Bà Trần nhìn Tô Diệp đứng ở trước cửa sổ sát đất, thở dài, đau lòng nói: "Tiểu thư, mấy ngày nay cô vẫn buồn bực trong phòng, cũng không đi ra đi lại."
Bóng dáng yếu ớt của Tô Diệp khẽ động, cô đơn lắc đầu một cái: "Bà Trần, cháu không muốn đi."
Bà Trần muốn nói lại thôi: "Tiểu thư, mẹ của tiên sinh và Trịnh tiểu thư tới đây, bảo là muốn gặp cô."
Tô Diệp nghe thế, khẽ nhíu mày: "Họ tới làm gì?"
Bà Trần không trả lời, cúi đầu im lặng, hiển nhiên không phải bà Trần nên trả lời vấn đề này.
Tô Diệp khẽ mở miệng: "Bây giờ họ đang ở phòng khách lầu dưới?"
Bà Trần gật đầu: "Đúng, đã đợi nửa giờ rồi."
Bởi vì trước khi ra ngoài tiên sinh nói không muốn cho người ngoài quấy rầy tiểu thư, cho nên bà Trần không dám nói chuyện Đỗ phu nhân tới chơi cho Tô Diệp. Sau đó Trịnh tiểu thư bên cạnh thật sự nhìn không được, cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Đỗ Hành, dừng dạy bảo lại một chút, tuyên bố nói nếu thật sự không để cho bảo bối Tô Diệp của anh ra ngoài thì cô liền xông vào, vì vậy lúc này bà Trần mới được cho phép lên lầu thông báo.
Tô Diệp xoay người, phủ thêm áo khoác: "Cháu sẽ đi xuống lầu."
=== ====
Thật ra thì Tô Diệp cũng không hiểu rõ tình trạng gia đình của Đỗ Hành, cô biết, đều là nghe nói từ trong miệng người khác.
Nghe nói khi Đỗ Hành bốn tuổi, mẹ anh chết vì một vụ tai nạn xe cộ, lại nghe nói, mẹ Đỗ Hành vì cứu Đỗ Hành mới chết.
Mặc dù Tô Diệp chưa bao giờ hỏi Đỗ Hành những việc này, nhưng sâu xa bên trong, cô cảm thấy ít nhất trên chuyện này cô và Đỗ Hành là một loại người. Khi sấm chớp vang dội ban đêm, khi Đỗ Hành dùng cánh tay rắn chắc ôm chặt cô, Tô Diệp có thể cảm nhận được tần số nhịp tim trên người đàn ông.
Tô Diệp còn nghe nói, khi còn bé tình cảm của Đỗ Hành và cha anh rất tốt. Điều này không cần nghi ngờ, thỉnh thoảng Đỗ Hành sẽ nhắc lại chuyện quá khứ với Tô Diệp, anh sẽ nói khi tiểu học cha anh như thế nào, nhưng khi Tô Diệp hỏi thêm nữa, Đỗ Hành liền im lặng.
Không biết sau đó xảy ra chuyện gì, đôi cha con nhà họ Đỗ này bắt đầu xa lánh.
Dù sao khi Tô Diệp trở thành con dâu nhà họ Đỗ thì Đỗ Hành và cha đã đến nông nỗi xung khắc như nước với lửa. Tô Diệp là con dâu nhà họ Đỗ, cho tới bây giờ cũng chỉ gặp qua ông cụ nhà họ Đỗ một lần, chính là lần bước chỗ ở nhà họ Đỗ khi vừa kết hôn không lâu.
Đối với người mẹ kế của Đỗ Hành này, Tô Diệp lại càng hiểu rõ rất ít, trong ấn tượng nói qua mà nói cũng hai ba câu.
Tô Diệp không hiểu mẹ kế tới nơi này làm gì, nhưng có câu nói không có chuyện thì không lên điện tam bảo, nếu hôm nay Tô Diệp còn là người con dâu trên danh nghĩa, nên xuống lầu thăm hỏi một tiếng thôi.
Đến phòng khách, Trịnh tiểu thư lãnh nhược băng sương đi giày cao gót mười phân trở lên đứng ở đó, nhìn thấy Tô Diệp xuống lầu tới đây, trong mũi cô ta khẽ hừ một tiếng, kéo ra một nụ cười lên tiếng hô: "Tô Diệp."
Đây coi như là chào hỏi thôi.
Tô Diệp cười nhạt chào hỏi với hai vị đang ngồi, sau đó ngồi xuống đối diện Đỗ phu nhân.
Đỗ phu nhân vẫn không lên tiếng, bà dùng ánh mắt hàm súc quan sát Tô Diệp.
Tô Diệp nhìn thẳng vào ánh mắt của bà, cười nói: "Phu nhân."
Đỗ Hành cũng không gọi Đỗ phu nhân là mẹ, Tô Diệp không thể làm gì khác hơn là theo chồng.
Đỗ phu nhân đưa mắt nhìn Tô Diệp một lát, đi thẳng vào vấn đề nói: "Ông cụ nghe nói con và Đỗ Hành xảy ra chút vấn đề, ông ấy lo lắng cho hai người, để ta tới đây hỏi thăm."
Tô Diệp vẫn còn rất lạnh nhạt đối với Đỗ phu nhân, cô không ngờ người không quen lại trực tiếp hỏi lên chuyện nhà của mình, huống chi là ngay trước mặt Trịnh Huân.
Tô Diệp cười ôn hòa hỏi: "Phu nhân, không biết ông cụ nghe nói cái gì?"
Hai tay Trịnh Huân ôm ngực, toàn thân ăn mặc già dặn đứng ở phía trước cửa sổ, lúc này nghe được lời này của Tô Diệp, xoay người nhíu mày liếc nhìn Tô Diệp, trong con ngươi thoáng qua một tia kinh ngạc. Không lùi mà tiến tới, lấy công làm thủ, Tô Diệp này không hề giống như trước kia.
Đỗ phu nhân nhíu mày không để lại dấu vết, nhưng mà vẫn khách khí nói: "Tô Diệp, trước tiên con không cần phải để ý ông cụ nghe được cái gì, chỉ nói hiện tại con và Đỗ Hành như thế nào?"
Hai mắt Trịnh Huân bên cạnh sáng lên, nhìn chằm chằm Tô Diệp chờ đáp án.
Tô Diệp khẽ cười thở dài: "Phu nhân, người cũng biết rõ đấy, rất nhiều chuyện không phải là con có thể làm chủ. Rốt cuộc bây giờ chúng con như thế nào, người đi hỏi Đỗ Hành có lẽ thích hợp hơn."
Đỗ phu nhân nổi đóa, nếu như bà dám đi hỏi Đỗ Hành, hiện tại bà còn phải dựa vào Trịnh Huân để đến gặp tiểu nha đầu Tô Diệp này sao?
Trịnh Huân bên cạnh nhìn không được, ngồi xuống nhìn chằm chằm Tô Diệp nói: "Tô Diệp, tôi nghe nói cô ầm ĩ muốn ly hôn với Đỗ Hành?"
Nụ cười bên môi Tô Diệp biến mất, cúi đầu không đáp.
Trịnh Huân cau mày, tiếp tục hỏi nói: "Cô thích người khác?"
Lời vừa nói ra này, Đỗ phu nhân vội vàng kéo tay Trịnh Huân lại, ý bảo cô đừng hỏi trực tiếp.
Nhưng Trịnh Huân là ai, cô là luật sư Trịnh miệng lưỡi sắc bén vô địch không gì thắng nổi trên tòa án, vì vậy cô nghiêm mặt, dùng giọng nói bén nhọn chất vấn đương sự để hỏi: "Tô Diệp, cô có biết hiện tại thân thể bác Đỗ không tốt hay không, bác ấy nghe mấy chuyện bên ngoài của cô, thiếu chút nữa tái phát bệnh tim!"
Tô Diệp nghe được trong lòng nghi ngờ, lúc nào thì cha của Đỗ Hành quan tâm Đỗ Hành như vậy rồi hả?
Chỉ là nghe được thiếu chút nữa ông cụ phát bệnh tim, trước mắt vẫn còn thân phận con dâu, Tô Diệp vẫn lo lắng hỏi Đỗ phu nhân: "Phu nhân, đây là sự thực sao?"
Đôi mắt Đỗ phu nhân buồn bã, gật đầu nói: "Mấy năm này thân thể ông ấy vẫn không tốt."
Tô Diệp "A" một tiếng, cúi đầu an ủi nói: "Mấy năm này Đỗ Hành vẫn bận, chờ anh không bận nữa, con và anh ấy sẽ cùng nhau về nhà thăm ông cụ một chút."
Đỗ phu nhân nghe thế, hai mắt tỏa sáng, không khỏi đưa tay kéo tay Tô Diệp: "Tô Diệp, mặc dù chúng ta tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng năm ngoái lúc ta vừa thấy con cũng biết con là đứa bé ngoan."
=== =====
Buổi tối, Đỗ Hành trở về, sắc mặt không tốt.
"Sao em dám thay anh đồng ý trở về nhà họ Đỗ thăm ông ta hả?" Đây là giọng điệu chất vấn.
Tô Diệp bình tĩnh gật đầu: "Thế nào, không thể được sao?"
Đỗ Hành có vẻ không vui, chỉ là cuối cùng không nói gì.
Tô Diệp nhún vai một cái nói: "Hiện tại chúng ta còn chưa ly hôn, nếu em là con dâu nhà anh, cố gắng tận hiếu là cần phải vậy."
Đỗ Hành nghe lời này thì sắc mặt lại trầm xuống: "Có phải em mong đợi ngày nào đó không còn là con dâu nhà anh nữa hay không, như vậy không cần tận hiếu nữa hả?"
Tô Diệp ngước mắt nhìn anh, không nói lời nào.
Đỗ Hành hừ lạnh một tiếng: "Sao anh nghe nói, mấy ngày ở nhà em vẫn không ăn cơm tốt?"
Tô Diệp dứt khoát cũng nghiêm mặt đối với anh: "Em ăn không vào."
Đỗ Hành đứng dậy ngồi vào bên cạnh Tô Diệp, ngưng mắt nhìn sắc mặt cô, âm u hỏi: "Nhất định là em lo lắng cho thằng nhóc Thạch Lỗi kia chứ gì?"
Vẻ mặt Tô Diệp lạnh băng, buồn bực không vui.
Đỗ Hành tiến tới, lấy tay nắm cằm nhỏ tinh xảo của cô: "Tô Diệp, em nói nếu thằng nhóc Thạch Lỗi kia biết em đã sớm gả làm vợ người ta, sẽ có phản ứng gì?"
Tô Diệp rên rỉ một tiếng: "Yêu cái gì phản ứng cái gì, chuyện liên quan gì tới em!"
Đỗ Hành sửng sốt một chút, ngay sau đó cười khẽ một tiếng, anh cười hùng hậu trầm thấp, môi cũng đã tiến tới bên má Tô Diệp, dịu dàng mập mờ nói: "Tô Diệp, hiện tại tất cả mọi người trong trường học của em đều biết, Tô Diệp em không phải tình nhân nhỏ của người khác, mà là vợ danh chính ngôn thuận của Đỗ Hành anh, là người cùng anh tuyên qua lời thề bầu bạn cả đời ở trước mặt cha xứ."
Hơi thở nóng rực của anh phun ở trên mặt Tô Diệp, chọc cho da thịt mềm mại của cô nóng lên, mà môi ấm áp của anh đã dính vào bờ môi cô, trằn trọc trăn trở, như có như không.
"Em nói, có ai dám cướp người phụ nữ của Đỗ Hành anh hay không?"
Cả người Tô Diệp bị anh giam cầm ở giữa ghế sa lon và lồng ngực căn bản không thể động đậy, mặt và môi lại đều bị anh xâm lược, cô không biết làm gì đành đóng chặt hai mắt, oán hận nói: "Anh... anh rốt cuộc muốn làm gì hả?"
Đỗ Hành không lên tiếng, môi bá đạo bắt đầu cưỡng chế tách môi đỏ mọng mềm mại giống hệt như cánh hoa của cô.
Tô Diệp nghiêng đầu muốn tránh, nhưng cô tránh không được, chỉ có thể mặc cho môi Đỗ Hành tiến quân thần tốc, gõ cửa ngoài tường răng.
Đỗ Hành thở dốc nặng thêm, anh nói thì thầm khàn khàn: "Tô Diệp, Thạch Lỗi kia cũng chỉ là xúc động nhất thời mà thôi, cậu ta hoàn toàn không yêu em . . . . . ."
Anh ôm lấy Tô Diệp, đẩy ngã Tô Diệp ở trên ghế sofa, đồng thời dùng hai chân cầm giữ hai chân cố gắng giãy giụa của Tô Diệp: "Cậu ta hoàn toàn không dám làm bất cứ chuyện gì vì em, cậu ta chỉ là một tên hèn nhát thôi."
Tô Diệp cầm hai quả đấm đấm anh: "Anh tên khốn nạn này, tên bá đạo điên cuồng này, sao anh có thể dùng cha mẹ và tiền đồ của người khác để uy hiếp người ta hả?"
Đỗ Hành dùng hai tay chống ở trên ghế sofa, cúi đầu nhìn cô, bờ ngực rắn chắc mặc cho quả đấm của cô đánh tới như mưa rơi, dù sao cũng không đau không nhột.
Sau khi Tô Diệp đánh mệt, cô cũng biết như vậy là vô dụng, vì vậy thất bại khóc: "Anh sớm biết kết quả, không phải sao? Anh hoàn toàn cố ý đấy!"
Đỗ Hành thở dài, ngón tay thon dài xoa gương mặt của cô, thay cô lau nước mắt: "Bé ngốc, nếu cậu ta vì cha mẹ và tiền đồ mà buông tha em, vậy em cho rằng đây thực sự là yêu sao?"
Anh cúi đầu, thương tiếc dùng môi hôn lên nước mắt của cô: "Người kia hoàn toàn không đáng giá để em như vậy, cậu ta chỉ là một người con trai bình thường, em chẳng qua là rung động nhất thời của cậu ta mà thôi, em cho rằng đó chính là yêu sao?"
Tô Diệp đã khóc rồi, lầm bầm lầu bầu: "Anh ấy nói anh ấy yêu em đó . . . . . ."
Đỗ Hành nhìn dáng vẻ lo lắng treo nước mắt của Tô Diệp, cúi đầu hôn lông mi của cô lần nữa: "Nói một câu yêu là chuyện đơn giản cỡ nào, cũng chỉ là trên dưới môi hợp lại mà thôi. Hơn nữa tuổi còn trẻ cũng sẽ nói yêu, không biết bọn họ đã nói bao nhiêu lần rồi đấy."
Tô Diệp ngơ ngác nhìn Đỗ Hành, ngây ngốc hỏi: "Vậy anh cũng đã nói rất nhiều lần sao?"
Đỗ Hành ngẩn ra, sau đó rốt cuộc dùng đôi mắt thâm trầm nhìn không ra bất kỳ cảm xúc dao dộng gì dừng ở Tô Diệp, chậm rãi lắc đầu một cái, khàn khàn nói: "Không, anh chưa bao giờ nói qua."
Nói đến đây thì anh cúi đầu xuống, nghiêm túc hôn lên môi Tô Diệp.
Giờ khắc này, lòng của Tô Diệp giống như bị nhào nặn đau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT