Mặc dù trong lòng hơi có phần không có đến một chút cảm nhận, nhưng mà Hạ Thiên Kỳ lại chưa từng bị loại chuyện này làm phiền, nghĩ đến tương lai chỉ sợ là sẽ có một đoạn thời gian rất dài, cũng sẽ không còn được ăn lại một bữa cơm giống như Triệu Tĩnh Thù đã từng làm nữa.
Cho nên mặc dù là trong miệng rất khổ sở, nhưng mà hắn vẫn ăn không ít như trước.
Sở Mộng Kỳ ngồi vào chỗ ở một bên nhìn hắn ăn, biểu tình trên khuôn mặt cô gái nhỏ rất phức tạp, giống như rất muốn nói cái gì đó, nhưng xem chừng là cũng rất khó khăn để có thể mở miệng, đến cuối cùng là cái gì cũng không nói, mãi cho đến khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ đem toàn bộ bữa sáng trên bàn đều ăn sạch sẽ mới chịu thôi.
"Đi sắp xếp đồ đạc đi, lần này chúng ta đi rồi cũng không phải là không bao giờ quay trở về nữa, sẽ không còn được gặp lại Tĩnh Thù.
Đừng có bày ra một bộ dạng giống như sắp sinh ly tử biệt, chỉ là nhìn thấy thì sẽ không may mắn."
Hạ Thiên Kỳ kéo Sở Mộng Kỳ đẩy qua một bên rồi quay về sắp xếp đồ đạc, hắn thì lại dùng điện đàm gửi qua cho Triệu Tĩnh Thù một tin tức:
"Tĩnh Thù, tôi và Mộng Kỳ phải đi rồi, cậu phải chú ý giữ gìn sức khóe cho thật tốt, chờ đến thời gian chúng ta gặp lại nhau."
Thư từ vừa gửi qua đợi trong một chốc lát sau, Triệu Tĩnh Thù ở bên kia lập tức có hồi đáp, chỉ có điều chỉ có vài chữ rất ít ỏi:
"Tôi sẽ."
Hạ Thiên Kỳ thấy thế thì trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười rất phức tạp, lắc lắc đầu, ánh mắt không khỏi nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía phương xa.
Trên một ngọn núi ở phía sau biệt thự, Triệu Tĩnh Thù đang tựa lưng vào trước một gốc cây đại thụ to lớn, buồng đầu xuống, đang khóc không ngừng.
Bởi vì từ giờ này khắc này, cô cùng với Hạ Thiên Kỳ có lẽ thật sự chỉ là bạn tốt mà thôi.
Được điểm trang một chút giữa núi rừng xanh biếc, một tòa đạo quan có phần cũ nát đặt ở trong chỗ này có chút cô độc.
Cánh cửa chính hư hỏng trước đó lúc này cũng đã được sửa chữa lại, một con đường nhỏ bằng phẳng trước cửa được dọn dẹp rất sạch sẽ, phía trên đến ngay cả một viên đất dư thừa cũng không được để lại.
Trong viện sạch sẽ, Lãnh Nguyệt ngồi trên một cái ghế đá nhỏ, giống như một pho tượng điêu khắc trong bầu không khí trầm lặng, thân thể vẫn không nhúc nhích.
Cậu ta nhìn qua thì giống như là đang hồi tưởng lại, cũng giống như là đang tự suy xét lại, đương nhiên, cũng có thể cậu ta đơn giản chỉ là đang ngẩn người ra.
Mãi cho đến thời điểm khi Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ từ bên ngoài đi vào trong, Lãnh Nguyệt lúc này mới khôi phục lại sức sống, từ trên ghế đá đứng dậy, quay đầu hướng về phía bọn họ nhìn lại.
"Bên này chúng tôi đã chuẩn bị cho tốt hết cả rồi, phía bên anh thì sao? Nếu như không còn vấn đề gì nữa, thì bây giờ chúng ta sẽ lên đường."
"Có thể."
Lãnh Nguyệt gật đầu chưa từng có ý kiến nào khác, Hạ Thiên Kỳ cũng không nói lời nào vô dụng hơn nữa, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt, đợi đến sau khi tìm đúng phương hướng, trực tiếp dẫn theo bọn họ đi đến cái thông đạo ngầm trong lòng đất tiếp nối với khu vực thứ hai kia.
Nếu như bọn họ muốn tiến vào khu vực thứ hai, thì trước mắt mà nói, con đường duy nhất chính là đi theo con đường nhỏ mà trước đó bọn họ đã làm thông kia.
Từ nhà tù Hắc Thiết đi đến, sau đó lại hoàn toàn đi ra phạm vi của thành phố Cảnh Thu, điểm cuối cùng hẳn chính là địa đồ của khu vực thứ hai.
Trên cảm giác mặc dù là rất xa, nhưng mà đối với Hạ Thiên Kỳ có thể tiến hành thuấn di trên một phạm vi lớn mà nói, chỉ là sinh lực bị hao tổn mà thôi, cũng không được tính là cái chuyện phiền toái gì.
Mặc dù hắn rất khó giống như bị vây lại ở trong hiện thực như vậy nữa, muốn đi đến chỗ nào đó là đều có thể xuất hiện ra ở chỗ đó, nhưng mà vì cái loại khu vực giống như nhà tù Hắc Thiết, cùng với thành phố Cảnh Thu này, nghiêm túc mà nói đến thì chẳng qua chỉ là ranh giới tiếp giáp giữa hiện thực cùng với khu vực thứ hai, cho nên dựa vào sức mạnh cấp bậc giám đốc của hắn, ngược lại cũng không đến phức phải rơi vào sự gò bó nào quá lớn.
Chỉ có điều chờ đến khi thật sự đã đến được khu vực thứ hai rồi, hắn còn không có khả năng thực hiện thuấn di dễ như trở bàn tay được nữa, có thể nói là không được.
Trải qua thuấn di thêm lần nữa, ba người Hạ Thiên Kỳ đã lập tức đi đến khu vực tiếp giáp gần nhất của thành phố Cảnh Thu.
Những con người sinh sống ở nơi này có lẽ là nhìn không thấy được, nhưng mà bọn họ lại nhìn thấy được rất rõ ràng, bên cạnh thành phố Cảnh Thu có tồn tại một cái hắc động giống như đang xoáy tròn.
Mà ở bốn phía hắc động, lại giống như đang mang theo một mảnh không gian đục ngầu, ảnh hưởng đến đám mây phía trên đang vặn vẹo lại.
Dễ nhận thấy là những người đang sinh sống tại thành phố Cảnh Thu, cho nên vì thế giới, thật ra cũng chỉ có thêm vào núi Cảnh Thu nằm ở vùng ngoại ô thành phố Cảnh Thu mà thôi, thành phố chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút, quả thật là nhỏ đến mức đáng thương.
Giống như vậy, trong lòng Hạ Thiên Kỳ bọn họ cũng rõ ràng được, hiện thực trong cuộc sống của bọn họ cũng chỉ là một loại không gian tương tự như thành phố Cảnh Thu này, nhưng mà so với thành phố Cảnh Thu này mà nói, thì phải lớn hơn rất nhiều.
Bọn họ đã trải qua nhiều chuyện đến như vậy, thế giới quan cũng đã xảy ra thay đổi từ lâu, rất rõ ràng, ngoại trừ khu vực thứ hai chính là một thế giới tương đối hoàn chỉnh ra, thì hàng vạn hàng nghìn hiện thực ở phía dưới, chẳng qua cũng chỉ là một đám không gian lớn lớn nhỏ nhỏ thôi.
Giống như hàng loạt cái lòng sắt, đem một đám người dân không chắc chắn bộ mặt thật thế nào, gắt gao trói buộc vây hãm lại ở bên trong.
Cái cảm giác phát ra từ trong tận đáy lòng Hạ Thiên Kỳ cho biết rằng cái phát hiện này rất đáng sợ, bởi vì đến ngay cả cái thế giới chỗ bọn họ sinh sống, đều có thể là không hoàn chỉnh, như vậy thì trong lịch sử của bọn họ nhận thức được, cùng với một phần thông tin đang tiềm tàng trong gene, chẳng lẽ là sẽ không có giả dối hay sao?
Nếu như đi sâu vào vấn đề này, rất sớm đã có được một kết luận đồng nhất rất tự nhiên, nhưng mệnh đề liên quan đến cùng nhau sẽ luôn luôn bị mọi người nghi ngờ.
Nhân loại đến cuối cùng là từ đâu mà đến?
Dù sao đi nữa thì bất kể là trước đó, hay là trong hiện tại, Hạ Thiên Kỳ cũng không cảm thấy vượn người chính là tổ tiên của nhân loại.
Trên thực tế thì cũng không có được bao nhiêu người thật sự tin tưởng, nếu không thì trong xã hội cũng sẽ không có nhiều tôn giáo như vậy.
Hiển nhiên là mọi người càng thêm nguyện ý tin tưởng, là "Thần" sáng tạo ra bọn họ.
Ba người hơi có phần dao động mà nhìn cái vòng xoáy màu đen trước mắt, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít gì cũng đều muốn nghĩ đến cái gì đó.
Hạ Thiên Kỳ lo lắng nếu như bọn họ tách nhau ra đi vào bên trong thì sẽ bị tách nhau ra, cho nên lúc này lập tức nói ra đề nghị với Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ:
"Chúng ta bắt lấy lẫn nhau, sau đó cùng nhau đi vào trong, đề phòng bị tách ra."
Cả hai người gật đầu đồng ý, sau dó ba người lại cầm lấy tay lẫn nhau, cùng nhau rảo bước tiến vào giữa vòng xoáy tròn màu đen kia.
Vẻn vẹn trong một chớp mắt, cũng giống như đang đi qua một cánh cửa, dưới chân bọn họ lại dẫm xuống trên mặt đất thật.
Quỷ Vực không ít hơn mười tầng, bao phủ trên một mảnh trời đất ngay tại đây.
Những Quỷ Vực này tương hỗ mà bày ra, cả hai bên cũng không có bất cứ xung đột nào, có thể thấy được đơn giản là vì gia cố phòng ngự, chính là vì để bảo vệ cho mảnh không gian này.
Ở một vị trí cách xa bọn họ có năm sáu thước, đứng sừng sững một khối kiến trúc giống như một tòa tường thành của thời cổ đại, lúc này ở trên tường thành, đang có bốn năm người đứng ở phía trên, đang chặt chẽ nhìn chăm chú vào bọn họ.
Mà ở phía sau bọn họ, cái lốc xoáy tròn kia vẫn còn tồn tại như cũ, cũng mãi cho đến tận lúc này Hạ Thiên Kỳ mới giật mình nhớ đến, Thẩm Hoành Viêm đã từng lên tiếng nói qua về thông đạo không gian với hắn.
Có lẽ nơi này chính là một chỗ thông đạo không gian.
"Xem ra nơi này chính là khu vực thứ hai, cũng không biết là đã đi vào địa bàn của người nào."
Hạ Thiên Kỳ có thể cảm nhận được sự tồn tại của Quỷ Vực, cho nên trong lòng hắn phỏng đoán, nơi này rất có thể là khu vực bị liên minh quân phản loạn đánh chiếm.
Dù sao đi nữa thì căn cứ vào thông tin mà Thẩm Hoành Viêm nói cho hắn biết, Tam đại Minh Phủ đã bắt đầu thanh lý người có quỷ vật thể chất không kiêng nể, cho nên theo logic mà nói lên nữa, thì cũng sẽ không tồn tại Quỷ Vực mới đúng.
Đương nhiên, cũng không thể loại trừ ra có thể chính là khu vực mô phỏng, dù sao đi nữa thì khu vực mô phỏng chính là tập trung nhiều lực lượng tự nhiên, khó nói là sẽ không có người điều khiển không gian.
"Tình hình của khu vực thứ hai rất hỗn loạn, cho nên chúng ta phải cẩn thận một chút. Hãy đi đến trước nhìn kỹ rồi hẳn nói."
Ba người hướng về phía vị trí chỗ cổng thành đi đến thật cẩn thận, vừa mới đến được phía dưới cổng thành, lại nghe phía trên truyền xuống một thanh âm thô mạnh hỏi:
"Người nào?"
"Hai đàn ông một phụ nữ." Hạ Thiên Kỳ đáp lại không chút nghĩ ngợi.
Cả bốn người đứng ở phía trên, xem chừng khuôn mặt cũng không tốt đẹp cho lắm, hơn nữa cũng mang theo cảnh giác trên nét mặt, lúc này cũng làm cho bọn hắn đột nhiên có một loại cảm giác an ổn gò bó.
"Tôi hỏi các người là từ đâu đến!"
Người đàn ông sau khi nghe được câu trả lời của Hạ Thiên Kỳ, thanh âm lại lớn thêm vài phần, hơn nữa vẫn có chứa thêm vài phần tức giận.
"Chúng tôi là từ trong hiện thực đến được đây, bọn họ đều là người trong tập thể của tôi, vừa mới thông qua con đường tiếp giáp với khu vực thứ hai.
Các người là người nào?"
Sau khi Hạ Thiên Kỳ ở đó trả về một câu, lại nhìn vài người đang ở phía trên, hỏi ngược lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT