Yến Từ cầm lấy hồ sơ đi đến trước phòng làm việc của Đỗ Thiệu Ân, vốn định gõ cửa, nhưng cánh cửa lại không hề đóng lại

Cô nhìn vào bên trong, là Dương Tâm Khiết và Đỗ Thiệu Ân…

Dương Tâm Khiết đưa lưng về phía cô, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên vai Đỗ Thiệu Ân ; mà Đỗ Thiệu Ân đang ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Dương Tâm Khiết

Yến Từ thấy toàn thân mình như rụt về, hô hấp như tạm ngừng ba giây, sau đó quay lưng đi ..

“Yến Từ?” Bên trong phòng làm việc truyền đến tiếng kêu không xác định của Đỗ Thiệu Ân

Yến Từ theo thói quen sờ sờ tóc, mặc dù tóc đã bị cô bới lên cao, nhưng cô vẫn không sửa được hành động này khi khẩn trương

Cô không thể làm gì khác hơn là chậm rãi xoay người, rộng rãi đẩy cửa phòng làm việc ra, cô tin chắc, Đỗ Thiệu Ân và Dương Tâm Khiết đã có đủ thời gian để ân ái rồi

“Đỗ phó tổng, Tâm Khiết, thật xin lỗi, cửa không khóa.” Yến Từ nhanh chóng giải thích.

“Yến Từ, không sao, tôi ra ngoài trước.” Dương Tâm Khiết có chút khó xử.

Bởi vì làm việc chung nên mỗi ngày, Yến Từ và Dương Tâm Khiết đều nói chuyện và làm việc cùng nhau, làm Yến Từ càng thêm hiểu biết Dương Tâm Khiết

Dù sao cũng là một tiểu nữ sinh mới tốt nghiệp, mặc dù bề ngoài rất khốc, không nói nhiều, nhưng đó chỉ là phòng bị với người xa lạ

Nửa tháng làm viêc chung với nhau, Yến Từ mới phát hiện Tâm Khiết thuộc loại hình quen thuộc, tức là khi đã quen thân rồi thì mới bắt đầu cởi mở

Thật ra Tâm Khiết cũng rất giống cô, trước kia khi làm việc trong hoàn cảnh xa lạ, cô cũng không biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài ; thực ra, Tâm Khiết cao ngạo như vậy cũng là vì che giấu sự sợ hãi trong lòng mà thôi

Nhìn bóng lưng của Dương Tâm Khiết, Yến Từ lại nghiêng mặt, nhìn Đỗ Thiệu Ân, cô cắn cắn môi dưới, giận mình đến không đúng lúc

“Cô đang tức giận?” Đỗ Thiệu Ân đi tới cạnh cửa, đóng cửa phòng làm việc lại

“Có ý gì?” Cô rất nghi ngờ hành động đóng cửa này của anh, bình thường, nếu cửa phòng anh không mở thì đồng nghiệp cũng có thể ra vào bình thường

Hắn nhìn môi cô.”Khi cô tức giận thì sẽ cắn môi .”

Cô có cảm giác khó xử khi bị nhìn thấu, cũng may là cô không còn … là tiểu cô nương chỉ vì vài ba lời của anh ta mà trở nên luống cuống .”Không ngờ anh quan sát lại cẩn thận như vậy”

“Sao lại tức giận ?” Anh trở về ghế dựa của mình, cũng đẩy một cái ghế qua cho cô, ý bảo cô ngồi xuống.

“Tôi không có tức giận, chỉ là thấy mình hơi lỗ mãng thôi.” Cô đứng bên cạnh ghế dựa, không có ngồi xuống, chỉ đặt tập hồ sơ lên bàn cho anh

“Ngồi đi!” Anh khẽ câu khởi cánh môi, bỏ ra thiện ý.

Lúc này cô mới vén váy lên, lo sợ ngồi xuống

Hôm nay anh ta rất kỳ lạ, trước kia cô giao tài liệu cho anh ta, anh ta chưa bao giờ kêu cô ngồi xuống; găp mặt ở phòng trà thì làm như không thấy cô ; ở trong phòng họp thì lại càng không cần nói

“Đỗ phó tổng, đây là bảng phát biểu chi tiết của thời trang thu – đông ; đây là văn án tuyên truyền cho Tâm Khiết, nhưng đó là nhãn hiệu viết bằng tiếng Trung, chúng ta có nên …” Lời của cô vì động tác giơ tay của anh mà cắt đứt

“Yến Từ…”

Lúc trước anh ta luôn kêu tên cô, bây giờ lại đột ngột kêu rõ họ tên, làm cô không khỏi run sợ, “Anh …”

Anh đóng lại tập hồ sơ.”Không phải lần trước cô muốn cùng tôi nói chuyện sao ? Nhưng chúng ta lại không có thời gian, bây giờ có rồi, có lẽ chúng ta nên nói chuyện cho rõ chút.”

“Bây giờ?” Mỗi lân nhìn anh, cô đều tự nhắc nhở mình, cô không cho phép mình biểu hiện ra bất kỳ thái độ nào mê luyến anh

“Vậy cô có thời gian khác không ?” Anh nhíu mày, hỏi ý kiến của cô

“Giờ làm việc mà nói chuyện riêng thì không tốt lắm, giờ tan việc được không ?” Cô nên ngồi xuống, nói chuyện rõ ràng cùng anh ta, nếu không sau này làm việc chung sẽ thấy rất khó xử, anh ta không lớn tiếng trách mắng cô nhưng lại dùng thái độ vô cùng lạnh lùng, làm cô nản lòng không thôi

“Được, vậy để tôi mời cô ăn cơm đi, từ khi cô vào công ty , tôi chưa mời cô ăn cơm lần nào.” Anh cố gắng biểu hiện thật hiền hoà

“Không cần, lỡ như làm Tâm Khiết hiểu lầm thì không tốt lắm, chúng ta cứ nói trong văn phòng, tôi sẽ chuẩn bị hai hộp bento.” Đây là cách thức an toàn nhất, chứ nếu ở một mình cùng anh ta, cô sợ mình sẽ hỏng mất

Anh lại nhíu mày.”Tâm Khiết sẽ không hiểu lầm.”

“Vừa rồi tôi thật sự không cố ý.” Cô cố ý nhắc lại thêm lần nữa

“Cô đừng hiểu lầm, tôi và Tâm Khiết không có gì, bởi vì cô ấy có chuyện không vui nên tôi mới an ủi cô ấy, chi là cái ôm hữu tình thôi.” Anh nghĩ rằng cô để ý đến việc này

“Anh không cần giải thích với tôi, mọi người trong công ty đều biết anh đang theo đuổi Tâm Khiết, anh phải cố gắng lên đó ! Tâm Khiết là môt cô gái tốt, anh nhất định sẽ thành công thôi.” Đôi mắt cô cong cong lên, bật cười

“…” Anh không nhìn cô, trong thời gian ngắn, anh thật sự không thể tiếp thu được sự hào phóng này của cô

“Cứ như vậy, hồ sơ này anh cứ xem từ từ, có gì không hiểu thì hỏi tôi, tôi sẽ thuyết minh lại cho rõ với anh.” Cô đứng lên, thái độ lễ phép như thuộc hạ đối với cấp trên

“Ừ.” anh đưa mắt nhìn cô rời khỏi, thật hối hận về hành động giải thích ban đầu của mình

Ban đầu khi chia tay, cô gọn gàng sạch sẽ, anh không nên nghi ngờ cô có tâm cơ, vậy anh đang mong đợi cái gì ?

Mong đợi cô ghen sao? Hay là mong đợi cô có thể vỗ bàn tính nợ cũ cùng anh ?

Điểm này cũng không giống cô, tuy cô nhu nhược, nhưng rất kiên cường, lại càng độc lập, là người khéo léo hiểu lòng người nhất trong số các bạn gái của anh

Tan việc , Yến Từ thật sự ôm hai hộp bento vào phòng làm việc của anh

Trong văn phòng anh lúc này có một cái bàn trà cùng mấy cái ghế, thường dùng để thảo luận việc riêng

“Ăn cơm hộp ở đây được không ?” Cô đặt tiện lợi lên bàn, hỏi ý kiến của anh

“Ừ.” Anh tạm dừng công việc trong tay, ngồi xuống ghế.”Mặc dù chỉ ăn cơm hộp thôi nhưng có thể phiền cô pha cà phê cho tui hk ?”

Cô kinh ngạc, gật đầu rồi đi ra khỏi phòng làm việc của anh

Từ sau khi uống ly cà phê kia, mùi vị cà phê vẫn còn giữ ở miệng làm anh không cách nào quên được

Không bao lâu sau, Yến Từ bưng hai ly cà phê vào, ngồi xuống đối diện anh

Anh đứng lên, mở rộng cửa phòng làm việc.”Tôi thanh minh trước, khi ăn cơm hộp không được nói chuyện công sự, chúng ta nên nói chuyện riêng thì hơn.” Anh mở tiện lợi ra , là món gà kho mà anh thích ăn.

Xem ra cô vẫn nhớ khẩu vị của anh – anh không thích thức ăn nhiều dầu, nhất là da gà

Cô gật đầu, nhìn tiện lợi nhưng chẳng muốn ăn chút nào.”Ừ, tôi thích rõ ràng, như vậy không cần đắn đo nữa .”

Trầm mặc một hồi, hai người bỗng cùng lên tiếng —-

“Anh…”

“Cô …”

Sau đó cùng nhìn nhau cười 1 tiếng

“Anh nói trước đi.”

“Cô nói trước đi.”

Lại vẫn ăn ý, cùng 1 câu nói

Anh không hề so đo.”Ưu tiên cho phụ nữ.”

“Để tôi nói trước vây.” Cô hít sâu một hơi, thở dài hỏi : “Anh cần gì phải dùng tôi ?”

“Bởi vì Hâm Hoa đề cử cô, và cô cũng muốn đến Dạ Hoa làm .” Anh ăn một muỗng lớn, sau đó lại uống một hớp lớn

“Chẳng lẽ anh không sợ chuyện ngày xưa sẽ làm cả hai bên khó xử sao?” Ánh mắt của cô vô cùng đạm bạc, thái độ vô cùng hiền hoà

“Cô đã không sợ vậy tôi cần gì phải sợ ?” Anh khiêu khích hỏi ngược lại

“Tôi căn bản không biết anh là phó tổng của Dạ Hoa, nếu biết …” Cô không nói hết, suy nghĩ làm thế nào để uyển chuyển hơn một chút

“Ý cô là cô căn bản không biết tôi làm việc ở đây, nếu biết, cô sẽ không đến đây làm ?” Đôi mắt anh giân dữ híp lại

Cô gật đầu.”Không sai, ngày đầu tiên đi làm nhìn thấy anh, tôi đã rất kinh ngạc, nhưng dù sao cũng đã đồng ý với Lưu tổng, không thể bỏ chạy được, vậy khác nào không giữ lời hứa chứ ?”

“Vì không muốn thất tín với Lưu Hâm Hoa, nếu không thì cô sẽ không đến đây làm ?” Mừng rỡ lúc nãy hoàn toàn biến mất không còn gì nữa

“Tôi nghĩ anh không muốn nhìn thấy tôi mới đúng ?” Đôi mắt to của cô tràn đầy thần thái châm chọc, hai năm tôi luyện làm cô trở nên lạnh lùng hơn, có thể đáp lại lời anh

“Tôi còn nghĩ cô biết tôi là phó tổng của Dạ Hoa, cố tình vào đây.” Nghe thấy cô nói vậy, hoả khí của anh lai càng dâng lên, nhưng anh chỉ có thể trút giận vào tiện lợi, áp chế nỗi lòng

“Cho nên anh mặt nặng mặt nhẹ với tôi, nghĩ rằng tôi đến đây là để gây phiền toái cho anh ? Hoặc có mục đích khác?” Trải qua nửa tháng, cô đã quen với sự hiện hữu của anh, có thể tự tại mà chống lại con ngươi thâm u kia

“Lúc đầu thật sự là như vậy, nhưng sau khi được Hâm Hoa nhắc nhở, tôi đã suy nghĩ lại, và cũng nghĩ không nên công tư bất phân.” Anh hào phóng thừa nhận.

“Tôi cũng biết, những người từng chia tay không nên làm việc chung cùng nhau, cám ơn anh đã đồng ý để tôi đến đây làm việc.” Cô cười, đôi mắt to xinh đep lấp lánh

“Đừng nói như vậy.” Anh hiểu câu nói châm biếm của cô

“Tôi sẽ tìm lý do để giao đơn từ chức cho Lưu tổng.” Hết thảy đều đã rõ ràng, tâm cô rốt cuộc cũng không còn nặng trĩu nữa

Thì ra anh ta nghĩ rằng cô cố ý vào Dạ Hoa vì anh ta, còn làm bộ như không quen biết anh ta, cho nên anh ta mới làm như thế

Anh ta nghĩ cô không phải thật tâm vào Dạ Hoa mà chỉ vì mấy chuyện nhảm nhí đó sao ? Anh ta không hiểu cô sao ? Anh ta còn cho rằng cô là loại phụ nữ tâm cơ đó ư ?

“Chúng ta cũng đã nói rõ ràng rồi, chẳng phải cô không cần từ chức nữa sao ?” Anh nhìn cô thật sâu .

Đôi mắt chim bồ câu của cô trước kia luôn hàm chứa nước mắt, mà hôm nay trở nên đầy tự tin, còn có thể đạm mạc lạnh lùng, cô thật sự đã trở nên khác với lúc trước

Cô chậm rãi lắc đầu.”Rất nhiều việc, không phải chúng ta quên thì nó thật sự không tồn tại, thực tế nó đã xảy ra rồi, tôi cứ ở đây thì sớm muộn gì cũng có người phát hiện chuyện đó thôi, dù sao ở đây cũng toàn là người quen, không tốt.”

Cô và anh ta từng yêu đương, trước khi rời khỏi công ty, vào Hữu Lực làm việc, mọi người trong Hữu Lực, từ trên xuống dưới đều biết cô và Đỗ Thiệu Ân từng ở chung

Đây không phải là bí mật gì, bên cạnh bọn họ đều có bạn bè, cho dù Đỗ Thiệu Ân cực lực đê điều, nhưng chuyện này cũng đâu thể giấu diếm vĩnh viễn.

Biết rõ cô đang nói đúng sự thật, nhưng càng nghe, anh lại càng thấy không thoải mái.”Có gì không tốt với tôi ?” Anh hạ giọng hỏi ngược lại.

“Anh đang đeo đuổi Tâm Khiết, nếu là Tâm Khiết biết được, sợ anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không được .”

“Đừng để Tâm Khiết biết là được rồi.”

“Này…” Cô đang muốn nói gì đó, lại bị anh cắt đứt

“Bỏ qua chuyện riêng không nói, Dạ Hoa đang từng bước phát triển, Hâm Hoa vất vả lắm mới mời được cô đến đây, lỡ như cô nghỉ việc, Hâm Hoa nhất định sẽ đổ trách nhiệm lên đầu tôi, lúc đó tôi lại càng khó xử hơn.” Anh đặt chiếc đũa xuống, khuôn mặt tuấn lãng trở nên cứng ngắc

Không phải bình thường anh ta ít nói lắm sao ? Sao bây giờ cứ mở miệng ra là cả một đống chữ vậy ? Cô nhìn anh, thật sự không hiểu.”Tại sao tôi phải ở lại ? Trước đó không phải anh mặt nặng mày nhẹ với tôi, để tôi biết khó mà lui sao ?”

“Vừa rồi tôi nói – tôi nghĩ cô có dụng ý khác, biết tôi ở Dạ Hoa mà vẫn vào làm, vào Dạ Hoa còn vờ như không quen biết tôi, ngay cả bạn bè cũng không bằng, cảm giác này làm tôi thấy không thoải mái.”

“Tôi chỉ muốn chúng ta giữ khoảng cách thôi, để hạn chế những người biết việc trước kia.” Cà phê đã lạnh, thức ăn cũng lạnh, nhưng ngay cả một hớp cà phê, một muỗng cơm cô cũng không ăn

“Thật là sạch sẽ.” Giọng điệu của anh mang theo chút trào phúng, làm anh kinh ngạc đến không ngờ

“Đây không phải anh yêu cầu sao?” Người này, cô còn tự cho là hiểu rõ anh nhưng thực tế, cô không hề biết anh ta đang nghĩ gì cả

Cô nhớ lúc chia tay, anh đã nói với cô, hy vọng hai người hảo tụ hảo tán, hai người đừng có chuyện dây dưa không rõ xảy ra ; vậy mà bây giờ anh ta giả vờ như không biết gì hết ?

“Đó là lúc trước, bây giờ cô là đồng nghiệp của tôi!” Anh cãi chày cãi cối.

“Cho nên ?” Cô hỏi ngược lại.

“Chúng ta có thể làm bạn ! Nếu là Hâm Hoa chủ động tìm ngươi, vậy có nghĩa ông trời cho chúng ta cơ hội làm đồng nghiệp, cũng là duyên phận.” Anh cố sức giải thích

“Bạn ? Duyên phận?” Cô thật không thể tin được, cô và anh ta từng là đồng nghiệp trong 2 năm, nhưng anh ta vẫn là cấp trên của cô, không có gì thay đổi đấy thôi

“Ừ, sau này chúng ta là đồng nghiệp, bạn tốt.” Anh ta chìa tay phải ra với cô.”Yến Từ, hoan nghênh cô gia nhập Dạ Hoa.”

Câu hoan nghênh này của anh hơi bị chậm, nhưng thái độ của anh biến chuyển làm cô thật sự rất kinh ngạc, kinh ngạc không chỉ có cô, mà còn có anh

Bọn họ không thể làm người yêu, vậy thì làm bạn bè. Cái này làm anh tin tưởng, và cô cũng tin tưởng

Căn phòng làm việc to như vậy, mặc dù đã gần tan việc, nhưng bằng trách nhiệm làm chủ Dạ Hoa, từ trên xuống dưới vẫn vội vàng vô cùng

Yến Từ ngồi cạnh Dương Tâm Khiết , hai người cùng thảo luận về sản phẩm mới

Thanh xuân, phong tình, cách thức tiêu chuẩn, hồn nhiên, đây là những gì Yến Từ kết luận được

“Tâm Khiết, em cảm thấy thế nào ? Muốn gì cứ nói ra.” Yến Từ hỏi.

“Chị Yến Từ, chị thấy Đỗ Thiệu Ân là người như thế nào ?”

Đối với câu hỏi này, Yến Từ làm rớt cả cây bút xuống đất.”Sao em lại hỏi vậy ?” Cô khom lưng, nhăt cây bút lên

“Anh ấy đang theo đuổi em.” Dương Tâm Khiết nói .

Yến Từ thở dài một hơi, còn nghĩ rằng Dương Tâm Khiết phát hiện ra gì đó.”Người sáng suốt đều nhìn ra được cả!”

Hai người vì công việc mà sớm chiều gặp nhau, Dương Tâm Khiết từ từ mở rộng trái tim, cùng Yến Từ làm bạn tốt.

Dương Tâm Khiết buồn bực nhìn Yến Từ, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hối lỗi.”Em chưa từng yêu đương, cho nên không biết nên hỏi ai …”

Đúng vậy, mặc dù hai người là bạn tốt nhưng chỉ giới hạn ở phương diện công sự, đây là lần đầu tiên chạm đến đề tài tư nhân, hơn nữa, đề tài này lại là Đỗ Thiệu Ân, làm Yến Từ kinh ngạc vô cùng

Yến Từ vội vàng nở nụ cười ngọt ngào.”Kinh nghiệm yêu đương của chị nhất định phong phú hơn em nhiều, em muốn hỏi gì cứ hỏi”

Dương Tâm Khiết lúc này mới thở dài một hơi, dù sao vấn đề này cũng hơi đường đột một chút.”Chị nghĩ nên từ chối anh ấy thế nào, anh ấy mới hết hy vọng ?”

“Đỗ phó tổng là người đàn ông tốt, em có thể thử mà ?” Yến Từ xoay xoay bút trong tay, đây là hành động khi khẩn trương của cô

“Em cũng biết, anh ấy là người đàn ông tốt, nhưng trong lòng em đã có người rồi.”

“Em có bạn trai rồi ?” Yến Từ hỏi.

“Không có, chi là đơn phương thôi, người em yêu không yêu em, người yêu em em lại không yêu” Vẻ mặt Dương Tâm Khiết không còn khốc lãnh nữa, mà trở nên đầy ưu thương

Những lời này trực tiếp gõ vào trái tim của Yến Từ, tình cảm đúng là rất khó viên mãn, giống như cô vẫn yêu Đỗ Thiệu Ân, nhưng người hắn thương lại là Dương Tâm Khiết

“Được yêu luôn là hạnh phúc, em hãy thử tiếp nhận Đỗ phó tổng đi .” Yến Từ khuyên.

Dương Tâm Khiết lắc đầu, thở dài.”Em đã thử nhưng em thật sự không có cảm giác với anh ấy”

“Vậy em có nói với Đỗ phó tổng chưa ?” Yến Từ hỏi.

“Em đã nói nhưng anh ấy không nghe, anh ấy nói anh ấy đồng ý đợi em ; em thật sự rất đau khổ, em không muốn làm vướng bận tình cảm.” Dương Tâm Khiết thống khổ nhíu mày

“Tâm Khiết, có lẽ vì trong lòng em có người khác nên mới bỏ qua ưu điểm của Đỗ phó tổng, em có muốn thử lại lần nữa không ?”

“Chị Yến Từ, em muốn chị giúp em nghĩ cách từ chối anh ấy, sao chị cứ khuyên em mãi thế ?” Dương Tâm Khiết bỗng có cảm giác đã hỏi lầm người

“Chị thấy Đỗ phó tổng nghiêm túc nên mới khuyên em cho anh ta một cơ hội thôi .” Yến Từ cười nói.

“Vậy chị cảm thấy anh ấy thế nào ? Chị thích sao ?”

“Thích chứ ! Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, làm việc kỹ lưỡng, có phòng có xe, ôn nhu thể thiếp, trọng yếu hơn, anh ta rất đẹp trai.” Yến Từ không chút suy nghĩ đã trả lời.

“Vậy chị đi thích anh ta, kêu anh ta theo đuổi chị đi được không ?” Trong tròng mắt Dương Tâm Khiết đầy khẩn cầu.

Thì ra đây mới là trọng điểm, Yến Từ cuối cùng cũng hiểu , cô mỉm cười giải thích.”Tâm Khiết, em đừng nói đùa. Thứ nhất, người trong lòng Đỗ phó tổng là em chứ không phải chị, chuyện tình cảm không thể chuyển nhượng ; thứ hai, mặc dù chị thích anh ấy nhưng không hề có chút tình cảm nam nữ nào cả .”

Dương Tâm Khiết nghe thấy Yến Từ nói vậy, lửa giận trong lòng liền bốc lên.”Vậy rốt cuộc nên làm thế nào để anh ta biết khó mà lui ? Em có thể rời khỏi đây nhưng em lại thích làm việc ở đây.”

“Em không thể làm gì khác hơn là đi tìm Đỗ phó tổng để nói chuyện.” Yến Từ không nói gì nữa, chuyện tình cảm ngay cả cô cũng không tự xử lí được, bây giờ lại liên quan đến Đỗ Thiệu Ân, hỏi cô nên làm sao bây giờ

Nhưng là trong lòng nàng lại có như vậy một tia may mắn, may mắn Dương Tâm Khiết không thích hắn, kia giống như là yêu mến món đồ chơi thiếu chút nữa bị : được cướp đi khủng hoảng.

Mà Đỗ Thiệu Ân nãy giờ đứng phía sau đã nghe hết toàn bộ, anh vốn đưa giấy tờ đến cho Dương Tâm Khiết, không ngờ lại vừa lúc nghe hết câu chuyện của hai người

Đỗ Thiệu Ân toàn thân như bị sét đánh, không thể tin được chuyện mà chính lỗ tai anh nghe được

Anh biết Tâm Khiết đã có người đàn ông khác, cũng biết Tâm Khiết không thích anh, cho nên điều này không làm anh kinh ngạc chút nào ; làm anh khiếp sợ nhất là lời nói của Yến Từ

Người yêu cũ không nói xâu về mình thôi đã là vạn hạnh rồi, không ngờ Yến Từ lại còn giúp anh nói tốt, mong Tâm Khiết quen với anh ?

Đúng là bọn họ chia tay rất tốt đẹp, nhưng cô có cần ngợi ca anh đến vậy không ?

Còn nữa, vừa rồi cô nói cái gì ?

Cô nói cô không còn tình yêu nam nữ với anh, thì ra cô gái từng cuồng dại say đắm anh trong hai năm, ở chung cùng anh một năm, đã sớm quên mất anh rồi

Cho tới bây giờ, anh mới biết giá trị của mình tụt dốc thảm hại như thế, làm 2 cô gái e sợ chạy không kịp !

Nhưng sau khi khiếp sợ, anh lại sinh ra một sự tức giận, hơn nữa đối với chuyện Yến Từ không còn nhớ gì đến anh, anh lại càng tức giận hơn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play