Trong ánh nắng ban mai, tiếng gió êm dịukhiến những sợi tóc của ôm lấy khuôn mặt. Tôi thất thần nhìn Gia Kỳ. Ánh mắt đăm chiêu săm soi những dòng chữ mềm mại trên giấy, ngón tay thondài lướt nhanh trên bàn phím laptop tạo nên sự mê man choáng ngợp

Tôi cảm nhận được mùi hoa nhài tây phảng phất theo làn gió bay vò, dễ chịu thật

“Lau miệng đi, nước bọt chảy tùm lum kia”

Lấy tay lau miệng, ủa, đâu có

Tôi đỏ mặt, nhìn Gia kỳ “Cậu không mở miệng thì chết luôn ấy!”

Dừng bút lại, cậu ta gõ gõ một vài phím rồi ngân giọng mỉa mai

“Ngậm mồm lại đi, cậu không mở miệng thì không ai bảo cậu câm đâu?”

Hừm, tên này đúng là dạng bệnh họa của nhân loại!

Khi tôi vừa tỉnh lại, chưa hiểu mô tê gì đã mắng mỏ tôi tới tấp, đã vậylại còn bắt tôi viết một nghìn bản kiểm điểm. Khốn, không nhẽ viết xongbản kiểm điểm tôi lại ném vào mặt cậu ta, nói cho cậu ta biết bản cônương đây từ nhỏ đã có năng khiếu viết bản kiểm điểm. một bản kiểm điểmcó đáng gì, mười bản cũng không thể làm khó ta

Nhưng, một nghìnbản lại là vấn đề rất nhạy cảm. Cho nên, chỉ số IQ của tôi cũng khôngcho phép tôi tự kỉ thức trắng đêm viết một nghìn bản, tôi liền đi photocho xong chuyện. Cũng may, bây giờ không phải thời đồ đá,khoa học côngnghệ thật hữu ích

Người tính không bằng trời ám toán!

Tôinghĩ rằng đi copy là xong, ai ngờ tên ma đầu kia lại thấy tôi rảnh không có chuyện để làm nên nói với mama nhà tôi để tôi đến công ty làm việc.Ôi trời,tôi thì biết làm cái gì, tôi vốn mù mấy vụ kinh doanh mà?

Chức thư kí nghe thì sang mồm, sang miệng lắm, nhưng sang cái khỉ khô.Thư kí mà phải chui tọt vào phòng tổng giám đốc để chép phạt thì chỉ có mìnhtôi mà thôi. Rốt cuộc, bao giờ tôi mới thoát khỏi ma trảo của tên đại ác ma này đây

Kể cũng lạ, sao dạo này chí nhớ của tôi kém vậy, tôicứ nghĩ rằng mình đã làm rồi nhưng không hiểu sao khi động đến thì có vẻ chưa làm bao giờ. Ví như khi cắm nồi cơm, tôi nhớ đã bật nút rồi, không hiểu sao khi tôi mở nắp ra gạo với nước vẫn ở thời kỳ nguyên thủy,không lẽ bọn chúng định tạo phản?

Tôi tặc lưỡi cho qua, dù saokhông có cơm ăn thì ăn nhà hàng. Thế mà cái tên Gia Kỳ chết tiệt kianghe tôi nói cơm chưa chín thì mừng ra vội, sung sướng tới mức miệngcười ngoắc ra, nhìn thấy ghê

Gõ đầu một chút, tôi chậm chập suy nghĩ

“Gia Kỳ, tôi có một vấn đề vô cùng nan giải muốn cậu giải đáp?”

Cậu ta ngưng bút, âu yếm nhìn tôi “chuyện gì?”

Uhm

“Gia Kỳ, sao lần nào tôi nấu cơm thì cơm cũng không chín nhỉ?”

Mặt hắn hình như mặt co lại, lườm tôi “Cậu có bao giờ nấu bữa nào ra hồnđâu. Thôi, lần sau xin cậu đừng đặt chân vào bếp nghe chưa?”

Hừ, không lẽ tôi nấu ăn dở tệ đến thế? Nhưng mà, lúc trước tôi nấu cơm, Gia Kỳ cậu ta có nói gì đâu, bây giờ ý kiến cái gì

“Tập chung chép phạt đi. Chỉ cần cậu không nấu cơm nữa, 1000 lần còn lại 100 lần, thế nào?”

Tôi “…” đầu hàng vô điều kiện

Khụ Khụ…ta quả thực nấu ăn kinh khủng , hức, đau lòng kinh khủng

Khi trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng, tôi chầm chậm nghe cú điện thoại đường dài của mama đại nhân

“Tiểu Khuê, con là kẻ phản bội. Con đợi đó cho ta, để ta quay về Việt Nam, ta róc xương con ra”

Kinh hồn, nuốt nước bọt, tôi cố gắng bình tĩnh nghe máy

“Ôi, mama, con đâu có đắc tội gì với người???”

Tiếng gầm gừ trong điện thoại lại vang lên

“Còn ngụy biện? Giải thích đi, con có chạm vào lọ thuốc màu xanh trong túi của ta không?”

Lọ thuốc màu xanh?

Hình như là…

Mấy hôm trước, khi tôi đang ôm một đống giấy tờ lộn xộn của Gia Kỳ đi sắpxếp thì chị Mai về chơi. Hai chị em tâm sự một chút thì ông anh rể Quânkhông biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, trên tay kèm theo một ít đồ ănvặt

“Tiểu Khuê, cho em này “ nhìn vào đống giấy tờ tôi đang cầm,Quân tặc lưỡi ngán ngẩm “Chậc, Gia Kỳ tệ thật, mớ hỗn độn này cũng bắtem giải quyết, hừ,thằng này không biết thương hoa tiếc ngọc”

Công nhận, cái bản mặt của Gia Kỳ không bao giờ tử tế nổi mà

Một giọng quen thuộc vang lên kèm teo tiếng ho khan “Khụ..khụ..nói xấungười ta thì đừng bao giờ nói trước mặt biết không,. Như thế là khôngbiết tôn trọng người khác. Tiểu Mai, dắt anh Quân về nhà mà dạy lại đi,chậc, làm bố rồi mà não vẫn còn tư tưởng hổ báo thời mẫu giáo”

Quân tái mặt, quay ngoắt lại đáp “Chú thì biết gì, ngày xưa anh mày học mẫugiáo biết bao nhiêu dứa phải sợ anh, chẳng nhẽ anh mày đây lại sợvợ..thua thiệt người xưa sao?”

Tiểu Mai hung hăng đấm bùm bụp cho Quân mấy cái, lườm

“Ái già, anh có giỏi lấy lại bản lĩnh đàn ông cho em xem? Để em xem, chí khí nam nhi của anh khi ngủ sô pha sẽ ra sao…”

Quân lập tức dổi thái độ, xu nịnh

“Vợ, anh biết lỗi rồi, anh thề, anh hứa, anh đảm bảo từ nay ạnh khôngnói vậy nữa đâu, vợ, tối nay anh không ngủ ngoài sô pha..”

Ra vậy, hẳn nào tên này sợ chị tôi, chẳng phải là mắc chứng sợ sô pha hay sao. Hoàng Quân, anh mà cũng có ngày hôm nay hay sao?

Đợi anh chị tôi kéo quân trở về,trước khi đi có đưa tôi lọ màu xanh, khi ấy tôi đây vô cùng niềm nở hỏi chị xem rốt cuộc thứ thuốc thần kì đó là gì thì chị chỉ cười nham hiểm với Hoàng Quân, tiện tay xoay mặt tôi nhưthể cún con cần vỗ về, an ủi “Tiểu khuê à, em còn non và xanh lắm”

Hừm

Non với xanh thì liên quan sao?

“Em không hiểu?”

Chị thần bí nháy mắt với Gia kỳ, bỏ lại một câu trước khi đi

“Em chỉ cần đem tráo đổi lọ thuốc này với lọ thuốc trong vali của mama đạinhân kia là được. Chị tin rằng, với tính khí của bà ta, bà ta sẽ phảicảm ơn em đến rơi lệ!”

Quả nhiên, lọ thuốc thần bí kia cũng được mama đại nhân nhà tôi khai sáng cho. Phù, quả nhiên nguy hiểm a

Gia đình tôi quả kì lạ, tính khí của mama đại nhân nếu đem so với băng vĩnh cửu thì băng vĩnh cửu phải đầu hàng vô điều kiện, mức độ tàn độc thửhỏi ai có thể hơn được Hòa Nhã mama nhà tôi. Ui chao, nói đến những mưuhèn, kế bẩn thì mama nhà tôi số ai, đố ai dám đòi dứng số một

Chị Mai nhà tôi thì tính lại càng lạ hơn? Hứng lên là vùi đầu vào mấy côngthức hóa học siêu khủng bố, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi thì xem mấy bộphim không ra hồn người, đã vậy lại còn phán cho câu là “không thể tìmtrên đời bộ phim nào hay hơn thế?”. Đã vậy, khi tự mình chế thuốc, chịtôi thường nén bỏ thuốc vào đồ ăn của mọi người thay vì cho mấy em xênhxênh chuột bạch nếm thử. Quả nhiên vô cùng biến thái!

Ai da, cả nhà biến thái, có mỗi tôi là bình thường nhất a!

Chị Mai, lọ thuốc màu xanh đó là thuốc gì?

“Bà xã, chúng ta về nhà, ngoan” Papa đại nhân

Tiếng mama đại nhân ấm ức “Lâm Hồng Phong, anh là thằng khốn, tôi không muốn, tôi khong muốn. Hức, một đứa như Tiểu Khuê đã khiến thần kinh của tôikhông khi nào ổn định, thế mà, hừ..đồ khốn nhà anh, hừ..”

Không nhẽ là…

Tôi giật mình nhìn Gia Kỳ, ho nhẹ một tiếng

“Gia Kỳ, chuyện của mama đại nhân nhà tôi là cậu và chị Mai giở trò đúng không?”

Hắn ném bản hợp đồng xuống bàn, đứng dậy uốn éo một chút rồi tiến lại bànlàm một li cà phê. Nhấm nháp gần hết nửa tách cà phê, hắn mới chịu buông miệng nói

“Có gì đâu, thuận nước đẩy thuyền mà thôi! Tiểu Khuê,cậu không nên ích kỉ như thế, làm người thì phải biết hướng về phíatrước, chấp nhận hiện tại, khai thông tương lai, hiểu không?”

Hiểu cái gì? Chuyện này liên quan sao?

“Dĩ nhiên là liên quan. Tiểu Khuê, xin chúc mừng cậu, bố già nhà cậu vừa nhắn tin cho tôi thông báo cậu đã có một đứa em”

Á…Hắc hắc..cuối cùng, ta đây cũng có một ngày vinh quang như vậy. Hừm , biếtvậy dụ dỗ papa đại nhân sinh thêm một đứa em nữa thì tôi đâu có đến nỗinày. Ôi trời, đứa em trong tương lai của chị ơi, sao giờ em mới xuấthiện

Ha ha

Mỗi năm mỗi người một tuổi, mỗi năm thêm nhânkhẩu mới. Ôi chao, tôi vui như thể trúng giải độc đắc vậy. Ông trời,cuối cùng ông cũng có mắt, ngày sung sướng của ta tới rồi,hắc hắc

“Tiểu Khuê, cậu cười có thể bớt gian được không, ôi trời, nhìn cái bản mặtcậu kìa, so mặt cậu với con bò sữa thì bò sữa còn hơn cậu!”

Gia Kỳ, cậu không thể vùi dập niềm vui duy nhất của tôi, cậu đập đầu vào đậu phụ tự tử cho tôi

“…” tôi

Đồ khốn nhà cậu ta, cậu ta rốt cuộc không phải là người, cậu ta là một tên đại biến thái, đại ma đầu bậc nhất!

Cậu ta trịnh trọng đến gặp tôi, nở nụ cười mê muội lòng xuân thiếu nữ khiến tôi chết đứng tim chưa đến mười giây. Xoa đầu tôi như xoa đàu con Milunhà cậu ta, cậu ta bảo

“Tiểu Khuê, có nên ôn lại chuyện xưa một chút không?”

Đứng trước đảng, trước nhân dân, tôi cam đoan cậu ta đang nói về mấy câu chuyện phi lí mang đậm mùi vị biến thái

“Nói nhanh, bản cô nương đây có tuổi rồi, tai kém, mắt lờ dờ, mi đừng hòngkể chuyện cổ tích nhảm nhí rồi lại chốt hạ một câu, bắt ta làm tạp vụ vớ vẩn, ta không ngu tới mức ba lần mắc bẫy đâu”

Cậu ta cười giả lả, ngón tay vân vê chiếc bút máy hàng giờ đồng hồ

“Cậu nghĩ đi đâu thế ? Này, tôi không phải như mấy tên khùng ngồi kể chuyện phiếm cho cậu trong giờ hành chính đâu”

Tư bản, đúng là bản chất của bọn bóc lôt!

“Tiểu Khuê, hồi trước cậu có hứa với tôi một chuyện đúng không?”

Điểu? Hứa với cậu khi nào, đừng có ngậm máu phun người, gắp lửa bỏ tay ngườinhư vậy, không tốt đâu. Tôi đây tính tình ôn nhu như nước biển Đông dạtdào, nhu tình,tôi đâu phải gian xảo không khác gì hồ li tu luyện ngànnăm nhà cậu. Lúc nào cũng chỉ giỏi ăn hiếp tôi là giỏi, không lẽ cậu bịmắc hội chứng thích bắt nạt người khác

Tôi để hai cánh tay chéonhau,hét lên “Stop” Ngậm ngùi nhìn thằng khốn nào đó sắp phụn ra mấy câu vớ vấn “Gia Kỳ, coi như là tôi bị điếc đi, Gia Kỳ, cậu nói gì, tôikhông nghe thấy, nói to lên, Gia Kỳ!”

Hắn tiến lại gần tôi. Tôi cảnh giác lườm hắn, theo phản xạ lùi về phía sau, kinh hãi nhìn con sói kia

“Cậu..cậu định làm gì?”

“Làm gì?” Cậu ta ngây thơ hỏi “Cậu nghĩ gì thế, đồ đầu óc đen tối kia?”

Này “không phải cậu định dùng định luật cưỡng bức ra với đâu đấy chứ”

“À há, khi đi học thì không học tử tế, trong bao nhiêu năm học vật lí củacậu chỉ nhớ mỗi định luật cưỡng bức thôi sao? Ai da, Tiểu Khuê, có vẻtôi đánh giá cậu quá thấp rồi? “ Ngưng lại một chút, hắn mờ ám nhìn tôitừ đầu đến chân, nói tiếp “Tôi định mời cậu đi ăn để thực hiên lời hứa,haizzz ra, xem cậu đã quên rồi thì thôi”

Đi ăn,. Có có, tôi đi nha

Tôi chân chó ôm lấy tay Gia Kỳ, vẻ xu nịnh “Gia Kỳ, đột nhiên tôi nhớ ra là tôi từng hứa với cậu một chuyện. Tôi nhớ, tôi nhớ mà!”

“Thật chứ?”

“Chắc chắn, chắc hơn cả gỗ lim ngàn năm nha!”

Hắn ta xoay người, ném bản hợp đồng về phía tôi “Cậu đến phòng tài vụ đưacho Lí Uyên hợp dpodongf này cho tôi, nhân tiện đi qua phòng thư kí lấygiúp tôi bản thống kê danh sách nhân viên trong kì,bảo với Thúy Hồng lập tức sang FGT gặp Bằng Lạp lấy tài liệu bên IC cho tôi, đi đi”

Biết ngay mà, cậu ta làm gì có chuyện để tôi yên bao giờ?

Hừm, ức chế thật!

“Quay lại, nhân tiện cậu đem 1000 bản kiểm điểm của cậu trước kia đem cho Tâm đi, bảo cô ấy duyệt, sau đó trở lại đây để tôi sai vặt tiếp!”

“…” quả nhiên trúng kế con cáo họ Trịnh gian xảo!

Tôi nhanh chóng phóng với tốc độ ánh sáng để làm hết công việc vị sếp vĩđại kia giao. Theo như lời của Boss Kỳ, tôi nhân tiện đến gặp Tâm để nộp bản kiểm điểm

Tâm vốn là một cô gái dịu dàng, thanh băng ngọckhiết, nhưng từ ngày đầu quân cho Gia Kỳ, một bông hoa sen đã bị nhúngchàm. Chủ nào, tớ đấy! Gia Kỳ, nhờ ơn cậu mà mức độ phúc hắc, não chứanhiều H của cô nàng Tâm này ngày càng cao thâm

Tôi vui vẻ đến nộp bản kiểm điểm, bấm bụng vờ không quan tâm đến những kiến thức giáo dụctâm sinh lí của cô nàng Tâm kia. Haizz, nhưng cừu non làm sao thoát được móng vuốt của Diêm Vương!

“Tiểu Khuê, lại đây, chuyện này hot lắm luôn, không nghe thì phí cả đời luôn, lúc đó chớ hối hận sao nghe lời kể..”

Dĩ nhiên, tôi vừa bị khiêu khích, vừa được khơi dậy trí tò mò nên tôi vộiba chân bốn cẳng ngồi tròn xoe, tai vểnh lên để nghe câu chuyện li kỳkia

“Này nhá, mới đây có một cô nàng xinh lung linh, nghe nói làm bên nội vụ đang quyến rũ tổng giám đốc. Cô ta can đảm tới mức chặnđường tổng giám đốc ở nhà vệ sinh nam, sau đó, mọt phát nude luôn! Kinhchưa?”

Ặc..Cậu ta mà cũng có lúc trần như nhộng ư?

Thân hình rắn chắc, các cơ trên người vạm vỡ, mùi hương nhài tây

Phụt!

Ối, máu mũi!

Đưa tôi chiếc khăn giấy, Tâm đại mỹ nhân tiếp tục huyên thuyên “Dạo nàyboss hành hạ tới mức tàn tạ vậy à, không sao, có chị ở đây, đảm bảo boss đại nhân của em sẽ chết ngàn thu trên giường”

Chị Tâm, chị không thể không nhắc tới mấy vấn đề nhạy cảm đó

“Chị Tâm, thế cuối cùng chị gái ở phòng nội vụ sau khi lột trần Gia Kỳ xong thì chị ta làm gì?”

Bốp!

“Đồ ngốc nhà em, còn sao nữa, dĩ nhiên là..” bị cô gái phòng nội vụ ăn rồi chứ gì

Ngó trước, ngó sau, ghé sát tai tôi thầm thì “Đuổi việc là đuổi việc! “

Phụt!

Tôi suýt sặc nước, khụ khụ, có thể sao?

Chị Tâm nghi hoặc nói “Chị nói em một bí mật, tổng giám đốc nhà mình là.. gay”

Khụ Khụ

Cuối cùng có một ngày, ta đây có một đồng minh chuyên nói xấu cấp trên rồi, hắc hắc

Đương nhiên, với tần số phát ngôn của tôi, từ tầng một lên tầng thượng, từbảo vệ đến lao công nhà vệ sinh, tôi đây đều ngứa miệng kể hết tôi lỗixấu xa của Gia kỳ từ trước đến nay. Gia Kỳ, để tôi xem, cậu dám bắt nạttôi sa? Ai da, cậu còn non và xanh lắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play