Trên đường làng, một bé gái có mái tóc đỏ dài mượt mà, làn da trắng hồng trong suốt, đôi môi đỏ hồng, đôi mắt xám đen to tròn linh động quan sát xung quanh.
Ai đi qua cũng bị bóng dáng nhỏ nhắn ấy hấp dẫn mà ngoái lại nhìn. Họ thi nhau nghị luận bàn tán:
- Con gái nhà ai mà xinh xắn thế nhỉ?
- Thật là đáng yêu quá đi!
…
Có người còn khoa trương hơn, mắt chớp chớp (mồm…) nhìn nhìn rồi lại dụi dụi như thể không tin vào mắt mình:
- Tiên nữ giáng trần a!
…
- Trong làng có một mỹ nhân như vậy từ khi nào, sao tôi lại không biết?
Sau vài phút thất thần bởi sức hút từ gương mặt cô bé, bọn họ mới có dịp quan sát kỹ hơn những nơi khác trên người cô, đôi mắt họ lại bắt đầu ánh lên sự giận dữ, lên án:
- Trên đời sao lại có người ngược đãi trẻ con như vậy?
- Thật sự là không có đạo đức!
- Ông trời ơi! Họ có biết yêu thương trẻ nhỏ là như thế nào không?
…
Bất ngờ, từ phía sau lưng cô bé nhảy ra một quả cầu bông trắng, nó đang cuộn mình ngủ trong ba lô thì nghe tiếng nghị luận liền tò mò “Tại sao họ lại giận dữ như vậy nhỉ? Để xem ai có gan dám ngược đãi mẹ nào?”.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của bao người, Lum hai mắt đảo tròn, nhìn từ trên xuống dưới Hasu: gương mặt vẫn yêu nghiệt lừa người như thường, bộ quần áo dài trắng tinh vô cùng ngây thơ thuần khiết, sau lưng đeo ba lô, hai tay ôm một đống lớn rau củ quả, thức ăn các loại. Lum gật gật đầu biểu cảm mẹ càng ngày càng ra dáng phụ nữ gia đình nha!
- Thật là, lại không cùng chung tần số suy nghĩ. _ Lum ra vẻ hiểu biết nói.
Nhóc thừa biết bởi gương mặt thiên sứ của mẹ, dáng vẻ yếu đuối như vậy mà phải mang vác khệ nệ thế kia, ai mà không thương xót, cậu nhìn riết quen rồi. Các cụ có câu: “Trông mặt mà bắt hình dong, con lợn có béo cỗ lòng mới ngon” thật ra thì không phải lúc nào cũng đúng. Haizzz… Họ không nên dễ dàng bị lừa như vậy chứ.
Tiếng nghị luận xung quanh càng ngày càng nhiều. Họ trừng mắt, chỉ chỉ:
- Con vật vừa rồi là con gì? Thật là đáng yêu.
- Nó.. nó vừa nói chuyện…
…
Hai mẹ con mặc kệ sự ngạc nhiên cùng tiếng nghị luận bàn tán của dân làng tiếp tục đi về phía trước. Đối với việc luôn là tiêu điểm của sự chú ý, 3 năm qua họ đã quen rồi.:D
Đồng hồ điểm 8h00 sáng, cánh cửa phòng Sasuke bật mở.
- Chúng ta về tới nhà rồi!!! _ Lum vui vẻ hô lên.
- Đúng vậy! Mọi thứ vẫn như xưa! _ Nhìn một lượt căn nhà Hasu cảm thán. Thật nhớ Sasuke và mọi người quá, có phải mình rời đi quá lâu rồi hay không?:D
- Ồ! Phòng ngủ của mẹ vậy mà vẫn nguyên vẹn, còn được dọn dẹp sạch sẽ nữa. Hẳn là anh Sasuke vẫn luôn đợi mẹ về. Hi hi!!! ^^ _ Lum lém lỉnh nghị luận.
