Dịch: Hàn Phong Vũ

Điều duy nhất khiến Sở Mộng Kỳ không thoải mái, chính là nhân viên lệ thuộc tạo thành thành Tây Tấn này.

Tính cả cô vào cũng chỉ có mười một quản lý cấp cao, nhưng mà một thành phố lớn như vậy, hầu như mỗi ngày đến có sự kiện linh dị phát sinh, người vốn đã ít sẵn nên cũng không đủ để điều động, kết quả phần lớn người đều không quan tâm đến sự kiện, cứ để mặc cho người dân thành phố kia bị quỷ vật giết chết.

Đương nhiên, ở nơi này sự tồn tại của quỷ vật vốn dĩ cũng không phải chuyện bí mật gì, biểu hiện của người dân với quỷ vật rất vô lực, hơn năm mươi phần trăm người đều không chịu đi ra ngoài làm việc, hằng ngày đều trốn ở nhà, cũng có rất nhiều kẻ cướp liều mạng, hay đi vòng quanh đốt giết cướp bóc.

Xã hội không ổn định không chỉ có riêng Tây Tấn rơi vào tình trạng thế này, mà ở các nội thành khác đều y như vậy.

Các giám đốc bình thường sẽ sử dụng thủ đoạn máu tanh để quản lý, thế nhưng cũng không có tác dụng gì quá lớn.

Bởi vì mọi người đều bị vây trong tình cảnh mất hết hy vọng, trong lòng nghĩ trái nghĩ phải đều là một chữ chết, vậy còn biết sợ mình sẽ chết thế nào sao?

Cho nên loại chuyện thế này là cấm cũng không cấm được.

Sau khi Lãnh Nguyệt tiếp nhận thành Tây Tấn, cũng một mực nỗ lực quản lý thật tốt, khiến khu thành thị này trở nên bình thường, thế nhưng phía dưới chấp hành nhiệm vụ không đến nơi đến chốn thì không nói, người bình thường thì mềm rắn cũng không chịu nghe theo, đều bị mài trong cái hoàn cảnh giống như ngày tận thế này mà trở nên gian xảo hơn.

Dù sao bản thân Lãnh Nguyệt cũng không phải là một người quản lý tốt, lại không biết quản lý người, cũng không giống loại người thích chơi rắn tay như Hạ Thiên Kỳ, cho nên người phía dưới chính là đơn thuần nghe một chút, ngoài mặt mũi không đi chống đối với Lãnh Nguyệt, nhưng lúc không có ai vẫn là làm theo ý mình như cũ.

Sở Mộng Kỳ cũng từng đưa ra cho Lãnh Nguyệt một phần đề xuất, thế nhưng Lãnh Nguyệt cũng không tiếp thu, sau đó anh ta lại cái gì cũng không quản nữa, dứt khoát lại khôi phục về thời gian trước kia, mỗi ngày chính là liều mạng luyện tập, thử sáng tạo chú pháp, và chú thuật cấm kỵ vô cùng nguy hiểm.

Mà Sở Mộng Kỳ vì sức mạnh không đủ, về cơ bản cũng không sẵn lòng ôm cái tâm tư vô dụng này, cho nên cũng chỉ cố tham gia sự kiện linh dị, cơ bản không đi quản nữa, càng không thèm nghĩ đến chuyện của thành Tây Tấn nữa.

Điều cô muốn nhất hiện tại chính là nhanh chóng tấn chức đến cấp giám đốc, như vậy có thể xem như là người có thân phận nhất định trong nội vực, không cần mỗi lần ra cửa đều lo lắng đề phòng.

Hiện nay cô và Lãnh Nguyệt ở trong một căn biệt thự nhỏ hai tầng, căn biệt thự này là nơi ở của người quản lý thành Tây Tấn tiền nhiệm.

Lãnh Nguyệt ở lầu một, cô ở lầu hai.

Chờ lúc cô quay lại, Lãnh Nguyệt không có ở nhà, cô không cần nghĩ cũng biết, không phải đi tham gia sự kiện, thì chính là luyện lập.

Hai người bọn họ tuy nói là ở cùng một chỗ, thế nhưng số lần gặp mặt mỗi ngày cũng đặc biệt có hạn, hơn nữa bọn họ tính cách hai bên vốn cũng không giống nhau, xem như có gặp mặt thì cũng không có gì để nói.

Trong lòng cô thật ra là có chút hối hận trước đó đã đi qua bên này, chẳng thà ở lại quảng trường Quang Ảnh, tuy rằng Hạ Thiên Kỳ có hơi đáng ghét một chút, nhưng ít nhất mỗi ngày còn có thể có người trò chuyện với cô.

Nếu không phải trong thành Tây Tấn này quá ít quản lý cấp cao, cô lại có chút bận tâm vị sư huynh không ăn khói lửa nhân gian này của cô, cô mới không cùng đi đến nơi này, thế nhưng không có biện pháp nào khác, ai bảo cô hay lo lắng chứ.

Đi lên lầu, trở lại phòng ngủ riêng của cô, Sở Mộng Kỳ cởi đồ đạc bẩn thỉu ra, sau đó đi vọt vào trong phòng tắm.

Chờ cô lau khô người, thay lại một bộ quần áo sạch sẽ, đồng hồ vinh dự cô đeo trên cổ tay lập tức kêu lên từng tiếng bén nhọn.

Vô theo bản năng đưa cổ tay lên nhìn thoáng qua, nhìn thấy là Lương Nhược Vân gọi tới, cô gại gấp rút nhận điện:

"Chị Lương, bên chị nghe ngóng được gì sao?"

"Ừ, chị cho người tra xét mấy ngày gần đây có vị giám đốc nào ra vào thông đạo không gian hay không, tổng cộng có ba giám đốc, có điều dẫn người về từ hiện thực cũng chỉ có một, chính là mặt sẹo.

Người bạn thân kia của em rất có khả năng chính là bị mặt sẹo bắt đi, có lẽ là trong đợt đại chiến với liên minh quân phản loạn lần trước, nhân viên dưới quyền tổn thất thảm trọng, cho nên mới muốn quay về trong hiện thực bắt về một số người tiến hành bổ sung."

"Xem ra đúng như những gì Hạ Thiên Kỳ dự đoán, người là bị mặt sẹo bắt đi.

Em nhớ hình như là mặt sẹo ở thành Dung, chị Lương, chị có cách nào đưa người về không?"

"Cái này chị cũng khó mà nói được, dù sao chị và mặt sẹo ngay thời điểm trong hiện thực đã không hợp nhau, người kia hẳn là em hiểu rõ rồi, tâm ngoan thủ lạt*, đồng thời còn rất biết tính toán.

*Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc.

Chuyện này Lãnh Nguyệt biết không?

Nếu như cậu ấy biết, hai chúng ta cũng đi một chuyến đến thành Dung, gây áp lực cho mặt sẹo, buộc hắn thả người."

"Được, vậy bây giờ em nói với sư huynh của em."

Sau khi cúp điện thoại của Lương Nhược Vân, Sở Mộng Kỳ lập tức gọi điện qua cho Lãnh Nguyệt, sau đó nói cho Lãnh Nguyệt nghe chuyện Triệu Tĩnh Thù và Vương Tang Du bị bắt đến đệ nhị vực, và ý định của Lương Nhược Vân.

Lãnh Nguyệt nghe xong không nói gì, chỉ nói là anh ta sẽ đi tìm Lương Nhược Vân ngay bây giờ, sau đó cùng Lương Nhược Vân đi đến chỗ mặt sẹo ở thành Dung.

- -

Cùng lúc đó, Hạ Thiên Kỳ bên này đang cố gắng hết sức chạy đến quảng trường Trần Phong.

Không chỉ có hắn, còn có giám đốc của rất nhiều quảng trường xung quanh, đều đã tới nơi này trước hắn một bước, bởi vì ở nơi này xuất hiện quỷ vương!

Quỷ vương xuất hiện đã ít ngày, thế nhưng những quảng trường khác vẫn luôn không nhận được tin tức, mãi đến khi quỷ vương hoàn toàn quỷ diệt quảng trường Trần Phong, sau đó đi đến quảng trường Lục Phong bên cạnh, giám đốc Trần Đống của quảng trường mới nghĩ đến chuyện thỉnh cầu cứu viện của các giám đốc quảng trường xung quanh mình.

Có điều chạy tới cứu viện cũng chỉ có giám đốc của mấy quảng trường xung quanh, dù sao bọn họ không đi cũng không có biện pháp, một khi quảng trường Lục Phong bị quỷ vương hủy diệt, vậy thì rất nhanh sẽ đến phiên bọn họ.

Hạ Thiên Kỳ biết được chuyện này, là vì Phương Sơn lúc ấy đang ở bên kia, cho nên mới vội vàng hỏi thăm ý tứ của Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ căn dặn Phương Sơn đừng hoảng hốt, cũng cam kết hắn sẽ chạy tới kịp thời.

Sau đó hắn lại gọi điện thoại cho Ngô Địch, để Ngô Địch thông báo cho liên minh quân phản loạn, quan sát xem liên minh quân phản loạn có phản ứng gì, có cho người tới cứu viện hay không.

Kết quả rất nhanh Ngô Địch đã nói cho hắn biết, liên minh quân phản loạn sẽ không quản ngoại vực bên kia sống chết thế nào, dù sao quỷ vương đều có thực lực giám đốc cấp cao, phái người ra cũng chỉ có thấy phái giám đốc cấp cao qua, một khi sinh ra bất trắc nữa thì được một mất mười.

Ngoại vực tuy rằng cũng có một số giám đốc cấp cao, thế nhưng khoảng cách với quảng trường Lục Phong không hề gần, cho nên đều không mạnh mẽ, hiện nay vẫn không có bất cứ giám đốc cấp cao nào có ý định đến tận nơi hỗ trợ.

Nguyên nhân chính mà Hạ Thiên Kỳ chạy tới, chính là vì nơi đó cách quảng trường Thanh Hải rất gần, huống hồ mấy thế lực bên kia mới vừa được Phương Sơn thu hồi lại, nếu cứ để cho một con quỷ vương hủy diệt, vậy thì chắc chắn cực kỳ làm trễ nãi tiến trình của bọn họ.

Cho nên sau khi cân nhắc, hắn vẫn quyết định chạy qua xem xét một chút, quan trọng nhất chính là, hắn muốn biết mình hiện tại có thể đánh một trận với quỷ vương hay không.

Có thể nói kể từ khi hắn tiến vào Minh Phủ đến nay, quỷ vương vẫn là điều đáng sợ nhất trong nhận thức của hắn, sự tồn tại mạnh mẽ nhất.

Mặc dù về sau này hắn hiểu rõ, quỷ vương cũng không phải là không cách nào chiến thắng, ở trên đó vẫn còn một sự tồn tại khác mạnh hơn, thế nhưng quỷ vương vẫn luôn là sự tồn tại mà hắn muốn vượt qua nhất.

Mà sau khi quỷ vực của hắn tiến thêm một bước tăng mạnh, hắn thật sự rất muốn thử nghiệm một chút, mình bây giờ có vượt qua cái đỉnh núi mà trước kia bản thân mơ ước hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play