Hai phu thê nắm tay nhau cùng đi dạo phố, Vân Nhất Minh đã buông xuống khúc mắc nhiều năm qua, nay chỉ muốn chăm sóc cho ái thê. Văn Tố Tâm nghĩ phu quân rốt cục đã thông suốt, bây giờ có thể cùng nàng ra ngoài đi dạo nên trong lòng rất vui mừng.
Hai người đi ngang qua tiệm thuốc,ánh mắt Vân Nhất Minh sáng ngời nói: "Tịch Nhi tu luyện vất vả, đi xem có dược liệu nào tốt không cho con gái bồi bổ thân thể."
Văn Tố Tâm đương nhiên không phản đối, hai người cùng vào chọn lựa dược liệu. Chủ quán thấy hai vợ chồng tuy lạ mắt, nhưng trên người mặc vải dệt đều là hàng thượng hạng, tuy không mang theo tùy tùng nhưng hắn cũng không bởi vậy mà chậm trễ.
Sau khi đã chọn và thanh toán xong, phu thê vừa nói vừa cười đi ra ngoài, nhưng Vân Nhất Minh nhất thời không cẩn thận đụng phải người khác.
"Thứ gì vậy hả! Dám đâm bản thiếu chủ!" Sau khi bị Vân Nhất Minh đụng phải, người kia xả giọng mắng chửi.
Vân Nhất Minh không muốn nhiều chuyện, đang muốn mở miệng xin lỗi. Ai ngờ còn chưa mở miệng đã bị người kia đẩy mạnh! Thân thể hắn vốn đã bị phế, bị đẩy như vậy tự nhiên phải lùi lại phía sau.
"Minh ca!" Văn Tố Tâm vội vàng đỡ lấy Vân Nhất Minh, nhìn thấy người đi đầu chính là vị công tử có tiếng tăm, mang theo năm sáu tùy tùng. Trong đó một người cao lớn thô kệch, là người mới vừa rồi đẩy Vân Nhất Minh.
"Không có việc gì." Vân Nhất Minh nhẫn nhịn, nghĩ dù sao cũng là mình chạm vào người ta, mở miệng nói: "Mới vừa rồi là ta không cẩn thận,mong vị công tử này thứ lỗi."
"Thứ lỗi? Ha ha ha ha ——" Vị công tử kia chừng hai mươi bốn tuổi, bộ dạng không tệ lắm, nhưng cả người lại toát ra hơi tiền, bộ dáng khi cười kiêu ngạo không ai bì nổi.
"Ha ha ha ——" Đám tùy tùng bên cạnh cũng cười mỉa mai theo, vị tráng hán lúc trước đẩy Vân Nhất Minh đã biết Vân Nhất Minh không có tu vi, cho nên căn bản không để trong lòng.
"Muốn thiếu chủ thứ lỗi có thể, quỳ xuống đất dập đầu ba cái! Lại chui qua dưới háng thiếu chủ và bọn ta thì sẽ tha cho ngươi. Bất quá nương tử của ngươi tuy hơi lớn tuổi chút, nhưng vẫn còn khá được, ở lại để bồi tội đi." Tráng hán đắc thế không buông tha người, quả thực vũ nhục nhân cách!
Vân Nhất Minh lần này nhịn không được, hét lớn một tiếng nói: "Buồn cười, ta chỉ chạm vào ngươi một chút, các ngươi đừng quá quá phận!"
Năm tên kia nghe vậy không giận mà cười, tráng hán không đợi hắn mở miệng, lập tức là xung phong nhận việc tiến lên, không nói hai lời một chân đá vào bụng Vân Nhất Minh: "Quá phận? Quá phận rồi sao hả!"
Văn Tố Tâm thấy vậy làm sao mà chịu đựng được, lập tức che ở phía trước người Vân Nhất Minh, dựng lên phòng ngự bằng Huyền Kính!
Chủ quán vừa thấy chuyện không ổn, lỡ như đánh thật sẽ phá hủy cửa tiệm hắn, vì thế vội vàng ra tới giãi bày: "Tiền thiếu chủ, người này cũng không phải cố ý. Ngài đại nhân đại lượng, cũng đừng so đo với bọn họ. Ngài xem ta nơi này vừa mới lấy về ô tham trăm, ngài lại đây nhìn thử xem?"
"Ca ca, xảy ra chuyện gì?" Lúc này ngoài cửa một giọng nói yêu kiều mềm mại truyền vào.
Sau đó có một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi bước vào, tư sắc thượng giai, một bộ váy vũ mị đỏ tươi càng khiến nàng phong tư thướt tha hơn, ý vị mười phần mạn diệu.
Vị thiếu nữ tên Tiền Sương Ngữ và Tiền thiếu chủ Tiền Dược là huynh muội. Dòng chính Tiền gia trong tam đại gia tộc, hai người thiên phú đều không tồi, Tiền Sương Ngữ là Huyền Đồ thất giai, Tiền Dược nhờ có sự trợ giúp của gia tộc đột phá thành Huyền Sĩ!
"Khởi bẩm đại tiểu thư, mới vừa rồi......" Tùy tùng không dám chậm trễ, lập tức bẩm báo.
Đến tận đây, Vân Nhất Minh biết đối phương là người của Tiền gia, không khỏi hừ lạnh: "Tiền gia khí thế thật lớn! Huyện Thanh Thành này chẳng lẽ là thiên hạ của Tiền gia ngươi sao!"
"Bang!" Tiền Dược tự mình động thủ tát Vân Nhất Minh một cái, dựa trên tu vi của hắn thì Vân Nhất Minh bị đánh mắt nổ đom đóm, trời đất tối tăm là chuyện hiển nhiên!
Văn Tố Tâm sửng sốt: "Các ngươi —— các ngươi sao dám đánh người?!"
"Bang ——" Tráng hán không nói hai lời, cũng tát Văn Tố Tâm một cái! Đám tùy tùng còn lại thấy vậy sôi nổi động thủ!
"Đánh người thì làm sao? Huyện Thanh Thành chính là thiên hạ của Tiền gia đó?!" Tráng hán giam cầm Văn Tố Tâm, còn lại những người khác quần ẩu Vân Nhất Minh!
"Minh ca!" Văn Tố Tâm chưa từng gặp ác bá như vậy, mắt thấy Vân Nhất Minh bị đánh hộc máu, nàng ra sức vùng vẫy, nhưng mà tráng hán tu vi cao hơn nàng, nàng lại không am hiểu đánh nhau, chỉ có thể nôn nóng cả giận nói: "Các ngươi khinh người quá đáng, chúng ta là người Vân gia!"
"Vân gia?!" Tiền Dược rõ ràng sửng sốt, Vân gia không hề yếu hơn Tiền gia bọn hắn! Bọn tùy tùng nghe vậy cũng ngừng tay, Văn Tố Tâm vội vàng tiến lên đỡ Vân Nhất Minh đứng dậy, chỉ thấy hắn bị đánh thương tích đầy mình, hơi thở thoi thóp!
"Minh ca! Chàng tỉnh lại đi!" Văn Tố Tâm kinh hoảng thất sắc, Tiền Dược vừa thấy cũng thay đổi sắc mặt.
Tiền Sương Ngữ hướng đến tai Tiền Dược, ác độc nói: "Đại ca, một người không có tu vi, một người tuổi lớn như vậy chỉ là Huyền Đồ ngũ giai, ở Vân gia phỏng chừng cũng không có thế lực gì. Nhìn dáng vẻ người cũng không sống nổi, không bằng thu thập sạch sẽ, đỡ phải nhiều chuyện."
Nguyên lai từ khi Vân Nhất Minh bị phế đi, phu thê chỉ ru rú trong nhà, ở Thanh Thành Huyện trừ dòng chính Vân gia thì rất ít người nhận ra bọn họ.
Tiền Dược vừa nghe thấy có lý: "Muội muội có biện pháp nào?"
Tiền Sương Ngữ gật gật đầu: "Giao cho muội muội." Dứt lời, nàng giương giọng nói: "Nếu là người của Vân gia, các ngươi đi đi."
Văn Tố Tâm cũng không dây dưa bọn họ, nàng biết Vân Nhất Minh bị thương nặng, cũng chỉ có thể về Vân gia bảo mới có người có thể cứu trị, cho nên nhanh chóng cõng trượng phu đi về.
Khóe miệng của Tiền Sương Ngữ hiện lên nụ cười âm trầm, lập tức phân phó tùy tùng của Tiền Dược xử lý hai người!
Khi đó Văn Tố Tâm cõng Vân Nhất Minh mới đi vào hẻm, trước mặt đã bị hai gã tráng hán ngăn lại! Không đợi mở miệng đã bị phun khói mê vào mặt, nhưng vì nàng ăn qua hoa mai tiên nên không chịu ảnh hưởng, lập tức phản kháng thét chói tai: "Cứu mạng a ——"
"Đáng chết!" Tráng hán không ngờ Văn Tố Tâm còn có thể phản kháng, lúc này lại sợ bị người thấy nên lập tức đánh Văn Tố Tâm ngất xỉu!
Hết thảy mọi thứ đều có vẻ bí mật, ai biết Vân Chỉ Đào đúng lúc đi ngang qua, hắn nghe được Văn Tố Tâm kêu to! Thiếu niên mới mười tuổi, tu vi cũng chỉ tứ giai, lúc đi ra ngoài là lặng lẽ trốn đi, căn bản không dẫn theo người.
"Nhị thúc, Nhị thẩm......" Vân Chỉ Đào không ngốc, hắn biết chính mình không phải đối thủ, yên lặng nhớ kỹ diện mạo hai tên đó, sau đó chạy như bay về Vân gia bảo!
......
Thiên Hương Lâu - Thanh lâu nổi tiếng ở Huyện Thanh Thành, là sản nghiệp lớn nhất của Tiền gia.
Nơi này hội tụ các cô nương nơi nơi phong tình, là nhân vật phú giáp nổi tiếng, cũng là thiên đường của nhà thám hiểm và lính đánh thuê sống trên đầu mũi đao. Từ xưa ngợp trong vàng son ** quật, là huy thổ như kim, là chỗ phóng thích áp lực tốt nhất.
Văn Tố Tâm ở Thiên Hương Lâu bị nước lạnh dội tỉnh, tuy nói nàng hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn còn phong vận. Một ít thiếu niên lần đầu tiên tìm thú vui, còn có không ít đối tượng nữ nhân thành thục thích.
Lúc này nàng ăn mặc một bộ sa mỏng lộ liễu, tay chân bị trói đến kín mít, cùng vài nữ tử đồng dạng ăn mặc lộ liễu bị nhốt tại một cái lồng sắt! Bốn phía là một đám nam nhân háo sắc đang nói lời lẽ dơ bẩn! Lập tức, Văn Tố Tâm liền biết chính mình ở nơi nào.
"Các ngươi không thể như vậy!" Văn Tố Tâm thân thế trong sạch, khi nào đã từng chịu nhiều nhục nhã như ngày hôm nay, tức khắc hoảng thần hô to: "Minh ca —— cứu ta ——"
"Ai da uy, mỹ phụ này không tồi! Đại gia ta muốn! Mau kêu kêu Bưu ca!" Một nam nhân mập mạp liếc mắt nhìn trúng Văn Tố Tâm, một đoàn nam nhân vây quanh lồng sắt chọn nữ nhân như chọn mua thịt. Nếu như nhìn trúng cùng một người sẽ ra giá cạnh tranh. Đây là Thiên Hương Lâu đặc sắc, hàng hóa mới tới cơ bản đều như vậy làm.
"Bổn thiếu gia cũng coi trọng! Ta ra năm mươi lượng!"
"52!"
......
Không ngờ hôm nay lại có vài vị đồng thời chọn Văn Tố Tâm ra giá. Văn Tố Tâm nhìn thấy cảnh tượng bốn phía, nghĩ Vân Nhất Minh không biết đang ở nơi nào, hắn bị trọng thương như vậy cũng không biết sống hay chết, nàng tức khắc cảm thấy tuyệt vọng......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT