Vào phòng đóng kín cửa, Đỗ Hành bật đèn trước tiên, ánh đèn sáng trong nháy mắt, Đỗ Hành cúi đầu nhìn Tô Diệp, ôm Tô Diệp vào trong ngực.
Anh ôm rất chặt, điều này làm cho Tô Diệp có chút thở không thông, cẩn thận kháng cự nói: "Buông ra. . . . . ."
Đỗ Hành mang theo nụ cười bên môi, khó chịu nói: "Không thả."
Tô Diệp đột nhiên cảm thấy lúc này Đỗ Hành có một chút tính trẻ con, liền dùng sức hơi sức đẩy lồng ngực của anh: "Buông ra buông ra."
Đỗ Hành lần này chẳng những không thả, dứt khoát một tay chặn ngang ôm lấy eo Tô Diệp, giữa lúc Tô Diệp giãy giụa thì thay đổi áo ngủ cho cô, mặc kệ tiếng kháng nghị của cô mà "ném" cô ở trên giường lớn mềm mại.
Dĩ nhiên Đỗ Hành cẩn thận khống chế sức lực sẽ không ném Tô Diệp bị thương, chỉ có điều Tô Diệp cũng không biết, cô sợ đến mức khẽ gọi một tiếng, dùng sức bắt được cánh tay của Đỗ Hành không buông ra.
Đỗ Hành thấy kinh hoàng trong mắt cô, cũng biết hù đến cô, vội vàng cúi đầu hôn gương mặt và mắt của cô, dịu dàng dụ dỗ nói: "Ngoan, không sợ, anh chọc em chơi."
Tô Diệp ủy khuất mím mím môi: "Anh thật xấu."
Đỗ Hành khẽ cười một tiếng, vừa cười vừa hôn an ủi cái mũi của cô: "Lá gan nhỏ như vậy. . . . . ."
Tô Diệp cảm thấy mũi bị Đỗ Hành hôn qua ngưa ngứa, cô giơ tay lên vuốt vuốt, chợt nhớ tới rất nhiều năm trước.
Thật lâu trước kia, khi cha mẹ của cô còn sống thì hình như cha luôn đùa giỡn với mình như vậy, khi đó cô ngốc nghếch thét chói tai rồi nắm chặt bả vai của cha không dám thả. Sau lại cha liền hôn cô nói Tô Diệp là bảo bối chọc người thương yêu nhất trên đời này, cả đời cũng sẽ không ném con ngã.
Chỉ tiếc, sau đó cha mẹ bị tai nạn xe cộ, cha vẫn ném cô lại một mình mà rời khỏi.
Lỗ mũi Tô Diệp đau xót, trong mắt có một chút ướt át.
Đỗ Hành thấy cô lại khóc, cũng sợ hãi, vội vàng lau nước mắt cho cô: "Lá gan Tô Diệp của anh mà nhỏ như thế này, lại khóc, ngoan, không khóc." Giọng anh trầm thấp ôn hòa khẽ dụ dỗ, giống như người đàn ông rất nhiều năm trước.
Tô Diệp thấy anh như vậy, cúi đầu không nói lời nào.
Đỗ Hành càng thêm lo lắng, nắm cằm của cô nâng lên cẩn thận xem kỹ: "Không sao chứ?"
Tô Diệp nháy nháy đôi mắt đẫm lệ, nhìn Đỗ Hành khéo léo kêu một câu: "Chú Đỗ."
Đỗ Hành nhất thời cương cứng một chút.
Lần đầu tiên Tô Diệp nhìn thấy Đỗ Hành là lúc chín tuổi, khi đó Đỗ Hành cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, so với Tô Diệp bây giờ vẫn lớn hơn hai tuổi. Tô Mộ Dung bảo Tô Diệp gọi Đỗ Hành là chú Đỗ, Tô Diệp liền ngọt ngào gọi một tiếng chú Đỗ. Sau này cha mẹ Tô Diệp qua đời, Tô Diệp đi theo Đỗ Hành, Tô Diệp vẫn gọi chú Đỗ Hành.
