An Tô Lam cảm thấy Bảo Nhi càng ngày càng quá đáng. Nhưng với cô, con người như vậy, cô không nên chấp bởi cô biết những trò Trần Bảo Nhi bày ra đều là trò trẻ con. Cứ như vậy, một tuần sau An Tô Lam nhận được một vụ kiện lớn. An Tô Lam mải làm việc tới nỗi tối nào cũng khoảng 11 giờ 30 phút hoặc 1giờ sáng mới về. Tuy là đứa mạnh mẽ nhưng đối với cô, công việc là phép màu xóa hết mọi đau thương. Do thời gian làm việc dày đặc, nên cô cũng không còn nghĩ tới Tử Hiên nữa. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, trước kia, người ta nói gì cô cũng không nghe cứ như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, để bây giờ cái giá phải trả là quá đắt.

Buổi kiện kết thúc, bên cô thắng đậm, chưa kịp vui phần nào thì tối hôm đó trên đường về nhà, An Tô Lam nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ, vì muốn về nhà nhanh, An Tô Lam chọn con đường tắt qua một con hẻm nhỏ. Con hẻm khá tối lại vắng người, cô có cảm giác có người bám theo, bước chân bất giác nhanh hơn.Ra khỏi ngõ, An Tô Lam vừa thở nhẹ ra một hơi, thì một cánh tay từ đằng sau vòng qua trước bịt miệng cô. An Tô Lam dần mất đi ý thức, ngã xuống. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô hiện lên đúng hai chữ: Tiêu rồi.


Mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một màu đen, mùi bụi bặm xộc vào mũi khiến cô nhíu mày. Khi mắt thích ứng thì cô nhận ra đây là một căn nhà hoang. Nơi cô đang ngồi có lẽ là trước cửa phòng của căn nhà. Chỉ riêng phòng đã rộng thế này thì căn nhà chắc to lắm. Tay chân đều bị trói, nhưng chúng lại không dùng giẻ bịt mồm cô. Trong đầu đang suy nghĩ xem rốt cuộc tại sao mình bị bắt cóc? Người bắt mình là ai? Chúng muốn gì? Đây là bệnh nghề nghiệp cô khó mà thay đổi được.

Có tiếng bước chân tiến đến gần, là bước chân của đàn ông. Cô còn tưởng là Trần Bảo Nhi làm ra chứ. Thấy khuôn mặt người vừa đi đến, cả người An Tô Lam liền cứng ngắc.


"Hạ Khiêm?"


"Lâu rồi không gặp."


Hạ Khiêm là bạn thân của Tử Hiên nhưng cô rất ít khi gặp người này. Hắn ta và Đương Tử Hiên quen nhau từ cấp hai. Lúc đó thi học sinh giỏi toán, Hạ Khiêm đứng thứ hai còn Tử Hiên giành thứ nhất. Nghe nói, lần đó hắn ta kém Tử Hiên có 0,1 điểm, Hạ Khiêm tức muốn hộc máu. Không hiểu thế nào mà hai kẻ này cuối cùng lại trở thành bạn thân của nhau.


"Tại sao lại làm thế này?


"Bất đắc dĩ thôi." Hạ Khiêm nhún vai thờ ơ nói.


"Anh nói trước, im lặng là cách tốt nhất đấy."


"Được thôi."Cô tin hắn ta sẽ không hại mình, cũng không tin đây là kế hoạch của Tử Hiên.


Hạ Khiêm ra ngoài gọi cho Tử Hiên:"Người anh em."


"Hạ Khiêm, mày muốn gì, Bảo Nhi đâu, con bé vô tội, mày thả nó ra."


Giọng nói trầm thấp, bình tĩnh của Tử Hiên vang lên."Bình tĩnh nhỉ, muốn Nghe giọng nó không?"


Hạ Khiêm bước đến chỗ khuất của căn nhà, một cô gái đang bị trói chặt, mồm bị bịt đang khóc, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt. Hắn ta đến cạnh Bảo Nhi, rút khăn ra khỏi miệng cho cô ta:


"Tử Hiên đấy, nghe đi."


Trần Bảo Nhi nghe thấy đó là Tử Hiên thì càng khóc to hơn:"Anh Tử Hiên, anh ơi cứu em với, Bảo Nhi sợ lắm anh Tử Hiên."


Hạ Khiêm bỏ điện thoại ra xa rồi lại nhét giẻ vào mồm cô ta, giọng đầy thách thức vang lên."Đến đây đi, Đường Tử Hiên, tao còn món quà khác muốn tặng mày. Nhanh lên, tao đang ở căn nhà hoang hồi trước chúng ta hay đến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play