́ KHỨ

– Phụ thân! Cầu xin người, thả Mẫn ra đi! Các người mau buông ta ra!!! _ Nó điên cuồng giãy giụa cố gắng thoát ra khỏi những cánh tay đang kìm giữ mình, ánh mắt đỏ ngầu của nó như thể một ngọn lửa hung hãn muốn lao tới thiêu đốt mọi thứ. Nó đang dần mất kiểm soát!

BỐP!!! RẦM!!!

– Tại Trung! Ngươi… _ Hoàn Khánh khó chịu nhăn mặt, bả vai hắn đau nhói khi bị đứa em trai không nương tình mà đánh bật ra.

– Các ngươi… cút! _ Nó điên cuồng bóp lấy cổ của Thừa Ân, nhân dạng ma cà rồng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

– CÁC CON ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ??

Tiếng hét uy quyền vang lên, ba anh em giật mình dừng lại trận đấu, ánh mắt đổ dồn về phía trước.

– Mẫu thân!

Ba anh em lập tức kêu lên, phía trước mặt họ, một người phụ nữ tuổi ngoài tứ tuần đang lặng lẽ đứng, bà dùng ánh mắt giận dữ nhìn bọn họ, phong thái cao quý và lạnh lùng.

– Tại Trung! Thả Thừa Ân ra! _ Bà đanh giọng nói, ánh mắt cực kì không hài lòng nhìn đứa con út của mình.

Tại Trung giật mình, nhìn mẫu thân rồi nhìn tới anh trai, cuối cùng nó cũng buông tay. Thừa Ân ngã xuống sàn, ánh mắt bất mãn nhìn đứa em út của mình, nhóc con đó rõ ràng so với bọn hắn nhỏ hơn nhưng vì sao nó lại là đứa mạnh nhất, ngoài phụ thân và mẫu thân, không ai có thể chế ngự con báo hoang dại này.

– Con làm loạn như vậy đủ chưa? _ Bà bước từng bước tới trước mặt đứa con út của mình, ánh mắt lạnh lẽo hướng nhìn gương mặt ngây thơ đẹp đẽ tựa như ảo ảnh phản chiếu của chính mình thời còn niên thiếu. Đứa nhỏ ngu ngốc này…!

– Con không làm loạn, Mẫn là anh trai con, không ai có quyền làm Mẫn tổn thương! _ Nó ngước mắt nhìn mẫu thân, giận dữ mở miệng.

– Tại nhi! Thằng con lai đó không giống chúng ta, nó không còn mang họ Kim nữa! Phụ thân đã đuổi nó đi vậy mà còn dám quay lại, đúng là ngu ngốc! _ Hoàn Khánh cười một cách khoái chí, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ cùng chán ghét, tựa như hắn đang nói về một thứ rác rưởi.

– Ngươi câm miệng! Mẫn là anh trai ta cũng là em trai ngươi! Ngươi có thể phủ nhận tình cảm anh em nhưng không thể quên Mẫn đã đối với ngươi tốt như thế nào! _ Nó trừng mắt nhìn Hoàn Khánh, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sự đe dọa.

– Đừng cãi nữa! Kết thúc chuyện này ở đây đi! _ Bà lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã, trên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt trong suốt tĩnh lặng như một mặt nước phẳng lặng đến kì lạ. Biểu hiện lãnh đạm hờ hững tựa như người được nhắc tới cùng bà không có quan hệ.

– Mẫu thân! Thả Mẫn ra đi, con hứa đây sẽ là lần cuối cùng! _ Nó không ngần ngại mà quỳ xuống trước mặt bà, đôi mắt đã ngấn lệ.

– Không thể! Người quyết định là phụ thân của con! _ Bà quay mặt đi, lạnh lùng bước qua nó.

– Mẫu thân!

Từng bước chân của bà chợt đình chỉ …

– Mẫn… anh ấy không có lỗi! Và quan trọng nhất, anh ấy cũng giống như chúng con, đều là con trai của người. Làm ơn, con cầu xin người, đừng bỏ rơi Mẫn! _ Nó trầm giọng nói, không hề quay lại nhìn, chỉ đều đều nói ra mọi thứ.

Bà nhẹ chớp mắt, quầng nước đã đong đầy lập tức được đẩy vào trong. Không quay lại cũng như trả lời, bà lại lặng lẽ rời đi, tiếng “cộp cộp” của gót giày nện xuống sàn cứ xa dần, xa dần cho tới khi mất hút.

Nó nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập thất vọng cùng không tin nổi mà nhìn mẫu thân của mình ra đi. Bà… cứ như vậy mà đi sao?

– Uhm!

– Sao vậy? Khó ngủ ư? _ Cảm giác người trong lòng lại trở mình, Duẫn Hạo mở mắt, cúi nhìn Tại Trung.

– Không có! _ Tại Trung mỉm cười lắc đầu, lại rúc sâu hơn trong vòng tay của Duẫn Hạo.

– Có ta ở bên ngươi, mau ngủ đi! _ Y mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Tại Trung chớp mắt, cố gắng xua tan những ký ức của quá khứ. Cậu tuyệt đối không muốn nhớ lại nữa.

– Phụ thân! Đừng… cầu người, trừng phạt con đi, ngàn vạn lần đừng làm như vậy! _ Nó dùng hai đầu gối bò tới trước mặt người đàn ông mà mình phải gọi là cha kia, gương mặt xinh đẹp đã ướt đẫm lệ từ bao giờ, cho dù có đau đớn tới mức nào, nó cũng muốn tiếp tục cầu xin ông ta.

– Tại nhi! Con đừng chọc giận ta, nói một câu nữa, ta liền sai Thừa Ân dùng Ma tiền thảo chà lên lưng con. Mau ra ngoài! _ Ông trừng mắt, gương mặt uy nghiêm bá đạo đáng sợ vô cùng.

– Không được! Phụ thân tha cho Mẫn đi, cầu xin ngươi, muốn con làm gì cũng được! Thả Mẫn ra đi! _ Nó điên cuồng lắc đầu, mặc kệ sự đau đớn mà Ma tiền thảo mang tới.

– Đồ cứng đầu! Thừa Ân! _ Ông giận dữ quát lớn, liếc mắt ra lệnh cho đứa con bên cạnh.

Thừa Ân ái ngại nhìn em trai ngu ngốc của mình, bàn tay đeo găng nắm một bó Ma tiền thảo, chậm rãi tiến lại gần.

– Tại nhi! Mau xin lỗi phụ thân, em sao lại bướng bỉnh chọc giân người! _ Hoàn Khánh ở một bên cũng xót xa đỡ lời.

– Không cần, ta chấp nhận chịu trừng phạt, chỉ cần thả Mẫn ra! _ Nó không ngần ngại mà nói lớn, mái tóc dài màu đen tuyền vương trên phần thân trên trần trụi, nó xoay người muốn chạy tới chỗ Mẫn, người đang bị hai tên gia nhân giữ chặt không thể phản kháng.

– Tên nhóc này, Thừa Ân ngươi còn chờ gì nữa! _ Ông tức giận quát lớn, Thừa Ân sợ hãi vội vã kéo Tại Trung lại, dùng sức đè nó xuống, mạnh mẽ chà Ma tiền thảo lên tấm lưng trắng mịn.

Xèo!!! Xèo!!!

– Aaaaaaaaaa!!!

Giật mình tỉnh giấc, Thẩm Xương Mẫn vội vàng mở mắt, sau cơn mê man dường như hắn cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ duy chỉ có tiếng hét kia …

– Tiểu Tại! Mau… dừng tay! _ Mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên chính là đứa em trai bảo bối bị tra tấn, hắn không chịu nối mà muốn lao tới nhưng lại quên rằng hai đầu gối đã bị người đánh gãy nát.

– Aaaaaaaaaa!!!

Tại Trung đau đớn mà hét lên, cảm giác bỏng rát thiêu cháy da thịt nó, từng cơn đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, sự thống khổ không thể nào tả xiết.

– Kim Thiên Trụ! Đừng tổn thương hắn… là ta… tất cả là do ta! _ Thẩm Xương Mẫn cố gắng nén đau, toàn thân không có nơi nào là không bị thương, nhưng nỗi đau này cũng không thể so sánh với nỗi đau trong tâm can của hắn lúc này.

– Ngươi nhận? _ Kim Thiên Trụ nheo mắt nhìn, trầm giọng hỏi lại.

– Là ta … là ta dụ dỗ Tại Trung! Là ta cố tình bám lấy hắn, lợi dụng hắn để trở lại Kim gia!_ Thẩm Xương Mẫn khó khăn nói từng chữ, đôi mắt đã nhiễm một tầng nước mờ mịt.

– Không… không phải! Mẫn ngươi đang nói cái gì? _ Nó đau đớn gục dưới sàn, trên tấm lưng trắng mịn giờ đây đã loang lổ đầy những vết máu.

– Tất cả đều là lỗi của ta! _ Hắn quỳ bằng hai đầu gối gãy nát, khóe miệng còn vương máu, lời nói từ miệng dường như nghẹn ở cổ họng, âm thanh phát ra không được rõ ràng.

– Được! Giỏi cho một đứa con hoang như mày, ta đã cho mày cơ hội nhưng là máy không biết nắm lấy, muốn tự mình lao tới chỗ chết! _ Kim Thiên Trụ nheo mắt, bước tới gần hắn, ông dùng đôi bàn tay chắc khỏe như hai gọng kìm của mình túm lấy cổ áo đầy máu của hắn mà xách lên, trong con ngươi đỏ ngầu sự chán ghét cùng giận dữ. Mỗi lần nhìn vào gương mặt Thẩm Xương Mẫn ông lại nhớ tới tên đàn ông kia cùng với tội lỗi của người vợ. Một tên nghiệt chủng!

– Ông tức giận cái gì? Cảm giác thất bại khó chịu tới như vậy sao? _ Hắn nhếch miệng cười, cố gắng đổ dồn mọi sự tức giận lên người mình.

Ở phía bên kia, Tại Trung đã lả đi vì đau đớn, chưa có lệnh của Kim Thiên Trụ thì không thể dừng lại. Hắn đau đớn nhìn người mẹ đã thân sinh ra mình, bà ta có thể bỏ mặc hắn nhưng Tại Trung không phải là đứa con bà ta yêu thương nhất sao? Vì sao lại đứng nhìn nó bị hành hạ như vậy?

– Hừ! Thứ nghiệt chủng như mày… đúng là dơ bẩn! Ta sẽ cho mày biết cảm giác thất bại nó là như thế nào! _ Ông nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn. Dám đối đầu với Kim Thiên Trụ này tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.

– Mang nó vào ngục, ném cho bọn nô lệ trong đó! _ Ông lạnh lùng ra lệnh, ném hắn cho hai tên gia nhân. Một mệnh lệnh tàn nhẫn được ban ra.

Tất cả đều sững sờ và bàng hoàng khi nghe thấy mệnh lệnh của Kim Thiên Trụ, Kim phu nhân run rẩy nhìn chồng của mình, hai bàn tay đan vào nhau, xoắn lại tới chật vật. Nhưng rút cục bà cũng không dám hé răng nói một lời nào.

– Không… phụ thân người đừng làm như vậy! NGƯỜI TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỂ LÀM NHƯ VẬY!!! _ Nó sợ hãi hét lớn, hai cánh tay bị hai người anh trai kiềm giữ liên tục vùng vẫy. Ném cho bọn nô lệ ư? Không cần nói cũng có thể hiểu hình phạt này tàn khốc như thế nào.

– Thừa Ân! Hoàn Khánh! Mang Tại Trung nhốt vào, dùng xích sắt trói nó lại, dùng cả Ma tiền thảo nữa! _ Kim Thiên Trụ lạnh lùng bước đi, ánh mắt không hề có một tia biểu cảm.

