện
nhiều năm trước nữa, vội quay đầu về phía phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Người nhà họ Thiệu đều chờ bên ngoài phòng bệnh, chỉ có bà nội và bác
cả được vào trong. Mọi người ở bên ngoài thấy Thiệu Minh Trạch chạy đến
thì nhìn anh với những ánh mắt khác nhau. Mẹ Thiệu Minh Trạch không kiềm nổi, khẽ trách anh:
- Con chạy đi đâu thế?
Thiệu Minh Trạch trả lời thản nhiên như không:
- Con có người bạn học là bác sĩ ở bệnh viện này nên qua chỗ cậu ấy hỏi bệnh tình của ông.
Bao nhiêu cháu trai cháu gái như vậy mà ông nội chỉ muốn gặp mình anh.
Điều này chứng tỏ anh khác những người khác. Ai cũng nhìn anh bằng ánh
mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Thím ba giơ tay đẩy con trai cả của mình
vào, cười nói:
- Mau vào đi, con cũng lo lắng cả đêm rồi. Con vào thăm ông cùng anh Minh Trạch đi. Thường ngày ông nội thương yêu con nhất mà.
Thiệu Minh Trạch không nói gì, chỉ quay đầu liếc nhìn mẹ con họ, ánh
mắt đó thoáng lạnh lùng. Người đàn bà vốn đang lải nhải, bị anh nhìn mà
lạnh toát người, vô thức im bặt. Đến khi bà ta xốc lại tinh thần thì
Thiệu Minh Trạch đã một mình vào trong phòng bệnh, còn con trai bà ta
thì vẫn đang đứng ngây ra ở bên cạnh, chẳng dám bước lên phía trước một
bước. Bà ta không khỏi vừa phiền não vừa tức giận, muốn trút giận mà lại không có chỗ nào để trút, chỉ có thể hằm hằm nhéo con trai mình hai
cái, khẽ mắng:
- Chẳng được tích sự gì cả. Con sợ gì nó chứ?
Trong phòng bệnh, tuy ông nội vẫn yếu nhưng đã rất tỉnh táo. Bà nội nắm chặt một tay ông, miệng không biết đang lẩm bẩm gì. Ông Thiệu Vân Bình
im lặng, hơi cúi đầu, sắc mặt ủ dột đứng bên.
Thấy Thiệu Minh Trạch bước vào, mắt ông nội sáng lên, ông gọi anh lại bên cạnh dặn dò:
- Minh Trạch, cháu chuẩn bị rồi về làm ở tập đoàn đi.
Câu nói buông lơi, Thiệu Vân Bình đứng đó mà mặt biến sắc, thất thanh nói:
- Bố!
Ông nội ngẩng lên nhìn Thiệu Vân Bình, lạnh lùng hỏi:
- Sao hả? Bây giờ lời tôi nói không có nghĩa lý gì sao? Thiệu Thị này là của Thiệu Vân Bình anh sao?
Thiệu Vân Bình nào dám lên tiếng, sợ quá im bặt, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Ông nội lạnh lùng hừ khẽ một tiếng rồi lại quay đầu sang hỏi Thiệu Minh Trạch:
- Tại sao cháu không nói gì? Rốt cuộc là cháu có muốn đi không?
Thiệu Minh Trạch bình tĩnh nhìn ông nội, thản nhiên đáp:
- Muốn ạ. Nhưng trước hết cháu phải bàn giao công việc rồi mới có thể đi được.
Ông nội rất thích sự dứt khoát và có trách nhiệm của anh. Nghe vậy, mặt ông nở nụ cười hài lòng:
- Được. Ông cho cháu thời gian một tuần. Tuần sau, cháu về tập đoàn làm việc, tiếp nhận vị trí phó tổng giám đốc.
Vị trí đó vốn là của Thiệu Minh Nguyên, cháu trưởng của ông. Vị trí đó
gần như là dùng để bồi dưỡng người kế nhiệm tương lai của nhà họ Thiệu.
Vẻ mặt của Thiệu Minh Trạch hết sức bình tĩnh, anh chỉ khẽ gật đầu nói:
- Vâng.
Thiệu Vân Bình đứng bên nghe mà không cam lòng, chần chừ giây lát rồi giải thích vẻ thành khẩn:
- Bố, vừa rồi bố hiểu lầm ý con rồi. Thiệu Minh Trạch quay về làm việc
cho tập đoàn tất nhiên là điều tốt. Chỉ là bỗng nhiên thay vào vị trí
của Minh Nguyên như vậy, người ngoài khó tránh khỏi suy đoán lung tung,
không có lợi cho sự ổn định của công ty đâu ạ. – Ông ta dừng lại, thận
trọng quan sát nét mặt của ông nội rồi lại tiếp tục. – Lần này, đúng là
Minh Nguyên đã làm sai. Bố phạt cháu nó là đáng lắm, chỉ có điều thằng
bé còn trẻ người non dạ, nếu bị giáng xuống như vậy, e là sẽ không chịu
đựng nổi. Hay là bố cho thằng bé một cơ hội đi, cũng coi như cho nó cơ
hội đứng dậy từ nơi từng vấp ngã. Đến lúc đó, nếu có thay thế thì thằng
bé cũng không còn khúc mắc gì trong lòng.
Ông nội không có phản ứng gì. Thiệu Minh Trạch cũng hơi cúi xuống, như thể chuyện đang nói
chẳng liên quan gì đến anh. Anh chỉ đứng đó im lặng lắng nghe. Ánh mắt
cầu xin của Thiệu Vân Bình cứ im lặng hướng về bà nội. Thiệu Minh Nguyên lớn lên bên bà, vì khéo ăn khéo nói nên được bà yêu thương nhất.
Thấy ánh mắt con trai nhìn mình như vậy, bà nội không khỏi động lòng, vừa vuốt mái tóc hoa râm của chồng vừa khẽ khuyên nhủ:
- Bệnh thành ra thế này rồi mà còn lo lắng những chuyện đó sao? Dù là
chuyện gì thì đợi ông khỏe lại rồi hẵng nói. Ông cứ yên tâm dưỡng bệnh
đi đã.
Ông tức giận nói:
- Yên tâm dưỡng bệnh ư? Ai trong chúng có thể để tôi yên tâm dưỡng bệnh chứ?
Bà nội khuyên can:
- Ông đừng vội. Con cháu làm sai thì cứ từ từ dạy dỗ là được rồi. Dù thế nào thì cũng là con cháu của ông, ông tức giận gì chứ?
Thiệu Vân Bình đứng bên tỏ vẻ vô cùng xúc động nói:
- Bố, bố mẹ có 4 người con chúng con. Vân An yểu mệnh, cô út bản tính
lại ham chơi, từ trước đến nay chưa hề lo chuyện gia đình. Bố không biết mấy năm nay áp lực mà con và Vân Khang phải gánh chừng nào đâu. Có lúc, con thật sự hận mình không có ba đầu sáu tay để gánh vác. Khó khăn lắm
mới đợi được ngày Minh Nguyên và các cháu khôn lớn, có thể giúp đỡ gia
đình mình, chúng con mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Mấy năm nay, hai
chúng con đã để ý và điều biết Minh Trạch ưu tú nhất trong các anh em.
Nhà họ Thiệu sau này có thể nhờ cậy vào Minh Trạch. Nhưng dù có ưu tú
mấy thì cũng không thể nắm giữ cả cơ nghiệp lớn như vậy. Tóm lại, vẫn
cần có anh em giúp đỡ. Chẳng phải bố từng nói một con chim én không thể
làm nên mùa xuân hay sao? Chỉ có anh em chúng đồng lòng, đoàn kết thì
mới không bị người ngoài bắt nạt.
Ông nội im lặng nghe, sắc mặt đượm buồn như thể mỏi mệt đến cực điểm rồi dần dần nhắm mắt lại.
Thiệu Vân Bình thầm thở phào nhẹ nhõm, bề ngoài vẫn tỏ vẻ thành khẩn như ban đầu, lại tiếp tục nói:
- Lần này, bố dùng Minh Trạch thế chỗ Minh Nguyên như vậy, chẳng phải
sẽ gây ra mâu thuẫn giữa anh em chúng sao? Minh Nguyên còn trẻ tuổi,
nông cạn, nó có thể không oán nửa lời sao? Nó sẽ oán ai? Chẳng phải nó
sẽ oán Minh Trạch thế chỗ của mình sao? Sau này, Minh Trạch lập gia
đình, mấy anh em chúng có thể giúp đỡ nhau mà không hận thù không? Bố
hãy bình tĩnh một chút, cũng coi như là cho Minh Nguyên một cơ hội.
Ông nội trừng mắt, không còn vẻ mệt mỏi ban nãy nữa, mà sắc mặt lạnh lùng:
- Bảo tôi không cho nó một cơ hội nữa ư? Đợi khi Thiệu Thị sụp đổ, ai
có thể cho Thiệu Thị một cơ hội đây? Trước đây nó vung tiền theo gái,
nuôi bồ nhí tôi đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Không ngờ nó không biết điểm dừng, dám lấy hàng trăm triệu tệ của công ty để mua chuộc đàn bà. Nó
dám lôi danh tiếng của Thiệu Thị ra làm trò đùa. Còn cho nó cơ hội sao?
Cho nó cơ hội nữa thì Thiệu Thị sẽ thảm bại dưới tay nó thôi.
Ông nội càng nói càng tức, hơi thở cũng có phần gấp gáp. Bà Thiệu sợ quá vội thuận theo ông, miệng lắp bắp khuyên nhủ:
- Đừng vội, đừng vội. Ông có gì từ từ nói, từ từ nói.
Thiệu Vân Bình cũng không dám ho he nữa, khẽ nói:
- Bố đừng giận. Sức khỏe quan trọng hơn ạ.
Ông nội hít sâu mấy cái, bình tĩnh lại. Ông quay đầu nhìn Thiệu Minh Trạch vẫn đang im lặng, hỏi:
- Minh Trạch, cháu có sợ các anh oán hận cháu không?
Nhưng Thiệu Minh Trạch lại quay đầu hỏi Thiệu Vân Bình:
- Bác cả có oán hận cháu không ạ?
Thiệu Vân Bình bị anh hỏi thì sững cả người, trong lòng rõ ràng là hận
lắm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra là bậc trưởng bối khoan dung độ lượng:
- Cháu hỏi gì thế? Trong mắt bác, cháu cũng giống như Minh Nguyên thôi, đều là con cháu họ Thiệu chúng ta. Có gì đâu chứ.
Thiệu Minh Trạch mỉm cười:
- Chỉ cần bác cả có thể nghĩ như vậy, anh Minh Nguyên có oán hận cháu
hay không cũng không sao. Cháu về làm việc cho bác cả chứ có làm việc
cho anh ấy đâu. Hơn nữa, đều là người một nhà, dù có oán hận thì qua một thời gian cũng quên ngay thôi.
Thiệu Vân Bình bị anh chặn họng như vậy chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười gật đầu.
Ông nội hài lòng gật đầu, cuối cùng chốt lại:
- Quyết định như vậy đi. Tuần sau, Minh Trạch về công ty làm việc. Vân Bình, con cố gắng giúp đỡ cháu nó nhé.
Chuyện đã như thế, Thiệu Vân Bình biết mình có nói gì cũng không thể
ngăn cản được việc Thiệu Minh Trạch trở về, chỉ có thể vâng lời, lặng lẽ gật đầu.
Tin tức Thiệu Minh Trạch quay về tổng công ty thay
chức vụ của Thiệu Minh Nguyên nhanh chóng truyền đi trong nhà họ Thiệu.
Mẹ Thiệu Minh Trạch nghe vừa mừng, vừa lo, mừng vì cuối cùng ông nội
cũng đã nhận ra năng lực và muốn bồi dưỡng Minh Trạch thành người kế
nhiệm của gia tộc; lo vì người khác có bố con, anh em giúp đỡ lẫn nhau,
còn con trai mình chỉ có một mình. Một khi về công ty của gia đình, trên có chú bác chèn ép, dưới có các anh em họ ganh tị, mỗi bước đi đều sẽ
gặp khó khăn chồng chất.
***
Mẹ của Thiệu Minh Trạch nghĩ
ngợi mấy hôm rồi hẹn bà Hàn ra ngoài uống trà, nói chuyện hàn huyên. Bà
kể ông nội có ý để Thiệu Minh Trạch tiếp quản chuyện công ty, sau đó lại thăm dò nói:
- Minh Trạch bận rộn mấy ngày hôm nay, chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Tôi không tìm thấy nó nên cũng chẳng hỏi han được. Thế nào rồi? Nó và Nhiễm Nhiễm thế nào rồi? Hai đứa đều đã đứng tuổi. Nếu hợp
nhau, hay là chúng ta sớm định chuyện hôn nhân cho chúng, cũng để những
người làm cha làm mẹ như chúng ta khỏi phải lo lắng.
Lúc này, bà Hàn mới biết ông của Thiệu Minh Trạch nằm viện, vội gọi điện cho Nhiễm Nhiễm hỏi:
- Ông Thiệu nằm viện, con có biết không hả?
Nhiễm Nhiễm thản nhiên đáp:
- Biết ạ.
Bà Hàn nghe giọng cô như vậy thì không khỏi tức giận, hỏi:
- Vậy con đã đến viện thăm chưa?
Tất nhiên là Nhiễm Nhiễm chưa đi, cô thủng thẳng trả lời:
- Chưa ạ. Anh Minh Trạch không bảo con đi. Con không thể một mình chạy
đến bệnh viện được. Việc này phải do anh ấy đích thân dẫn con đi chứ.
Như vậy so với việc một mình con chạy đến có khác biệt thế nào, mẹ là
người rõ hơn con chứ.
Bà Hàn rất rõ sự khác biệt ấy nhưng giọng con
gái bà như vậy bảo bà không tức sao được. Thế là bà giáo huấn cô với
thái độ cứng rắn:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, mẹ nói cho con biết. Trên
đời này, càng là những thứ tốt càng không có người cho không đâu. Con
chỉ có thể tranh giành để đoạt lấy thứ mà mình muốn thôi. Không ai nhớ
con dùng mưu kế gì, thủ đoạn gì, họ chỉ thấy cuối cùng thứ này có nằm
trong tay con hay không thôi.
Nói trắng ra thì chính là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Nhiễm Nhiễm chẳng phản đối cũng chẳng tranh luận, chỉ thi thoảng ậm ừ
một tiếng tỏ ý mình đang nghe, đồng thời cũng tán đồng quan điểm của bà
Hàn. Nhưng cô cũng không chịu tỏ rõ quyết tâm của bản thân hay là nói ra hành động tiếp theo của mình.
Bà Hàn bị cô làm cho đầy một bụng
tức, không tài nào xả ra được. Nói đến cùng thì tổ bản thân thêm kiệt
sức, bà hậm hực cúp máy, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ: Đứa con
gái lúc này vẫn còn thua xa đứa con gái trừng mắt gân cổ cãi lại bà. Hạ
Nhiễm Nhiễm lúc đó, tuy cáu kỉnh, tuy ngỗ nghịch nhưng ít nhất khiến bà
có cảm giác máu mủ ruột già, còn là một cô gái có sức sống…
Bà Hàn
cảm thấy hoảng sợ vì suy nghĩ của mình. Bà ngồi sững sờ rất lâu, mãi sau tinh thần mới dần tỉnh táo một chút, bà lại gọi điện cho mẹ Thiệu Minh
Trạch:
- Tôi đã hỏi qua Nhiễm Nhiễm rồi. Hai đứa rất hợp nhau. Nhưng con gái tôi, tính cách lúc nắng lúc mưa, lại không mặt dày. Nó nói mấy
hôm trước có muốn đến bệnh viện thăm ông nội Minh Trạch nhưng dạo này
Minh Trạch bận quá, con bé không muốn làm lỡ việc của Minh Trạch, hơn
nữa cũng không tiện đi một mình.
Mẹ Thiệu Minh Trạch đâu có nghe được ý tứ sâu xa trong câu nói ấy:
- Ông nội Minh Trạch cũng luôn miệng đòi gặp Nhiễm Nhiễm. Để tôi bảo
Minh Trạch đưa Nhiễm Nhiễm đi. Làm gì có chuyện bận đến mức đó chứ.
Bà Hàn nghe mà chỉ cười, tán chuyện với mẹ Thiệu Minh Trạch:
- Đúng là có con trai vẫn hơn. Trông Minh Trạch nhà bà đấy. Bà đỡ phiền lòng biết bao. Còn Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi khiến tôi tức không chịu
nổi. Bố con bé bảo nó về công ty giúp thì nó lại thoái thác hết lần này
đến lần khác. Con bé không muốn bỏ công việc hiện tại, cũng chẳng vội về công ty của bố làm, cả ngày chỉ ru rú ở nhà. Được bố chiều quá nên con
bé phát hư rồi. Nói gì nó cũng chẳng chịu nghe một câu, lần nào cũng
khiến tôi trở thành bà mẹ độc ác.
Nói xa nói gần chẳng qua cũng chỉ là một ý. Đó là tuy Nhiễm Nhiễm là con gái nhưng được ông Hạ Hồng
Viễn rất yêu quý, cô cũng là một người được bồi dưỡng để kế nhiệm quản
lý công ty.
Mẹ Thiệu Trạch cười nói :
- Con gái mà. Thăng tiến lắm để làm gì chứ ? Tôi thích một nàng dâu nhu mì hơn là một cô gái cá tính mạnh mẽ, hiếu thắng.
Nếu trưởng bối hai nhà đều không có ý kiến gì thì việc còn lại chỉ là
hai ‘đương sự’ cứ thế mà tiến theo trình tự thôi. Mẹ Thiệu Minh Trạch tự tìm đến văn phòng của con trai, muốn anh đưa Nhiễm Nhiễm đến ra mắt ông nội, sớm định chuyện hôn nhân của hai người.
Dạo này Thiệu Minh Trạch bận rộn suốt, mấy ngày chẳng được nghỉ ngơi. Nghe vậy, anh chỉ dùng tay day nhẹ hai huyệt thái dương :
- Đợi qua đợt này đã ạ. Gần đây, thực sự là con không có thời gian. Công ty có cả đống việc, hơn nữa ông lại giục rất căng.
Mẹ Thiệu Minh Trạch hiểu lầm anh có ý thoái thác, khuyên bảo hết nước hết cái :
- Mẹ đã tìm hiểu rồi. Tính cách con bé rất được, là người thông minh,
lanh lợi, lại chẳng có tật xấu gì. Đúng là hiếm có. Tuy dòng dõi của họ
Hạ hơi kém một chút nhưng tài lực tốt, hơn nữa lại có nhà họ Hàn. Tuy
bây giờ nhà họ Hàn không phải là giàu sang gì nhưng danh tiếng vẫn còn
đó. Cả hai điều này đều có thể trở thành trợ lực tốt của con về sau, ắt
sẽ có lúc con dùng đến đấy. Những năm qua, bác cả và chú ba con chèn ép
con như vậy là dựa vào cái gì chứ ? Chẳng phải là ức hiếp mẹ góa con côi chúng ta hay sao ?
Thiệu Minh Trạch ngồi yên trên ghế sofa, mí mắt rũ xuống, nét mặt lộ vẻ lãnh đạm, lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn mẹ :
- Vâng, con sẽ tranh thủ thời gian liên lạc với Nhiễm Nhiễm, hỏi ý kiến cô ấy. Nếu cô ấy không phản đối, tháng sau chúng con sẽ định chuyện hôn nhân.
Có câu nói khẳng định ấy, cuối cùng mẹ Thiệu Minh Trạch mới hài lòng rời khỏi đó.
Thiệu Minh Trạch tiễn mẹ ra ngoài, quay lại ngồi trên ghế sofa một lúc
rồi mới tiếp tục xử lý đống công văn giấy tờ trước mặt, nhưng trong lòng bỗng có chút phiền muộn khó hiểu. Rõ ràng là các con chữ hiện ra ngay
trước mắt mà sao chẳng nhập được vào đầu thứ gì. Anh hít thở sâu mấy lần nhưng chẳng thấy hiệu quả, liền quẳng bút xuống bàn, đứng dậy bước
xuống cửa sổ sát đất phía sau.
Cách bức tường kính chịu lực
dày, tiếng xe cộ đi lại huyên náo bên ngoài không thể lọt vào dù chỉ một tiếng nhỏ. Thật bất ngờ, khi lòng anh dần bình tĩnh lại thì hình bóng
cứ hiện mãi trong đầu cũng nhạt dần, rồi cuối cùng bị cảnh đường phố náo nhiệt ngoài kia thay thế.
Có vài người, có vài chuyện, nếu đã là
quá khứ thì chỉ là quá khứ, tuy không buông nổi nhưng trong lòng vẫn
luôn nghĩ về nó. Anh cười mỉa chính mình rồi quay người tiếp tục vùi đầu vào công việc. Anh là người có mục tiêu rõ ràng. Từ trước đến nay, anh
luôn biết điều gì là quan trọng nhất. Ông Thiệu chỉ cho anh thời gian
một tuần để bàn giao công việc ở Hoa Hưng. Thời gian quá cấp bách, việc
lại bộn bề nên anh phải gặp hết người này đến người khác, bàn hết chuyện này đến chuyện khác, họp hết cuộc này đến cuộc khác, cứ như vậy bận rộn đến tối thứ Bảy mới có thể xử lý xong công việc của Hoa Hưng.
Anh hẹn Nhiễm Nhiễm cùng đi ăn tối, rồi vội vàng qua đón cô. Nhiễm Nhiễm ngồi đợi anh một lát, lúc ngẩng lên nhìn thấy anh thì thất thanh hỏi :
- Sao anh lại gầy thế ?
Mắt cô mở lớn, miệng cũng hơi há vì ngạc nhiên, vẻ mặt như thể cô phát
hiện ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì đó vậy. Thiệu Minh Trạch vừa
xử lý xong đống công việc chất cao như núi, tâm trạng đang rất tốt, thấy cô như vậy thì không nhịn được cười, chẳng nghĩ ngợi gì mà nhoài đến
véo má cô, trêu chọc :
- Em là người không có tư cách nói người khác gầy nhất. Hãy nhìn lại bản thân em đi.
Tuy họ đã đi lại với nhau gần hai tháng, ngoài lúc mới bắt đầu, cô đã
khiêu khích chạm nhẹ vào khóe môi anh, thì hai người chưa từng có cử chỉ hay lời nói nào thân mật như vậy. Cô sững sờ, anh nói xong cũng cảm
thấy có chút mất tự nhiên. Hai người không hẹn mà gặp cùng lựa chọn cách im lặng, cúi đầu vờ như đang xem thực đơn trên tay mình.
Nhân viên
phục vụ giới thiệu những món mới của ngày hôm nay với hai người. Thiệu
Minh Trạch tùy ý chọn vài món rồi trả thực đơn lại cho nhân viên phục
vụ. Lúc này, anh mới ngẩng lên, buột miệng hỏi cô :
- Gần đây,
công việc của anh có chút biến động, cũng không có nhiều thời gian hỏi
thăm tình hình của em. Em đi làm chưa ? Làm ở đâu rồi ?
Cô mỉm cười lắc đầu :
- Từ khi tốt nghiệp đến giờ, hiếm hoi lắm mới có dịp nghỉ dài như vậy.
Khó khăn lắm mới có cơ hội thế này nên em muốn kéo dài thêm vài ngày nữa rồi tính.
Thiệu Minh Trạch ngạc nhiên hỏi :
- Vậy mấy ngày qua em làm gì ?
Nhiễm Nhiễm thẳn thắng trả lời :
- Ở nhà lên mạng, ngủ, lại lên mạng, lại ngủ.
Thiệu Minh Trạch nghe mà không tán đồng, lắc đầu hỏi :
- Em đã nghĩ sẽ làm ở bộ phận nào chưa ?
Mấy ngày nay Nhiễm Nhiễm cũng luôn nghĩ về vấn đề này. Cuối cùng, cô
nghe theo ý kiến của Trần Lạc. Trước tiên sẽ xuống bộ phận tiêu thụ, một là học hỏi, hai là tránh xa ông Hạ Hồng Viễn một chút, để bớt phải lo
chuyện đối phó. Rõ ràng trong lòng cô đã có quyết định, bây giờ Thiệu
Minh Trạch hỏi như vậy, cô lại có vẻ do dự, nói :
- Có hai lựa
chọn, một là trực tiếp vào bộ phận Hành chính của tổng công ty, lựa chọn khác là đến trung tâm quản lý tiếp thị. Em vẫn chưa chắc chắn lắm. Theo anh thì em nên chọn hướng nào ?
Thiệu Minh Trạch ngẫm nghĩ một lát rồi đáp :
- Nếu là anh thì anh sẽ chọn đến trung tâm quản lý tiếp thị.
Câu trả lời đúng như cô dự liệu. Nhiễm Nhiễm cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Cô nhìn Thiệu Minh Trạch, trêu chọc nói :
- Nếu là anh, e là anh sẽ không thèm vào công ty gia đình, sợ bị trưởng bối quản, ở đâu được tự quyết mới tốt.
Thiệu Minh Trạch hơi sững người, ánh mắt anh nhìn xuống, lát sau mới bình thản nói :
- Thứ Hai tuần sau, anh phải về tổng công ty của Thiệu Thị để làm.
Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ. Tổng công ty của Thiệu Thị luôn do bác của Thiệu Minh Trạch là Thiệu Vân Bình quản lý. Khi Thiệu Minh Trạch vừa
mới tốt nghiệp đã về đó làm một thời gian, vì không chịu nổi áp lực của
bác nên mới tự mình bỏ ra ngoài lập nên Công ty khoa học kỹ thuật Hoa
Hưng. Sao ông nội Thiệu Minh Trạch vừa mới nằm viện đã gọi anh về tổng
công ty nhỉ?
Trong lòng cô có không ít nghi vấn nhưng cảm thấy không tiện thắc mắc nên chỉ hỏi :
- Là gia đình sắp xếp ư ?
Thiệu Minh Trạch mỉm cười, đồng tử đen láy được ánh đèn rực rỡ chiếu vào khiến nó lấp lánh ánh sáng :
- Là quyết định của ông nội. Thiệu Minh Nguyên đi du học, bảo anh về thay thế vị trí của anh ấy.
Nhiễm Nhiễm càng ngạc nhiên hơn. Cô cũng đã nghe tiếng tăm của Thiệu
Minh Nguyên. Đó là anh họ cả của Thiệu Minh Trạch, thái tử gia của Thiệu Thị, cũng là công tử hào hoa, ăn chơi có tiếng ở thành phố Tây Bình
này, đã hơn ba mươi tuổi. Ở độ tuổi này mà bỗng nhiên đi du học, chắc
chắn anh ta đã gây ra chuyện gì đó khiến cho ông nội giận dữ mà trách
phạt như thế.
Chuyện này rõ ràng liên quan đế vấn đề tranh giành
quyền lợi trong nội bộ Thiệu Gia, nên cô càng không tiện mở miệng nói
gì, chỉ cúi đầu ăn.
Thiệu Minh Trạch nhìn cô, bỗng hỏi :
- Nhiễm Nhiễm, sáng mai em rảnh không ?
- Hả ? – Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ánh mắt sâu thẳm khiến cô không nhận ra được điều anh muốn nói. Anh bảo :
- Nếu có thời gian, anh muốn đưa em đi thăm ông nội.
Nhiễm Nhiễm không trả lời ngay, im lặng nhìn anh hồi lâu rồi mới mỉm cười, gật đầu nói :
- Được ạ. Em cũng định đến bệnh viện thăm ông nội anh, chỉ ngại chỗ anh không tiện nên cũng không dám nhắc.
- Có cần chuẩn bị chút quà gì không ? Ông nội thích gì nhỉ?
Thấy phản ứng của cô như vậy, Thiệu Minh Trạch nở nụ cười thoải mái :
- Chuyện đó em không cần phải lo. Anh sẽ chuẩn bị đồ để ngày mai mang đi. Em chỉ cần đi người không là được rồi.
Cô nghe mà thật sự thấy mừng, nhưng miệng vẫn hỏi :
- Như vậy có được không ạ? E là không tiện lắm.
Thiệu Minh Trạch mỉm cười :
- Không sao đâu.
***
Hôm sau, khi Thiệu Minh Trạch đến đón Nhiễm Nhiễm, quả nhiên anh đã
chuẩn bị sẵn đồ đi thăm ông. Cô liếc nhìn phía sau thì thấy những thứ
bồi bổ có phần bình thường, bèn quay đầu lại hỏi anh :
- Là những thứ này ư ? Liệu có đơn giản quá không ?
Thiệu Minh Trạch lắc đầu, thực lòng nói :
- Không sao đâu, ông nội muốn gặp em. Những thứ này đều không quan trọng, có tấm lòng là đủ rồi.
Nghe Thiệu Minh Trạch nói vậy, Nhiễm Nhiễm chỉ biết cúi xuống nhìn lại
bộ đồ mình đang mặc. Vì hôm nay đi gặp ông nội Thiệu Minh Trạch nên cô
đặc biệt mặc chiếc váy liền có màu sắc nhẹ nhàng, chỉ thoa một chút phấn má, một chút son, nhìn rất tự nhiên, cũng không khác ngày thường là
mấy, chắc có thể lấy được thiện cảm của người già.
Thiệu Minh Trạch đang lái xe cũng ngoái lại liếc nhìn Nhiễm Nhiễm, như đoán được tâm tư của cô, anh nói :
- Rất ổn ! Đợi lát nữa gặp ông nội, em tỏ vẻ là học sinh trung học gặp
thầy cô là được rồi. Ông nội thích nhất những cô gái ngoan ngoãn.
Nhiễm Nhiễm khẽ gật đầu, lòng thầm nghĩ, mình phải làm như học sinh
trung học gặp thầy cô để lấy lòng ông nội anh đang nằm ở phòng ICU, vậy
tốt nhất vẫn cứ theo mười sáu chữ phương châm của bà Hàn: Rộng lượng
bình tĩnh, thanh lịch dịu dàng, đàng hoàng đúng mực, không kiêu không
nóng.
Bệnh tình của ông nội Thiệu Minh Trạch đã ổn định hơn nhiều và được chuyển sang phòng bệnh VIP, chỉ là tâm trạng ông không được tốt
lắm, nên trên mặt vẫn có chút phiền muộn. Thiệu Minh Trạch dẫn Nhiễm
Nhiễm vào. Ông nội dùng ánh mắt khó tính đánh giá Nhiễm Nhiễm rất lâu,
sau đó mới ra hiệu cho cô ngồi xuống sofa rồi hỏi gia đình và công việc
của cô.
Nhiễm Nhiễm ngồi khép nép như đang đi phỏng vấn công
việc, cô vừa cẩn thận trả lời từng câu hỏi của ông Thiệu vừa cố sức tỏ
ra mình là người hoàn mỹ. Thiệu Minh Trạch nhàn nhã ngồi bên cô, từ tốn
gọt hoa quả. Mỗi khi câu hỏi của ông nội hơi khó thì anh chủ động tiếp
lời thay Nhiễm Nhiễm.
Có vài lần như vậy, ông nội đã lườm anh.
Thiệu Minh Trạch mỉm cười, nhân cơ hội bưng đĩa hoa quả lên mời ông nội, ghé vào tai ông, khẽ nói :
- Ông à, cháu rất thích cô gái này. Ông đừng làm cô ấy sợ quá mà chạy mất đấy.
Ông Thiệu nghe thế chỉ khẽ hứ một tiếng lạnh lùng nhưng nét mặt đã dịu lại khá nhiều. Ông nói với Nhiễm Nhiễm :
- Con gái có chí tiến thủ trong công việc là tốt, nhưng phải lấy gia
đình làm trọng. Ông thấy công việc trước của cháu rất tốt, vừa nhàn nhã
lại vừa không thoát ly xã hội, tốt hơn là về công ty của bố cháu.
Nhiễm Nhiễm mỉm cười từ tốn, nói :
- Bố cháu cũng không hy vọng cháu có thể giúp đỡ gì nhiều cho ông ấy,
chỉ muốn cháu về làm quen với tình hình công ty một chút, kẻo sau này
lại chẳng biết gì cả.
Ông nội nghe vậy cũng gật gù tán thành :
- Bố cháu nghĩ vậy cũng phải. Đời bố gây dựng cơ nghiệp không dễ dàng gì, không thể để đời con cháu xôi hỏng bỏng không được.
Nhiễm Nhiễm chỉ mỉm cười, không nói.
Thiệu Minh Trạch tiếp lời, kể về tình hình công việc, bảo rằng mình đã
xử lý xong công việc ở Công ty khoa học kỹ thuật Hoa Hưng. Mặt ông nội
thoáng nở nụ cười, dặn dò :
- Chỗ bác cả cháu, cháu nên kính trọng một chút, đừng thẳng thắn đối đầu với bác ấy. Ông đã sắp xếp cả rồi.
Thiệu Minh Trạch bình tĩnh nói :
- Cháu biết rồi ạ.
Hai ông cháu nói được vài câu, Thiệu Minh Trạch thấy sắc mặt ông có
chút mệt mỏi liền cùng Nhiễm Nhiễm cáo từ. Ra ngoài phòng bệnh, Nhiễm
Nhiễm có cảm giác như vừa thoát khỏi nguy hiểm, cô thở phào nhẹ nhõm,
quay đầu lại mỉm cười với Thiệu Minh Trạch :
- Căng thẳng quá đi ! Khi đi phỏng vấn xin việc, em cũng không căng thẳng như thế đâu.
- Đương nhiên rồi. Anh không biết chứ, bây giờ tìm một người đàn ông
tốt còn khó hơn tìm một công việc tốt rất nhiều. Công việc tốt thì có
nhưng đàn ông tốt hiếm lắm.
Anh sững người, cuối cùng không nhịn được, nở nụ cời hiếm hoi :
- Vẫn chưa thể coi là quá tốt. Ít nhất thì chiều cao chưa đạt tiêu chuẩn của ai đó.
Nhiễm Nhiễm lườm Thiệu Minh Trạch, dùng ngón tay chỉ vào ngực anh, chế nhạo :
- Nam tử hán đại trượng phu, về phương diện này có thể thoáng một chút
không? Câu đó nói thế nào nhỉ? Đàn ông rộng lượng hơn cả trời xanh.
Chúng ta đừng có ôm khư khư chuyện đó đến cả đời được không?
Thiệu
Minh Trạch mỉm cười. Khi anh đang định lên tiếng thì Thiệu Minh Nguyên
đi qua hành lang đó, nụ cười trên môi anh tắt ngấm, lập tức nắm lấy tay
Nhiễm Nhiễm, kéo cô lại gần mình.
Nhiễm Nhiễm có chút kinh ngạc nhìn theo ánh mắt anh, thấy một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi
đứng cách đó không xa, khuôn mặt buồn chán, ánh mắt hằm hằm oán hận dừng lại nơi cô rồi chuyển sang Thiệu Minh Trạch.
Thiệu Minh Trạch nắm
chặt tay Nhiễm Nhiễm, nét mặt vẫn hết sức bình tĩnh, hơi gật đầu với
Thiệu Minh Nguyên, chào một câu với thái độ không lạnh lùng cũng chẳng
nồng nhiệt :
- Anh cả!
Thiệu Minh Nguyên chẳng thèm đáp lời, khi đi qua chỗ Thiệu Minh Trạch thì anh ta dừng bước, hậm hực khẽ nói:
- Mày đừng quá ngang ngược ngông cuồng. Cẩn thận một chút đi, đừng có dây dưa đến tao.
Sắc mặt Thiệu Minh Trạch chẳng hề thay đổi, anh gật đầu:
- Vâng, cảm ơn anh cả đã nhắc nhở. Em sẽ cẩn thận.
Thiệu Minh Nguyên tức quá hóa giận, hai tay nắm lấy cổ áo Thiệu Minh
Trạch, ấn mạnh anh vào tường, nhìn anh với đôi mắt đỏ ngầu :
-
Thiệu Minh Trạch, lần này tao làm tao chịu. Nhưng mày đừng tưởng tao
không biết mày đang toan tính điều gì. Sớm muộn gì tao cũng trả mối thù
này.
Thiệu Minh Trạch thản nhiên gạt tay anh ta ra :
- Vâng. Vậy em sẽ đợi.
Thiệu Minh Nguyên liếc nhìn Nhiễm Nhiễm, bỗng nở nụ cười nham hiểm, khẽ nói với Thiệu Minh Trạch :
- Đây là bạn gái mới của mày hả? Trông cho kỹ, cẩn thận kẻo bỗng nhiên biến mất đấy.
Thiệu Minh Trạch hơi sững người, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Thấy Thiệu Minh Trạch như vậy, Thiệu Minh Nguyên cười ha ha, rồi vỗ vai anh, nói:
- Yên tâm đi, lần này khẩu vị của anh cả không giống chú mày.
Nhiễm Nhiễm đứng bên ngây người, Thiệu Minh Nguyên đi rồi mà cô vẫn
chưa thực sự tỉnh táo. Thiệu Minh Trạch đã khôi phục lại tinh thần, nét
mặt bình tĩnh, chỉnh lại áo rồi quay sang an ủi cô :
- Không làm em sợ quá chứ ?
Đầu tiên cô lắc đầu, rồi vội gật đầu, nhưng cuối cùng lại lắc đầu kiên định.
Thiệu Minh Trạch không nở nụ cười, anh dắt tay cô một cách rất tự nhiên :
- Đi thôi.
Đây là lần đầu tiên họ dắt tay nhau đi. Tay anh như chẳng hề có chút
sức lực nào, chỉ là nắm hờ vào ngón tay cô mà thôi. Nhiễm Nhiễm chần chừ giây lát, nắm lấy tay anh, điều chỉnh lại nhịp bước của mình cho phù
hợp với anh, sau đó, cô cảm thấy bàn tay anh đã chặt hơn vài phần.
Cô nghĩ, họ vì mục đích gì mà sánh vai nhau đi chung đường. Nếu không
có gì bất trắc, e là phải còn đi chung vài chục năm nữa. Bất kể là có
yêu hay không, chỉ cần cùng nắm tay nhau vượt qua phong ba bão táp là đủ rồi.
Đi được một đoạn, cô bỗng hỏi anh :
- Về tổng công ty, chắc là công việc vất vả lắm nhỉ?
Thiệu Minh Nguyên có thể tỏ thái độ như vậy với anh, e là chỗ Thiệu Vân Bình cũng chẳng tốt đẹp gì. Dù trước mặt ông nội, họ không dám đối phó
với anh nhưng chắc chắn là ngấm ngầm câu kết, gây cho anh không ít trở
ngại.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh, miệng hơi nhếch lên lộ rõ vẻ kiên định:
- Anh không còn là cậu học sinh mới ra trường năm đó nữa. Anh đã chịu
không ít áp lực, bây giờ dù họ có làm thế nào cũng không thể ngăn được
bước chân anh đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT