Dịch: Hàn Phong Vũ

Trong mắt Hạ Thiên Kỳ nhúc nhích màu tím yêu dị, toàn thân từ trên xuống dưới vào giờ khắc này đều trở nên hư ảo.

Mà cái quỷ chú bị Hạ Thiên Kỳ gắt gao bắt được kia, lại không thể phát ra được một tiếng kêu tuyệt vọng, vốn là cái mặt quỷ có chút như ẩn như hiện, thoáng chốc giống như bức tranh ghép mà tản ra, hỏa thành từng vệt sáng màu xanh biếc lần nữa bị hắn hút vào trong cơ thể.

Cùng lúc đó, sương mù xanh biếc tràn ngập phía trên, cũng lấy tốc độ cực nhanh mà hội tụ về phía chỗ hắn.

Tiếp theo, trên không trung hình thành một dòng thác sương mù, không ngừng tuôn thẳng từ trên xuống, tiếp theo chui vào trong thân thể qua từng lỗ chân lông toàn thân Hạ Thiên Kỳ.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, đang trong lúc Hạ Thiên Kỳ cho mình sẽ rơi vào mê mang, hắn lại đột nhiên trở nên tỉnh táo.

Hắn chậm rãi mở mắt, thấy đoàn sương mù xanh biếc từ phía trên tuôn thẳng xuống người, đoàn sương mù xanh biếc kia khiến cảm giác của hắn rất rõ ràng, vốn dĩ là quỷ khí còn sót lại trong quỷ vực này.

Vốn là bọn họ đang bị quỷ chú áp chế, không biết có phải liên quan đến việc hắn dung hợp quỷ chú hay không, mà số quỷ khí này đều giống như đang về nhà vậy, tất cả đều chui vào trong thân thể hắn.

Trước đó quỷ chú vẫn còn chuyện muốn làm, chính là đoạt nhà chiếm lấy cổ thân thể này của hắn, kết quả lại xảy ra nghịch chuyển tuyệt đối, quỷ chú không những đoạt nhà không thành thì thôi, trái lại còn bị hắn dung hợp hết toàn bộ.

Linh hồn quỷ vương, cộng thêm ý chí của quỷ vương, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy giờ khác này bản thân vô cùng hùng mạnh, thậm chí vẻn vẹn chỉ sử dụng một ý niệm trong đầu, là có thể khiến mảnh không gian này hoàn toàn biến mất gần như không thấy nữa.

Ánh mắt nhìn xuyên qua tầng tầng cách trở, hắn nhìn thấy Thạch Quỳnh, thấy Triệu Mãn Sơn, thấy Tăng Vũ và Trần Sinh đang bị vây khốn, thấy được hai khối quỷ vương tàn chi đang tản ra ánh sáng xanh biếc rải rác trong góc.

"Đây là?"

Hạ Thiên Kỳ khiếp sợ với tất cả những gì hắn nhìn thấy, khi hắn lấy lại tinh thần tiếp tục cảm nhận, mới có hơi kinh hãi phát hiện, quỷ vực của hắn vậy mà đã nối liền với khu nghĩa trang quỷ vương này.

Nói lại đơn giản hơn một chút, mảnh nghĩa trang quỷ vương này đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Sau khi thuận lợi dung hợp quỷ chú, thu nạp quỷ khí còn sót lại ở nơi này, hắn đã trở thành tân chủ nhân của mảnh nghĩa trang quỷ vương này.

Chỉ dựa vào ý chí là có thể đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay.

Khu nghĩa trang quỷ vương này, trên diện tích hầu như vượt qua cả diện tích quê hương trong hiện thực của hắn là thành phố Bắc An, thế nhưng trong đó có rất nhiều nơi thực sự bị hư hại rất nặng.

Hiển nhiên trước đó, khu nghĩa trang quỷ vương này tồn tại dưới hình thức một không gian độc lập, cho nên sau khi bị tàn phá nặng nề mới không cách nào sửa chữa như cũ.

Đến cấp giám đốc rồi, phóng thích ra quỷ vực liền có thể tự mình tách đi, từ đó trở thành một mảnh không gian độc lập, chỉ cần không bị tàn phá nặng nề, thì có thể tiếp tục tồn tại vĩnh viễn.

Thế nhưng sau khi tách ra rồi, trừ phi lần nữa thu hồi quỷ vực, nếu không sau khi bị tàn phá nặng cũng không cách nào sửa chữa.

Bất quá nếu muốn sửa chữa trái lại cũng không thể xem là vấn đề hóc búa gì, chỉ cần lần nữa thu vào trong cơ thể là được rồi, nhưng mà trên diện tích cũng sẽ có tổn thất nhất định.

Hiện tại quỷ vực của hắn đã nối liền với nghĩa trang quỷ vương này, chỉ cần hắn muốn, thì có thể tùy thời tiến hành phục hồi nơi này.

Chỉ cần làm mảnh không gian này vỡ ra, sau đó lần nữa thu hồi quỷ vực lại vào trong cơ thể thì mọi việc đại cát.

Những giám đốc bên Triệu Mãn Sơn vẫn còn ở nơi này, bọn họ bị quấy rầy của quỷ vực, hắn hiện tại cũng không có cách nào trực tiếp khiến mảnh không gian này vỡ ra, dĩ nhiên, xem như hiện tại hắn có năng lực này, về cơ bản thì hắn cũng sẽ không đi làm như vậy.

Vì hai người của hắn là Trần Sinh và Tăng Vũ này vẫn còn ở nơi này.

- -

"Phương Sơn, mày vẫn chưa chạy trốn sao? Vì sao còn không trốn đi?"

Triệu Mãn Sơn một bên vừa nhìn Phương Sơn cách đó không xa cười lạnh, một thì lại đặc biệt dùng sức dẫm đạp Phương Lâm dưới chân gã.

Trừ Triệu Mãn Sơn ra, còn có vài giám đốc quảng trường khác đứng cạnh gã, vài người nhìn qua tuy rằng có chút chật vật, thế nhưng so với Phương Sơn đang căm tức nhìn bọn họ, và Phương Lâm đang bị Triệu Mãn Sơn giẫm dưới chân như chó chết mà nói, tinh thần đầu óc của bọn họ vẫn là vô cùng dồi dào.

Thạch Quỳnh và hai người khác của liên minh quân phản loạn cũng không còn ở nơi này, Mã Tu Tư phụ tá của Triệu Mãn Sơn cũng không còn trong đám người nữa, không biết đi đến nơi nào rồi, có lẽ cũng giống như Vương Tú kia, bị quỷ chú điều khiển giết chết.

"Triệu Mãn Sơn, chuyện của hai người chúng ta không liên quan gì tới em trai tao. Mày thả mạng nó ra, mạng của tao cho mày."

Phương Sơn cắn răng, nhìn Triệu Mãn Sơn nói.

"Nói thật dễ nghe, trái lại mày nên đi trước cho tao!"

Triệu Mãn Sơn nói xong, lại hung hăng đá đối phương mấy đá:

"Thật là thỏa mãn mà, Phương Sơn, tao nói cho mày biết, về cơ bản thì bố vào nơi này không phải để mò cái chỗ tốt lành gì, mà là đến để giết mày!

Bây giờ mày còn đau lòng thay thằng em mày, còn chịu chết đi vì thằng em mày?

Nhớ lại xem, khi ấy mày đã đối cử với anh hai tao thế nào!

Tao đếm tới ba, nếu mày còn không ngoan ngoãn bó tay chịu trói, lăn tới đây cho tao, thì tao sẽ cho thằng em trai tốt này của mày trực tiếp biến thành thịt vụn!"

Phương Sơn không có lựa chọn khác, dù hắn biết rõ dù hắn có bó tay chịu trói, lấy tính tình của Triệu Mãn Sơn này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em trai của hắn, thế nhưng muốn hắn bỏ mặc em trai hắn, trơ mắt nhìn em trai hắn chết ngay trước mắt, đây là chuyện mà hắn thà đi theo chịu chết, cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

"Không cần nhiều lời, vì em trai tao, tao không còn lựa chọn nào khác.

Nếu mày đã muốn cho tao chết, xem như tao tự sát trước mặt mày, chỉ hy vọng mày có thể tuân thủ lời hứa, sau khi tao chết thì để lại cho em trai tao một cái mạng."

Giọng của Phương sơn tuy bi thương, nhưng không mềm yếu, nếu không có Phương Lâm làm con tin, thì sáu người này, tuy rằng hắn không địch lại, thế nhưng liều mạng đánh chết hai người, hắn tự tin là có thể làm được.

Chỉ tiếc trên đời này không việc gì như ý.

Hắn vì đối phó đám người Triệu Mãn Sơn mà cố ý tìm đám người Trần Sinh, phản bội vẫn bị phản bội, đuổi giết vẫn bị đuổi giết, lúc này đã không biết đi nơi nào nữa.

Cho nên vận mạng của hắn có lẽ cũng đã được quyết định, ngay từ một khắc kia khi nghĩa trang quỷ vương này xuất hiện.

Triệu Mãn Sơn mắt thấy Phương Sơn thật sự dùng cái mạng của mình đổi lại sống còn của Phương Lâm, gã tức khắc nở nụ cười càng thêm phách lối:

"Mày cho mày muốn chết thế nào, thì tao sẽ cho mày chết thế ấy hay sao?

Không nhìn thấy mày bị hành hạ, tâm tình của tao cũng sẽ không được tốt, vậy thì cái mạng nhỏ này của em trai mày coi như cũng khó mà nói chắc."

Phương Sơn nghe xong không nói gì, lại nói tiếp ân oán giữa hắn và Triệu Mãn Sơn, là chuyện xảy ra trong một sự kiện ở hiện thực, anh trai của Triệu Mãn Sơn khi ấy muốn biến hắn thành người chết thế, nhưng lại bị hắn phát hiện, cuối cùng hắn đem anh trai của Triệu Mãn Sơn ra làm người chết thế ngược lại.

Khi ấy Triệu Mãn Sơn ở ngay chỗ đó, sức mạnh so với hắn còn yếu hơn rất nhiều, sau khi nhìn thấy anh trai mình chết thì lập tức xông lại liều mạng với hắn, kết quả bị hắn đánh cho bị thương nặng.

Hắn mềm lòng, lại tha cho Triệu Mãn Sơn một con đường sống, kết quả lại có một màn như ngày hôm nay này.

Tuy rằng trước kia hắn có từng nghe người ta nói qua rằng, chặt cây không nhổ rễ, gió xuân thổi lại hồi sinh, thế nhưng cũng mãi đến hôm nay, hắn mới chính thức lĩnh hội chủ ý của câu nói này.

Nhưng rõ ràng thì có ích lợi gì, tất cả đều đã muộn.

"Đầu tiên chặt cái tay trái của mày xuống cho tao!"

Triệu Mãn Sơn tàn nhẫn nhìn chằm chằm Phương Sơn một lát sau, lập tức ra lệnh cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play