Khúc Phương đi tới gõ cửa nhưng không có ai, giờ này chắc mẹ cô đã đi chợ. Vén tấm thảm, cô thấy chiếc chìa khóa dự phòng. Mở cửa đi vào, đồ đạc bên trong vẫn gọn gàng. Nhà chỉ có hai phòng, phòng của mẹ cô và phòng của hai anh em, ở giữa có treo một tấm rèm lớn. Ngày còn đi học, cô rất giận vì lớn thế này rồi mà vẫn phải dùng chung phòng với anh trai. Nên kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cô không muốn về nhà. Bây giờ nghĩ lại, cảm giác trước khi đi ngủ được cùng anh trai buôn chuyện qua tấm rèm đó thật yên tâm và an bình. Sống ở nhà mình, cô không khác gì công chúa nhỏ, được mẹ và anh trai hết sức cưng chiều, mọi điều tốt đẹp nhất đều dành cho cô.
Khúc Phương không mang nhiều đồ, cô chỉ mang theo chiếc túi xách giống như lúc đi làm. Dù sao cô cũng chỉ có một ngày, sang ngày thứ hai sẽ lại trở về với thực tại, nghĩ vậy nên cô không cầm theo nhiều thứ.
Cô đi vào bếp, rót nước uống. Căn nhà tuy nhỏ, đồ đạc cũ kỹ nhưng trước sau được quét dọn sạch sẽ. Trong bếp hơi tối, hắt lên ánh sáng duy nhất từ chiếc bếp điện. Cô vẫn nhớ hình ảnh ngày xưa, mẹ và anh trai đi mua chiếc bếp này. Hai người bê bếp đi trước, Khúc Phương tíu tít chạy theo sau. Đúng là một hình ảnh đẹp, khi đó cô cười tít cả mắt vì vui sướng, cuối cùng nhà cô đã mua được đồ điện gia dụng.
Sau khi ba mất, đây là lần đầu tiên trong nhà có đồ mới. Khúc Phương cao hứng không phải vì trong nhà có đồ dùng mới mà bởi vì từ nay gia đình cô đã ổn định. Cho dù ba cô không còn nhưng cuộc sống của ba mẹ con đã trở nên tốt đẹp hơn. Khi đó cô không hiểu được cảm giác của bản thân, đó chính là sự hạnh phúc.
“ Bé con, con về rồi đấy à?”. Khúc Phương bị tiếng gọi làm cắt đứt dòng hồi tưởng. Cô quay người lại nhìn, trước mặt là một phụ nữ với thân hình gày gò, mái tóc điểm bạc, trông bà thật khác với những phu nhân trong hiệu Spa. Bà già đi nhiều, khóe mắt, trên trán, trên cổ xuất hiện nhiều nếp nhăn. Trên người bà bám đầy bụi đất, Khúc Phương không thể hình dung ra người mẹ xinh đẹp của mình ngày xưa. Trong ấn tượng của cô, bà vẫn như khi cô còn bé, dáng người tròn trịa, ôn nhu chăm lo việc gia đình.
“Mẹ gầy đi nhiều quá”. Khúc Phương vừa nói xong câu đó nước mắt bỗng lăn dài, chạy vội tới ôm mẹ.
“ Mẹ già rồi, gầy một chút cũng tốt, càng đỡ bệnh tật. Con gái, sao con lại về đây?”. Trừ lúc đầu bà gọi cô là bé con, sau đó thay đổi cách xưng hô gọi cô là con gái. Sau khi lấy chồng, cô vẫn thích được mẹ gọi là bé con như ngày xưa. Chính cô trước kia không muốn mẹ gọi mình như vậy, không muốn được coi như cục cưng bé nhỏ, trước mặt Chu Thần cô cảm giác mình giống một đứa trẻ ngây thơ.
“ Mẹ”. Khúc Phương dùng sức ôm chặt, giọng nói khàn đặc không rõ lời.
“ Con bé này, về mà không thèm báo cho mẹ một tiếng. Để mẹ đi chuẩn bị. Phòng vẫn chưa dọn dẹp, đồ ăn cũng không có sẵn”. Mẹ cô vui mừng, tất bật, thấy con gái về nhà nên tâm trạng hết sức phấn chấn.
“ Mẹ không cần vội đâu. Công ty con có việc ở đây, chiều phải đi rồi”. Vừa mới nhìn thấy mẹ, Khúc Phương hận mình không thể vĩnh viễn ở lại cùng bà. Bản thân cô cũng không thể có ngày mai, nếu cô cố tình ở lại, liệu sẽ xảy ra chuyện gì? Mẹ cô chắc chắn sẽ ngạc nhiên về sự mất tích của con gái, lo sợ cô gặp chuyện gì không hay.
“ Sao con không nói sớm. Lúc mới gặp, mẹ lo lắng gần chết, tưởng con giận dỗi Chu Thần bỏ về đây. Con bé này, lớn rồi mà vẫn còn hấp tấp, làm gì cũng không chịu suy nghĩ”. Bà không nghĩ rằng cô đang nói dối.
“ Để mẹ đi chợ, trưa nay chúng ta phải ăn một bữa thật ngon. Hai anh em con mấy năm rồi chưa gặp lại nhau. Để mẹ gọi điện cho nó về đã”. Mẹ Khúc Phương vội vã sắp xếp.
“ Mẹ không phải vội mà. Con về gặp mẹ và anh một lúc thôi, mẹ đừng bận rộn quá. Anh đi làm ở đâu, có xa không ạ. Hay để con đi gọi anh”. Khúc Phương trấn an mẹ.
“ Cũng không xa đâu, ngay đằng sau trường tiểu học kia thôi, gọi điện là được, công trường đang thi công, bẩn lắm con ạ”. Bà vừa nói vừa đi tìm điện thoại.
“ Mẹ cứ nghỉ ngơi đi. Để con đi gọi, tiện đường bọn con đi mua đồ ăn luôn”. Khúc Phương nói xong, kéo mẹ lại ngồi lên ghế. Bà nghĩ cô đã về, cũng muốn đi dọn dẹp phòng ốc một chút nên đồng ý: “ Đúng rồi, hai đứa nói chuyện với nhau đi. Anh con 30 tuổi rồi mà không chịu tìm bạn gái, làm mẹ lo chết mất”.
Khúc Phương ra cửa, đi men theo một lối nhỏ đến phía sau trường tiểu học. Quả nhiên từ đằng xa đã nhìn thấy công trường đang thi công. Anh cô làm phó đốc công ở đây, thực chất không khác gì công nhân lao động, công việc rất vất vả.
“ Khúc Hạng, có người tìm cậu kìa”. Đang đứng trên chiếc giá đỡ cao ngất, Khúc Hạng nghe nói có người tìm mình, rất nhanh từ trên cao nhảy phắt xuống. Qua nửa tầng nhà, Khúc Phương từ xa nhìn thấy anh thoáng giật mình. Trong lòng cô lo được lo mất, sợ một ngày nào đó đến người thân của mình cũng sẽ ra đi.
“ Anh”. Cô vừa gọi vừa chạy vội lại ôm, không quan tâm đến việc người anh đang dính đầy bùn đất và mồ hôi. Khúc Hạng thấy em gái thì vô cùng kinh ngạc, cảm nhận cô vẫn như lúc bé dựa dẫm vào anh nên có chút cao hứng. Lần trước cãi nhau với em rể khiến cô giận dỗi, tưởng cô không còn quan tâm đến mình, lâu lắm rồi không thấy gọi điện cho anh.
“ Bẩn lắm, đừng ôm. Lớn rồi mà cứ như trẻ con. Sao em lại về đây?”. Khúc Hạng vui mừng không đẩy Khúc Phương ra, nở nụ cười, trên trán lấm tấm mồ hôi, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh.
“ Em tưởng mọi người muốn em quay về”. Khúc Phương cười nói trả lời.
“ Chu Thần cũng tới sao? Đúng lúc trưa rồi, cùng nhau làm một chén cho vui”. Khúc Hạng không thích người em rể này nhưng vì em gái thích nên anh đành chấp nhận theo.
“ Không ạ. Em vì công việc nên tiện đường ghé qua thôi. Buổi chiều phải đi ngay nên anh ấy không đi cùng. Anh à, chúng ta cùng đi mua đồ ăn đi. Lâu rồi em không được ăn món thịt kho tàu mẹ nấu”. Khúc Phương bỗng dưng chột dạ.
Anh trai cô khá nhạy cảm, nhìn Khúc Phương thấp giọng hỏi: “ Có phải nó dám coi thường em không? Em phải nói thật cho anh biết, nếu đúng thế, anh nhất định sẽ giúp em”.
“ Không có, không có thật mà”. Khúc Phương nhìn anh trai, thân thể đầy bùn đất, gương mặt thật thà, cô kiên quyết không nói, không muốn mọi người trong nhà lo lắng.
“ Vậy thì được, em gái anh tốt như vậy sẽ không có người đàn ông nào dám phụ đâu”. Khúc Hạng tưởng tượng Khúc Phương như ngày bé liền giơ tay xoa đầu, cô không tránh né. Đến khi phát hiện ra tay mình rất bẩn liền rụt lại, xoa xoa lên người mình.
“ Anh có bạn gái chưa vậy? Mẹ bảo em hỏi anh đấy”. Hai anh em hướng chợ đi tới, trên đường đi, Khúc Phương lên tiếng hỏi.
“ Chưa có, với lại không cần vội. Em không phải là không biết thời buổi này có rất nhiều người con gái sống thực tế, yêu cầu phải có nhà có xe. Những người như thế anh không thích. Đàn ông bốn mươi tuổi vẫn còn trẻ mà, em đừng lo cho anh. Đúng rồi, báo cho em một tin vui nhé. Sau khi công trình xong xuôi, anh được trả một khoản tiền, có thể sẽ lên thành phố và đưa mẹ đi cùng. Như vậy chúng ta sẽ ở cùng một nơi. Khi nào mẹ nhớ em, có thể gặp ngay được”. Khúc Hạng vui vẻ khoe.
Khúc Phương không nghĩ mình lập ra đình rồi tới thành phố đó sống. Đến bây giờ vẫn không nghĩ tới mẹ và anh trai. Vậy mà anh trai vẫn luôn tỏ ra yêu thương cô.
“ Anh, mẹ có biết việc này không?’. Khúc Phương hỏi
“ Chưa, anh chưa nói việc này cho mẹ biết. Anh muốn đợi công trình hoàn thiện, nhận được tiền rồi mới nói. Chắc mẹ vui lắm. Em không biết đâu, hàng ngày khi không có việc gì, mẹ đều nhắc đến em. Nói em từ bé vốn yếu ớt, lấy chồng xa như vậy, không biết có được chăm sóc tốt không nên rất lo lắng”. Anh thật thà kể.
Khúc Phương không kiềm được, nước mắt cứ thế rơi: “ Anh đừng nói nữa, em thật sự xin lỗi hai người”. Khúc Hạng vừa nhìn thấy em gái khóc liền luống cuống. Hai anh em từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, “ huynh trưởng như cha”, mặc dù chỉ hơn Khúc Phương hai tuổi nhưng Khúc Hạng luôn quan tâm chăm sóc cho cô. Ngày bé, hai anh em bị mọi người trêu chọc là đồ không cha, chính anh đã đứng trước mặt Khúc Phương thề không bao giờ để cô phải khóc. Vậy mà bây giờ nhìn em gái khóc nức nở, tâm trạng Khúc Hạng trở nên rối loạn.
“ Tiểu Phương, sao vậy? Em nói thật cho anh nghe nào. Không phải tên Chu Thần đó khi dễ em đấy chứ? Đừng khóc nữa, hôm nay hai anh em mình sẽ đi thành phố”. Khúc Hạng vốn là người nóng tính, lại làm việc ở công trường nên tính cách nóng như lửa.
“ Không phải, chỉ là em rất nhớ hai người thôi”. Khúc Phương thấy điệu bộ anh trai lúc này với khi xưa vẫn không có gì thay đổi, cô nín khóc mỉm cười. Hai anh em cứ như vậy giống như trước đây, bàn tay nhỏ bé của Khúc Phương không ngại bẩn nắm lấy bàn tay thô ráp của anh trai, tất cả trở nên vô cùng mềm mại.
Mua đồ ăn về nhà, mẹ cô đã dọn phòng xong xuôi. Đã thế bà còn thay một bộ quần áo hoa, gương mặt hết sức phấn khởi. Anh trai nhanh chóng đi tắm, mặc sơ mi quần dài trông khá phong nhã. Khúc Phương muốn vào bếp giúp một tay nhưng bị mẹ đuổi ra ngoài. Từ nhỏ bà đã rất yêu thương cô, có thể nói là hơi nuông chiều con gái, cho dù hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng bà không nỡ để cô phải khổ. Bao lâu nay chưa về nhà, Khúc Phương quên mất mình vốn là cô bé yếu ớt, cả ngày chỉ biết loanh quanh trong bếp với mẹ.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ. Mẹ và anh trai liên tục gắp thức ăn cho Khúc Phương. Trước mặt cô, thức ăn có thể xếp thành ngọn núi nho nhỏ, vậy mà họ vẫn sợ cô ăn không đủ no.
“ Ăn nhiều vào, bé con trông gầy quá”. Mẹ cô vẫn quen miệng, nói ra thấy con gái không có hứng nhưng trong lòng rất vui. Bà sẽ gọi cả đời, suy nghĩ cả đời rằng cô chỉ là bé con của bà. Cho dù cô đã trưởng thành, đã có gia đình thì vẫn mãi là đứa trẻ mà thôi.
“ Đúng vậy đấy, Tiểu Phương, em đừng học theo mấy cô gái trên ti vi mà nhịn ăn giảm cân. Con gái phải tròn trịa một chút trông mới đẹp”. Anh trai vừa nói vừa gắp thêm thức ăn vào bát cho cô.
Khúc Phương đầu giấu trong bát, nước mắt chảy cả vào thức ăn. Nhưng cô vẫn thấy ngon, chưa bao giờ cô ăn một bữa cơm nào ngon như thế này.
Ăn xong, anh trai ngăn không cho cô đi rửa bát. “ Đã nói rồi mà, một người nấu cơm, một người rửa bát, còn em thì làm gì đây?”. Khúc Phương cười híp mắt, đeo tạp dề vào bếp dọn dẹp. Sau khi kết hôn, có người đàn ông đã từng nói sẽ mang lại hạnh phúc cho cô, sẽ quan tâm cô cả đời vậy mà chưa bao giờ bước chân vào phòng bếp, nói gì đến việc rửa mấy cái bát.
Khúc Phương nhìn bóng mẹ bận rộn rửa trái cây, nhìn anh trai lúi húi thu dọn bát đĩa, cô hạ quyết tâm, cần phải cố gắng hơn nữa, khi trở lại ngày hôm sau, nhất định sẽ giúp anh trai cưới được một cô gái tốt, mang lại cho mẹ một cuộc sống yên vui.
“ Mẹ, anh hai. Công ty con còn có việc. Chiều con phải đi rồi, hai người vì con, nhất định phải sống tốt nhé”. Khúc Phương quyến luyến cuộc sống ba người như trước kia mà không muốn rời đi. Trong lòng cô luôn tâm niệm một điều: “ Chờ đến ngày mai, con sẽ đón mọi người”.
Mẹ cô nhìn theo bóng con gái không kiềm chế được mà rơi lệ. Đứa con gái mấy năm nay không gặp, ăn xong bữa cơm đã vội vã bỏ đi. Hơn nữa đứa con gái bé nhỏ của bà dường như thay đổi nhiều, rốt cuộc bao nhiêu năm qua, nó đã chịu biết bao đau khổ.
Khúc Hạng nhìn em gái, anh biết tính cô, vốn dĩ mềm yếu nhưng khi gặp chuyện sẽ vô cùng bướng bỉnh. Em gái anh đã trưởng thành, anh không thể như lúc bé đứng trước mặt mà che chắn cho cô. Anh vỗ vỗ tấm vai gầy của mẹ, im lặng không nói gì, trong lòng quyết tâm, một thời gian nữa nhất định anh sẽ đưa bà đến thành phố.
Trên máy bay, Khúc Phương nhắm mắt nhưng không rơi lệ. Hôm nay cô đã khóc rất nhiều. Sau này cô sẽ không khóc nữa, sẽ không vì người đàn ông không biết quý trọng cô mà yếu đuối, sẽ không vì một tình yêu không tồn tại mà phiền não. Cô phải kiên cường, sống thật kiên cường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT