Đây là lần thứ ba Khúc Phương nhìn thấy cái tên này. Lần đầu tiên là trên tờ danh thiếp mà cô đã vất đi. Lần thứ hai cũng trên tờ danh thiếp, nghe nói có giá trị khá lớn. Lần này cô không ném đi nhưng cũng không thể giữ lại vì tất cả đồ đạc sang ngày thứ hai luân hồi đều tự động biến mất. Số điện thoại kia cô có nhớ, đúng là kiểu cách của người lắm tiền, dùng toàn số 8 làm số di động, chỉ liếc qua là nhớ ngay được. Lúc đó cô không hề nghĩ sẽ có ngày mình phải gọi điện cho Hác Kiến Hồng. Cô không có danh thiếp, sợ khi gặp anh, anh sẽ không nhận ra. Gọi điện cũng không được, lại là điện thoại cá nhân nữa, xem ra không dễ giải thích, cô muốn suy nghĩ một lúc trước khi tìm cách liên lạc.

Đám đồng nghiệp đang đứng bàn tán, thấy cô về chỗ ngồi liền giả vờ rối rít ra vẻ bận rộn. Khúc Phương không lo lắng đến thành tích bởi cô không quá tin tưởng vào việc sẽ hoàn thành bản danh sách khách hàng. Nhưng cô biết mình có ưu thế về thời gian, một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày, lúc nào cô cũng có cơ hội cho riêng mình. Giống như trước kia, mỗi lần chồng cô nói ở đâu có món gì ngon, Khúc Phương sẽ tìm mọi cách để tìm tòi thử nghiệm đến khi ra được sản phẩm có mùi vị giống như thế, ngon không khác nhà hàng mới thôi. Đôi khi con người không phải không muốn cố gắng, chẳng qua là cố tình sai lầm, cố tình chọn sai phương hướng cho đời mình.

Cô xem lại bản danh sách, dù khó khăn thế nào đi nữa, cô nhất quyết sẽ thực hiện thành công. Cô có thể bị cho thôi việc, có thể bị rơi vào hoàn cảnh phải rời khỏi đây nhưng cô kiên quyết không chấp nhận sự nhục nhã thêm một lần nữa.

Đúng lúc này điện thoại trên bàn reo vang. Tiếng chuông đột ngột tựa như còi báo động. Hình như mới đây thôi, cô không nhớ chính xác là bao lâu rồi, chính cuộc điện thoại này đã gọi cô đi. Khi ấy cô mới biết tin chồng đòi ly hôn, cơ thể và tâm trí đang chịu nhiều đau đớn, sau đó còn bị đuổi việc, sau đó…..Một người như cô gặp quá nhiều xui xẻo, toàn chuyện họa vô đơn chí nên con người trở nên yếu đuối, tinh thần luôn rơi vào trạng thái mệt mỏi. Khúc Phương ngồi thất thần một lúc mới với tay nhấc ống nghe:

“ Chị Khúc đến phòng làm việc của tôi ngay. Tôi có việc cần gặp”. Bên kia đầu dây, giọng nói công thức hóa của Vương quản lý truyền tới.

Đúng là muốn trốn cũng không được. Khúc Phương đành tắt máy tính, đi vào phòng của hắn ta. Cửa phòng mở ra, Vương quản lý đang ngồi, giống như lúc trước, chăm chú xem tập tài liệu. Trong công ty này, ai cũng mang một bộ mặt ngụy trang. Biểu hiện của Vương quản lý đối với đám thuộc hạ thân tín cũng là bộ mặt giả dối giỏi che đậy. Khúc Phương hờ hững nhìn người đàn ông ít tuổi trước mặt tự nhiên nhớ đến một người khác. Người đó tuy nói năng như vả vào mặt người nghe nhưng vốn dĩ là người lòng dạ ngay thẳng hoàn toàn không giống với tên Vương quản lýđang ngồi trước mặt cô đây.

“ Vương quản lý, cậu tìm tôi?”. Khúc Phương hỏi, thái độ không tỏ ra kiêu ngạo hay xu nịnh. Lần đầu tiên cô bị hạ nhục, có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa nên cứ thể xấu hổ rời đi. Lần thứ hai hoảng hốt, cô đạp bừa vào người hắn sau đó bỏ chạy. Lần này, cô cực kỳ bình tĩnh đứng đợi.

“ Đúng vậy”. Vương Siêu bây giờ mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là bộ váy in hoa để lộ bắp chân đi tất vô cùng gợi cảm. Vương quản lý thích kiểu phụ nữ hơn tuổi. Biết nói thế nào đây. Cảm giác người phụ nữ này có mùi vị đặc biệt, hắn ta có tà ý với Khúc Phương không biết bao nhiêu lần, trong cuộc sống của hắn còn thiếu chút mùi vị như vậy. Nhìn Khúc Phương đi vào, Vương quản lý cơ hồ không nén nổi ý định sàm sỡ. Cô xinh đẹp đoan trang, đẫy đà, trắng nõn, giọng nói nhẹ nhàng tựa như có thâm ý.

Thấy Vương quản lý nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào, Khúc Phương cảm giác ghê tởm. Người đàn ông trẻ tuổi với ánh mắt lễ phép chân thành ngày xưa và hiện tại khác hẳn nhau. Cô cố gắng đè nén sự khó chịu, nói: “ Nếu không có chuyện gì, tôi xin phép ra ngoài”.

“ Có, có, có. Chị Khúc ngồi xuống đi rồi chúng ta nói chuyện. Chả là lãnh đạo mới sắp đến rồi. Chị lại là nhân viên lâu năm. Có một số việc cần chị báo cáo, có lẽ chị làm việc này là phù hợp nhất”. Vương Siêu vừa nói, vừa khống chế không đứng lên để đóng cửa phòng.

“ Vương quản lý quá khen. Ngoài tôi ra còn có các nhân viên khác như Tố Mai, Lệ Đồng, Lưu Bộ, họ đều là những nhân viên xuất sắc. Tôi nghĩ cậu nên tìm bọn họ thương lượng thì tốt hơn”. Khúc Phương cười đáp lại.

Vương quản lý cũng là ngoài ý muốn, cho rằng Khúc Phương có thâm niên lâu năm ắt sẽ biết điều, không nghĩ cô lại thành thật, được cấp trên coi trọng vậy mà tự nguyện dâng công lao cho người khác. Có khi cô biết đây là chuyện trọng yếu, không thể tự mình gánh vác nên mới làm vậy. Thật ra hắn cũng không muốn cô chịu trách nhiệm, không hiểu sao hôm nay như bị ma ám, rất muốn đụng vào người cô. Ý nghĩ đó không khác gì đám cỏ dại trực chờ một mồi lửa là bùng lên ngay.

Khúc Phương động tác lưu loát, không khách khí cầm điện thoại gọi luôn cho Tố Mai, người được mệnh danh là dân buôn chuyện, gọi cho cô ta chắc chắn những người khác cũng sẽ biết hết.

“ Không cần gọi bọn họ. Ở bộ phận tiếp thị chị là người làm lâu năm nhất. Chuyện này để chị giải quyết được rồi”. Vương Siêu vội vàng ngăn cản.

Khúc Phương không buông điện thoại, vẻ mặt làm bộ xin lỗi: “Vương quản lý à, tôi lỡ gọi cho Tố Mai mất rồi”. Đúng như Khúc Phương đoán, bên này Vương quản lý đang có ý định gọi cho Tố Mai bảo không phải đến nữa thì cô ta đã nhanh chóng loan báo cho toàn bộ phòng tiếp thị. Bất đắc dĩ Vương Siêu đành phải đè nén lửa lòng, động viên mọi người tham gia hội nghị đón chào Boss mới.

Thật ra thời điểm này làm vậy không phù hợp lắm. Đây vốn là vấn đề nhạy cảm. Công ty vừa mới bị thu mua, cứ như vậy mà gióng trống khua chiêng khác nào có ý vuốt đuôi sếp mới. Boss mới chấp nhận không sao nếu không nhất định sẽ không thấy vui vẻ gì. Khúc Phương đứng lẫn trong đám người, không chút tâm trạng, nhanh chóng ngồi nép vào một góc.

Trung Quốc hay có lệ mở tiệc chúc mừng boss mới. Vương Siêu vừa liếc mắt nhìn thấy lãnh đạo mới đi tới liền vung tay gọi tất cả mọi người, sau đó còn lén lút lui lại dặn dò Khúc Phương. Vương Siêu là tay khá thủ đoạn. Hắn ta sợ nhân viên dưới quyền có khả năng hơn mình nên cố ý tuyển người không có tham vọng nhưng biết coi trọng công việc kiểu như Khúc Phương, như vậy mới không bị người khác uy hiếp đến bát cơm manh áo của hắn.

Hôm nay Khúc Phương không lề mề như mọi khi. Vương Siêu vừa nói tan họp, cô liền vội vàng chạy ngay ra ngoài bị Kim Lệ Đồng đắc ý nhìn theo. Khúc Phương không thèm để ý mà quay về chỗ ngồi. Cô thấy hơi mệt, cho dù hôm nay không xảy ra chuyện gì nhưng tâm trạng có gì đó không thích ứng. Khúc Phương thả lỏng cơ thể lấy lại tinh thần. Lúc này một đám lãnh đạo đang vây quanh một người trẻ tuổi đi tới, đám nhân viên xung quanh bỗng chốc sôi nổi hẳn lên. Lúc trước Khúc Phương không có kinh nghiệm xử lý kiểu tình huống này. Khi đó cô liên tiếp gặp xui xẻo, các loại bi kịch, oán trách thi nhau ụp tới, làm gì còn tinh thần để đón tiếp lãnh đạo mới. Hôm nay cô mặc bộ váy vừa vặn đẹp mắt đơn giản vì muốn quyết tâm thay đổi cách sống, cô mặc đẹp để phục vụ nhu cầu của chính mình. Trong lòng không hề có ý tưởng câu dẫn sếp mới, suy nghĩ đó quá xa vời đối với cô.

Cho nên trong khi toàn bộ đồng nghiệp bên cạnh đang len lén nhìn boss mới thì Khúc Phương vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ về công việc. Trong đầu cô lúc này đang có vô vàn ý tưởng làm cách nào để tiếp xúc với Hác tổng. Cô nhớ lại hôm đó, ban ngày Hác Kiến Hồng đưa con gái sang nhà ngoại, buổi tối quay về đi dự bữa tiệc của một người bạn. Không lẽ cô phải một lần nữa đi máy bay? Không được, cô đã tự hứa với lòng mình khi nào mọi việc trở nên tốt đẹp mới quay lại đó. Cô không cần quay lại cũng có thể hình dung ra bóng dáng thương tâm của mẹ và anh trai như thế nào. Cô bỏ đi để chờ đến ngày được trở về. Nếu cô cố ý gặp gỡ Hác Kiến Hồng thì không nên gặp lại Tiểu Đan, như vậy chỉ có thể gặp lại anh ta vào buổi tối.

Khúc Phương mải suy tư không để ý chiếc bút trong tay đang vẽ loạn lên tờ giấy. Lúc này, một thanh âm quen thuộc truyền đến: “ Cô đang viết gì vậy?”. Khúc Phương ngẩng đầu, không biết từ lúc nào, một đám lãnh đạo đang đứng trước mặt, ở giữa chính là người thanh niên kia. Mặc dù anh đeo kính nhưng Khúc Phương vẫn dễ dàng nhận ra. Cô từng bắt buộc bản thân phải quên anh đi, tự bảo mình không nên nghĩ về anh nữa bởi tương lai của cô không có ngày mai. Thu hồi tâm trí, cố gắng sống tốt chính là cách sống có trách nhiệm với bản thân. Vì thế lâu lắm rồi cô không đến quán bar. Vậy mà lúc này đây, khi cô đã có thể không nghĩ đến anh thì vô tình anh lại đứng ngay trước mặt cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play