Sáng sớm, sau khi chuông đồng hồ đổ n lần, tôi quyết định thân chinh rời khỏi giường. Vươn vai, ngáp ngáp một chút thì có điện thoại của chị Mai gọi đến

“Còn chưa đến trường ?”

Lúc này, tôi mơ màng nhớ ra chuyện vừa sảy ra cách đây 1 tiếng, hình như lúc đó chị Mai và Gia Kỳ có vào phòng gọi tôi dậy đi học. Rõ ràng tôi nhớ là tôi đã dậy rồi, mựt mũi đã rửa, sách vở đã chuẩn bị xong, quần áo cũng mặc luôn.Tôi còn kêu chị Mai và Gia Kỳ đi trước đi, tôi sẽ đến trường sau

*Ôm trán đau khổ* Ôi, thế mà tôi lại lưu luyến cái giường này tới mức tiếp tục ngủ thêm giấc nữa..giờ thì hay rồi, cổng trường lúc này khóa là cái chắc

Làm người thì phải thuận theo tự nhiên, cổng trường đã đóng, biện pháp duy nhất cứu vãn tình hình lúc này là..uhm..ở nhà ngủ luôn!

Ném cặp sách lên bàn, tôi chui vào trong chăn tiếp tục ngủ

Ta yêu một mĩ nam tuyệt vời, với một đống quà lạ và một chiếc xe ga..và tôi cũng yêu anh, và anh cũng yêu tôi, yêu tôi thật nhiều, yêu tôi cực liều

“Alo ~…” tôi mệt mỏi trả lời

“Đến trường ngay cho chị, em có biết là nếu hôm nay em không đến thầy giám thị sẽ gọi cho mama đại nhân hay không? Còn không mau..tút tút..alo..”

Phụ huynh..ôi, sao lại quên mất chuyện này..Tôi bật dậy như lò xo, ba chân bốn cẳng phóng hộc tiết đến trường.Tia mắt về quán chè của bà Ba, tôi sang đó gửi xe để thực hiện phi vụ mới

Giám Thị và sao đỏ là những đối tượng có bộ não rất nhậy bén,tôi đây, trèo tường bao lần đều bị con sói Gia Kỳ thông đồng với lũ sao đỏ tóm gọn! Sau mấy năm học xương máu, tôi không thể dùng cách cũ mà vào trường, kiểu gì cũng bị tóm

Ôm cằm suy nghĩ, tôi chạy đến quán tiết canh xin ,hỏi xin người ta mấy miếng vải trắng…sau đó, tôi thản nghênh ngang gọi bảo vệ vào mở cổng.

Thấyy tôi, bác bảo vệ cười mỉa “Đến rồi sao học sinh “gương mẫu”, mau vào đi”

Tôi vờ đau khổ, làm bộ mặt bi thương nhất đáp trả “Thú thật với bác, cháu là đứa có tinh thần kỉ luật cao, muốn đến trường sớm..nhưng ngặt nỗi..” chỉ vào mảnh vải cuốn chằng chịt trên đầu “Đang đi thì bị tông xe..”

Bác bảo vệ tưởng thật, lo lắng hỏi “Sao không ở bệnh viện, đến trường làm cái gì..người đã thế kia rồi..”

*đấm đấm ngực*, đau khổ nói “Biết sao được ..bác ạ..cháu mà không đến trường thì thầy giám thị lại quở..”

Tôi đi vào trong, không quên ôm vết thương giả tiến vào. Đằng sau, tôi vẫn nghe thấy tiếng bác bảo vệ lầm rầm “Con bé này ngoan quá..bị thương nặng tới vậy mà vẫn quyết tâm đi học nha..”

Chuyện, quá khen, tôi đây ngoan từ nhỏ, làm sao có chuyện không ngoan được. Ha ha! Ôi, mình phục mình quá!

“Đứng lại!”

Haizz , giọng này không bao giờ lẫn được. Tôi ôm đầu , mệt mỏi quay lại

“Em chào thầy.”

Thầy chỉ nhìn tôi níu mày, phất phất tay như hiểu rằng bệnh tôi trông có vẻ nghiêm trọng nên không thèm bắt lỗi.Tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, tôi vội dảo bước đi thẳng vào lớp. Cũng may, hôm nay giáo viên dạy văn nổi tiếng khó tính cũng phải dễ tính khi nhìn tôi ra nông nổi này.Xem ra, lòng thương người quả nhiên là vũ khí rất công hiệu a

Tuy “tránh vỏ dưa” là bản kiểm điểm của thầy giám thị thì “gặp vỏ dừa” bởi ma chảo của giáo viên dạy văn –Như Tố. Quả nhiên, tên rất ý nghĩa nha! Chóng vánh trong vòng vài phút, toàn bộ đề thi đã nằm gọn trong tay

Ách !

Nhìn cái đề đã muốn chửi thề, sau đó xé đề, ra về cho xong,đáng hận! Đề khó thế này vị tiền bối nào công lực chém gió thâm hậu được, tôi xin nghiêng mình kính cẩn

“Bạn hãy viết về một người mà bạn cảm thấy ngưỡng mộ nhất. Vì sao bạn ngưỡng mộ người ấy? Bạn rút ra điều gì khi ngưỡng mộ người ấy”

Hừ, đề dài quá cũng khổ, ngắn quá lại đau óc…Uhm.tôi cắn bút và bắt đầu viết

“Rất nhiều năm về trước,người ta không gọi sữa Ông Thọ là sữa Ông Thọ mà người ta gọi là sữa Anh Thọ.Chuyện kể rằng,sau khi có mặt trên đất nước Việt Nam, Anh Thọ đã say sữa cô nàng xứ sở hoa Tuy-líp kia tới mức râu tóc bạc phơ, đầu bị hói gần hết. Không cam tâm để mối tình đơn phương của mình bị chôn theo năm tháng, Anh Thọ quyết định tỏ tình với Cô Gái Hà Lan.Rât tiếc, Cô Gái Hà Lan Đã lạnh lùng từ chối tình cảm của Anh Thọ. Hằng ngày, hằng đêm, Anh Thọ thâm tình sâu nặng, mặc dù bị chối từ nhưng Anh Thọ vẫn kiên trì chờ đợi Cô Gái Hà Lan hồi tâm chuyển ý, thủ thân như ngọc,mấy năm liền không chịu quan hệ với cô gái nào khác. Vào một ngày không nắng, không mưa,Anh Thọ đang ngồi đọc sách thì bất ngờ có một người con gái bước đến và đem theo một đứa trẻ.Anh ngẩn người nhìn, chưa kịp nói năng gì thì cô gái ấy chạy mất hút. Đứa trẻ ấy bỗng khóc ré lên vì đói. Anh vội bế đứa bé lên thì nhìn thấy một bức thư mà người gửi lại là mối tình năm xưa-Cô Gái Hà Lan.Trong thư cô nàng nhờ Anh Thọ nuôi nấng đứa co của cô với kẻ tình nhân kia, đây là di nguyện cuối cùng của cô.Nhắc tới mối tình kia mong được giúp đỡ, Anh Thọ đã mềm lòng nuôi con thay cô ta.Vì không có sữa nên Anh Thọ phải bế đứa trẻ kia lang thang đầu đường, góc phố để có sữa nuôi con. May sao khi lạc sang Nhật được Doraemon giúp đỡ, Anh Thọ từ một người đàn ông đích thích trở thành người đàn ông thích đực mà không cần sang Thái Lan phẫu thuật chuyển giới. Anh Thọ giờ đây đã có sữa để nuôi con mà không cần mama sữa non hay bất kì loại sữa tiệt trùng nào.Tiếng đồn vang xa, giang hồ đều biết đến tiếng tăm của Anh Thọ, tuy không lừng lẫy năm châu nhưng cũng đủ làm chấn động địa cầu bởi Anh Thọ là người đàn ông duy nhất trên thế giới có sữa. Do tuổi tác đã già nên khi hành tẩu giang hồ, Anh Thọ lấy hiệu là Ông Thọ. Từ đó, sữa Ông Thọ ra đời. Cho nên, người mà tôi khâm phục, ngưỡng mộ nhất chính là Ông Thọ sư bá vì sư bá có một trái tim lương thiện, mang lại hiệu quả tốt cho người già, trẻ em ,..đặc biệt là đàn ông. Vô hình chung, Ông Thọ đã trở thành Hotman của thế giới, được người người kính nể. Cho nên, bản thân tôi vô cùng xúc động và quyêt định sau này sẽ không uống sữa gì khác sữa Ông Thọ”

Dừng bút, tôi không hách khí nhìn con bạn bên cạnh một cách khinh bỉ (hừ, tại nó là học sinh giỏi văn, lúc nào cũng chê tôi ngu văn mà còn đăng kí khoa xã hội- nhân văn) rồi nộp bài. Lần đầu tiên trong lịch sử tôi được vinh hạnh làm bài xong trước, hơn nữa, khí thế viết bài lại vô cùng hừng hực như hào khí Đông A xưa.

Cô bạn bên cạnh đặt bút xuống, đáp lại tôi bằng nụ cười gian trá

“Xem ra dự báo thời tiết quả nhiên rất chuẩn nha ! Trời nhiều mây, không mưa, nhiệt độ từ 28-30 độ…xem ra ngày nào tôi cũng nên xem dự báo thời tiết rồi”

Tôi đáp trả luôn“Hãy hòa nhã với những kẻ dở hơi, ai biết được ngày sau và khi đó bạn có thể phải làm việc cho một kẻ như vậy” Mặc dù tôi không nhớ người phát ngôn đó của ai nhưng chí ít, tôi biết rằng người tôi đang nói chuyện rất rất ..dở hơi…và tôi đang rất rất kiềm chế đánh người nào đó! “

Ném cho cô bạn ánh mắt cảnh cáo, tôi liền đi ra khỏi lớp trước khi đến giờ hoàng đạo cô ta phát điên.Đời mà, chọc gậy bánh xe thì nên tìm đối tượng xứng tầm chứ,lần sau cô ta mà như vậy tôi kiên quyết không hề khách khí

Giáo viên dạy văn mở mắt thao láo nhìn tôi, ôi ôi, cô không cần quá ngưỡng mộ em như thế, em là con gái, em ngại!

Tôi trân trọng đặt bài viết lên bàn, khách sáo nở nụ cười "hoa nhường, nguyệt thẹn" với bà cô rồi trở về chỗ

Nghe được âm thanh kì diệu giống tiếng khung cửi của Cám khi dệt vải, tôi rơi vào trầm mặc, tôi ngước lên nhìn bà cô, hận một nỗi không thể đứng phắt dậy, hỏi thẳng một câu "Có phải thời kì mọc răng của cô còn chưa kết thúc?"

Chưa đến tiết hai, cặp mắt của tôi không thể chịu đựng được bài kinh sư của bà cô Như Tố (đúng là dạy học như bão tố, không thể chịu đựng được), miệng tôi ngáp đến tận mang tai.Nghĩ xem, mới tiết đầu học văn thì có thể chịu đựng được nhưng cả năm tiết học văn thì sức đâu mà chịu.Cứ tưởng tượng tiếng kinh gõ mõ ra sao thì bà cô Như Tố này giảng văn y chang

Mắt trước mắt sau ngó xem có ai lũ tình báo viên sao đỏ hay không, tôi liền nhẹ nhàng chuồn ra ngoài.Oa..không khí thật trong lành, biết vậy trốn tiết sớm chút nữa có phải là thoải mái không? Nghĩ vậy, tôi chạy một mạch ra cổng sau và trèo tường ra ngoài.

Tôi đây sở trường không nhiều, ngoài võ đánh người ra, tôi còn bản lĩnh trèo tường chớp nhoáng. Cũng may, không ai phát hiện, không thì ốm đòn

Lang thang quanh các con phố, tôi lao vào hết khu vui chơi này đến khu vui chơi khác mãi đến gần giờ tan học mới mò về cho bằng chúng, bằng bạn, nhân tiện lấy lại con xe yêu dấu. Đời phụ lòng người, không biết kẻ vô lương tâm nào đã chôm luôn con xe đạp khiến tôi phải bắt taxi về nhà

Có hai trường hợp có thể sảy ra

Trường hợp 1: Đứa vô lương tâm nào nhân lúc bà Ba đang lúi húi làm việc, mắt trước mắt sau cuỗng luôn bán lấy tiền tiêu qua ngày đoạn tháng. Đối tượng đó không nằm ngoài những đưa lang thang đầu phố, goác hẻm và mấy tên du côn láo toét!

Trường hợp 2: Bà đã thông đồng với người khác nên đem bán con xe của tôi. Bà ta biết nếu mất xe, tôi cũng không trách bà ta nên bà ta vì tiền mà bán xe của tôi. Suy cho cùng cũng chỉ là chiếc xe đạp, chẳng đáng là bao

Trương hợp 1 thì khó sảy ra, còn trường hợp 2 thì…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play