Dịch: Hàn Phong Vũ

Đăng tải: Mặc Nhiên

Mãi cho đến tận buổi chiều Trần Sinh mới tỉnh táo trở lại, sau khi Hạ Thiên Kỳ quay trở lại nơi ở cũng dặn dò Trần Sinh mấy câu như đã dặn dò Tăng Vũ trước đó.

So với sự trầm mặc của Tăng Vũ, trái lại biểu hiện của Trần Sinh không chút sợ hãi, không biết bộ dạng kia của gã là đang giả vờ hay là đặc biệt có lòng tin với sức mạnh của Hạ Thiên Kỳ.

Đến buổi tối, Phương Sơn lại làm một buổi tiệc tối, chỉ có điều bất kể là ai cũng không uống một ngụm rượu nào, bởi vì sáng mai bọn họ sẽ vào nghĩa trang quỷ vương, cho nên mục đích của bữa tiệc này, chủ yếu là để thương nghị về chuyện ngày mai một chút.

"Nghĩa trang quỷ vương bên kia đã ổn định lại rồi, lối ra ở ngay bên cạnh quảng trường Thanh Hải của chúng ta, cho nên dù cho quảng trường Hồng Sơn bên kia có muốn lặng lẽ vào trong cũng không thể.

Trước đó Triệu Mãn Sơn đã liên lạc với tôi, chúng tôi đã bàn bạc là 8 giờ sáng ngày mai sẽ cùng nhau đi vào.

"Có đạt được được vật mình muốn hay không, thì hoàn toàn dựa vào vận may của mỗi người."

Phương Sơn nói đến chỗ này, trên mặt lại đột nhiên hiện ra vẻ chán ghét, sầm mặt xuống nói:

"Bên Triệu Mãn Sơn bọn họ có tổng cộng mười lăm người, ngoài mặt nói chúng ta liên hợp lại cùng nhau, xem xét phá bỏ quỷ chú trong nghĩa trang quỷ vương đi trước, sau đó sẽ nương nhờ vào vận may, thế nhưng rốt cuộc bọn hắn có đánh cái chủ kiến quái quỷ gì, thì ai cũng không tiện nói ra.

Cho nên vẫn hi vọng các vị giám đốc có thể hiểu cho, chỉ có những người đang ngồi ở đây với chúng ta mới thật sự là động đội, mà không phải tồn tại tình huống kẻ nào đứng sau lưng thọc cho một dao.

Tất cả chúng ta đều muốn thử vận may một chút, đạt được chút đồ vật có lợi với bản thân, thế nhưng mọi người đều hòa khí sanh tài, cố gắng tránh tối đa một số tranh chấp không cần thiết.

Ý tứ của tôi thế nào, chắc chắn các vị đều hiểu."

Phùng Hòa Chương và Lưu Hạ đảo mắt quan sát xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Trần Sinh và Tăng Vũ không biết đang nghĩ gì nhìn một cái, thấy hai người không chút phản ứng, lại nghe Lưu Hạ cười híp mắt đồng ý nói:

"Dù sao thì những chuyện thế này đều hoàn toàn dựa vào vận may, vật của ai thì chính là của người đó, thứ tự đến trước xếp trước, đến sau xếp sau thôi. Chỉ cần người ta không đi cướp đồ của tôi, tự nhiên tôi cũng sẽ không đi tìm người ta gây phiền toái."

"Cách nghĩ của tôi và giám đốc Lưu đều giống nhau, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau phá bỏ quỷ chú, nhưng sẽ không chấp nhận chuyện thứ mình tìm được bị người khác cướp đi."

Hai người Phùng Hòa Chương và Lưu Hạ một xướng một họa, xem như là mượn lời nói của Phương Sơn biểu lộ rõ thái độ của bọn họ.

Phương Sơn và Phương Lâm nghe xong đều không nói gì, chỉ xoay chuyển ánh mắt vừa nhìn về phía Trần Sinh và Tăng Vũ:

"Hai người các vị có ý kiến gì không?"

"Chúng tôi không có ý kiến gì, các người có thể nói chuyện này cho chúng tôi biết, chúng tôi cũng đã rất cảm ơn rồi."

Trần Sinh nhìn Phương Sơn nói một câu làm màu, Phương Sơn nghe xong trên mặt cũng vẽ ra một nụ cười tươi, hiển nhiên là cảm thấy mặc kệ có thế nào đi nữa, ít nhất thì những lời này của Trần Sinh nghe vào tai cũng rất thoải mái.

"Những lời nhảm nhí dư thừa thì tôi không nói được, chỉ hi vọng những người này ở đây cùng chúng ta khi đã tiến vào nghĩa trang quỷ vương đều có thể có được vật mình muốn, cũng có thể bình an quay về."

Đang đối mặt với sống chết và lợi ích thật lớn trước mắt, tín nhiệm giữa người với người không nói là số không, thì cũng gần như tuột hẳn về số không. Cho nên không cần biết Phương Sơn nói bao nhiêu lời màu mè, hứa hẹn với Phùng Hòa Chương và Trần Sinh bọn họ nhiều hơn nữa, cũng rất khó đưa đến cho dù chỉ một chút tác dụng.

Bừa tiệc tối này bắt đầu từ sớm nên kết thúc cũng sớm, sau đó mọi người đều quay về nghỉ ngơi chuẩn bị, chỉ chờ đến ngày mai sẽ khởi hành.

Mà đang trong khi mọi người quay trở về, Phương Sơn và Phương Lâm lại ngồi chung một chỗ, trên mặt có vẻ nghiêm túc trò chuyện chút gì đó:

"Lúc này đây, không cần biết chúng ta có vào nghĩa trang quỷ vương hay không, chỉ sợ là Triệu Mãn Sơn kia cũng sẽ làm ra chút động thái nào đó, mặc dù nhìn qua thì thấy bọn hắn người đông thế mạnh, tình hình rất bất lợi với chúng ta, có thể cũng giống như chúng ta mời đám người Trần Sinh đến vậy, cũng như nhau là đều mang ý định xấu, tâm tư lơ lửng bất định.

Chỉ cần chúng ta không đứng ở phía hạ phong tuyệt đối, bọn họ tuyệt đối không dám ra tay với chúng ta.

Cho nên cậu cũng không nên quá lo lắng, đến lúc đó anh sẽ giúp cậu tìm kiếm quỷ vương tàn chi. Với thiên phú ác linh thể chất của cậu, một khi dung hợp được quỷ vương tàn chi, tấn thăng lên quỷ vương thể chất, vậy thì trở thành giám đốc cấp cao cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Hai anh em chúng ta chỉ cần có một người có thể trưởng thành đến cấp bậc đó, thì mới xem như là thật sự đứng vững gót chân được trong thời cục hỗn loạn ở khu vực thứ hai này."

Tuổi tác của Phương Lâm nhỏ hơn rất nhiều so với Phương Sơn, tuy nói là anh em nhưng lại thua kém nhau đúng mười tuổi.

Cha mẹ Phương Sơn sau khi sinh hạ Phương Lâm được ba năm thì gặp tai nạn giao thông qua đời, cho nên đã qua nhiều năm như vậy, có thể nói là anh trai Phương Sơn tận lực gánh vác trách nhiệm làm cha, một tay nuôi nấng Phương Lâm trưởng thành. Cho nên trong mắt Phương Lâm, Phương Sơn là người mà hắn kính trọng nhất, cũng là người mà hắn không nhìn nổi họ phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Một nguyên nhân khác khiến hắn khát vọng sức mạnh, khát vọng đến một cấp độ khác cao hơn nữa, tự nhiên chính là muốn cho anh trai hắn một tương lai an ổn hơn nhiều.

"Anh, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ nắm bắt cơ hội lần này, để dung hợp được quỷ vương tàn chi."

Phương Lâm siết chặt nắm tay, đáp lại rất có khí phách.

"Chuyện này không thể gấp gáp được, anh từng nhìn thấy người dung hợp quỷ vương tàn chi thất bại, trực tiếp bị phản ứng cắn trả giết chết. Mặc dù bây giờ cậu đã thăng chức đến cấp giám đốc rồi, thế nhưng vẫn có tính mạo hiểm nhất định."

Phương Sơn biết rõ Phương Lâm nôn nóng trưởng thành, cho nên không muốn hắn quá mức kích động, vội vàng khuyên hắn một câu, khiến hắn tỉnh táo lại.

"Đến lúc đó em sẽ chú ý."

"Ừ, anh trai tin tưởng cậu không phải là người ngóc nghếch dễ bị kích động, thế nhưng nếu như có cơ hội, nếu còn có người muốn cướp giật của cậu, nhất định phải chậm rãi suy tính thật kỹ, tránh cho đánh mất cả mạng sống."

"Em sẽ, có điều nếu chỉ bằng Triệu Mãn Sơn bọn họ, em nghĩ vẫn không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp gì với anh hai đi. Trước kia cả hai đã từng giao chiến với nhau, Triệu Mãn Sơn hoàn toàn không chiếm được chút lợi thế nào."

Phương Lâm rất có lòng tin với sức mạnh của anh trai hắn, mặc dù thiên phú của anh trai hắn không cao, thế nhưng nếu dựa vào nỗ lực không ngừng, sau này có thể trở thành giám đốc, sức mạnh cũng có thể có chỗ đứng ở mức trung bình của cấp bậc này.

So với những Khí thuật sư có thiên phú tốt trong nội vực có lẽ không giỏi giang gì, thế nhưng để đối phó với loại nhân vật tiểu tốt như Triệu Mãn Sơn này thì vẫn có thừa sức. Mà giám đốc của những quảng trường kia, hắn cũng đã từng điều tra qua, sức mạnh đều rất bình thường.

Khi ấy hắn có thể bắt được một khu vực lớn như quảng trường Thanh hải này, có "lão lãnh đạo" trước kia hỗ trợ là một mặt, thực lực của tự thân hắn cũng nổi lên một phần tác động rất lớn. Cho nên với những giám đốc của mấy quảng trường khác kia, trái lại hắn cũng không quá mức để ý đến, chuyện thật sự khiến cho hắn lo lắng có liên quan đến Triệu Mãn Sơn có liên minh quân phản loạn làm chỗ chống lưng.

Nếu như Triệu Mãn Sơn thật sự có liên minh quân phản loạn chống lung, vậy thì tình hình của Phương Lâm hẳn rất nguy hiểm.

Chuyện này hắn cũng không lên tiếng nói cho Phương Lâm biết, bởi vì dù có nói cũng vô ích, ngoại vực này mặc dù rất lớn, nhưng ngoại trừ nơi này ra, lại không còn địa phương nào có thể để cho anh em bọn họ đặt chân, chớ nói chi là muốn chọc vào liên minh quân phản loạn, xem như là tránh đi cái góc nào đi nữa, chỉ sợ cuối cùng cũng trốn không thoát cái số phận bị kéo ra ngoài.

Thà là như vậy, chẳng bằng đi một bước nhìn một bước.

Lúc này, người trò chuyện bí mật cũng không phải chỉ có hai anh em Phương Sơn, còn có Phùng Hòa Chương và Lưu Hạ.

"Triệu Mãn Sơn gửi tin đến cho tôi, hắn nói ba giám đốc của liên minh quân phản loạn đã đến nơi."

Lưu Hạ nhìn thoáng qua tin tức vừa mới nhận được, sau đó lại nhìn qua Phùng Hòa Chương ngồi bên cạnh mình có chút thấp thỏm nói.

"Ai, liên minh quân phản loạn nhúng tay vào thế này, sợ là lúc này không hề có chút lợi lộc gì có thể cầm đi."

"Chỉ hi vọng Triệu Mãn Sơn có thể thực hiện được lời hứa, nếu không thì tôi tuyệt đối không bỏ qua cho hắn!"

Ngay từ thời điểm vừa mới đặt chân đến quảng trường Thanh Hải này, Triệu Mãn Sơn cũng đã tìm được bọn họ, cũng để cho bọn họ đi đến dò la tình hình của quảng trường Thanh Hải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play