Dịch: Hàn Phong Vũ

Tuy hắn không quen biết Diệp Dương, thế nhưng một khi Diệp Dương chết đi, vậy thì hắn cũng chỉ có thể đơn độc đối mặt con quỷ vương kia, tính mạo hiểm chắc chắn tăng thêm cực lớn.

Hạ Thiên Kỳ dùng hết toàn lực thả quỷ vực ra, tiếp theo dựa vào thuấn di đuổi theo.

Nhưng mà bên này hắn vừa mới xuất hiện, cũng vừa vặn bị quỷ vương sớm phát hiện mà chờ đợi, trực tiếp bị quỷ trảo ném xuống đống gạch vụn phía dưới.

Miễn cưỡng tiếp cận từng chút như vậy, trên quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ trong khoảnh khắc giăng đầy vết rạn, hiển nhiên con quỷ vương kia đang nhận ra hắn muốn kéo dài thời gian cho Diệp Dương, nên cố tình làm ra vẻ giả vờ tấn công Diệp Dương, thật ra lại là vì đánh lén trò lừa bịp của hắn.

Hạ Thiên Kỳ phiền muộn trong lòng, thế nhưng cũng phải trách hắn sơ suất, rơi vào mưu kế của con quỷ vương kia.

Quỷ trảo của quỷ vương lần nữa đánh tới, hắn vội vàng dùng sức xoay mình khó khăn lắm mới tránh khỏi, tiếp theo lại sử dụng thuấn di, đi tới sau lưng con quỷ vương, miệng đột nhiên mở ra thật lớn, năng lực nuốt chửng của quỷ anh bộc phát ra, hung hăng cắn xuống trên gáy của quỷ vương.

Vì quỷ vực đã bị quỷ vương cố định, nên một cú này của Hạ Thiên Kỳ khó nhọc cắn trên đầu của quỷ vương.

Dùng hết toàn lực cắn xuống một cái, cho dù có mạnh mẽ như quỷ vương, nhưng vẫn bị Hạ Thiên Kỳ nghiến rách xé xuống một mảnh da đầu.

Quỷ vương bị Hạ Thiên Kỳ cắn một cái, tức khắc đau đớn kêu lên từng tiếng quái dị, theo bản năng đưa tay nắm sau gáy.

Nhưng Hạ Thiên Kỳ làm sao lại bị nó nắm lại, lúc này hắn lại giống như con lươn, nhanh chóng đổi về bên kia, cắn thêm một miếng lớn trên bả vai của quỷ vương.

Ba người Phương Sơn vừa mới vất vả chui ra khỏi đống đổ nát, lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, tức khắc bị dọa sợ đến mức há hốc cả miệng.

Vì bọn họ tham gia sự kiện lâu như vậy, cảnh tượng quỷ ăn thịt người ai cũng không xa lạ gì, cũng không cảm thấy kỳ quái, thế nhưng người ăn quỷ...

Cái này là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy, huống chi bị ăn còn là một con quỷ vương.

Nên cảnh tượng chấn động thị giác này, đám người Phương Sơn không cách nào tưởng tượng.

"Rốt cuộc ai mới là quỷ..."

Triệu Thần nhìn Hạ Thiên Kỳ đang không ngừng tránh né vòng quanh thân thể khổng lồ của quỷ vương, sau đó không chút lưu tình mà tiến hành xé thịt ăn, nhịn không được mà lẩm bẩm.

Sau khi xé vài miếng trên người quỷ vương ăn mất, Hạ Thiên Kỳ lập tức kịp thời khống chế kích động với máu thịt trong lòng, vì quỷ khí của quỷ vương quá mức bá đạo, sau khi bị hắn nuốt vào trong thân thể thì cuồng bạo khó có thể áp chế.

Nên hắn cũng chỉ có thể đổi lại một cách thức khác, đó chính là lợi dụng khả năng tan rã của hắn, đi ăn mòn toàn thân của quỷ vương từng chút một.

Nhưng sau khi thử một hồi lâu sau, hắn cũng chỉ có thể vứt bỏ cái ý niệm này, vì con quỷ vương này vậy mà có sẵn năng lực tái sinh, bất kể có tan rã như thế nào, bộ phận nó mất đi cũng sinh ra trở lại rất nhanh.

Hạ Thiên Kỳ rất hứng thú với loại năng lực tái sinh này của quỷ vương, nhưng không biết vì sao bây giờ hắn còn có lá gan lớn như vậy, lên đến mức độ dám trực tiếp cắn nuốt quỷ vương.

Trong lòng tính toán thời gian một chút, thời gian hắn đánh nhau với quỷ vương đã trôi qua xấp xỉ hơn mười phút, cứ xem như thời gian Diệp Dương chuẩn bị chú pháp cấm kỵ sẽ rất dài, bình thường cũng nên đến lúc rồi.

Hạ Thiên Kỳ cân nhắc trong lòng, lại đoán được Diệp Dương đang thăm dò nông sâu của hắn, có điều hắn cũng không lật mặt, mà là phóng đại quỷ vực ra, bao phủ cả ba người Phương Sơn.

Cảm nhận được thực lực lần nữa khôi phục, Phương Sơn đã hiểu rõ ý tứ của Hạ Thiên Kỳ, tiếp theo quay về Triệu Thần và Uông Sơ vẫn còn đang đơ mặt líu lưỡi xem náo nhiệt nói:

"Giám đốc Hạ cần chúng ta thi triển chú pháp cấm kỵ với quỷ vương, mau!"

Hạ Thiên Kỳ không giao đấu chính diện với quỷ vương, mà là làm như đánh du kích, đánh một quyền lại đổi chỗ khác, điều này cũng khiến quỷ vương tức giận ghê gớm.

Sau vài lần thử bắt Hạ Thiên Kỳ lại mà không có kết quả, quỷ vương cũng không tiếp tục phí công vậy nữa, mà là lần nữa thuấn di đến bên cạnh Diệp Dương, hai cái quỷ trảo nắm thành quyền, một tầng lửa xanh lục nhảy lên bao quanh, hung hăng đập về phía Diệp Dương.

"Phương Sơn!"

Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ tức khắc quay về Phương Sơn hét to một tiếng nhắc nhở.

Mấy người Phương Sơn cũng đã chuẩn bị hoàn thành, lúc này đều thi triển ra chú pháp cấm kỵ của bọn hắn lên con quỷ vương kia.

Chú pháp cấm kỵ của Phương Sơn chính là tương đối gần kề với loại chú pháp hỗ trợ, chỉ cần hắn thả ra, thì tất cả mọi thứ trong phạm vi vòng sáng đều tiến vào một loại trạng thái như hóa đá, nếu quỷ vật yếu một chút, sẽ nhanh chóng hóa thành một khối đá, sau đó vỡ thành từng mảnh vụn.

Mà chú pháp cấm kỵ của Triệu Thần và Uông Sơ thì thuộc về loại chú pháp tương tự như tấn công, người trước lấy ra từ trong đất rất nhiều đồ vật như gai nhọn, người sau là một khối ánh sáng như hỏa cầu phát ra nhiều tiếng huýt sáo vạch ngang không gian từ trời giáng xuống.

Ngay cả sau khi ba người Phương Sơn chuẩn bị chú pháp cấm kỵ, đã chuẩn bị hoàn thành, đủ thấy Diệp Dương rõ ràng đã sớm hoàn thành chuẩn bị, nhưng vẫn chờ xem thế nào.

"Anh còn muốn chờ tới khi nào?"

Hạ Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn về phía Diệp Dương trôi nổi giữa không trung bị một phần đá vụn bọc lại.

"Chính là lúc này!"

Đá vụn bao vây toàn thân hắn vào giờ khắc này âm ầm tản ra, sau đó lại thấy Diệp Dương như mặc một bộ áo giáp màu vàng, toàn thân ánh sáng lấp lánh, giống như một vị thần.

"Hủy diệt!"

Vì quỷ vương đang bị chú pháp cấm kỵ của ba người Phương Sơn dây dưa, nên tạm thời không cách nào thoát thân, lúc này hoàn toàn biến thành mục tiêu của Diệp Dương.

Hạ Thiên Kỳ cũng tương đối lưu tâm đến chú pháp cấm kỵ của Diệp Dương, dù sao đối phương là địch hay bạn thì lúc nảy còn không rõ ràng lắm, nếu là địch, sau này bọn họ khó tránh xảy ra huyết chiến, nên hiện tại thăm dò lai lịch của đối phương cũng rất cần thiết.

Có lẽ Diệp Dương đã sớm chuẩn bị xong, thế nhưng lại trì hoãn không chịu ra tay, sợ là cũng đang lo lắng việc này.

Theo tiếng gầm vang lên như sấm dội của Diệp Dương, lại thấy một tấm màn hào quang đột nhiên rơi xuống trong hư không, xem chứng giống như một cái chén lớn úp ngược, trực tiếp úp ngược lên quỷ vương bên dưới.

Sau đó, một thanh đoản kiếm do ánh sáng vàng hình thành hiện ra trên người Diệp Dương, tiếp theo điên cuồng đâm vào con quỷ vương đang bị vây khốn trong hào quang kia.

Số lượng đoản kiếm màu vàng rất nhiều, chừng bảy tám chục thanh, sau khi chui vào tấm màn hào quang, thì đồng thời biến mất.

Thế nhưng khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy da đầu tê dại một trận chính là, cả thân hình khổng lồ của con quỷ vương kia đang biến mất từng chút một, hơn nữa vết cắt san bằng nơi này, hiển nhiên là bị những đoản kiếm biến mất kia cắt xuống.

"Đây giống như kiếm trận sao?"

So với tan rã của Hạ Thiên Kỳ, chú pháp cấm kỵ của Diệp Dương phải bá đạo hơn rất nhiều, vì rất nhanh, con quỷ vương kia lập tức bị cắt thành từng miếng nhỏ.

Nhưng cái này cũng chưa hết, theo một đạo thủ quyết Diệp Dương nhanh chóng đánh ra, sau đó lần nữa quát lớn một tiếng, lại thấy tấm màn hào quang kia nổ lên trong nháy mắt, ánh sáng vàng chói mắt như pháo hoa, sau khi bắn lên thật cao lại phân tán bốn phía rồi biến mất cực nhanh.

"Phốc!"

Trên vai Diệp Dương đột nhiên nứt ra một đường đầy máu, tiếp theo, trên mặt của hắn, trên đùi, khắp mọi nơi trên người hắn cũng bắt đầu xuất hiện từng đường vết thương đầy máu sâu đến có thể thấy tới xương.

Mãi đến khi hắn hoàn toàn hóa thành một huyết nhân, kèm theo một chuỗi tiếng kêu thảm thiết ngã ngồi trên mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play