Mãi cho đến một ngày như vậy, Đỗ Hành mang theo Tô Diệp đi Mĩ kết hôn. Sau khi cử hành xong hôn lễ khiêm tốn mà long trọng, Đỗ Hành nói, về sau không nên gọi anh là chú nữa, về sau anh chính là chồng của cô.
Lúc đó Đỗ Hành nói, khi là chú mà nói, sớm muộn cũng có một ngày muốn đưa cô cho người đàn ông khác, nhưng chồng có thể dắt tay của cô đi cả đời.
Từ sau khi đó, Tô Diệp sẽ không gọi lên chú Đỗ Hành.
Chỉ là Tô Diệp cũng không gọi tên gọi khác của Đỗ Hành, rốt cuộc nên gọi tên gì đây? Trực tiếp gọi Đỗ Hành? Tô Diệp không hạ miệng được. Gọi anh Đỗ? Quá ngu quá buồn nôn!
Trên thực tế, từ đó về sau, Tô Diệp cũng không gọi Đỗ Hành nữa. Dù sao Đỗ Hành cũng không cần xưng hô đặc biệt, Tô Diệp và Đỗ Hành nói chuyện, Đỗ Hành đương nhiên luôn biết đối tượng nói chuyện với cô là mình, không cần cái gì đặc biệt.
Vào giờ phút này, Tô Diệp chợt kêu Đỗ Hành một tiếng chú, tiếng chú này giống như lập tức kéo hai người về rất nhiều năm trước, kéo đến thời điểm Tô Diệp còn là một cô gái nhỏ chợt mất đi cha mẹ, kéo đến thời điểm Tô Diệp chín tuổi mặc váy công chúa màu trắng đánh đàn Piano.
Đỗ Hành trầm mặc một phen, rốt cuộc cười: "Đứa nhỏ ngốc, em bị giật mình." Mặc dù anh cười, nhưng lại làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc bên trong đôi mắt.
Tô Diệp vuốt vuốt lỗ mũi, nhỏ giọng nói: "Em chỉ nhớ tới cha em."
Đỗ Hành nghe tiếng cô nhỏ như muỗi kêu, chợt có chút đau lòng, anh ôm Tô Diệp vào trong ngực giống như ôm một loại búp bê dễ vỡ, cúi đầu dịu dàng nói: "Anh sẽ chăm sóc em cả đời, vĩnh viễn sẽ không buông ra, em không cần sợ." Anh dùng bàn tay thon dài khô ráo nhẹ nhàng sờ theo sợi tóc mềm mại của Tô Diệp.
Tô Diệp gật đầu một cái, tựa vào trên ngực anh, không nói thêm gì nữa.
Tô Diệp nghe nhịp tim mạnh mẽ mà quy luật của Đỗ Hành, từ từ nhắm mắt lại.
Thật ra thì cô hiểu, hôm nay mình chỉ có thể dựa vào, chỉ có lồng ngực này, cánh tay này, người này.
Đỗ Hành có thể vì mình chặn lại rất nhiều rất nhiều phiền toái và chướng ngại không cần thiết, chỉ có ở trong ngực Đỗ Hành, cô mới có thể sống vô tư không lo lắng gì, giống như. . . . . . Như cha mẹ của cô vẫn còn sống ở trên thế giới này vậy.
Đỗ Hành an ủi vỗ nhè nhẹ sau lưng của Tô Diệp, anh cũng chợt nhớ tới chuyện lúc trước.
Thật ra thì lúc cha mẹ Tô Diệp còn sống, cơ hội tiếp xúc của anh và Tô Diệp cũng không nhiều, nói đến cùng Tô Diệp là cô gái nhỏ được vợ chồng nhà họ Tô nuông chiều ở nhà, trừ tình cờ gặp mặt, cô gái nhỏ này cũng rất ít gặp khách lạ. Nhưng thời điểm đó Đỗ Hành lại có ấn tượng vô cùng khắc sâu với cô gái nhỏ của nhà họ Tô này, đến nay anh vẫn nhớ tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Tô Diệp, anh cảm thấy cô gái nhỏ nhà họ Tô này chính là thiên sứ từ trời cao hạ xuống nhân gian. Sợi tóc của cô mềm mại, gương mặt thanh tú, thân thể mảnh khảnh, mỗi một chỗ đều đẹp đẽ đến mức làm cho người ta gần như quên thở. Trong một khắc kia Đỗ Hành không nhịn được cảm thán, ông trời bất công cỡ nào, có người giống như là thợ điêu khắc tùy ý vẽ ra, mà có người lại giống như là một bậc thầy nghệ thuật dùng hết tất cả tinh lực cẩn thận tỉ mỉ điêu khắc chế tác thành hoàn mỹ.
Về sau, thiên sứ nhỏ này mất đi chỗ dựa, anh rất may mắn, may mắn trước khi Tô Mộ Dung lâm chung lại giao Tô Diệp cho mình. Vì vậy, anh mới có khả năng thay thế cha mẹ của Tô Diệp, tiếp tục che chở cô gái nhỏ không nhiễm bụi trần này.
Anh nhớ, một đêm Tô Diệp mười bốn tuổi năm ấy, trận bão tố kinh lôi, Tô Diệp mặc đồ ngủ luống cuống đi đến phòng của anh, cô nói cô sợ, cô nói cô nhớ tới đêm cha mẹ chết kia. Một đêm kia, khi Đỗ Hành ôm thân thể nhỏ bé lạnh lẽo vào trong ngực thì anh biết rõ, đời này, vật nhỏ này, anh không buông ra.
Đỗ Hành cúi đầu, nhìn vật nhỏ nhắm mắt lại trong ngực.
Lông mi của cô rất dài, khi cô ngủ được không yên ổn thì lông mi này tựa như cánh bướm bình thường rung động nhè nhẹ, mà lúc này, này lông mi vẫn dính mưa móc.
Ánh mắt Đỗ Hành hơi tối, anh cúi đầu, hôn lên lông mi của cô lần nữa.
Tô Diệp nỉ non một tiếng, chôn đầu ở trong ngực Đỗ Hành không hề ra ngoài nữa.
Đỗ Hành giơ tay lên vuốt trán của cô phát: "Anh còn chưa tắm đấy." Giọng nói anh đã khàn khàn, có hấp dẫn không nói ra được.
Tô Diệp giật giật ở trong lòng anh, ôm hông của anh không buông ra.
Đỗ Hành khe khẽ thở dài, từ bỏ giảng đạo lý với Tô Diệp lúc này: "Thật ra trước khi ăn cơm tối thì anh đã tắm rửa qua, chỉ là sáng sớm ngày mai em không cần ghét bỏ anh."
Anh hiểu Tô Diệp, biết bây giờ nghe xong lời của cô..., ngày hôm sau không thể thiếu cô sẽ tính sổ sau, trách anh không tắm liền lên giường ngủ.
Tô Diệp tiếp tục chui ở trong ngực Đỗ Hành, rên rỉ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Đỗ Hành ôm cô, không để lại dấu vết ngã nằm trên giường, cẩn thận mà không kinh động Tô Diệp dưới tình huống, đắp chăn lên cho hai người.
Một đêm này, Đỗ Hành vẫn duy trì tư thế ôm Tô Diệp.
Tô Diệp rất nhanh liền ngủ thiếp đi, nhưng Đỗ Hành vẫn không ngủ.
Đỗ Hành đáng thương đối diện với trần nhà của khách sạn, nhìn vật nhỏ khiến người động lòng không dứt ở trong ngực, rục rịch ngóc đầu dậy muốn động lại chỉ có thể âm thầm kiềm chế.
=== ========
Ngày hôm sau, Tô Diệp sớm đã tỉnh.
Quả nhiên như Đỗ Hành đoán, Tô Diệp cau cái mũi nhỏ, lên án Đỗ Hành: "Tối hôm qua anh không tắm!"
Miệng Đỗ Hành giật giật, anh muốn nói không phải em cũng chưa tắm sao? Nhưng anh không dám nói, anh khẽ cười vừa nói: "Được, vậy bây giờ anh đi tắm."
Ánh mắt của anh rơi vào trên áo ngủ của Tô Diệp bởi vì ngủ cả đêm mà nhiều nếp nhăn, áo ngủ này có chút lớn, cổ mịn trắng của Tô Diệp lộ ra. Đôi mắt của anh nhuộm màu thâm sâu: "Anh lập tức đi tắm, chắc bây giờ còn kịp."
Tô Diệp dĩ nhiên hiểu ý tứ trong lời của anh, trừng mắt nhìn anh một cái, đứng lên xách theo quần áo tán loạn ở trên mặt thảm bên cạnh giường lớn đi tới phòng tắm.
Đỗ Hành nhìn thời gian, đã bảy giờ, anh phải bay lúc chín giờ sáng, thật ra thì anh thực sự không có thời gian làm gì với Tô Diệp nữa.
Khi Tô Diệp rửa mặt thay quần áo xong, sảng khoái tinh thần mà đi ra khỏi phòng tắm, thấy Đỗ Hành đang thu thập va li hành lý của mình.
Tô Diệp hổ thẹn trong lòng,tiến lên nói: "Em giúp anh dọn dẹp."
Đỗ Hành thở dài: "Anh tự làm được." Anh cảm thấy Tô Diệp đến giúp mình dọn dẹp, khả năng duy nhất là thêm phiền phức.
Tô Diệp tự biết mình, ngồi ở một bên nhìn Đỗ Hành dọn dẹp.
Một lát sau, Tô Diệp nhẹ nhàng nhíu cái mũi nhỏ lại: "Em ngửi thấy được một mùi thơm."
Ngược lại Đỗ Hành không để ý: "Mùi thơm? Có lẽ là mùi của khách sạn."
Tô Diệp lắc đầu một cái: "Không phải vậy." Ánh mắt của cô rơi vào trên va li hành lý của Đỗ Hành.
Đỗ Hành vẫn không để ý, tiếp tục dọn dẹp, trong miệng lại cười nói: "Lỗ mũi của em luôn luôn tương đối thính, không biết mùi thơm từ đâu tới bị em ngửi thấy."
Nhưng lúc này Tô Diệp lại đứng ở trước va li của Đỗ Hành, cô nhíu cái mũi nhỏ nghiêm túc ngửi, tình cảnh này giống như chó trinh thám.
Đỗ Hành không biết làm sao, đành phải mặc cho cô ngửi thấy.
Cuối cùng Tô Diệp trịnh trọng ngẩng đầu lên: "Là mùi nước hoa Chanel, cái mùi này, em từng ngửi thấy ở trên người của một người phụ nữ."
Tô Diệp nói ra lời này, bên môi Đỗ Hành vốn là hàm chứa ý cười nhạt lập tức không thấy nữa.
Tô Diệp ngẩng đầu lên, nghiêm túc quan sát anh: "Anh nên biết người phụ nữ kia là ai chứ?"
Dĩ nhiên Đỗ Hành biết là ai, trên thực tế từ sau khi anh cưới Tô Diệp liền theo khuôn phép cũ, người thân thiết có thể đến gần va li hành lý cá nhân của anh chỉ có một người phụ nữ.
Trịnh Huân.
Tô Diệp không nhìn tới biểu tình trên mặt của Đỗ Hành lúc này, cô mắt khép hờ, lạnh nhạt nói: "Lỗ mũi của em quá thính rồi, em không thích ngửi thấy thứ mùi này."
Nói xong, cô đứng lên, xoay người rời khỏi khách sạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT