Ngược lại cũng không thể trách những giám đốc này chạy tứ tung như ngựa đực, dù sao thì với vị trí của bọn họ được đặt trong hoàn cảnh này, bản thân muốn thì cứ khiến bọn hắn phải tìm chỗ để phát tiết.
Nhìn chung trong suốt chiều dài lịch sử, phàm là thời điểm loạn lạc, xã hội rối ren thì đều là thời kỳ mà nhân tính mất đi, tỷ số phạm tội cũng cao nhất.
Bởi vì ai cũng không biết bản thân còn còn sống được bao nhiêu ngày nữa, nếu như cứ chết đi vô nghĩa như vậy, chi bằng cứ đi làm một số chuyện kích thích, bá đạo.
Mà cái cấp bậc giống như giám đốc này, tuy nói là lão đại của một phương thế lực, thế nhưng nếu như đi so sánh với giám đốc cấp cao thì lại là đồ chó má không đáng xem như một con người. Nói giết anh thì sẽ giết anh ngay, thậm chí không cần đến lý do lý trấu chứ nói chi là nếu không may một chút, vừa vặn trong khu vực mình quản lý xuất hiện một con quỷ vật cấp quỷ vương, vậy thì chỉ có thể ngồi im chờ chết.
Tất cả giám đốc đều như vậy chứ nói chi đến quản lý cấp cao và quản lý, vẫn phải trải qua một cuộc sống có ngày hôm nay mà không có ngày mai. Cho nên khu vực thứ hai này sẽ biến thành cái tình hình giống như hiện tại, đây là một nhân tố đóng vai trò rất lớn trong số đó.
Dù sao đến ngay cả sống sót cũng quá khó lấy làm bảo chứng, ai còn đi quản anh có hay không có đạo đức.
Tên quản lý cấp cao kia đi vào phía sau biệt thự, rất nhanh sau đó, từng đám thiếu nữ ăn mặc vớ đen váy ngắn, khuôn mặt trang điểm nhàn nhạt mang theo trang sức lại nối tiếp nhau đi ra từ bên trong biệt thự. Nhìn số tuổi cũng không lớn lắm, nhiều nhất cũng chỉ đến khoảng mười tuổi, số lượng chừng mười người.
"Là nữ sinh trung học sao?"
Ánh mắt Trần Sinh quét qua một lượt trên gương mặt của những cô gái này, có thể nhìn ra được hắn rất là thõa mãn.
"Đều là những nữ sinh trung học được bảo đảm từng người một, tuyệt đối sạch sẽ."
Tên quản lý cấp cao thấy Trần Sinh tương đối hài lòng, hắn cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Các người đang trồng rau dưa hay sao? Còn bảo đảm từng người, chúng ta không phải là thổ phỉ, cứ nhất định phải làm như vậy mới được hay sao? Cứ phải đi gieo họa cho con gái của gia đình những người bình thường này hay sao?"
Thứ làm Tăng Vũ chán ghết nhất chính là những chuyện như thế này, cho nên phản ứng hoàn toàn trái ngược lại với Trần Sinh vốn đang vô cùng hài lòng, hắn lại biểu hiện ra tương đối phẫn nộ và khinh bỉ.
"Chuyện này..."
Tên quản lý cấp cao kia thấy Tăng Vũ nổi giận, hắn nhất thời lúng túng không dám nói lời nào, dù sao thì một phần lớn giám đốc ở khu vực thứ hai này đều rất yêu thích sắc đẹp, các loại chuyện như ngủ cùng với một thiếu nữ, quả thật là bình thường cực kỳ. Càng có rất người người trong lòng lại biến thái hơn, ngủ xong rồi sẽ ra tay giết chết ngay.
"Tôi nói lão Tăng, thật không phải tôi nói cái gì đụng chạm đến anh, cho dù anh có tiếp tục thương cảm cho những người này đi nữa, anh cũng không sửa đổi được vận mệnh của họ.
Cứ xem như là ngày hôm nay chúng ta không ngủ với các cô gái này đi, thì ngày mai cũng sẽ có những người khác làm chuyện như vậy thôi, thà cứ hành động như thế ngay từ đầu đi, tại sao còn muốn để lại cho người khác chứ?
Nếu tôi nói anh chính là đầu óc bảo thủ, đều công toi cả chức vị của anh."
"Anh nói cái gì!"
Bị Trần Sinh nói một câu, khuôn mặt Tăng Vũ lập tức lạnh xuống vài độ, xem chừng đang muốn xé rách mặt xuống động thủ với Trần Sinh.
Chỉ có điều đúng lúc này, Hạ Thiên Kỳ đứng bên kia ho khan một tiếng, Trần Sinh và Tăng Vũ lúc này mới kiếm chế lại một chút, không dám nói thêm cái gì nữa.
"Cũng không tệ, cứ để lại đây đi. Anh không còn chuyện gì ở nơi này nữa, khi nào đến giờ ăn cơm tối thì đến đây thông báo cho chúng tôi."
Trần Sinh đợi đến sau khi Hạ Thiên Kỳ mớm lời cho, thì cũng nương theo đó mà đuổi tên quản lý cấp cao kia đi.
"Vào trong rồi nói."
Hạ Thiên Kỳ dùng giọng ra lệnh cho cả hai người Trần Sinh và Tăng Vũ.
Trong lòng cả hai người đều rất rõ ràng, bọn họ vừa mới biểu hiện nội chiến, không thể nghi ngờ là chuyện này đã khiến cho Hạ Thiên Kỳ rất khó chịu, cho nên cũng không dám lên tiếng nói thêm nữa, chỉ vội vàng đi vào trong biệt thự.
Thả quỷ vực ra ngoài, ngăn cách mối liên hệ giữa ăn biệt thự này với thế giới bên ngoài, lúc này Hạ Thiên Kỳ mới khó chịu lên tiếng cảnh cáo với cả hai người:
"Các anh phải hiểu rõ lập trường giai cấp của các anh, nếu như vì một cái chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này mà lại động thủ đánh nhau, tôi xin thề, một giây kế tiếp, các anh sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới này!
Nếu như đến ngay cả hai người các anh mà tôi cũng không quản lý được, vậy thì còn nói gì đến sáng tạo một khối trục thế lực không thua kém gì tam đại Minh Phủ!"
Tăng Vũ không nói gì, trái lại thì Trần Sinh da dày thịt béo phụ họa theo nói:
"Giám đốc Hạ nói đúng, lão Tăng có cách sống riêng của bản thân lão Tăng, tôi thật sự không có lý lẽ để bắt bẻ anh ta chuyện gì cả, đều tại cái miệng thối của tôi, lão Tăng, mong rằng dù thế nào anh cũng đừng để trong lòng."
Tăng Vũ nghe Trần Sinh nói như vậy thì trong lòng càng dấy lên một hồi nổi giận, thế nhưng lại không có cách nào phát tác ra, bởi vì vừa rồi Hạ Thiên Kỳ đã nghiêm túc cảnh cáo, còn có nói lý lẽ ẩu tả với không ẩu tả, nếu như hắn không quen nhìn thì bản thân mình không chấp nhận là được, thật sự là không có lý do gì mà cũng muốn xin những người khác cũng phải như vậy.
Dù sao trong lòng không muốn thì cũng đừng đổ cho người khác, hắn có quản cũng chỉ có chính hắn và những con người dưới tay hắn mà thôi, cũng không có tư cách, cũng không có bất kỳ lý do gì đi yêu cầu Trần Sinh phải quy về cùng một cấp bậc với hắn để làm gì cả.
Thấy Tăng Vũ tức giận không nói gì, Trần Sinh không nói thêm điều gì nữa với hắn, quay đầu một mực cung kính nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ hỏi:
"Giám đốc Hạ, anh xem xét những em gái bên ngoài kia rồi anh cứ chọn trước, để lại một người cho tôi là được."
"Chuyện thế này cứ tạm thời để qua một bên đi."
Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm gì đến loại chuyện phân chia phụ nữ như thế này, lúc này hắn đi đến trước ghế salon ngồi xuống, sau đó châm lên một điếu thuốc, tiếp tục nói:
"Lần này chúng ta đến đây, mục đích chủ yếu là có thể tìm kiếm trong nghĩa trang quỷ vương.
Còn như những chuyện liên quan đến quảng trường Thanh Hải và quảng trường Hồng Sơn này, tôi cũng không muốn xen vào làm gì, thế nhưng nếu như có cơ hội đủ tốt để có thể lôi kéo, trái lại cũng không phải không có khả năng ra tay.
Cho nên hai người các anh nên chuẩn bị sẵn sàng."
"Giám đốc Hạ yên tâm, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, ngay cả muốn tôi đi chết, Trần Sinh tôi tuyệt đối sẽ không nói một chữ không."
Trần Sinh vừa nghe xong dẳ biểu hiện ra lòng trung thành của mình, còn Tăng Vũ mặc dù không nói gì nhưng cũng gật đầu một cái biểu hiện tuân theo.
Thời gian trôi qua trễ một chút, tên quản lý cấp cao kia lại lần nữa đến tìm bọn họ, mọi bọn họ đi tham dự tiệc tối do Phương sơn chuẩn bị.
Địa điểm tổ chức tiệc tối là ở sân sau của nhà rượu, chờ đến khi Hạ Thiên Kỳ bọn họ đi đến nơi, nơi này đã được trang trí thành một phòng tiệc.
Ngoài trừ những quản lý cấp cao dưới trướng của anh em Phương Sơn Phương Lâm ra, còn có Phùng Hòa Chương và Lưu Hạ của quảng trường Hứa Viễn và quảng trường Chính Gian.
Tuổi tác Phùng Hòa Chương hơn ba mươi tuổi, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai, không biết là do bị hói đầu hay đơn giản chỉ là để trang trí.
Còn như Lưu Hạ thì trời sinh một bộ mặt của người xảo trá, một đôi mắt như hai hạt đậu tương lớn đang không ngừng đảo qua đảo lại trong hốc mắt, vừa nhìn đã thấy đây là một người có rất nhiều mưu ma chước quỷ.
"Trần anh em và giám đốc Tăng đến rồi, mau tới đây, tôi giới thiệu cho các anh một chút."
Nhìn thấy ba người Hạ Thiên Kỳ đi đến nơi, trên khuôn mặt Phương Sơn tức khắc lộ ra vẻ vui mừng gọi Trần Sinh và Tăng Vũ đi về phía hắn, sau đó quay về Phùng Hòa Chương và Lưu Hạ giới thiệu:
"Đây là người quản lý của quảng trường Quang Ảnh và quảng trường Long Đằng, Trần Sinh - giám đốc Trần có thể xem như là bạn cũ của tôi.
Còn lại vị này là Tăng Vũ giám đốc Tăng của quảng trường Phong Hướng, quan hệ cũng rất tốt."
Sau khi Lưu Hạ và Phùng Hòa Chương nghe Phương Sơn giới thiệu xung cũng đều gật đầu mỉm cười, xem như là chào hỏi.
Quay đầu lại, Phương Sơn nhìn qua Trần Sinh và Tăng Vũ giới thiệu nói:
"Hai vị này cũng là bạn tốt của tôi, quản lý của quảng trường Hứa Viễn và Lưu Hạ, quản lý của quảng trường Chính Gian."
Sau khi giới thiệu đơn giản cho nhau một lượt, Phương Sơn lại có chút cảm khái nói:
"Thật sự tôi rất cám ơn bốn vị có thể không ngại ngàn dặm xa xơi để đến nơi này, không cần biết các vị đến vì thứ đồ trong nghĩa trang quỷ vương hay vẫn là vì trợ uy cho Phương Sơn tôi, tôi cũng thật lòng cảm ơn.
Sau này nếu như có địa phương nào phải dùng đến Phương Sơn tôi, không cần biết là chuyện lớn chuyện nhỏ gì cứ mở miệng, Phương Sơn tôi tuyệt đối sẽ đáp ứng."
"Cách đối nhân xử thế của giám đốc Phương chúng tôi biết rất rõ."
Lưu Hạ cố tình tán đồng một câu, nhưng tiếp theo lại nghe hắn hỏi không xác định:
"Không biết đến khi nào chúng ta có thể tiến vào nghĩa trang quỷ vương?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT