-Hai ngày rồi! Ta đoán đến 90% là hắn thất bại trong việc đàm phán với cái tên giáo chủ gì gì đó trong việc lấy cái chi huyết kia.

Tại Trung nằm trên giường, chán nản vừa lột vỏ hạt dẻ ném Tré vừa nhăn mày nhìn trần nhà.

“Chi…chi”

Tré khổ sở ôm cái đầu nhỏ của mình chạy vòng quanh nhà. Nó thầm ao ước chủ nhân mau mau trở về sớm hơn một chút. Nếu không chắc chắn nó sẽ bị ném thủng đầu mất.

-Tên ngốc đó!_Không còn đủ kiên nhẫn, Tại Trung từ trên giường đứng dậy, sửa sang lại y phục có phần hơi lộn xộn của mình. Cậu nghĩ nên đẩy nhanh quá trình hơn một chút, không phải là vì Trịnh Duẫn Hạo mà là vì cậu đang đói mà thôi.

“Chi…chi”

Tré nhìn Tại Trung bước ra ngoài, vội vàng chạy đuổi theo. Nó bám lấy vạt áo của cậu mà kéo. Chủ nhân đã nói phải bảo vệ Tại Trung, nó không thể để cậu đi lung tung được.

-Chúng ta đi giúp tên chủ nhân ngu ngốc của ngươi. Sau đó trở về, đi mua bánh đậu xanh!

“Chi…chi”

Tré vẫn sống chết lôi kéo vạt áo của Tại Trung không buông. Cậu bất mãn, xách cổ Tré lên, để nó đối diện với mình.

-Một, mi đi cùng ta, dẫn đường tới cái giáo phái kia. Hai, ta sẽ trói ngược mi lên trần nhà và để cho lũ chuột bự như cái bắp ngô kia “thịt” mi. Chọn đi!

Tré chớp chớp đôi mắt tròn, nó rụt rè nhìn nhìn Tại Trung, ngẫm nghĩ một lúc, không còn cách nào khác, nó đành lầm lùi bước ra ngoài cửa. Tại Trung thỏa mãn mỉm cười, muốn ngăn cản cậu ư? Còn chưa có đủ tuổi đâu!

Vậy là Tré dẫn đường cho Tại Trung tới U Linh giáo. Với tốc độ của một ma cà rồng, chỉ bằng thời gian nửa nén hương, Tại Trung đã lên được đỉnh núi, nơi có tổng bộ của U Linh giáo.

-Phong cách rừng rậm à? Tại sao cái thời này người ta có thể có nhiều ý tưởng để xây nhà ở như vậy nhỉ?

Tại Trung đứng trước cửa vào của U Linh giáo, chầm chậm bước qua bước lại, cẩn thận xem xét lối kiến trúc kì quái của nó.

-Ngươi là ai? Tới có việc gì?

Đang miên man suy nghĩ, cậu liền nghe thấy có tiếng quát lớn phía sau. Bình thản quay lại, khóe miệng cậu nhẹ nhếch lên, có người dẫn đường rồi.

-Xin chào! Ta tới gặp giáo chủ của các ngươi, làm phiền chỉ đường giúp._Tại Trung dÙng thái độ nhã nhặn nhất để nói chuyện.

Hai tên môn đệ của U Linh giáo liếc nhìn nhau, thầm đánh giá tiểu tử mặt trắng trước mặt. Chỉ là một tiểu thư sinh văn nhược mà dám đòi gặp giáo chủ, không phải đọc nhiều kinh thư quá mà hỏng đầu rồi chứ?

-Ngươi có tư cách gì mà dám đòi gặp giáo chủ. Mau cút đi cho ta!_Một tên hùng hổ trợn mắt quát lớn.

Tại Trung khẽ nhíu mày, Tré ở bên cạnh chỉ chớp chớp mắt nhìn cậu.

-Nói vậy là từ chối đúng không? Ta đã rất lịch sự mà các ngươi có vẻ như không biết điều lắm nhỉ?

Hai tên môn đệ nhìn nhau, không hiểu thư sinh mặt trắng này nói linh tinh cái gì.

BỐP!! CRẮC!!!

Chỉ trong một cái chớp mắt, hai tên môn đệ bàng hoàng không kịp thốt lên lời, chúng chỉ kịp cảm nhận có một cơn gió lướt qua và rồi…khi định thần lại chúng chỉ cảm thấy thân thể mình đang lơ lửng, trên cổ là gọng kìm cứng rắn còn trước mặt chính là khuôn mặt của thư sinh văn nhược khi nãy.

-Ngươi…ngươi…_Chúng sợ hãi lắp bắp, rõ ràng tên thư sinh này không có nội lực, vì sao sưc khỏe lại mạnh mẽ như vậy?

-Nào, giờ ta nhắc lại một lần nữa!_Tại Trung mỉm cười, ánh mắt dán tới hai đôi mắt của hai tên môn đệ.

-Ta là khách quý của giáo chủ các ngươi. Và bây giờ nhiệm vụ của các ngươi là đưa ta tới gặp giáo chủ. Rõ chưa?

Đôi mắt nâu của cậu bất động, nhìn thẳng vào hai đôi đồng tử đờ đẫn của hai tên môn đệ. Trò này luôn là trò cậu khoái nhất.

-Đã rõ!

Hai tên môn đệ như một con rối lập tức gật đầu. Tại Trung hài lòng buông lỏng bàn tay của mình, ném chúng xuống đất. Cũng may nơi này là một chỗ ở tạp nham, cậu không cần mời cũng có thể thoải mái bước vào.



-Đây là nơi ở của giáo chủ!_Hai tên môn đệ hướng Tại Trung cúi đầu. Cậu ngước nhìn một dãy nhà rộng lớn trước mặt. Thầm nghĩ, thời này đúng là đất đai thừa thãi, một người mà sống trong căn nhà to hàng trăm mét vuông, thật quá lãng phí.

-Đi đi! Và hãy quên sự gặp mặt của chúng ta đi._Một lần nữa nhìn vào mắt hai tên môn đệ, Tại Trung khẽ mỉm cười bước đi, bên cạnh cậu Tré cũng lặng lẽ chạy theo.

Sau khi hai tên môn đệ rời đi, Tại Trung rất điềm nhiên đi tham quan dinh thự của giáo chủ U Linh giáo. Cậu có một cái tật xấu nho nhỏ đó là rất hay quên vấn đề chính bởi tiểu tiết phụ, như lúc này, mải mê ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ mỹ lệ của tòa dinh thự mà cậu đã quên mất mục đích chính tới đây là để làm cái gì.

-Chà, cảm giác như ta đang được đóng phim cổ tràng vậy, hay thật đấy!

Tại Trung chỗ này sờ một cái, chỗ kia đá một cái, tâm tình cực kì hưng phấn mà vui chơi.

“Chi…chi”

Tại Trung mải mê ngắm nhìn đàn cá vàng đang lúc nhúc dưới hồ, cậu cực kì khoái trò lừa phỉnh mấy con cá ham ăn này. Đằng sau cậu, Tré đang hớn hở chạy tới, trên tay nó là một bó hoa dại nhỏ, Tré kéo kéo tay áo Tại Trung để thu hút sự chú ý, chi trước nhỏ bé cứ vươn ra để đưa cho cậu bó hoa dại mà nó vừa hái được.

-Cái gì…A!!!

Xèo!! Xèo!!!

-Mày làm cái gì vậy??_Tại Trung đau đớn ôm lấy bàn tay của mình, tức giận quay lại trừng mắt nhìn Tré. Nhìn bàn tay bị phồng rộp như bị bỏng của mình, cậu nhìn tới đám hoa dại trong tay Tré, những cành hoa màu tím nhạt nhỏ li ti kia…chẳng phải là…

“Chi…chi”

Tré ngước đôi mắt vô tội nhìn Tại Trung, nó hối lỗi thả những cành hoa trên tay xuống đất, đúng thu lại một chỗ, nó cũng biết những bông hoa này đã làm Tại Trung bị thương, lẽ ra không nên chạm tới thứ thực vật kì quái đó.

-Ma tiền thảo…không thể nào! Mày lấy thứ này ở đâu?_Tại Trung nhíu mày, túm Tré lên để tra hỏi. Cậu không thể tin được, đã rơi tới nơi này mà vẫn có thể chạm mặt Ma tiền thảo, loài thực vật khắc tinh của ma cà rồng.

“Chi…chi”

Tré hếch mắt nhìn lại phía sau, Tại Trung lôi Tré cùng đi tới nơi nó đã hái những đám hoa kia. Đi hết cái hồ cá, vòng tới một hoa viên có điểm khá tĩnh lặng. Đôi mắt cậu mở to kinh ngạc khi trong vườn thực vật của hoa viên, hơn một nửa là Ma tiền thảo.

=Cái quái gì thế này?_Cẩn trọng bước lùi lại, nhìn một vườn Ma tiền thảo đang khẽ đung đưa theo gió, gương mặt cậu chợt đanh lại, ánh mắt lạnh tới cực điểm.

-Ma tiền thảo là hoa dại, vì sao lại trồng thứ này trong hoa viên?_Cậu nghi hoặc nhìn tới căn hòng hoa lệ nhất dinh thự đang hiển hiện trước mắt. Nơi này dường như nằm ở một vị trí khá kín đáo, ngoài ra cũng không hề thấy bóng một hạ nhân nào lai vãng qua. Liệu cậu có thể nghĩ, chủ nhân của căn phòng kia có sở thích đặc biệt với loại cây dại này là ngẫu nhiên không?

Nhờ thính giác nhạy bén của mình, cậu có thể nghe thấy những gì đang diễn ra trong căn phòng kia, Tại Trung nhắc Tré giữ trật tự, còn cậu thì nhẹ nhàng bước tới gần cửa sổ. Bí mật nhìn trộm.

-Ư…a…dừng!!

Trên giường lớn, giáo chủ U Linh giáo Hoắc Vân Thiên đang chật vật nằm trên những lớp nệm mềm mại, nhỏ giọng cầu xin kẻ đang áp chế bên trên mình. Phía trên. một thân ảnh vận hôi y đang chế trụ hai vai của giáo chủ U Linh giáo, đầu của kẻ đó vùi sâu trong cổ của Hoắc Vân Thiên, chốc chốc lại phát ra những tiếng “sụt, sụt” thật kì quái.

-Mẫn! Dừng lại…cầu ngươi!

Hoắc Vân Thiên vô lực nằm trên giường, y có thể cảm thấy máu trong cơ thể mình đang dần bị rút cạn, nếu cứ tiếp tục y chắc chắn sẽ chết.

-Ha…!_Hôi y nhân dường như cũng đã thỏa mãn, chậm rãi từ từ ngẩng mặt lên, bàn tay nắm giữ Hoắc Vân Thiên cũng dần buông lỏng.

-Không…không thể!

Tại Trung trợn trừng đôi mắt, không thể tin nổi những gì cậu đang tận mắt chứng kiến. Khi hôi y nhân đó rời khỏi cái cổ mịn màng của Hoắc Vân Thiên, gương mặt của kẻ đó, cái miệng với hai chiếc răng nanh sắc nhọn vẫn nhuốm đầy máu…cậu dường như đã chết lặng tại chỗ.

-Thẩm Xương Mẫn!

RẦM!!!

Cánh cửa sổ dưới sức ép mãnh liệt chỉ chớp mắt đã nát vụn. Hoắc Vân Thiên còn đang choáng váng nằm trên giường, cố gắng mở mắt nhìn kẻ kia.

-Ngươi sao vậy? Có chuyện gì?_Nhìn khoảng không trước mắt, Hoắc Vân Thiên khó hiểu nhìn kẻ kia. Đột nhiên lại phá hỏng cửa sổ, hành động thật kì quái.

Thẩm Xương Mẫn chậm chậm từ trên giường đứng dậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn cánh cửa sổ đã bị mình đánh hỏng. Hắn ban nãy…rõ ràng có nghe thấy…

-Chẳng lẽ…là do ta cả nghĩ ư?

Ngước nhìn hoa viên trống vắng, hoàn toàn không thể hiện là đã từng có kẻ nào xuất hiện. Hắn lại khẽ thở dài, xoay bước trở lại. Có lẽ hắn đã quá nhớ tới người kia nên sinh ra ảo tưởng mất rồi.

Tại Trung run run ôm lấy cây cổ thụ trước mắt, gương mặt tràn ngập kinh hoàng cùng lo lắng. Cũng may, cậu là ma cà rồng thuần huyết, tốc độ chạy trốn nhanh hơn kẻ kia, nếu không…

-Điên rồi, chuyện này sao có thể chứ?_Tại Trung tới giờ vẫn không muốn tin rằng đó là Thẩm Xương Mẫn, không phải cậu đã xuyên tới một thời đại khác ư? Vì sao vẫn còn có Ma Tiền thảo? Vì sao vẫn không thể vào nhà nếu không được mời? Và…vì sao lại vẫn có hắn?

-Hắn vì sao không buông tha ta đi chứ?_Cậu chán nản gục xuống, Tré bám trên lưng cũng lo lắng kêu lên hai tiếng.

Tại Trung tâm tình bất ổn dựa lưng vào gốc cây, phía sau cậu, một cánh tay vươn tới…

Bộp!!!

CRẮC!!!

-Tại Trung?

-Hạo?

Tại Trung giật mình định thần, nhìn người đang bị mình siết trong tay. Là Trịnh Duẫn Hạo.

-Ngươi…là ngươi ư?_Cậu lúng túng buông bàn tay chế trụ trên cổ y ra, vô thức lùi lại vài bước.

-Ngươi sao lại tới đây? Có chuyện gì vậy?_Y không màng tới cái cổ suyết chút nữa đã bị bẻ gãy của mình, vội vàng kéo lấy người kia mà hỏi han. Nhìn gương mặt nhợt nhạt phảng phất sự kinh hãi cùng bàng hoàng của Tại Trung, y đoán chắc chắn có chuyện không hay đã xảy ra.

-Ta…ta…_Ngước mắt nhìn Duẫn Hạo, Tại Trung mở miệng đính nói nhưng thính giác nhạy bén của cậu chợt nghe thấy những thanh âm ở phía xa kia…

=Ôm ta đi!_Vội vã ôm chầm lấy Duẫn Hạo, Tại Trung vùi mặt trong ngực y, không muốn quay lại.

-Ngươi có chuyện gì vậy?_Duẫn Hạo khó hiểu nhìn Tại Trung, thái độ của tiểu tử này thật kì quái.

-Duẫn Hạo huynh đệ!

Y ngước mắt nhìn phía trước, nơi phát ra tiếng gọi. Một thân hôi y nhân, Thẩm Xương Mẫn đã tới từ lúc nào. Nhìn lại người đang ôm cứng lấy mình, cảm thấy Tại Trung dường như đang sợ hãi, hay là do y tưởng tượng, tiểu tử này đang run có phải không?

-Thẩm phó giáo chủ! Thất lễ rồi!_Y mỉm cười hướng Thẩm Xương Mẫn cúi đầu, rất tự nhiên cúi người bế Tại Trung lên tay. Từ đầu tới giờ, tiểu tử này vẫn vùi mặt trong ngực y không hề ló ra.

-Ngươi định đi ư? Còn có…ai kia?_Thẩm Xương Mẫn mỉm cười hòa nhã bước tới, ánh mắt hướng tới thiếu niên một thân bạch y đang nằm trong tay Trịnh Duẫn Hạo, dáng người này…làm hắn nhớ tới…

-Ta vốn định lưu lại nhưng Tại nhi lại không chịu, y đã lén vào đây lôi ta về, thật thất lễ!_Duẫn Hạo khẽ cười, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nhìn bảo bối nhỏ trong tay. Y có thể cảm thấy, Thẩm Xương Mẫn càng tới gần, thân thể tiểu tử này càng lạnh hơn.

-Tại nhi? Chẳng lẽ là…ngươi cũng thích nam nhân ư?_Thẩm Xương Mẫn cũng bình thản mỉm cười, nhéo mắt nhìn y.

-Thật hổ thẹn!_Y hơi cúi đầu ra vẻ vô cùng ngại ngùng.

-Không sao! Ta có thể hiểu! Hahahaha!_Hắn thích thú cười lớn, dường như sự chú ý đã dời đi.

-Vậy Thẩm phó giáo chủ! Ta có thể xin phép trở về trước không?_Y cần nhanh chóng rời khỏi nơi này, cần phải tìm hiểu tiểu tử kia rút cục bị làm sao, y rất lo lắng.

-Dĩ nhiên rồi! Hẹn lần khác tái ngộ! Chuyện chi huyết, ta sẽ thương lượng giúp ngươi với giáo chủ!

Thẩm Xương Mẫn ra vẻ có thể hiểu được, nghiêng người né sang một bên, nhường bước.

Y làm bộ xấu hổ cúi đầu, nhanh chóng thi triển khinh công rời khỏi dinh thự của U Linh giáo. Thẩm Xương Mẫn nhìn bóng dãng Trịnh Duẫn Hạo biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên môi cũng tắt, ánh mắt hắn nheo lại, thiếu niên bạch y kia…có gì đó rất kì lạ.

-Tại nhi ư?

Một mình đứng ở lại hoa viên rộng lớn, hắn chầm chậm rút từ trong ngực áo ra một chiếc hộp gỗ. Ánh mắt hằn lên sự nham hiểm cùng tàn nhẫn, liệu có thể nào…

Tại Trung! Ta và em…

Liệu có thể nào gặp lại?



-Tại Trung! Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không sao chứ?

Trở về căn nhà gỗ dưới chân núi, Duẫn Hạo nhanh chóng đặt Tại Trung xuống, lo lắng gặng hỏi.

Tại Trung thất thần đứng lặng một chỗ, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng và lo lắng. Cậu không thể nào tin, đã tới tận nơi này mà cũng không thể chạy thoát Thẩm Xương Mẫn. Hắn vì sao lại không chịu buông tha cho cậu chứ? Vì sao…cậu không thể nào thoát khỏi hắn?

-Tại Trung! Nói ta nghe, đã xảy ra chuyện gì?_Duẫn Hạo sốt ruột nắm lấy hai vai Tại Trung, cố gắng trấn an. Lần đầu tiên y thấy vẻ mặt này của Tại Trung, là lo lắng ư? Hay là sợ hãi?

-Hắn…chính là hắn!

Cậu mấp máy môi, khó khăn thả ra từng chữ.

-Ai?

-Kẻ đã truy đuổi ta suốt 500 năm, bắt ta cùng đứng trong bóng tối với hắn. Thẩm Xương Mẫn!

Tại Trung ngước mắt nhìn Duẫn Hạo, vẻ mặt cậu cực kì tệ. Những lời này chính bản thân cậu cũng không muốn tin là sự thật.

-Hắn…liệu có phải…?_Duẫn Hạo cũng như lặng người đi. Thì ra đây chính là lý do Tại Trung sợ hãi như vậy ư?

-Đúng! Hắn…cũng là ma cà rồng!

Ngỡ tưởng rằng mọi liên kết cùng Thẩm Xương Mẫn đã kết thúc ở thế giới kia, nhưng thật không thể ngờ, hắn và cậu lại một lần nữa đối mặt. Nếu như để hắn biết cậu cùng có mặt trong thế giới này, chắc chắn hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn bắt cậu trở lại. Không được, chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra.

-Hạo! Chúng ta đi cứu đệ đệ ngươi, không cần chi huyết ta cũng sẽ cứu được đệ đệ ngươi. Đừng quay lại U Linh giáo nữa!

Tại Trung gấp gáp nắm lấy cánh tay của Trịnh Duẫn Hạo, cậu muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, Thẩm Xương Mẫn là một kẻ cực kì đa nghi và nham hiểm, lúc nãy hắn đã thấy hình dàng của cậu, lỡ như hắn nghi ngờ…rất có thể sẽ cho người đi tìm. Tới lúc đó sẽ cực kì phiền phức.

-Được! Tại Trung, ngươi bình tĩnh! Ta sẽ bảo vệ ngươi, đừng sợ hãi!

Duẫn Hạo dù không hiểu vì sao Tại Trung lại chán ghét phó giáo chủ của U Linh giáo kia như vậy nhưng y không muốn nhìn tiểu tử này tiếp tục sợ hãi nữa. Không có chi huyết cũng được, y sẽ đưa tiểu tử này đi, tìm cách khác để cứu lấy Tuấn Tú. Chỉ cần nơi mà Tại Trung có thể yên tâm, y sẽ đưa cậu đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play