– KHÔNG!!! CÁC NGƯỜI BUÔNG TA RA!!! MẪN!! TRẢ HẮN CHO TA!!!

Nó vùng vẫy, nước mắt rơi ướt gương mặt, cố gắng lao tới chỗ hắn. Hắn lặng lẽ không nói gì, để mặc cho hai tên gia nhân lôi đi, khóe môi ướt máu nhẹ mỉm cười, ánh mắt nhu hòa dịu dàng nhìn Tại Trung, như thể muốn nói rằng “ Tiểu Tại! Tạm biệt!”

– KHÔNG!!! TA KHÔNG CHO PHÉP!! BUÔNG HẮN RA!!!MẪN! MẪNNNNN!!!

Cánh cửa dần khép lại, trên gương mặt hắn, hai hàng lệ đã tuôn rơi.

Trời hửng sáng, Tại Trung từ trong lòng Duẫn Hạo nhẹ nhàng chui ra, cẩn thận không đánh thức y, rón rén bước ra ngoài. Bên ngoài trời, bình minh đang dần đến, sương lạnh còn vương trên những ngọn cây, trong không khí vương vấn mùi thơm của đất. Tại Trung đứng nhìn ánh mắt trời đang dần ló rạng rồi lại cúi nhìn chiếc nhẫn ở trên tay, chiếc nhẫn này là của hắn, nó là cùng một đôi với chiếc nhẫn của cậu. Ánh mắt chợt trở nên thật ảm đạm, cậu bước tới con suối ở gần đó, tiếng nước róc rách nghe thật êm tai, Tại Trung cúi xuống vươn tay chạm vào làn nước mát lạnh, khóe môi nhẹ mỉm cười thật buồn.

– Hừ! _ Nó nhìn những sợi xích sắt đang kiềm giữ hai cổ tay của mình, ánh mắt đỏ ngầu tràn ngập điên cuồng, nó phải thoát khỏi đây, phải cứu hắn. Nhìn bên ngoài cửa, chỉ có một gia nhân trông chừng, có lẽ Kim Thiên Trụ cho rằng nó không thể làm loạn được khi đã bị uống Ma tiền thảo nhưng còn chưa phải là hết cách.

– A… ưm! _ Nó nhăn mặt, khó chịu kêu lên thành tiếng.

– Thiếu gia! _ Tên gia nhân ở bên ngoài thấy cậu chủ có điểm khó chịu liền vội vã chạy tới.

– Người sao vậy? _ Tên gia nhân nghiêng ngó xem xét, cậu chủ bị đau ở đâu ư?

– Ta… lưng ta đau! _ Nó vốn dĩ là bị xích dựa vào tường nên chắc chắn tên gia nhân không thể chạy ra đằng sau mà chỉ có thể từ đằng trước mà kiểm tra, cố ý kêu vài tiếng khổ sở, dụ tên gia nhân lại gần.

– Vậy… để tôi xem qua! _ Tên gia nhân suy nghĩ có chút đắn đo, tuy rằng thiếu gia bị phạt nhưng suy cho cùng đây cũng là đứa con lão gia thương yêu nhất, không thể để chuyện gì xảy ra được, nếu không hắn có mười cái mạng cũng gánh không nổi.

Nghĩ vậy, tên gia nhân mới vươn mình nhìn ra sau, hai cánh tay vòng qua cổ nó, nhẹ nhàng nới rộng cổ áo để kiểm tra. Nó nhẹ mỉm cười, đôi mắt đỏ lạnh lùng lóe lên một tia tàn nhẫn, đợi cho đúng thời điểm, nó há mở miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn không ngần ngại mà cắn phập vào cổ tên gia nhân. Để giải Ma tiển thảo cách đơn giản nhất chính là uống máu tươi.

– Aaaaaaaa!! _ Tên gia nhân đau đớn kêu lên, dùng mọi cố gắng để đẩy nó ra nhưng như một con thứ săn mồi nó tuyệt nhiên không chịu buông ra, cứ cắn như vậy cho đến khi con mồi tắt thở.

– Hừ! _ Tên gia nhân cuối cùng cũng tắt thở, nó buông hắn ra, khóe miệng ướt đẫm máu trông cực kì đáng sợ, nó thở đều, đợi cho máu tươi ngấm vào toàn bộ cơ thể, đấy lùi tác dụng của Ma tiền thảo.

– Chết tiệt! _ Nó nhìn hai chiếc còng đang giữ lấy cổ tay mình, không thể dùng sức phá đứt chúng. Cách duy nhất để thoát ra chỉ có thể là …

BỐP!! CRẮC!!!

– Ư… um!! _ Nó đau đớn cắn chặt môi, cố gắng rút bàn tay ra khỏi chiếc còng, xương bàn tay đều đã bị đập nát.

– Ưm! _ Nó sau khi rút được hai bàn tay của mình ra, liền chậm rãi bò tới xác tên gia nhân, cúi xuống, tiếp tục uống máu để có thể chữa lành vết thương ở tay.

Sau khi thoát khỏi phòng giam, nó cẩn thận trốn đi, tránh mọi ánh mắt của đám người trong gia đình, nhanh chóng chạy tới ngục.

Ngục thất là nơi ở và làm việc của đám nô lệ hèn mọn, chúng đều là những kẻ dồi dào sức khỏe giống như những công cụ lao động có tri giác. Nơi đó tăm tối và vô cùng ghê tởm, những tên nô lệ đó chúng đã bị cấm dục từ rất lâu rồi, nếu như có thể vớ được một thứ để giải tỏa, chắc chắn chúng sẽ điên cuồng mà cướp đoạt. Hắn vốn dĩ được lớn lên trong cuộc sống giàu sang, thân thể được chăm sóc vô cùng chu đáo, nếu như rơi vào tay những kẻ kia, chắc chắn sẽ là món ngon của bọn chúng.

Nó dùng hết khả năng chạy tới ngục nhưng khi đứng trước cửa vào, ánh mắt nó tràn ngập sợ hãi cùng kinh hoàng, hai bàn tay không ngừng run rẩy.

– Hahahaha!!! Tới lượt tao!

– Mau lên, tao cũng chịu không nổi nữa rồi!

Bàn tay nó run run chạm tới cánh cửa, mạnh mẽ đẩy ra.

Nhìn những cánh hoa úa tàn rụng vươn đầy trên mặt suối, lặng lẽ theo sự đưa đẩy của dòng nước mà trôi đi. Ánh mắt cậu lại hướng tới phía chân trời xa xăm, nhẹ thở dài một tiếng, cậu ngồi trên mặt đá, lưng dựa vào một thân cây. Tại Trung cúi nhìn hai bàn tay của mình, thật trắng, thật sạch sẽ nhưng đó chỉ là đã được gột rửa, bàn tay này của cậu đã không biết bao nhiêu lần nhuốm đẫm máu người, suy cho cùng mẫu thân biến gia đình thành ma cà rồng chỉ vì muốn bảo vệ anh em họ chứ đâu có biến họ thành quái vật. Nhưng sai lầm của bà đó chính là đã chống lại tự nhiên, hậu quả ngày đó là điều không thể tránh khỏi, tự nhiên đã trừng phạt bà bằng cách phá tan cái gia đình mà bà cố gắng hết sức để bảo vệ. Gia tộc ma cà rồng thuần chủng, lúc này chỉ còn lại có mình cậu và người thân của cậu cũng chỉ còn lại mình hắn.

– Mẫn! Sự hận thù trong lòng ngươi bao giờ mới tiêu tán đây?

Không gian tràn ngập mùi tanh nồng pha lẫn với sự hôi hám tới ghê tởm, hơn ba mươi tên nô lệ giờ đây chỉ còn là những cái xác không còn ra hình thù, từng bộ phận cơ thể vương vãi khắp nơi, máu đỏ nhuốm ướt, chảy thành một vũng lớn. Giữa đống xác người, nó một thân ướt máu ôm lấy hắn, thân thể còn đương run rẩy, máu tanh nhiễm ướt bàn tay cùng gương mặt nó, cỗ vị tanh nồng luôn kích thích sự ham muốn của nó vì sao lúc này trở nên thật kinh tởm, nó cảm thấy ghê tởm, cảm thấy những dòng máu này thực bẩn, nó muốn gột rửa tất cả.

– Mẫn! Mở mắt ra, nhìn ta! _ Run run chạm tay lên gương mặt của người nằm trong lòng, nó sợ hãi nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, thân thể mềm nhũn không còn chút sinh khí.

Nó cắn mạnh vào cổ tay mình, ấn vào miệng hắn nhưng hắn không nuốt được nữa, máu tươi toàn bộ đều tràn ra ngoài. Nó luống cuống cắn vào cổ tay mình một lần nữa, hút lấy máu của chính mình rồi sau đó ấn môi mình lên đôi môi lạnh của hắn, chỉ cần còn một hi vọng, nó nhất định sẽ không từ bỏ. Nó không thể mất hắn, tuyệt đối không thể mất hắn!

– Mẫn! Xin ngươi… mở mắt ra đi! Mẫn! _ Nước mắt nó hòa cùng với máu trên mặt chảy xuống, rơi trên gương mặt của hắn. Nó sợ hãi, sợ hãi mất đi hắn, người anh trai nó yêu thương nhất, người đã cho nó cảm giác đúng nghĩa nhất về một gia đình. Hắn đã vì nó mà bị hành hạ trở thành bộ dạng như thế này, nó biết phải làm sao đây? Làm ơn, hãy mở mắt ra di!

– Tại nhi!

Giật mình mở mắt, Tại Trung nhìn thấy Duẫn Hạo đã ở trước mắt từ lúc nào, vẫn là bộ dạng ngạo suất bức người đó, vẫn là nụ cười dịu dàng ấm áp đó. Ở bên cạnh y, cậu thực cảm thấy bình yên và hạnh phúc.

– Sao lại ra đây một mình? _ Duẫn Hạo ngồi xuống bên cạnh, kéo Tại Trung ngồi dựa vào lòng mình, y sợ khí trời lạnh lẽo này sẽ khiến Tại Trung sinh bệnh, ngày hôm qua Tại Trung đã mất quá nhiều máu, cơ thể vẫn còn rất yếu, y thực lo lắng.

– Đánh thức ngươi sao? _ Tại Trung mỉm cười, ngồi trong lòng Duẫn Hạo, ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn y.

– Cũng biết là đánh thức ta sao? Ngươi nghĩ coi, bỗng nhiên vòng tay trở nên trống rỗng, ta có thể không tỉnh sao? _ Duẫn Hạo mỉm cười, ôm lấy bảo bối trước ngực.

– Hạo! Ngươi còn giận ta không? _ Tại Trung nhẹ giọng hỏi, vươn bàn tay nhỏ chạm lên gương mặt y.

– Ta vì sao phải giận ngươi! Nhưng nói không hận Thẩm Xương Mẫn thì là nói dối, ta đương nhiên không thể không oán hận hắn, hơn một trăm sinh mạng Trịnh gia đều trở thành oan hồn dưới tay hắn. Nhưng đó là lỗi của ta, là ta cam tâm tình nguyện, là ta hại bọn họ, không phải ngươi! _ Y khẽ hôn lên trán cậu, ánh mắt nhu hòa phảng phất nỗi u buồn đau xót.

Tại Trung ngước mắt nhìn Duẫn Hạo, biết rằng y vì mình đã chịu quá nhiều đau khổ. Nhưng cậu không muốn lại chia xa, những lần trước, cậu vì bị Thẩm Xương Mẫn đe dọa đều từ bỏ hết thảy những người xung quanh, luôn luôn chỉ độc bước một mình nhưng lần này cậu không muốn từ bỏ. Cậu không biết cái gì là nhất kiến chung tình cũng không biết yêu thương sâu sắc như thế nào, cậu chỉ hiểu, cậu muốn ở bên y, muốn nằm trong vòng tay ấm áp của y mà ngắm nhìn đất trời xinh đẹp này, muốn vĩnh viễn ở bên y không bao giờ chia ly. Nhưng Thẩm Xương Mẫn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua mà cậu lại không thể xuống tay với hắn.

Chẳng lẽ để có thể có hạnh phúc lại khó đến như vậy sao?

– Mẫn! Ngươi vì sao lại muốn bắt Tại Trung? _ Hoắc Vân Thiên ngồi trên ghế, ánh mắt hướng nhìn nam tử đang nửa nằm nửa ngồi trên cẩm tháp. Hắn lúc nào cũng như vậy, bình thản đến đang sợ.

– Tại Trung! Em ấy là gia đình của ta! Thiên ngươi có biết ta yêu quý gia đình mình tới mức nào không? Ta yêu quý bọn họ tới mức phải tự tay mình móc tim bọn họ ra mới chịu được đấy! Hahahaha!!! _ Hắn phá lên cười, vui vẻ nhấm nháp hoa tửu trong tay.

– Ngươi… nếu tiếp tục, Tại Trung nhất định sẽ hận ngươi! _ Hoắc Vân Thiên biết hắn là vì quá yêu thương người đệ đệ kia nên mới như vậy. Nhưng y không hiểu, hắn lo sợ điều gì? Lo sợ điều gì mà phải ưỡng ép Kim Tại Trung kia đến bước đường cùng như vậy?

– Thiên! Tại Trung là đứa em ta yêu thương nhất, ta coi em ấy còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình. Chỉ cần là điều Tại Trung muốn ta nhất định sẽ giành lấy cho nó. Nhưng nó vì sao lại chạy trốn ta? Vì sao lại dựa dẫm tin tưởng những kẻ không thân không quen kia? Ta là đại ca của nó, chỉ có ta mới có thể yêu thương và bảo hộ nó! Ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào dám làm tổn thương nó! _ Hắn trầm giọng đáp, ánh mắt tràn ngập lệ quang đáng sợ.

Hoắc Vân Thiên trầm ngâm suy nghĩ, một lúc lâu sau mới mở miệng.

– Ngươi không thể tin tưởng bất kỳ ai ngoài Kim Tại Trung ư? Không tin rằng, ngoài Kim Tại Trung vẫn có người khác có thể yêu thương và ở bên cạnh ngươi?

– Phải! Ta chỉ tin tưởng Tại Trung, tình cảm nó dành cho ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi!

Hắn không ngần ngại mà đáp, lời nói đó vô tình như lưỡi đao sắc cứa vào trong tim Hoắc Vân Thiên, Thẩm Xương Mẫn nói như vậy có phải là muốn nói sẽ không bao giờ tiếp nhận tình cảm của y không? Có lẽ nào lại là như vậy?

– Mẫn! Ngươi… biến ta trở thành ma cà rồng được không? _ Hoắc Vân Thiên lặng lẽ đáp, ánh mắt ảm đạm ngắm nhìn làn huân hương đang lan tỏa.

– Vì sao? Ngươi muốn trở thành ma cà rồng làm gì? _ Hắn ngồi thẳng người dậy, nhíu mày nhìn Hoắc Vân Thiên.

– Trở thành ma cà rồng thì sẽ có thể giúp cho ngươi nhiều việc hơn cũng không lo sẽ trở thành thứ đe dọa ngươi nữa. _ Hoắc Vân Thiên đều đều đáp.

– Ngu ngốc! Ngươi như vậy là tốt rồi! Nhưng kẻ kia chỉ là công cụ để ta sai bảo, không cần lo lắng, có ta ở đây bọn chúng sẽ không dám làm gì ngươi! _ Hắn phất tay áo, đứng lên tiến tới bên cạnh Hoắc Vân Thiên, cúi xuống ẵm y lên tay. Kẻ ngốc này lại đang nghĩ cái gì đây?

– Mẫn! _ Hoắc Vân Thiên nhỏ giọng gọi khẽ, ánh mắt xinh đẹp tràn ngập như tình ngắm nìn hắn. Cho dù vĩnh viễn không được chấp nhận, y hiện tại cũng cảm thấy rất mãn nguyện rồi, có thể ở bên cạnh hắn, vì hắn mà hi sinh… chỉ cần trong trái tim hắn, có một vị trí nhỏ dành cho y, chỉ cần như vậy là đủ.

Từng tấm màn phủ bằng lụa mềm được buông xuống, ngọa phòng rộng lớn dần dần được che khuất, huân hương thơm dịu vương vấn lưu chuyển. Đằng sau tầng lớp màn trướng, từng tiếng rên rỉ mị hoặc khe khẽ thoát ra, êm ái tựa nước chảy, không gian dần dần nhiễm phủ một tầng sắc thái *** mỹ tới mê hồn, tiếng thở dốc, tiếng cọ sát mạnh mẽ vang lên khiến người ta phải đỏ mặt khi nghe thấy.

– Hắn đã từng là người ta tin tưởng cùng yêu thương nhất! Vì hắn ngay cả phải hi sinh tính mạng chịu đủ mọi đau đớn ta cũng chấp nhận. Nhưng… hắn lại thay đổi! Trở nên tàn nhẫn và vô cùng đáng sợ, hắn… giống phụ thân!_ Tại Trung nhỏ giọng kể lại những ký ức xa xưa, ánh mắt lặng lẽ ngắm nhìn những cánh hoa trắng phiêu vũ xung quanh mình, không gian thật yên tĩnh.

– Hắn sau khi trở thành ma cà rồng liền thay đổi, hắn lừa dối ta, độc đoán nhốt ta trong cái nhà tù mà hắn tạo ra. Ta không muốn như vậy, không muốn đại ca trở nên như vậy!

– Tại nhi! _ Duẫn Hạo đau lòng vuốt nhẹ lên gò má nhợt nhạt của người trong lòng, thì ra giữa Tại Trung và Thẩm Xương Mẫn lại tồn tại một mối quan hệ sâu sắc tới như vậy.

– Gia đình của ta, hắn giết toàn bộ bọn họ, mẫu thân, các ca ca… vậy mà còn ngang nhiên lừa dối ta. Hắn không còn là Mẫn của ta nữa, Mẫn đã chết rồi! Từ buổi tối hôm đó… Mẫn đã chết rồi! _ Tại Trung hai mắt đẫm lệ vùi vào ngực Duẫn Hạo, tiếng nói nghẹn ngào tới thương tâm.

Duẫn Hạo lặng lẽ không nói gì, y biết hiện tại có nói gì cũng sẽ chỉ là vô ích. Tại Trung cùng Thẩm Xương Mẫn cũng giống như y và Tuấn Tú đều là ruột thịt không thể từ bỏ, tuy rằng Tại Trung luôn nói căm ghét Thẩm Xương Mẫn nhưng nói cho cùng cũng không thể từ bỏ hắn, cậu vẫn coi hắn là đại ca, vẫn chung thủy yêu thương hắn như ngày nào. Mà y cũng biết Thẩm Xương Mẫn kia độc đoán tàn nhẫn như vậy nhưng cũng chỉ là muốn bảo hộ Tại Trung, hắn có lẽ lo sợ tiểu tử ngây thơ thuần khiết này sẽ bị người làm tổn thương, ngay đến y có đôi lúc cũng nảy sinh mong muốn giam giữ tiểu tử này vĩnh viễn ở trong vòng tay mình, sợ hãi nếu như chỉ lơi là một chút cũng sẽ bị vuột mất, để cậu bị thương tổn.

Nhưng dù có biện minh rằng đó là yêu thương cũng không thể chấp nhận được khi dùng sự yêu thương đó làm tổn thương người ta yêu quý nhất. Trái tim chỉ có thể gắng gượng chịu đựng đau đớn một lần nếu như không nhận ra sai lầm chắc chắn yêu thương kia sẽ biến thành lưỡi đao sắc nhọn nhất đâm nát linh hồn của người ta yêu thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play