Theo địa điểm mà bản đồ kho báu chỉ dẫn, Thiên Long giáo tập hợp toàn bộ giáo chúng xuất phát về phía Li Sơn.
Li Sơn từ thời cổ đại đã là thánh địa du lịch của hoàng gia, hoàng đế tiền triều tạo sao lại đặt kho báu kếch xù tại một nơi không an toàn như vậy nhỉ? Nam Cung Cửu không giỏi lịch sử, chỉ nhớ người xưa có viết về Li
Sơn như thế này “Thắng, biến thành đất. Thua, cũng biến thành đất.” Có
phải bọn họ rồi cũng mất mạng ở đây, sau đó biến thành đất không? Nam
Cung Cửu bất giác rùng mình.
Kim Tà ôm cổ cầm phóng mắt nhìn bốn
phía, chán nản đưa lời hỏi “Nơi này có phải có toàn Hoa Thanh Cung? Lẽ
nào Quế Cung nằm ngay trên kiến trúc Hoa Thanh Cung?”
Hỏa Tà phi ngựa phía trước quay đầu đáp “Hoa Thanh Cung nằm trên đỉnh núi, cứ vào rồi thì biết ngay thôi.”
Hai bên đường đi núi non sừng sững, vách cao vạn trượng, đường đi dưới chân hiểm trở, gian nan. Từ cửa cốc đi vào, con đường càng lúc càng hẹp, chỗ không xa chỉ còn lại đường chân trời, chỉ đủ một người đi qua.Tuyết
Nương đang ngồi trên kiệu tám người lúc này giơ tay, ra hiệu cho kiệu
dừng lại.
Băng Tà dẫn đầu đoàn người, giờ đã quay về bẩm báo “Chủ nhân, phía trước vẫn còn một đoạn đường rất dài, kiệu chắc không thể
qua được, chi bằng ngài hãy xuống đi bộ cùng mọi người?”
Mấy ngón tay ngọc ngà vén tấm rèm lên, thân hình hoa lệ thoắt ẩn thoắt hiện.
Tuyết Nương nhìn ra bên ngoài đầy cảnh giác, rồi mới từ từ đứng dậy,
bước ra khỏi kiệu. Chính vào lúc hắn vừa bước ra ngoài, xung quanh bỗng
vang lên những tiếng động lớn. Chỉ thấy phía trên sơn cốc xuất
hiện rất đông người trong tay cầm chắc cung tiễn, dưới ánh mặt trời ánh
lên ánh vàng chói lóa, nhất loạt nhắm chuẩn về hướng Tuyết Nương.
Rất nhanh, vô số bóng người bay xuống, bao vây lấy Tuyết Nương. Nam Cung
Cửu thấy bóng áo đỏ nổi bật trong đám người mới đến này, thần tình vui
vẻ, vỗ tay, hô lớn “A Tam! Ta ở đây.”
Tây Môn Phi Tuyết vừa liếc
mắt qua lại vội vã thu về, quan sát nhát cử nhất động của Tuyết
Nương.”Không ngờ các ngươi đã biết trước vị trí của kho báu từ lâu, lại
còn cố tình chia tấm bản đồ ra thành bốn mảnh, gây ra chuyện thị phi.”
Tuyết Nương tức giận nói, vừa hất ống tay, lập tức tạo thanh một trận
cuồng phong trong sơn cốc “Lúc này đừng kẻ nào mong chặn đường của bổn
tọa.”
Lá cây, cỏ khô, bị cuốn vào trong trận cuồng phong, dần dần biến thành một cơn lốc xoáy. Đột nhiên, sơn cốc trở nên hỗn loạn lạ
tường. Tuyết Nương cười lớn, rồi gằn giọng hạ lệnh “Tiêu diệt hết bọn
chúng, không để lại bất cứ tên nào sống sót.”
Tất cả giáo chúng trong Thiên Long giáo nhất loạt nhấc vũ khí lên, chuẩn bị chiến đấu.
Đông Phương Huyền Dạ đột nhiên thét lớn “Giết chết tên ma quỷ đó đi, Vạn Hoa Cốc giải được bùa độc các ngươi trúng phải. Từ giờ các ngươi đã có thể
thoát khỏi bể khổ, không phải chịu sự khống chế của bất cứ ai khác.”
Tất cả mọi người nghe vậy đều trở nên do dự, quay sang nhìn nhau, lại nhìn
những vòng vây trùng trùng phía trên cao, thực ra bọn họ đã biết mình
đang rơi vào thế yếu.
Sắc mặt Tuyết Nương càng ngày càng sậm
xuống, phẫn nộ thét lớn “Các ngươi dám tin lời chia rẽ của bọn chúng
sao? Mau tấn công cho ta, nếu không…” Hắn tiện tay tóm lấy một nữ đệ tử
lại, dùng móng tay sắc nhọn xuyên qua cổ họng của nàng ta. Máu tươi bắn
thẳng ra ngoài, cô gái trợn mắt, hoảng sợ, hai tay nắm chặt đấm về phía
Tuyết Nương vài phát, sau cùng đuối sức rơi xuống.
“Hưm.” Tây Môn Phi Tuyết phe phẩy chiếc quạt trong tay, mỉm cười khinh miệt “Một chủ
nhân như vậy đã bao giờ đới đãi với các ngươi như con người? Chi bằng
quy thuận chính phía, Vạn Hoa Cốc nhất định giải được thứ độc trong
người các ngươi, từ nay về sau không phải lo lắng về thứ bùa độc đáng sợ đó nữa, không cần phải đau đớn, chịu đụng những ngày tháng hoang mang,
thấp thỏm.
Tuyết Nương nheo mắt, dung ánh mắt sắc nhọn nhìn từng
người đang đứng phía trước mình, chỉ hận không thể xé họ thành ngàn
mảnh. Chính vào lúc hắn định phát công, đột nhiên toàn thân cứng đờ, hai mắt tràn đầy hoảng sợ, khuôn dung kinh hãi từ từ quay đầu về sau.
Băng Tà vẫn luôn đứng phía sau Tuyết Nương đưa tay giữa không trung, hai
ngón tay khẽ kẹp. Trên cổ Tuyết Nương giờ đã có thêm một chiếc phi tiêu
hoa sen đen nhánh.
Băng Tà sầm giọng hô “Mọi người còn không động thủ?” Lời vừa mới dứt, giáo chúng đồng loạt cầm đao kiếm xông lên, chỉ
hận không thể chém tên ác quỷ này thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
“Ngươi, ngươi…” Tuyết Nương nhìn Băng Tà, nắm chặt hai tay, ngửa cổ kêu trời,
phát hết chân khí, khiến cả sơn cốc chấn động rung lên, những người đúng gần đó ngũ tạng đều lòi ra.
Đông Phương Huyền Dạ rút kiếm bay
tới, mũi kiếm nhắm thẳng ngực Tuyết Nương, nhưng chẳng thể phá vỡ được
giáp ngoài của hắn. Yến Phi Nam cùng lúc sử dụng đao chém thẳng xuống
đầu Tuyết Nương, nhưng chẳng mảy may suy chuyển, dù đã càng lúc càng
tăng thêm lực đạo.
Tây Môn Phi Tuyết ném thẳng chiếc quạt cốt ngọc về phía Tuyết Nương, phát ra tính hiệu “Phóng tiễn.”
Vô số mũi tên bay tới, Tuyết Nương ép ra toàn bộ nội lực trên người ở
trước lồng ngực và đỉnh đầu, để chặn kiếm của Đông Phương Huyền Dạ và
đao của Yến Phi Nam, nên khó lòng phân tâm. Mắt nhìn tên bay đến từ tứ
phía, Tuyết Nương biết đại hạn đã tới, bật cười lớn tiếng, quay đầu nhìn Băng Tà nói “Từ lâu ta đã biết, trên đời này chảng có ai đáng tin cả.”
Nói xong, cả người hắn từ đầu tới chân chi chit mũi tên, thảm thiết đáng sợ.
Chứng kiến cảnh tượng ghê rợn, Kim Tà và Mộc Tà sợ xanh mặt, quay sang đỡ nhau đứng gọn một góc.
May mà Nam Cung Cửu chẳng nhìn thấy gì cả, bởi vì người nào đó đã ôm đầu
nàng giấu trong lòng, còn nàng chỉ cảm thấy lồng ngực bên má quá dễ chịu mà thôi.
Tục ngữ có câu, mộng đẹp khó thành, cảnh đẹp không lâu, Nam Cung Cửu còn chưa kịp say đắm đủ, đã bị người khác kéo ra. Vừa
ngẩng đầu lên, nàng liền nhìn thấy gương mặt vẫn thường ẩn dưới tấm mặt
nạ bằng bạc cửa Băng Tà.
Tây Môn Phi Tuyết lần đầu nhìn thấy bộ dạng Băng Tà, nói “Ngươi trúng độc khá nặng, có điều ta vẫn có cách giải độc cho ngươi.”
Băng Tà chẳng thèm bận tậm nói “Nếu cái giá chính là A Cửu, ta thà chết còn hơn.”
Chuyện này… Nam Cung Cửu khẽ đảo con ngươi, đột nhiên phát hiện ra bản thân cũng có sức quyến rũ.
“Vị huynh đài này, Nam Cung Yến đã là thê tử của ta rồi.” Tây Môn Phi Tuyết lễ độ cúi đầu, kéo Nam Cung Cửu về phía mình.
“Trước khi trở thành thê tử của huynh, nàng ấy đã là vương phia của ta.” Băng Tà kéo Nam Cung Cửu lại bên mình.
“Vương phi?” Nam Cung Cửu trợn tròn hai mắt, Tây Môn Phi Tuyết cũng chẳng hiểu thế nào. Ai nấy đều không khỏi bàng hoàng.
Băng Tà lại lấy một tấm kim bài từ trong người ra “Bản vương thân mang trọng trách truy tìm Quế Cung, bên ngoài sơn cốc đã có mười vạn đại quân, trừ phi các ngươi tiếp tục tiến về phía trước, bằng không không có đường
lui. Đối chọi lại với triều đình, sẽ không có kết cục tốt.”
Đông
Phương Huyền Dạ sầm mặt nhìn tấm kim bài, bát lực cười nói “Không ngờ
ngài chính là Bát vương gia đương triều. Vì muốn tìm kho báu của tiền
triều chẳng tiếc dấn thân và hiểm nguy, tiền phục trong huyệt Thiên Long mười mấy năm trời, như vậy có đáng không?”
“Tâm nguyên cả đời
của tiên hoàng chính là tìm ra kho báu để chấn quốc an bang. Bản vương
từ nhỏ đã tầm sư tại Thiên Long giáo, hoàn toàn không phải vì tiềm phục, chỉ là sau này trong giáo xảy ra bạo loạn mới cố tình che giấu thân
phận mà thôi.” Băng Tà đột nhiên đẩy Nam Cung Cửu về phía Kim Tà và Mộc
Tà “Làm phiền hai vị sư muội chăm sóc A Cửu giùm ta.”
Kim Tà, Mộc Tà nghe lệnh tức thì gật đầu, giữ chặt Nam Cung Cửu.
“Này!” Nam Cung Cửu vùng vẫy vô hiệu, ai oán nhìn về phía Băng Tà nói Ta không phải là A Cửu, ta cũng đã nói rất nhiều lần rồi. Hơn nữa ta cũng không
phải là vương phi của ngài.”
“Vậy nàng là ai?” Băng Tà nhìn Nam Cung Cửu đầy nghi hoặc, sau đó mím chặt môi.
“Ta… ta tên là Yến Tiểu Nam.” Nam Cung Cửu vội vã chỉ về phía Yến Phi Nam
lại nói “ Đại thần, ngài có thể chứng minh. Chúng ta quen nhau tại quán
trà đúng không ?”
Yến Phi Nam tỏ bộ chẳng liên quan tới mình, chỉ dùng ống tay áo lau bảo đao, lau xong lại tra đao vào vỏ, sau đó chẳng
có thêm bất cứ biểu hiện gì khác. Nam Cung Cửu chán nản, nghiên đầu, đại thần sao lại chẳng hiểu lòng người vậy chứ, thực là uổng công nàng đã
si mê chàng bấy lâu. Vô lương tâm, thậm chí còn vô lương tâm hơn cả công tử bột mặt trắng của nàng.
Băng Tà lập tức giơ tay điểm huyệt
câm Nam Cung Cửu rồi nói “Hiện giờ chúng ta còn việc quan trọng hơn phải làm, ta không muốn nghe nàng nói dối thêm nữa.”
“Xem ra vương
gia nhất định phải có bằng được kho báu.” Đông Phương Huyền Dạ ngẩng đầu nhìn người của mình, trong lòng thầm nghĩ, họ chỉ có hơn một ngàn người chẳng thể đối chọi với mười ngàng đại quân. Nếu không chẳng khác nào
lấy trứng chọi đá. Xem ra bọn họ đã chẳng thể giữ nổi bí mật giữ gìn cả
trăm năm nay.
Băng Tà ưỡn thẳng người từ từ tiến lên phía trước
“Hợp tác với triều đình, các người có thể bình an thoát thân, nếu không, võ lâm sẽ bị tiêu diệt.”
Lúc này người của Thiên Long giáo như
rắn không đầu, không biết nên tiến hay lui. Băng Tà đi tới cất tiếng
“Tuyết Nương giết người có ý kiến khác mình, hãm hại giáo chúng, toàn
làm những chuyện thương thiên hại lý, chết không đáng tiếc. Hiện nay
chúng ta cần phải bảo vệ người con của Long giáo chủ, thiếu chủ A Cửu
trở thành tân giáo chủ của chúng ta. Tân giáo chủ sau này chính là phu
nhân của bản vương, cho nên, tất cả nghe theo hiệu lệnh của ta.”
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Nam Cung Cửu chợ đợi. Nam Cung Cửu muốn nói mà không thốt thành lời, chỉ dùng tay chỉ về phía mình. Nàng
làm giáo chủ? Nàng làm giáo chủ của giáo phái biến thái này sao? Nam
Cung Cửu chỉ cảm thấy cực kỳ bi kịch, ngửa mặt kêu trời “Trời ơi, xin
người hãy đánh sét cho con chết đi!” Chuyện này thực khiến cho cả người
và thần phẫn nộ.
Rất nhanh, một bộ phận quân triều đình tiến vào, tất cả đều là thuộc hạ thân tín của Bát vương gia. Dưới sự chỉ đạo của
Băng Tà cũng chính là Bát vương gia, người của Thiên Long giáo và nhân
sỹ chính nghĩa trong võ lâm cùng tiến vào sâu trong sơn cốc, tiếp tục
tìm kiếm kho báo. Nam Cung Cửu được Kim Tà và Mộc Tà đỡ đi phía trước,
không ngừng quay đầu lại nhìn Tây Môn Phi Tuyết. Chỉ thấy dáng vẻ của
chàng rất chán nản, lẽ nào bởi vì đối phương là vương gia, nên chàng nhu nhược? Cho dù là đánh không lại Băng Tà thì chàng cũng nên thử chứ? Cái tên này thật đúng là, trốn lẹm phía sau, không nói tiếng nào.
Nam Cung Cửu không thể lên tiếng, đành nén giận trong lòng. Đi được một lúc lâu vẫn chẳng thấy điểm dừng, Băng Tà cầm theo bản đồ, ngắm đi ngắm
lại, ra lệnh cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi, rồi không quên phái người đi trước dò đường.
Mặt trời chếch về đằng tây, ánh nắng chiếu
xuống sơn cốc, khiến nơi này trở nên cực kỳ nóng nực. Nam Cung Cửu ngồi
trên một phiến đá hong mát, không ngừng nghí ngoáy một thanh gỗ nhỏ
trong tay, trong lòng liên tục oán thán “Đồ công tử một mặt trắng vô
lương tâm, công tử một mặt trắng thực chẳng có gì tốt lành…” Đang mãi
than thở, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng Băng Tà vọng từ phía sau.
“Làm gì thế?”
“Ta muốn nói chuyện với nàng ấy mấy câu?” Tây Môn Phi Tuyết dịu dàng lên tiếng.
Nam Cung Cửu đứng bật dậy, rón rén thò cổ phẫn nộ nhìn Tây Môn Phi Tuyết.
Vì bất cẩn, Nam Cung Cửu trượt chân ngã xuống. Tây Môn Phi Tuyết thấy
vậy lập tức bay tới đỡ nàng, chỉ là đỡ không chuẩn bởi thể trọng của
người nào đó quá đỗi… Rốt cuộc lại thành ra cả hai ngã nhào xuống đất.
Nam Cung Cửu bò dậy, trợn mắt lườm chàng. Tây Môn Phi Tuyết giải trừ huyệt
câm cho nàng, do dự hồi lâu, chậm rãi cất lời “Ta có rất nhiều chuyện
muốn hỏi nàng, thế nhưng lại chẳng biết lúc nào nàng nói lời thật lòng,
lúc nào nàng nói dối. Nam Nam… hầy…”
Tiếng than thở này thực sự
khiến người ta có cảm giác như trời sắp sập xuống. Nam Cung Cửu liếc
mắt nhìn chàng, Tây Môn Phi Tuyết từ lúc nào đã trở nên đa sầu đa cảm
như vậy chứ? Khoảnh khắc nàng bỗng tràn đầy dũng khí, nói “Ta không hề
nói dối, chàng tin hay không thì tùy.”
Tây Môn Phi Tuyết giãn đôi mày liễu, như thể lấy lại sức sống, nhìn Nam Cung Cửu chăm chú “Thôi
kệ, ta chẳng còn bận tâm đến những chuyện trước đây làm gì nữa, cho dù
nàng là ai, làm cho ai, đã gây ra những chuyện gì, giờ ta chỉ muốn hỏi
nàng một câu thôi.”
“Là câu gì?”
“Nàng muốn theo hắn làm vương phi hay là theo ta là Tam thiếu phu nhân?”
Trái tim Nam Cung Cửu mềm nhũn, ôm lấy mặt chàng, đáp “Ta đã nói từ lâu rồi, ta không phải là A Cửu, ta mãi mãi chỉ là Nam Nam của chàng mà thôi.”
Kim Tà ở cạnh nghe được câu này, toàn thân nổi da gà, không ngờ Tây Môn Phi Tuyết dành tình cảm nhiều đến vậy cho Nam Cung Cửu.
Băng Tà khoanh tay trước ngực, đứng như hóa đá, nhìn Tây Môn Phi Tuyết nói
“Ngươi tưởng rằng nàng ấy muốn đi là có thể đi được ngay sao?”
Tây Môn Phi Tuyết phe phẩy chiếc quạt trong tay, bình thản đáp “Đường đường là Bát vương gia chắc không đến mức cưỡng ép dân nữ nhà lành chứ?”
“Hôn ước giữa ta và A Cửu đã được Long giáo chủ định sẵn, lời dặn của cha mẹ, làm sao gọi là cưỡng ép?”
“Hôn ước giữa ta với Nam Nam là do mẫu thân hai bên định sẵn, cũng là lời
dặn của cha mẹ, huống hồ chúng ta cũng đã trở thành phu thê thực sự
rồi.”
Nam Cung Cửu ngồi giữa hai người, trong lòng thầm nghĩ, xem tình hình, Tây Môn Phun Huyết đang chiếm thế thượng phong.
Băng Tà mím chặt môi, liếc mắt về phía Nam Cung Cửu rồi chuyển sang Tây Môn
Phi Tuyết, sau cùng bật cười khoan khoái “Nếu Tây Môn Tam thiếu gia đã
không cam tâm, chi bằng chúng ta làm theo quy tắc giang hồ. Quyết chiến
một trận, người nào thắng có thể ôm mỹ nhân về.”
Tây Môn Phi
Tuyết cúi đầu nhìn Nam Cung Cửu, ung dung đáp lại “Chuyện này không thể
do mình ta và ngài quyết được, nếu mỹ nhân đồng ý, ta cũng chấp nhận.”
Nam Cung Cửu bỗng cảm thấy vô cùng hung phấn. Ở thời đại trọng nam khinh nữ này, Nam Cung Cửu nhận được quyền dân chủ, hơn nữa còn do Tây Môn Phi
Tuyết đáng yêu dành cho.
Tây Môn Phi Tuyết ôm Nam Cung Cửu trong vòng tay đầy sủng ái “Nàng đồng ý không? Chúng ta quyết đấu để kết thúc chuyện này nhé?”
“Ừm ừm.” Nam Cung Cửu ra sức gật đầu, nhìn Tây Môn Phi Tuyết bằng ánh mắt
chan chứa yêu thương, có quyết đấu, thì có thể mở đánh cược, vậy thì
nàng có thể kiếm được tiền rồi.
Băng Tà quay đầu đi, mắt không biểu cảm “Vậy thì đêm rằm tháng sau, chúng ta sẽ quyết đấu.”
Đi theo dấu hiệu cơ quan và đường đi trên bản đồ, họ mất thêm hai canh giờ nữa thì tìm thấy Quế Cung.
Đây là một hành cung nằm sâu trong Li Sơn, tấm biển đề hai chữ ‘Quế Cung’
đã bị gió mưa ăn mòn, giờ chỉ còn lờ ờ nhìn không rõ.^le^quy^don^ Bốn bề mùi hương hoa quế thoang thoảng. Bởi đang có quân đội hiện diện, nên
mọi người đều không dám hành động lỗ mãng, chỉ đứng bên ngoài chờ đợi mà thôi. Băng Tà ra lệnh cho thuộc hạ thân tín truy tìm tung tích kho báu
khắp nơi, chẳng bao lâu sau, cs người quay về hồi báo, nơi này không có
kho báu, trong cung hoàn toàn trống không, chỉ là nơi sâu nhât trong
hành cung có một nơi tên là Trân Bảo Quán. Thế nhưng trong Trân Bảo Quán đó…
Người này lúc báo cáo tình hình lắp ba lắp bắp nói mãi không xong, lại thấy tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm, mặt đỏ tía tai liền ghé sát tai Băng Tà thì thầm một lúc. Băng Tà nắm chặt hai tay,
ngơ ngác buông tiếng “Không thể nào.”
“Là thật đó, vương gia.” Người đó cúi đầu, đáp rồi lập tức lui sang một bên.
Nam Cung Cửu hiếu kỳ sáp lại hỏi “Trong đó rốt cuộc có kho báu gì vậy?”
Một vài người trong Thiên Long giáo phía sau cũng chẳng giữ nổi bình tĩnh “Kho báu kếch xù đó đang nằm ở đâu?”
“Lẽ nào còn có thần khí tuyệt thế nào sao?
“Hoàng đế tiền triều nhất định đã cất giấu rất nhiều bảo vật ở nơi thần bí này.”
Băng Tà tiến lên phía trước vài bước, tới trước mặt Đông Phương Huyền Dạ,
khẽ cất lời “E rằng bốn đại gia tộc các vị từ lâu đã chia nhau kho báu
này rồi.”
“Vương gia, tộc có tộc quy, nếu có người không màng đạo nghĩa, cất kho báu cho riêng mình sẽ bị trời tru đất diệt.” Nói xong,
Đông Phương Huyền Dạ nghi ngờ hỏi lại “Lẽ nào, Quế Cung đó trống không?
Khi nãy chẳng phải người kia đã nói ở nơi sâu nhất còn có một nơi gọi là Trân Bảo Quán hay sao?”
Sắc mặt Băng Tà càng lúc càng khó coi,
đồ đằng màu đen trên mặt vì thế trông càng thêm yêu nghiệt. Chàng quay
đầu xông vào trong nói “Không thể nào! Kho báu tìm kiếm mấy chục năm
trời không thể cho kết quả như vậy được.”
Hỏa Tà và những người
khác đánh mắt ra hiệu cùng nhau rồi nhanh nhẹn theo sau. Nam Cung Cửu
thừa cơ tót vào, không có kho báu, xem đồ cổ cũng được. Đoàn người Đông
Phương Huyền Dạ thấy vậy, cũng bước vào.
Hành cung này không lớn, nhưng tràn đầy hương hoa quế, khiến tâm thần khoáng đạt. Bởi vì đang ở
trên núi, không có nhiều ánh nắng mặt trời, trong điện lại càng thêm
thanh tịnh. Cả đường Nam Cung Cửu phải đi rất nhanh mới theo kịp Băng
Tà, xuyên qua đại diện, men theo trung tâm hành cung, cuối cùng họ cũng
tới Trân Bảo Quán thần bí nọ.
Nam Cung Cửu hít một hơi thật sâu, quyết định phải vào bên trong xem một lần.
Lúc cánh cửa từ từ mở ra, một làn khói trắng xông ra, mang theo không khí
ẩm ướt nóng rực. Mọi người lúc này đã đứng thành hành, ngây người nhìn
Trân Bảo Quán. Lụa mỏng giăng giăng, hơi nước nghi ngút, cột điêu khắc
tinh tế. Nơi này chẳng có đồ cổ, rõ ràng chỉ là một suối nước nóng, hơn
nữa còn vẽ rất nhiều bức cung xuân đồ. Trên cột trụ, trên mái nhà, trên
bình phong, những nơi có thể vẽ đều được vẽ kín.
Tuy rằng về mặt
đạo đức, những thứ tranh vẽ này chẳng ra sao, thế nhưng Nam Cung Cửu lại nhìn rất say mê, bất giác di bước vào bên trong. Đây quả là một kho báu khổng lồ. Trên tấm bình phong lớn phía sau suối nước nóng, ngoại trừ
những hình ảnh sống động như thật cùng một dòng chữ nhỏ, có thể nhìn
thấy được bốn chữ vàng lớn ‘Ngự nữ tâm kinh.’
Quế Cung mà thế
nhân tranh đoạt bao nhiêu năm nay không có kho báu kếch xù, cũng chẳng
có vũ khí tuyệt thế, mà chỉ là một tấm ‘ngự nữ tâm kinh’. Hoàng đế tiền
triều cũng thực là, có thể khiến hậu thế bao người ra sức tranh đoạt,
kết quả tranh đi đoạt lại chỉ nhận được một trò cười. Nam Cung Cửu nhìn
khuôn mặt mâu thuẫn của Băng Tà, trong lòng có chút thương cảm. Lại nhìn các đôi nam nữ xung quanh, có người cố tỏ ra trấn tĩnh, có người mặt đỏ tía tai. Nam Cung Cửu liếc sang Kim Tà đứng cạnh, bước lại gần nói
“Muội còn vị thành niên, không nên xem cái này, ra ngoài mau.”
Kim Tà phớt lờ Nam Cung Cửu, tiếp tục ngước mắt thưởng thức những bức họa
trên tường. Nam Cung Cửu không khỏi thẹn thùng, lẽ nào trẻ con cổ đại
trưởng thành sớm vậy? Nhớ lại nàng thời còn mười ba, mười bốn, ngay khi
nhìn thấy Tiểu Yến Tử và Ngũ A Ca hôn nhau mà thẹn thùng, đoán chắc đứa
trẻ thuần khiết như nàng ở thời cổ đại này cực kỳ hiếm.Tây Môn Phi Tuyết dùng quạt che mặt, khẽ ho khan vài tiếng, lặng lẽ đi tới bên cạnh Nam
Cung Cửu “Nàng không cần phải nhìn chăm chú vậy đâu.”
Nam Cung Cửu gật đầu “Cũng đúng, đây là ngự nữ tâm kinh, chứ đâu phải ngự nam tâm kinh. Ta chẳng cần nhìn.”
Tây Môn Phi Tuyết vã mồ hôi hột.
“Vương gia.” Một tùy tùng đứng sau Băng Tà thận trọng lên tiếng “Hiện nay chúng ta phải hồi cung phục mệnh sao?”
Băng Tà chập choạng ngồi xuống bên suối nước nóng, chỉ tay về tấm bình phong nọ nói “Hãy đem thứ này về giao lại cho hoàng thượng đi.”
“Dạ.”
Viên tùy tùng này lập tức gọi mấy người, tháo bức họa kia xuống bê ra
ngoài. LQD* Cùng lúc đó, Nam Cung Cửu không khỏi lưu luyến, trong lòng
lại nghĩ thời cổ đại không có truyền hình, DVD và máy tính, những bức
tranh này chính là nguồi tài lực quý giá đến mức nào… sao chép lại mấy
chục vạn bản, vậy thì nàng có thể phát tài rồi.
“Sư huynh…” Thổ Tà do dự tiến lại gần gọi Băng Tà “Giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Băng Tà đang thất thần, xua tay, giọng đầy bất lực “Đừng hỏi ta, hãy hỏi giáo chủ của các người ấy.”
“Giáo chủ…” Thổ Tà nhìn sang Nam Cung Cửu đang bị mấy bức cung xuân đồ thu
hút, lười nhác tiến lại “Giáo chủ, xin hỏi, tiếp theo chúng ta nên làm
gì?”
Nam Cung Cửu mãi lâu sau vẫn chưa định thần, câu hỏi của Thổ Tà vang lên bên tai, mãi mới tới được thần kinh trung ương, rồi nàng
kinh ngạc hỏi lại “Chúng ta? Giáo chủ?”
Mộc Tà bật cười nói “Ai
cần người làm giáo chủ của chúng ta chứ? Có điều… nếu đã là cốt nhục của Long giáo chủ, vậy thì chẳng còn cách nào khác.”
Nam Cung Cửu
bỗng nhớ ra, bản thân đã trở thành giáo chủ của giáo phái biến thái này
rồi. Tiếp sau đây, nàng nên làm gì nhỉ? Nam Cung Cửu bât ngờ hạ lệnh
“Hãy sao chép lại toàn bộ các bức họa ở đây cho ta.”
Hỏa Tà, Thổ
Tà, Kim Tà, Mộc Tà cùng lúc trợn mắt nhìn nàng. Nam Cung Cửu đắc ý lại
nói “Sau đó về dán các bức tường tại Mộng Liễu Uyển.”
Kim Tà nghiêng đầu, hỏi “Mộng Liễu Uyển toàn là đàn ông cần Ngự nữ tâm kinh làm gì?”
“Hầy, chúng ta phải phát triển nhiều mặt chứ, cần cả đàn ông lẫn đàn bà.
Chúng ta phải khiến cho khách quý tới Mộng Liễu Uyển có được mức phục vụ năm sao. Sau đó từ từ mở rộng quy mô, lập thêm các chuỗi cửa hang trong toàn quốc, phát triển đến toàn cầu, mãi cho tới khi lung đoạn cả ngành
thanh lâu thì thôi.” Nam Cung Cửu hai mắt lóe sáng, cảm giác như đang
bay bổng trên cao. Kể từ giờ phút này, nàng đã có mục tiêu sống, đó
chính là từ một nữ hiệp vô công rồi nghề, trở thành tú bà một tay che cả bầu trời.
Nam Cung Cửu thấy mọi người ngây lặng nhìn mình, liền
giậm chân thét lớn “Các người đừng có nhìn ta, mau đi đi, tiết kiệm thời gian một chút.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT