-Hoắc Vân Thiên! Mẫn muốn làm gì? Chắc chắn không chỉ đơn giản là muốn giết Duẫn Hạo có đúng không? _ Tại Trung đứng sau những song sắt lớn, đôi mắt xinh đẹp nhiễm phủ một màu lạnh lẽo.
-Ta không biết! Mẫn chỉ nói sẽ mang Trịnh Duẫn Hạo tới Thánh vực! _ Hoắc Vân Thiên ngước mắt nhìn Tại Trung, trong lòng thầm nhủ thiếu niên này thật là người khó đoán, lúc thì hồn nhiên ngây thơ như một tiểu hài tử lúc lại âm trầm đáng sợ hệt ma đầu tái thế. Rút cục con người thật của Kim Tại Trung là đâu?
-Thánh Vực? Đó là nơi nào? _ Tại Trung nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo xoáy nhìn Hoắc Vân Thiên.
-Là vực tuyết của Thiên Sơn, cũng chính là nơi Mẫn đã xuất hiện! _ Hoắc Vân Thiên chần chừ nhưng rút cục cũng nói cho Tại Trung biết.
-Hắn định làm gì đây? _ Tại Trung bất an cúi hạ ánh mắt, trong lòng xuất hiện những dự cảm không tốt.
“Không thể để Hạo có chuyện gì, Mẫn chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ là muốn giết Hạo.
Không được, trước phải thoát khỏi nơi này đã”
-Mở cửa! _ Tại Trung hướng nhìn Hoắc Vân Thiên, lạnh lùng ra lệnh.
-Không thể! _ Hoắc Vân Thiên thoáng sững sờ nhưng cũng rất nhanh chóng mà đáp lại. Bảo y thả người? Thật hay đùa chứ?
-Không mở có đúng không? _ Tại Trung nhíu mắt đầy nguy hiểm, không dài dòng cậu lập tức tiến tới trước những song sắt, vươn ra hai cánh tay, mạnh mẽ nắm lấy.
Xèo!!! Xèo!!!
-Ngươi … ngươi điên ư? _ Hoắc Vân Thiên sợ hãi trợn trừng mắt, thiếu niên kia không biết đau ư/ Những thanh sắt này đã được Mẫn đặc biệt tạo ra để giam giữ cậu ta, không thể phá cũng không thể động vào. Y kinh ngạc nhìn Tại Trung mặt không đổi sắc vẫn kiên trì dùng sức tách mở hai song sắt trước mặt, hai bàn tay của cậu đã nhuốm một sắc đỏ nhức mắt.
-Ư … ưm! _ Tại Trung dồn toàn bộ sức mạnh của mình để bẻ cong hai tấm song sắt, cơn đau đớn thấu trời từ hai bàn tay truyền đi khắp cơ thể nhưng cậu mặc kệ, quyết tâm phải phá bằng được thứ này.
Hoắc Vân Thiên hoang mang nhìn hai thanh song sắt đang từ từ rung lên, y run run bước lại phía sau, rồi bất ngờ xoay người bỏ chạy. Mẫn đã nói tuyệt đối không thể để Tại Trung đến đó.
Kịch!! Kịch!!!
Hai thanh sắt rung lên bần bần, dưới sức vặn cường đại và kiên trì, chậm rãi bị bẻ cong.
-Thánh Vực? Tới đó làm gì? Thiên, ngươi biết chuyện gì đó đúng không? Mau nói cho ta biết! _ Tuấn Tú níu lấy Phác Hữu Thiên, mất bình tĩnh hướng hắn truy vấn.
-Ta.. có một lần ta nghe Thẩm Xương Mẫn nói rằng, Hạo là truyền nhân của thợ săn. Phải giết y để hủy diệt thợ săn vĩnh viễn, Hạo chính là mối đe dọa lớn nhất cho ma cà rồng. _ Hữu Thiên nhẹ giọng đáp lại.
-Thợ săn ư? Là ý gì chứ?
…
RẦM!!!
-Ha! Cút ra! _ Tại Trung mệt mỏi thở dốc, ánh mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn kẻ đang ấn chặt một ống tiêm đầy Ma tiền thảo vào người mình. Không ngờ tên giáo chủ này cũng được việc quá nhỉ? Cậu bất mãn ngước nhìn quả cầu pha lê nằm chỏng trơ dưới đất, lẽ ra phải nhớ ra nó chứ.
-Không được đi! Đó là lệnh của Mẫn! _ Giữa khu rừng âm u tăm tối, Hoắc Vân Thiên một thân hồng y chật vật kiềm giữ Tại Trung, cho dù có mất mạng y cũng tuyệt đối không thể để cậu tới Thánh Vực.
-Ngươi muốn chết có đúng không? _ Tại Trung túm lấy bàn tay cầm ống tiêm của Hoắc Vân Thiên, mạnh mẽ siết chặt. May mắn mới có một chút.
-Ngươi … ưm! _ Hoắc Vân Thiên cố nén đau, vận công đẩy ngã Tại Trung.
-Tên ngu ngốc! _ Tại Trung điên cuồng lao tới y, túm lấy cần cổ mảnh mai, y chọc cậu điên rồi đấy.
-Vì hắn mà trung thành như một con chó, ngươi nghĩ làm như vậy hắn sẽ quan tâm ư? Muốn được trân trọng thì phải thay đổi đi! _ Tại Trung nghiến răng nhìn Hoắc Vân Thiên, ánh mắt có chút choáng váng. Chết tiệt Ma tiền thảo…
-Đó … là cách duy nhất! _ Hoắc Vân Thiên mỉm cười đầy bi thương, trong khoảnh khắc bất ngờ rút một cọc gỗ ra mạnh mẽ đâm vào cổ Tại Trung.
-Ngươi … ưm~~ _ Tại Trung đau đến choáng váng, không nhịn được mà phải buông Hoắc Vân Thiên ra. Khốn kiếp, tên kia rút cục đã dạy những gì cho kẻ điên này vậy?
-Ngươi không được đi! _ Hoắc Vân Thiên cố gắng chống đỡ thân thể, nhặt lên quả cầu tuyết rơi trên đất, vươn tay muốn nhấn nút.
Bốp!
Tại Trung kinh ngạc nhìn quả cầu tuyết từ trên tay Hoắc Vân Thiên rơi xuống, rồi nhìn thân thể y không tự chủ cũng ngã ra. Đây là …
-Tại Trung! Ngươi không sao chứ? _ Từ phía sau Tuấn Tú lo lắng vội vã lao tới. Hóa ra là Phác Hữu Thiên cùng Kim Tuấn Tú, Tại Trung an tâm thở phào một tiếng.
-Không sao! A..ưm! _ Tại Trung chống tay ngồi dậy, nắm lấy cái cọc gỗ trên cổ mạnh mẽ rút ra. Đau chết mất!
-Ngươi có biết đại ca hiện ở đâu không? _ Tuấn Tú lo lắng nhìn Tại Trung gặng hỏi.
-Bọn họ ở Thánh Vực, phải đi mau lên.
Tại Trung được Hữu Thiên đỡ đứng dậy, choáng váng bước đi. Chết tiệt thật, nếu như không phải kẻ điên kia là người đầu tiên Mẫn chú ý, cậu tuyệt đối sẽ không lưu mạng của y tới bây giờ.
-Ngươi vì cái gì lại cố chấp như vậy? Tại Trung không cần điều đó, ngươi vốn dĩ nên hiểu điều này mới đúng chứ? _ Duẫn Hạo hạ mắt, bàn tay cầm chuôi kiếm càng thâm siết chặt. Y không sợ những tên ma cà rồng này, y tin tưởng với khả năng của mình nhất định sẽ không bại dưới tay chúng.
-Ngươi thì biết cái gì? Tại Trung cần hay không ngươi biết sao? Trịnh Duẫn Hạo ta nói cho ngươi biết, ma cà rồng khác với con người. Cảm xúc của chúng ta mãnh liệt hơn, đồng nghĩa nếu như đau khổ cũng sẽ nặng nề hơn. Ta không thể để Tại Trung bị tổn thương, một lần đã là quá đủ rồi! _ Thẩm Xương Mẫn nhếch miệng cười, nếu như không phải hắn dồn sức chế tạo cái nhà giam kia bị hao tổn quá nhiều máu thì lúc này cũng chẳng cần phải phí lời với cái tên kia làm gì. Nhưng hắn cũng không thể tự tay giết Trịnh Duẫn Hạo, bài học kia hắn vẫn còn nhớ rõ. Gần một thế kỷ bị nhốt dưới ngục cũng đã quá đủ rồi.
-Ta tuyệt đối không tổn thương Tại Trung! _ Duẫn Hạo mạnh mẽ nói, y chỉ hận không yêu thương tiểu tử kia đủ làm sao có thể tổn thương cậu. Hắn vì sao lại không chịu hiểu, dù là ma cà rồng, Tại Trung vẫn đã từng là con người, vẫn muốn sống một cuộc sống như con người bình thường, hắn vì sao lại mù quáng cố chấp như vậy?
-Đó là ngươi nói, ta không tin! _ Thẩm Xương Mẫn mỉm cười tàn nhẫn, liếc mắt ra lệnh cho đám thuộc hạ xông lên. Hàn huyên vậy đủ rồi, nên kết thúc sớm một chút thì tốt hơn.
GRÀO!!!!
KENGGGG!!!
…
-Tại Trung, nói cho ta biết, rút cục là có chuyện gì? _ Tuấn Tú vừa đi vừa hỏi Tại Trung, lúc này có vẻ không được tốt lắm.
-Được rồi! Tiểu tử kia, ta hiện tại sắp không thở ra nữa rồi, ngươi có cần hỏi nhiều như vậy không? _ Tại Trung nhăn nhó liếc nhìn Tuấn Tú, cố gắng bịt lại miệng vết thương ở cổ.
-Chuyện rất dài, thợ săn là khắc tinh của ma cà rồng. Đó là kẻ duy nhất ma cà rồng sợ và tối kị. Ta cũng không hiểu Thẩm Xương Mẫn vì sao cho rằng Hạo có liên quan tới thợ săn, hắn lại lên cơn điên nữa rồi. _ Cậu bước nhanh hơn, vết thương trên cổ vẫn chưa khép miệng, thật là …
-Đại ca sẽ không có chuyện gì chứ? _ Tuấn Tú lo lắng níu lấy vạt áo của Tại Trung, đôi mắt to tròn đã ngấn lệ.
-Ta sẽ không để Hạo xảy ra chuyện gì. Mẫn có lẽ sẽ dùng lũ ma cà rồng mới sinh, bọn chúng tuy khát máu nhưng có lẽ sẽ không phải đối thủ của Hạo. Võ công của hắn không hề tầm thương chút nào. _ Tại Trung nhẹ giọng đáp lại, ánh mắt đỏ ngầu nhẹ chớp. Cậu từ lâu đã nhận ra võ công của y không hề tầm thường, ma cà rồng tuy nhanh nhưng nếu vào thời đại này chác chắn không thiếu những bí kíp võ công có khả năng đưa con người đạt tới những cảnh giới mà tưởng chừng là không thể. Hạo không yếu, y vốn dĩ chỉ là vì cậu mà không bộc lộ sát ý cùng thống hận đối với Thẩm Xương Mẫn mà thôi. Hạo! Ta nợ ngươi rất nhiều!
…
Kenggg!!! VÚT!!! VÚT!!!
Những tia sáng bạc lóe lên chớp nhoáng, những đạo kiếm phong mạnh mẽ áp tới, đứng giữa vòng vây, y âm trầm lạnh lùng đẩy lùi những tên ma cà rồng đang lao tới mình, ánh mắt đen sâu bình tĩnh tựa một mãnh thú, không hề nao núng, không hề dao động, y tin tưởng, y đủ khả năng bảo hộ chính mình. Nếu không đủ khả năng y làm sao có thể chân chính tự tin ở bên cạnh Tại nhi!
Thẩm Xương Mẫn nheo mắt nhìn diễn biến trước mắt, không ổn, hắn vốn tưởng con người không bao giờ có thể chống lại ma cà rồng, dù cho có võ công cao cường tới mấy cũng tuyệt không có khả năng đối chọi với những sinh vật khát máu nhất thế gian, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại khác, y mạnh, cực kì mạnh. Nếu là bình thường, có lẽ y sẽ chỉ chịu thua dưới tay hắn, lũ ma cà rồng kia vốn không thể áp đảo y.
-Hộc!! Hộc!! _ Duẫn Hạo sau một hồi chiến đấu, thể lực cũng dần cạn kiệt. Y là con người sức mạnh dù có lớn tới đâu cũng không bền bỉ như ma cà rồng, dùng cọc gỗ cũng chỉ mới diệt được một nửa, còn chừng năm tên ma cà rồng mới sinh nữa, thêm vào đó Thẩm Xương Mẫn còn chưa ra tay. Y tuy tin tưởng mình có khả năng đối phó với lũ ma cà rồng này nhưng với Thẩm Xương Mẫn thì không thể lường được.
-Hãy nhớ điều này, Tiểu Tại, dù là quá khứ thì chuyện đó cũng đã xảy ra, ta không muốn quên cũng quên không được. _ Hắn điên cuồng quát lớn, bàn tay hữu lực túm lấy bả vai của Tại Trung.
-Mẫn …!
-Em nói ta phải quên như thế nào? Bị chính người mẹ của mình bỏ rơi, bị chính người mà mình đã gọi là cha suốt 17 năm tra tấn cùng hành hạ đến sống đi chết lại. Quên như thế nào đây? Con người … ta không tin con người! MÃI MÃI KHÔNG BAO GIỜ TIN!!!
-Không phải ngươi đã giết bọn họ rồi sao? Lẽ nào như vậy còn chưa đủ? Chính tay ngươi đã móc tin bọn họ ra, vẫn không thỏa mãn sao? _ Tại Trung cũng không nhịn mà quát lớn, hắn cũng đâu phải là chưa trút giận, vì sao còn cố chấp như thế?
-Không đủ! Những thứ bọn họ mang tới cho ta, có trả bao nhiêu cũng không đủ! Cả em nữa, Tiểu Tại, em cũng đã nếm qua nỗi đau bị con người lừa dối, chúng ta là ma cà rồng, cảm xúc lớn hơn con người một bậc, là đau đớn sẽ trở thành tuyệt vọng cùng thống hận. Chuyện này em không phải không hiểu. _ Hắn đứng trước mặt Tại Trung, đôi mắt đỏ sắc lạnh xoáy nhìn cậu.
-Ta hiểu Mẫn! Nhưng … ta muốn sống, một cuộc sống bình thường. Một cuộc sống của con người! Suốt một nghìn năm, ta đã quá mệt mỏi rồi, dừng lại đi Mẫn! Bỏ xuống đi! _ Tại Trung nắm lấy bàn tay hắn, đôi mắt đỏ nhiễm một mạt nước trong suốt.
-Được! Vậy để ta giết hắn rồi mọi chuyện sẽ kết thúc! _ Thẩm Xương Mẫn mạnh mẽ rút lại bàn tay, đẩy Tại Trung sang một bên.
-KHÔNG!!! Ta không cho phép! Ngươi không được giết hắn! _ Tại Trung vội vã lao tới chắn trước mặt Thẩm Xương Mẫn, Ma tiền thảo trong người còn chưa tan, lúc này cậu sẽ không phải đối thủ của hắn.
-Thiên! Tiếp tục thổi! _ Thẩm Xương Mẫn không đáp lời Tại Trung mà liếc nhìn Hoắc Vân Thiên ra lệnh.
Hoắc Vân Thiên thoát khỏi thất thần, tiếp tục vận nội công thổi địch, y biết chính mình sắp chống đỡ không được nhưng không còn cách nào, đó là lệnh của hắn.
Uuuuuuu~~~
Tiếng địch vang lên, Duẫn Hạo lại một lần nữa bị tấn công, vì sự tập trung bị phá vỡ khi Tại Trung xuất hiện nên không chống đỡ kịp, ngay lập tức, hai bên tai của y xuất hiện mọt dòng huyết dịch ẩm ướt.
-Tại Trung! Lần này ta sẽ làm cho đệ nhớ rõ, ma cà rồng không cần tình yêu, càng không được phép yêu một thợ săn. Hãy nhớ kỹ bài học này!
Dứt lời, hắn giơ cao cọc gỗ trong tay, mạnh mẽ hạ xuống.
-Đừng…
PHẬP!!!
-KHÔNGGG!!!
Tuyết trắng từ lúc nào đã chuyển thành tuyết hồng bi thương cùng đau đớn, trên vực tuyết lạnh giá, tiếng kêu than ai oán bi ai vang vọng khắp không gian, huyết tinh tựa hồng hoa lan tràn phiêu dật, thủy lệ vì thống hận mà tuôn rơi. Đã từng tự thề với bản thân, cả cuộc đời này sẽ vì yêu ngươi mà sống, sẽ vì bảo hộ ngươi mà tồn tại, tất cả mọi thứ tất cả đều là vì ngươi. Nhưng …chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày sẽ vì người mà oán hận hủy diệt mọi thứ.
Tại Trung run run vươn bàn tay trắng muốt ra phía trước, không được, cậu phải nói cho y biết. Y không thể nào … không thể nào…
Phụt!
Duẫn Hạo vì bị đả kích quá lớn liền không nhịn được mà phun ra một ngụm máu lớn, ánh mắt y lúc này đây chỉ còn lại thiếu niên kia, trên thế gian này chỉ có duy nhất một mình cậu.
-Ta không thể giết ngươi nên đành phải làm như vậy, biến mất đi Trịnh Duẫn Hạo! _ Thẩm Xương Mẫn tàn độc nhìn Duẫn Hạo thê thảm nắm trên nền tuyết trắng, đang chật vật lết tới chỗ Tại Trung.
Cọc gỗ xuyên qua tim, Tại Trung không chịu nổi nữa, làn da trắng nhợt dần dần chuyển sang tái xanh, những đường gân từ từ nổi lên, chạy khắp gương mặt cùng bàn tay, cơ thể cậu tựa như một đóa tuyết liên vì thiếu tinh hoa sinh khí mà trở nên héo rũ, khô quắt.
-Không …Tại …phụt!
Duẫn Hạo đau đớn không tin vào mắt mình, thiếu niên xinh đẹp linh động kia giờ đã bất động nằm trên tuyết trắng, đôi mắt vẫn còn đương mở, trống rỗng vô thần nhìn y. Không, sao có thể, chuyện này sao có thể?? Tại nhi của y, Tại nhi của y sao có thể …
-Thẩm Xương Mẫn! Ta … cả đời này sẽ không tha cho ngươi! Hãy nhớ kỹ, nếu như Trịnh Duẫn Hạo ta không chết chắc chắn sẽ trở lại tìm người.
Duẫn Hạo run run nói, ánh mắt ngập tràn thống hận cùng đau thương. Y không tin, không tin Tại Trung đã chết nhưng … cảnh tượng trước mặt này là giả sao? Tại Trung nếu còn sống vì sao lại bất động nằm đó? Vì sao ánh mắt xinh đẹp kia lại trở nên vô thần như thế?
Y hận! Hận hắn!
Vốn dĩ ngay từ đầu y đã hận hắn nhưng vì Tại Trung, y tự kiềm giữ chính mình. Vì Tại Trung mà nhẫn nhịn vì Tại Trung mà áp chế hỏa nộ. Nhưng giờ thì sao? Tại Trung chết rồi! Người có thể giúp y kiềm giữ đã chết rồi, y còn có thể nhẫn nhịn như thế nào đây?