Trải qua một hồi khuyên răn gian nan, Hạ Thiên Kỳ mới xem như là thuyết phục được Lãnh Nguyệt, làm cho Lãnh Nguyệt đồng ý trước tiên cứ tách ra khỏi với hắn, dẫn theo Sở Mộng Kỳ đi đến nương nhờ Lương Nhược Vân.

Mà đang lúc này không được bao lâu sau đó, đầu trọc và lão Hắc lại một lần nữa không mời mà tự đến, đưa ra lời mời vô cùng khách khí với bọn họ:

"Hạ anh em, lão đại chúng tôi đã quay trở lại rồi, sau khi anh ấy nghe nói mọi người đã đến đây thì đặc biệt vui vẻ, cố ý cho người chuẩn bị một bữa tiệc tối, hy vọng mọi người có thể đến dự cho chúng tôi được hãnh diện."

Đầu trọc nói xong thì cười khanh khách, ánh mắt lại không khỏi rơi xuống trên người của Sở Mộng Kỳ, lập tức nhìn thấy trên cổ cô đang mang một sợi dây chuyền, chính là sợi dây chuyền mà trước đó lão Hắc đã đưa đến.

Trong lòng gã hoàn toàn yên tâm, đối phương nếu như đã mang trên người, thì không thể nghi ngờ gì chính là vô cùng yêu thích.

"Việc này tự nhiên là sẽ không thành vấn đề rồi, khi nào thì đi đến bữa tiệc?"

Hạ Thiên Kỳ cũng sảng khoái đáp ứng lại, cũng không hề từ chối lời mời của đám người đầu trọc.

"Đều đã chuẩn bị xong hết cả rồi, chỉ còn chờ đợi mọi người đến dự tiệc mà thôi."

Đầu trọc nói xong, lại cùng lão Hắc không hẹn mà cùng làm một cái động tác tay xin mời, Hạ Thiên Kỳ gật đầu, dẫn theo Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt trực tiếp đi ra khỏi biệt thự.

Lại một lần nữa quay trở lại trong căn biệt thự lớn phía trước kia, bởi điều kiện do trời quá tối, trong sân biệt thự đã bắt đầu lấp lánh ra ánh đèn đủ các loại rồi, hơn nữa còn có hơn mười nữ hầu gái đang bưng thức ăn và trái cây, đang qua lại trên các con cường nhỏ như con thoi.

Đang dưới sự dẫn đường của đầu trọc và lão Hắc, bọn họ đi vòng qua một ngọn núi giả, đi xuyên qua bể bơi, một mạch đi vào trong khu vực trung tâm nhất của vườn hoa rồi mới dừng lại ở trong chỗ này, gặp được người thống trị tuyệt đối của quảng trường Quang Ảnh này - Trần Sinh.

Trần Sinh ăn mặc rất theo nghi thức, đang ngồi ở phần đầu phía trước chiếc bàn dài được phủ lên một tấm khăn trải bàn màu trắng sữa, mà ở xung quanh gã ta có tám người đàn ông vẫn đang đứng cung kính. Lúc này cũng cùng với những nữ hầu tới lui liên tục kia, hình thành nên sự đối lập rõ rệt.

"Cái này chính là tương đối sắp xếp đủ lớn."

Hạ Thiên Kỳ nói thầm một câu khinh thường trong lòng, trên nét mặt thì lại nhìn không ra được đến một chút gợn sóng.

Nhìn thấy bọn họ đến đây, Trần Sinh vốn là đang cùng với tám người bên cạnh kia trò chuyện về điều gì đó, tức khắc đứng lên khách sáo quay về Hạ Thiên Kỳ chào hỏi nói:

"Vị này nhìn qua vẻ ngoài rất có khí phách hẳn chính là Hạ anh em."

Trần Sinh khách khí nói đến chỗ này, ánh mắt cũng thuận tiện nhìn lướt qua Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ đứng ở phía sau, đặc biệt là khi gã ta nhìn đến Sở Mộng Kỳ, thì biểu tình trên mặt rõ ràng trở nên có phần cứng lại, theo bản năng lại nói ra:

"Hạ anh em không những vẻ ngoài rất có khí phách, khí khái hơn người, đến ngay cả những người có liên quan đến cũng là nam tài nữ mạo."

Hạ Thiên Kỳ có chú ý đến ánh mắt của Trần Sinh khi nhìn về phía Sở Mộng Kỳ, nghiễm nhiên chính là một bộ dạng sói đói vui mừng như điên khi phát hiện ra con mồi.

Sở Mộng Kỳ cũng có cảm giác bị chú ý đến, đưa khuôn mặt chuyển hướng về phía nơi khác, không nhìn đến Trần Sinh đang ngồi trước mặt.

"Những người này không phải là tùy tùng của tôi, mà đều là anh chị em của tôi."

Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì đặc biệt nhấn mạnh một câu với Trần Sinh.

Trần Sinh chưa từng tiếp tục nói thêm về cái mảnh vụn này nữa, mà là tự giới thiệu nói:

"Không biết người ở dưới có nhắc đến tôi khi trao đổi với Hạ anh em hay không, kẻ hèn này tên gọi là Trần Sinh, giám đốc của Đệ tam Minh Phủ, chính là quản lý của quảng trường Quang Ảnh này.

Lão Hắc và đầu trọc thì chắc chắn mọi người đều đã quen biết qua rời, lúc này mấy vị này và bọn họ cùng giống như nhau, cũng đều là quản lý cấp cao của quảng trường Quang Ảnh này, hỗ trợ tôi quản lý khu vực này."

Sau khi nghe hết phần giới thiệu của Trần Sinh, Hạ Thiên Kỳ lần lượt hướng về phía tám người kia gật đầu, xem như là đã quen biết rồi.

Tám người này còn có thêm đầu trọc và lão Hắc, Hạ Thiên Kỳ xem như là đã hoàn toàn biết được kết cấu thế lực của quảng trường Quang Ảnh này.

Mười quản lý cấp cao, lại thêm giám đốc Trần Sinh này.

Mặc dù nhìn qua thì sức mạnh cũng không tệ lắm, nhưng mà nếu như đối phương nếu như chỉ vẻn vẹn là những người này thôi, như vậy thì bọn họ sẽ không vì chuyện gì mà nể nang nữa.

"Rất lợi hại, cổ thế lực này nếu như đặt vào trong hiện thực ở phía dưới, gần như là đã đủ để quét sạch toàn bộ mọi thứ."

Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì cố tình tâng bốc Trần Sinh một câu.

Trần Sinh nào biết được rằng Hạ Thiên Kỳ đang nghĩ như thế nào, nghe xong thì chỉ cảm thấy Hạ Thiên Kỳ là thật tâm cảm thấy rằng bọn họ bên này rất mạnh mẽ, vì vậy mà nụ cười tươi trên mặt cũng trở nên càng thêm sáng lạn hơn nữa, vừa vội vàng giả vờ khiêm tốn nói một câu:

"Hạ anh em quá khen rồi, tỷ lệ cùng so sánh với mấy thế lực ở xung quanh thì xem như còn có thể, nhưng mà còn hơn cả thế lực trung tâm của Tam đại Minh Phủ, và liên minh quân phản loạn gần đây vừa mới quật khởi lên, bên này của tôi vẫn còn kém xa lắm ấy chứ."

"Giám đốc Trần thật sự là quá khiêm nhường rồi. vài người chúng tôi chỉ vừa mới đến đây, còn muốn cám ơn buổi tiếp đãi này của giám đốc Trần."

Nếu như đã không hề cảm thấy được Trần Sinh có thái độ thù địch nào quá lớn với bọn họ, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng khách khách khí khí trò chuyện lại, trái lại cũng thuận tiện cho bọn họ ra tay đánh lén.

"Hạ anh em khách sáo rồi, anh có thể đi đến chỗ này của chúng tôi, có thể nói là duyên số lớn lao, tôi đây là thật tâm hoan nghênh mọi người.

Cứ ngồi xuống trước đi, đến nơi này cũng giống như đã được về nhà rồi, Trần Sinh tôi lớn hơn anh vài tuổi, anh cũng đừng gọi tôi cái gì là giám đốc Trần nữa, dù sao đi nữa thì hiện tại tôi đã không còn nghe theo mệnh lệnh của Minh Phủ nữa rồi. Nên nếu không ghét bỏ thì cứ gọi tôi một tiếng là Trần đại ca, sau này hai người chúng ta chính là anh em."

Trần Sinh trực tiếp cùng Hạ Thiên Kỳ bắt chuyện thành lập quan hệ, Hạ Thiên Kỳ cũng không từ chới, khẩu thị tâm phi mà* mà nói:

"Vậy thì cám ơn Trần đại ca đã chiếu cố."

*Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.

Chờ sau khi ba người Hạ Thiên Kỳ ngồi xướng, lão Hắc cùng với mười quản lý cấp cao mới đi theo vào chỗ ngồi.

Trần Sinh vỗ vỗ tay, lúc này một người thiếu nữ mặc bộ lễ phục dạ hội từ phía đối diện đi đến, thiếu nữ đang dưới sự chiếu rọi của ánh đèn giống như một cô công chúa cao quý, bắt đầu biểu diễn với giai điệu của âm nhạc.

Tiếng ca trầm bổng rung động lòng người, Hạ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua cô gái kia, từ trong giọng ca có thể nghe ra được sự đau khổ nồng đậm của cô.

"Hạ lão đệ cảm thấy thế nào?"

Trần Sinh thấy Hạ Thiên Kỳ lắng nghe rất chăm chú, ánh mắt cũng liên tục dừng ở trên người của thiếu nữ trẻ kia, đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Không tồi."

Hạ Thiên Kỳ gật đầu theo bản năng.

"Hạ lão đệ quả nhiên là rất tinh mắt, thiếu nữ này cũng không phải là người của quảng trường Quang Ảnh, mà là của quảng trường Long Đằng ở bên cạnh.

Quảng trường Long Đằng và bên này hoàn toàn không giống nhau, nơi ấy chính là một cái quảng trường mà ngành kinh doanh giải trí rất phát triển, ngôi sao giải trí rất nhiều.

Cô gái này chính là ngôi sao mà tay không cũng có thể làm nóng nhất bên kia, thời điểm lần trước khi hai quảng trường chúng tôi phát sinh ra xung đột, bị anh cho người bắt đến đây.

Thì cũng bởi vì cô ấy, mà lão đại của quảng trường Long Đằng đến tìm anh rất nhiều lần, cung cấp cho anh rất nhiều tài nguyên, chính là muốn phải đưa cô ấy quay trở về từ trong tay của anh, nhưng mà anh đều không hề đồng ý.

Chỉ có điều nếu như Hạ lão đệ đã nói yêu thích, vậy thì người làm anh trai này như anh đây sẽ đưa cô gái này tặng lại cho chú em, coi như là một chút lễ mọn."

Trần Sinh nói xong, lại trực tiếp quay về phía lão Hắc nói ra:

"Lát nữa dẫn Trình tiểu thư đây đưa đến chỗ của Hạ lão đệ."

"Yên tâm đi lão đại, hiện tại em sẽ lập tức sắp xếp xuống dưới."

Hạ Thiên Kỳ chẳng qua chỉ là nghe ra sự bi thương giữa giọng hát của cô gái kia, trong lúc nhất thời có phần say mê mà thôi, hắn vốn là không có tâm tư thừa thãi nào khác. Nhưng dễ nhận thấy là Trần Sinh lại không hề nghĩ như vậy, chỉ có điều từ chỗ Trần Sinh tăng một cô gái, mà vẫn còn nghe thấy được nhiều lời vô nghĩa làm nên đến như thế này, cô gái này có lẽ là thật sự rất khiến cho Trần Sinh yêu thích.

"Xem ra Trần Sinh này vẫn đang tự khoe khoang là đã tặng phần đại lễ cho mình."

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ rất xác định, không có lợi không dậy sớm, Trần Sinh chắc chắn là có thể có thêm cái mục đích gì đó với hắn ở bên trong nữa, bằng không thì sẽ không vừa mới tỉnh ngủ thôi đã lại muốn làm anh em với hắn, vừa tặng phụ nữ cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play