Mở tủ lạnh, trên dưới trống không, lại nhìn tủ gỗ bên cạnh, đầy cốc mỳ ăn liền. Hasu thái dương có chút giật giật, đau đầu nói:
- Thật ra thì… không phải cái gì cũng không thay đổi…
Cô thật không ngờ, trong làng có cả một nhà hàng, một trang trại rộng lớn cung cấp thực phẩm cho cả vùng. Thế nào mà Sasuke lại đi học Naruto ngược đãi dạ dày, ăn mì ăn liền thế này, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng mà. Hasu càng tự trách bản thân vì mình đi quá lâu, dù sao bọn họ đều còn quá nhỏ, lại là con trai nữa không biết tự chăm sóc bản thân là điều đương nhiên. Hasu nhanh chóng lôi hết đống đồ mình vừa mua tới, chuẩn bị một đại tiệc, quyết định từ giờ sẽ bù đắp cho bọn họ.
- Mommy, mommy! Chẳng phải mẹ nói hôm nay đi nhìn trộm ba người đó sao? 9h30 rồi đấy! Chờ mẹ tới nơi thì họ thi xong rồi.
Lum trong phòng chơi chán, chạy tới nhảy lên vai Hasu thúc giục. Nhóc chưa từng thấy bài thi sinh tồn là như thế nào, rất tò mò muốn xem nha, người ta đi thi từ 5h sáng thế mà giờ này mẹ vẫn còn chưa chịu đi.
- Yên tâm, giờ này họ chưa thi đâu. Đi thôi! _ Hasu mỉm cười, đưa Lum từ trên vai kéo xuống ôm vào lòng vuốt vuốt lông nhóc, cùng lúc đó bóng dáng hai người liền biến mất và xuất hiện tại khu vực luyện tập.
***********
- Các đồng chí, chào buổi sáng. _ Kakashi sensei giơ tay lên chào.
- Thầy đến muộn. _ Sakura và Naruto hét lên phản đối. Sasuke thì khoanh tay không nói gì.
- Có một con mèo đen đi qua đường của thầy nên… _ Kakashi sensei vẻ mặt gượng cười cố gắng đưa tay nên giải thích. Nhưng nhìn vẻ mặt không đồng tình của ba người kia thì dừng lại. “Khụ” vẻ mặt lạnh lùng bước đi.
- Ta bắt đầu thôi.
***********
- Ồ! Được xem từ đầu rồi. Mẹ thật là kỳ diệu. _ Lum đôi mắt tỏa sáng ngưỡng mộ nói.
Hasu mỉm cười không nói gì. Chuyện Kakashi đến muộn cô biết là đương nhiên. Cô còn biết anh ta học hành động cùng mấy lời giải thích kiểu này từ ai nữa cơ.
************
- Đồng hồ đã được báo thức lúc 12h trưa. Chủ đề hôm nay là lấy một trong các cái chuông này. _ Anh ta giơ chai cái chuông nhỏ lên lắc lắc, tạo ra tiếng kêu [đinh, đinhg]
- Ai không lấy được thì sẽ không được ăn trưa.
- Gì cơ? _ Sakura lên tiếng.
- Người đó sẽ bị trói vào kia và sẽ phải nhìn thầy ăn trưa trước mặt.
Mặt cả ba người Naruto, Sakura và Sasuke nghệt ra, méo xẹo.
- Thì ra đó là lý do vì sao thầy nói… _ Sasuke
- …đừng ăn sáng. _ Sakura ôm bụng tiếp lời.
- Nhưng, sao chỉ có hai chiếc chuông?
- Vì chỉ có hai cái chuông, nên ít nhất sẽ có một người bị trói vào cột. Người đó cũng sẽ trượt vì đã không hoàn thành nhiệm vụ. Đó sẽ là người phải quay lại trường. _ Kakashi sensei lắc lắc hai cái chuông như thể chứng minh điều đó.
- Có thể chỉ có một người, nhưng cũng có thể cả ba người.
- Các em có thể dùng phi tiêu. Các em sẽ không lấy được nó trừ phi các em có ý định giết thầy.
- Nhưng thế thì rất nguy hiểm. _ Sakura kháng nghị.
- Đúng đấy! Thầy còn không tránh nổi cái khăn lau bảng mà. _ Naruto hai tay đưa sau đầu, cười nói.
- Trong xã hội, những người không có khả năng thì hay than thở nhiều hơn. Cứ mặc kệ kẻ có điểm số thấp nhất đi.
- Chúng ta sẽ bắt đầu ngay sau khi thầy nói: ‘Sẵn sàng, bắt đầu’.
Naruto buông tay sau đầu ra, bỏ đi dáng vẻ cợt nhả nhìn thầy Kakashi. “Người có điểm số thấp nhất… đầu đất…” Mặt cậu ta đỏ lên tức giận, tay phải rút ra một thanh kunai, quay tròn xông lên đâm thầy Kakashi.
- Hả? _ Sakura, Sasuke ngạc nhiên nhìn, thốt lên.
- Đừng có vội vã quá. Thầy vẫn chưa nói bắt đầu. _ Kakashi đứng phía sau Naruto, tay trái giữ đầu cậu, tay phải khống chế tay cầm thanh Kunai của Naruto mà chĩa vào đầu cậu ta.
“Không thể thế được… Mình hoàn toàn không nhìn thấy gì.” _ Sakura.
“Vậy ra đây là Jounin…” _ Sasuke nhíu mày.
- Nhưng có vẻ như các em có ý định giết thầy rồi. _ Kakashi sensei lại cười nói tiếp:
- Thầy nghĩ thầy bắt đầu thích các em rồi đấy. Chuẩn bị bắt đầu.
- Sẵn sàng, bắt đầu.
**********
- Oaw! Oaw! Mẹ, mẹ con bắt đầu thích Kakashi sensei rồi đấy! Rất ‘ngầu’ nha!
- Con học từ này ở đâu ra? _ Hasu nghiêng đầu hỏi.
- Hi hi! Tối qua con với Yamato xem phim lúc 8h.
Hasu vỗ đầu, yên lặng quay đi, hai cái người này suốt ngày thích phim 8h tối là cái kiểu gì! =.='''
*********
Căn bản của một ninja là che dấu sự hiện diện của bản thân.
- Tốt lắm, mấy đứa trốn rất tốt… _ Kakashi thấy Sasuke và Sakura đã ẩn nấp, giơ tay xoa đầu, nhận xét. Ngẩng đầu lên thì giật mình vì…
- Ta hãy đấu một trận công bằng và trung thực. _ Naruto hai tay khoanh vào nhau, hiên ngang đứng trước mặt Kakashi sensei nói.
- Tên ngốc này, mình biết ngay mà. _ Sasuke từ chỗ ẩn nấp than thở.
- Này, có phải là em hơi khác so với mọi người không? _ Kakashi sensei thật không biết nói gì với Naruto.
- Kiểu tóc của thầy mới kỳ lạ! _ Naruto lao về phía Kakashi sensei đánh, thấy thầy đưa tay vào túi dụng cụ phía sau thì cảnh giác, lùi một bước lại.
- Phương thức chiến đấu đầu tiên của ninja, taijutsu (thể thuật). Để thầy dạy cho em biết nhé!
“Chẳng phải taijutsu (thể thuật) là phương thức chiến đấu tay không sao? Nhưng thầy định sử dụng vũ khí mà?” _ Naruto thấy tay thầy Kakashi trong túi định rút ra cái gì đó thì cảnh giác nghĩ. Hự hự! @.@ ‘Thiên đường tình yêu’ – một cuốn sách? Naruto mắt miệng tròn lên há hốc.
- Sao thế? Lại đây bắt đầu đi.
- Nhưng… Sao thầy lại lấy quyển sách ra?
- Tại sao à? Vì thấy muốn biết câu truyện sẽ tiếp diễn như thế nào? Đừng lo. Thầy đọc hay không cũng không khác gì đâu.
Naruto điên lên, hai tay nắm chặt chạy tới.
- Em sẽ cho thầy một trận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT