Tô Diệp dùng cái tay không có bị cắm truyền nước biển nắm lên một gối ôm bên cạnh, hung hăng đập về phía Đỗ Hành.
Cái gối ôm kia là năm đó Đỗ Hành đưa cho cô, mặt sa tanh màu hồng nhạt, thêu Chuột Mickey màu xanh dương, Tô Diệp lúc mười ba tuổi thích nhất. Lúc này gối ôm Chuột Mickey bay đến trước ngực Đỗ Hành. Gối ôm Chuột Mickey nhũn như con chi chi, lồng ngực Đỗ Hành thật sự rất rắn chắc, vì vậy sau khi gối ôm Chuột Mickey bịch một tiếng, lại rơi xuống trên mặt đất.
Đỗ Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Diệp trên giường rõ ràng đang cố tình gây sự, thân hình không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi nguội lạnh, cả người tản ra xa cách và lạnh nhạt.
Sự tức giận của Tô Diệp dần dần tản đi, cô nhìn trong mắt Đỗ Hành lộ ra lạnh lùng trước mắt này, chợt nhớ tới một chuyện mấy năm trước. Khi đó cô chợt hứng thú lên, khiến tài xế DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương lái xe chạy đến công ty của Đỗ Hành chơi, lúc ấy Đỗ Hành đang đi họp cũng không nhận được điện thoại cô muốn đi qua, vì vậy ở dưới sự hướng dẫn của thư ký Tô Diệp đến thẳng phòng làm việc của Đỗ Hành chờ. Kết quả vừa vặn thấy Đỗ Hành khiển trách một cấp dưới, ngay lúc đó Tô Diệp bị giật mình, cô không biết Đỗ Hành thường ngày dịu dàng săn sóc như vậy có thể có ánh mắt làm cho người ta không rét mà run như thế.
Sau đó, Đỗ Hành ôn tồn dần dần khôi phục như cũ, Tô Diệp hỏi Đỗ Hành, Đỗ Hành nói như vậy: em không giống như vậy, trong lòng anh, em vĩnh viễn không giống như những người khác.
Lúc này Tô Diệp ngơ ngác nhìn gối ôm Chuột Mickey vô tội trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Hành, lúc này Đỗ Hành và Đỗ Hành khiển trách cấp dưới hôm đó khác nhau ở chỗ nào đây? Lòng của Tô Diệp bắt đầu trầm xuống, chìm đến mức thấp nhất, cô chợt ý thức được, có lẽ thật ra thì mình cũng không có cái gì không giống. Thật ra thì cho dù không giống thì như thế nào, con người thì sẽ đổi biến, có lẽ hôm nay là đặc biệt, ngày mai sẽ không phải.
Không khí xung quanh giống như đóng băng, trong nháy mắt Tô Diệp có chút hít thở không thông một, cô mờ mịt cúi đầu, dùng hai cánh tay vòng chắc bả vai phát run của mình.
Thế giới này vốn lạnh lẽo như vậy, lại là lần đầu tiên cô cảm thấy ý lạnh thấu xương.
Đỗ Hành nhìn thân thể Tô Diệp khẽ run, lạnh lùng trong đôi mắt dần dần tan rã, cuối cùng anh rốt cuộc thở dài, ngồi ở mép giường, ôm Tô Diệp vào trong ngực.
Thân thể Tô Diệp lại tràn đầy bản năng kháng cự với lồng ngực của Đỗ Hành, chỉ có điều cô cũng không tránh, cô nắm chặt quyền ở trong ngực Đỗ Hành, thân thể vẫn không kiềm chế được run rẩy.
Đỗ Hành cảm giác cô gái trong ngực giống như một chú chim nhỏ cô đơn bị đông lạnh, trong đôi mắt xẹt qua một tia đau lòng, động tác êm ái vuốt ve tóc dài mềm mại của cô, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương tận lực để giọng nói êm ái nói: "Ngoan, đừng tức giận nữa."
Tô Diệp lắc đầu một cái, lúc này cô đã không tức giận, cô chỉ chợt sợ hãi, vô cùng sợ. Lần đầu tiên cô thực sự ý thức được, thì ra tất cả mọi thứ mình nắm trong tay đều ở trong tay Đỗ Hành, mà Đỗ Hành là một người, một người bình thường, có lẽ chỉ có một ngày như vậy, mình không hề đặc biệt nữa.
Đỗ Hành đặt cằm ở trên sợi tóc lạnh mà mềm của cô, con mắt khép hờ, dịu dàng nói: "Tô Diệp, anh hù dọa đến em rồi, sau này sẽ không như vậy."
Tô Diệp máy móc lắc lắc đầu, cô cứng đờ tựa vào Đỗ Hành trên ngực, cô nhép nhép miệng vài cái muốn nói chút gì, chỉ là cuối cùng không có mở miệng.
Một cái tay Đỗ Hành ôm lấy hông của cô, một cái tay khác an ủi vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, khàn khàn lẩm bẩm nói: "Là anh không tốt. . . . . ."
Dưới sự an ủi của Đỗ Hành trấn an, Tô Diệp từ từ bình tĩnh lại, cô nhắm mắt hấp thu nhiệt độ trên thân người đàn ông này, khẽ hé môi, nhỏ giọng nói: "Em không sao. . . . . . Vừa rồi là em cố tình gây sự. . . . . ." Có lẽ là bởi vì nguyên nhân bị bệnh, tiếng của cô khàn khàn gay gắt.
Cô từ chối, tiếp tục mở miệng nói: "Em... mới vừa rồi cũng không biết em làm sao vậy, bỗng nhiên rất tức giận. . . . . ." Cô dừng lại, nhỏ giọng nói: "Em không nên cầm gối ôm ném anh."
Đỗ Hành buông Tô Diệp ra, cúi đầu chăm chú nhìn cô, chỉ thấy lông mi mảnh dài của cô rũ xuống, hàm răng trắng noãn cắn môi nhỏ màu hồng , cô giống như một chú nai con gây họa vậy, mang theo vẻ kinh hoàng, đang nói xin lỗi với mình.
Đỗ Hành nhìn vẻ mặt Tô Diệp hết sức phức tạp, sau một lúc lâu khóe môi anh giống như có thoáng hiện nụ cười khổ, chỉ có điều Tô Diệp cũng không thấy. Tô Diệp chỉ nghe được giọng nói ôn hòa của Đỗ Hành nói với mình: "Không có chuyện gì, Tô Diệp, em bị ốm."
Anh bổ sung nói: "Chỉ cần vừa nhiễm bệnh, tính tình sẽ thay đổi thành nóng nảy."
Tô Diệp ngược lại không ngờ cái này, cô nâng con mắt lên, môi hồng khẽ nhếch, ánh mắt kinh ngạc đang nhìn chồng mình: "Thật sao?" Chính cô cũng không nhớ.
Đỗ Hành nhìn cô, lại cười, khẳng định gật đầu nói: "Đúng vậy."
=== ====
Sau trận làm ầm ĩ này, không khí giữa hai người lại hòa hợp lần nữa, trước tiên Đỗ Hành đo nhiệt độ cho DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương Tô Diệp lần nữa, hài lòng nhìn nhiệt độ bình thường, nhưng cuối cùng không yên lòng, lại cho cô uống thuốc, sau đó mới để cho cô ngủ.
Cả một buổi chiều, Đỗ Hành cũng không có chuyện gì, liền lấy laptop đến phòng ngủ, tùy tiện lên mạng xử lý một ít chuyện, thuận tiện chăm sóc vợ mình. Thời gian như vậy trôi qua rất nhanh, khi Tô Diệp tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng tối, trời chiều ửng hồng xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu xanh dương nhạt mà chiếu vào, trong sương mù Tô Diệp chỉ thấy một bóng dáng cường tráng đang ngồi đưa lưng về phía mình.
Cô mở trừng hai mắt, nửa ngày mới phản ứng được, sau đó từ từ nhớ lại chuyện xảy ra lúc buổi trưa.
Nhớ lại cả quá trình, khi đã tỉnh táo lại thì cô cũng biết thật ra Đỗ Hành chỉ là không yên lòng về mình thôi, cô đã sẽ không tức giận bởi vì tất cả, bây giờ cô chỉ lo lắng, rốt cuộc Đỗ Hành tra được bao nhiêu?
Nhớ tới tin nhắn của Thạch Lỗi, lòng của Tô Diệp khẽ run, tay phải có một chút cảm giác đau tê dại. Nếu Đỗ Hành biết đủ loại chuyện của Thạch Lỗi và mình, hẳn là anh giận không kềm được như thế nào?
Tô Diệp ngưng mắt nhìn bóng lưng cường tráng ngồi che ánh sáng rất lâu, trong mắt lại bắt đầu mơ hồ, cô biết người đàn ông này không chỉ là chồng của mình, còn là chỗ dựa của mình, cái ô bảo vệ cho mình.
Tô Diệp cứ nghĩ tới như vậy, có lẽ vì nằm một tư thế quá lâu, cổ cảm thấy cứng rắn, liền đổi tư thế, ai ngờ Đỗ Hành quan sát tất cả rồi. Đỗ Hành quay đầu lại nhìn Tô Diệp đã tỉnh lại, lập tức đứng lên tới đây, nở nụ cười hỏi: "Em tỉnh rồi, cảm giác như thế nào đây?" Nói đến đây, tay liền đưa qua đây sờ cái trán của Tô Diệp, cảm thấy nhiệt độ bình thường, lúc này mới hài lòng gật đầu: "Thoạt nhìn là tốt lắm."
Miệng Tô Diệp giật giật, cảm thấy phát khô. Đỗ Hành thấy vậy, vội rót cho cô một ly nước trái cây nhiệt độ vừa vặn, Tô Diệp nhận từ tay của anh liền uống lên.
Uống xong nước trái cây, Đỗ Hành dứt khoát cầm lấy khăn giấy lau miệng cho Tô Diệp, Tô Diệp nhìn Đỗ Hành săn sóc dịu dàng, trong lòng dâng lên tư vị khó tả, do dự một chút rốt cuộc nói: "Thật xin lỗi. . . . . ."
Đỗ Hành nghe nói như thế, dừng lại, nhìn ánh mắt của Tô Diệp, rất lâu sau chợt nở nụ cười, anh tự tay điểm lỗ mũi DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương Tô Diệp một cái: "Hiểu rõ sai rồi là tốt rồi, về sau không cho cáu kỉnh, lại càng không cho phép ném đồ."
Tô Diệp mấp máy môi, ngoan ngoãn cúi đầu.
Đỗ Hành nhìn Tô Diệp vẫn còn có chút không được tự nhiên, liền dứt khoát ngồi ở bên giường nửa kéo lấy cô, dịu dàng nói: "Tô Diệp, có một số việc có lẽ em cho làanh làm quá đáng, chẳng qua anh thật sự là vì muốn tốt cho em."
Tô Diệp yên tĩnh dựa vào nơi đó, lúc nghe nói như vậy thì lông mi rung động nhè nhẹ.
Đỗ Hành do dự một chút rốt cuộc cẩn thận tìm từ nói: "Có một số việc, trước kia em còn nhỏ, có thể không hiểu, cho nên anh cũng chưa từng nói qua."
Tô Diệp nghe thế, chợt giương mắt nhìn về phía Đỗ Hành.
Đỗ Hành nhìn rõ ràng trong mắt Tô Diệp lộ ra vẻ kinh hoàng, anh muốn bắt, chỉ là rất nhanh liền cũng không nhìn thấy nữa rồi.
Đỗ Hành gần như không thể nhận ra, nhíu mày: "Tô Diệp, nếu như em có ý kiến, nhất định phải nói cho anh biết, không cần buồn bực ở trong lòng."
Tô Diệp rũ mí mắt xuống, dùng hàm răng khẽ cắn môi, không nói một lời.
Tay Đỗ Hành vốn vòng chắc qua người Tô Diệp cương cứng một chút, anh nở nụ cười bất đắc dĩ mà nói: "Xem ra em có tâm sự."
Tô Diệp cúi đầu trầm mặc rất lâu, rốt cuộc ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt như nước, ngẩng đầu nhìn Đỗ Hành, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương môi hồng khẽ nhúc nhích, rốt cuộc mở miệng nói: "Em gặp qua chú Tôn rồi."
Đỗ Hành không biến sắc, nhẹ nhàng "A" một tiếng, giống như Tô Diệp gặp cũng chỉ là một người hàng xóm, một người thân thích qua lại hằng ngày.
Tô Diệp nhìn chằm chằm khuôn mặt bí hiểm của Đỗ Hành, nhẹ giọng thử thăm dò: "Ông ấy và em cùng nhau ăn cơm."
Đỗ Hành và Tô Diệp nhìn nhau, giống như ngưng mắt nhìn một con mèo nhỏ mà mình nuôi lớn.
Lần đầu tiên Tô Diệp phát hiện, thì ra chồng mình vốn có ánh mắt thâm trầm sắc bén này sao, giống như có thể nhìn thấu mỗi một suy nghĩ tình cảm trong lòng cô, cũng là lần đầu tiên cô phát hiện, lỗ mũi cao thẳng và môi mỏng lạnh nhạt của người đàn ông này phác họa chính là đường nét kiên cường lạnh lẽo như thế nào.
Cuối cùng Tô Diệp nghiêng đầu đi không nhìn anh nữa, cô cảm thấy hít thở không thông.
Đỗ Hành phát ra một tiếng cười giễu cợt, lạnh nhạt hỏi Tô Diệp: "Ông ấy nói gì với em?"
Tô Diệp bất đắc dĩ cười một tiếng, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương nhẹ nói: "Không phải cái gì anh cũng điều tra được sao?"
Lời vừa nói ra này, nhiệt độ trong không khí chợt thấp xuống vài lần.
Đỗ Hành bỗng nhiên đứng lên, anh nắm chặt quyền đập bình bịch ở trên bàn, một tiếng vang thật lớn, cái ly nước trái cây trên bàn bị đánh ngã, kéo theo đồ vật khác liên quan phản ứng dây chuyền, lập tức trên bàn rối thành một nùi.
Việc đã đến nước này, Tô Diệp cũng không phải sợ nữa, cô dũng cảm nhìn thẳng Đỗ Hành: "Anh tức giận?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT