Bắc Đường Kính nhìn theo bóng dáng của Lăng Tâm mà trầm tư suy nghĩ, lại
quay sang Yến Nam Phi “Yến Tử cũng từng nhìn thấy Lăng Tâm lén la lén
lút ở trong sơn trang, muội đã nghi ngờ ả từ lâu, thế nhưng huynh biết
được tin tức quan trọng là vậy, tại sao lại không nói cho muội biết?''
Yến Nam Phi tra đại đao vào vỏ, sầm giọng đáp ''Nói với muội thì có ích gì? Cho dù muội có lòng giúp, người ta chưa chắc đã nhận.''
Đông Phương Huyền Dạ nheo mắt, khẽ quay đầu sang, không hề lên tiếng.
Không khí vì thế bỗng trở nên căng thẳng, giờ chỉ còn cách đợi Đông Phương Mị Nhi và Nam Cung Yến tỉnh lại mà thôi.
Sau khi hun thuốc ba ngày ba đêm, lại ngâm trong thùng thuốc ba ngày ba đêm nữa, rốt cuộc cũng đến bước dùng nội công đẩy độc trong người ra, đây
là bước quan trọng nhất, cũng không thể để xuất hiện bất cứ sai sót. Ở
sau rèm, Tây Môn Phiêu Tuyết đỡ Nam Cung Cửu đang chìm trong hôn mê dậy, đặt bàn tay ra sau lưng nàng, một luồng chân khí dồi dào từ từ truyền
vào qua mấy huyệt đạo. Ngoài rèm, hai người Tây Môn Phiêu Phong và Tây
Môn Phiêu Hoa đang hợp sức truyền chân khí vào sau lưng Tây Môn Phiêu
Tuyết.
Mắt thấy bờ môi tím ngắt của Nam Cung Cửu ứa ra thứ màu
đen, Tây Môn Phiêu Tuyết nhất thời nóng vội, liền gia tăng thêm vài phần công lực, nhằm ép hết toàn bộ máu độc trong người nàng ra. Ai ngờ,
chàng vừa phát lực, lại giống như bị thứ gì đó hút lấy, nội lực bị rút
ra khỏi Đan Điền, cả người suy yếu.
Tây Môn Phiêu Phong và Tây
Môn Phiêu Hoa ở bên ngoài thấy có điểm dị thường, lập tức thu lại công
lực, chỉ nghe thấy trong rèm truyền ra tiếng thở hắt, lại tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
''Tam đệ.'' Hai người đồng thanh gọi tên.
''Đệ không sao.'' Tây Môn Phiêu Tuyết cố gắng gượng, đắp chăn cho Nam Cung
Cửu xong, không tự chủ được khuỵu ngã. Tấm rèm bị chàng níu căng, rớt
xuống. Trước mặt mọi người khuôn mặt chàng yếu ớt, phờ phạc.
Trên chiếc giường êm ái, hương thuốc ngào ngạt, Nam Cung Cửu nghiêng người
giơ tay ưỡn vai, cuối cùng đã tỉnh dậy. Nàng nheo mắt nhìn ánh mặt trời
rực rỡ bên ngoài cửa sổ, giống như đã lâu lắm rồi mới có nhã hứng thưởng thức. Vừa vén chăn lên định xuống giường, nàng bỗng thấy một người sắc
mặt trắng nhợt cùng nằm trên giường với nàng.
''Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?'' Liên Kiều bê thuốc vào phòng, vui vẻ cất tiếng hỏi.
''Liên Kiều, ta làm sao thế?'' Nam Cung Cửu chẳng hiểu gì cả, nhìn kĩ người
đang lịm trên giường, chính là Tây Môn Phiêu Tuyết. Hơi thở của chàng
dường như không ổn định, đôi môi hồng thắm mọi khi giờ trắng cắt không
còn sắc máu.
Liên Kiều liền đặt hai bát thuốc lên bàn, sợ hãi nói ''Tiểu thư, lúc người trúng độc, may mà cô gia đã xả thân cứu chữa, mới có thể giải trừ được độc tố trong người của tiểu thư. Cũng không biết
tiểu thư đã trúng phải thứ độc gì, hôn mê bất tỉnh mấy ngày liền, cô gia lo đến phát điên lên.''
''Xả thân cứu chữa?'' Nam Cung Cửu gãi đầu, trong lòng thầm nghĩ Tây Môn Phun Huyết đích thực là một người tốt.
''Hơn nữa, để cứu tiểu thư, cô gia còn bị nội thương.'' Liên Kiều nhìn Tây
Môn Phiêu Tuyết bằng ánh mắt thương cảm, quay người than thở ''Tiểu thư, người uống thuốc đi.''
Nam Cung Cửu vừa định cất bước, bỗng có người nắm lấy cổ tay nàng. Lúc quay đầu nhìn lại, nàng thấy Tây Môn Phiêu Tuyết đã tỉnh.
''A, cô gia đã tỉnh rồi.'' Liên Kiều hứng khởi vung tay múa chân, chạy vội ra ngoài gọi Tiểu Tứ.
Nam Cung Cửu nhẹ ngồi xuống bên giường, nhìn chàng đầy áy náy ''Lần này thực sự đã liên lụy tới chàng rồi. Cám ơn chàng.''
Tây Môn Phiêu Tuyết trước sau vẫn nắm chặt tay nàng, mỉm cười mỏi mệt ''Nàng tỉnh dậy là tốt rồi.''
Nam Cung Cửu nhìn đôi mắt đào hoa dịu dàng của chàng, tưởng rằng mình đã bị ảo giác, Tây Môn Phun Huyết từ khi nào lại đối xử với nàng dịu dàng đến vậy? Đưa tay dụi mắt, đích thực chàng đang nhìn nàng ánh mắt cực kì dịu dàng. Nam Cung Cửu mở to hai mắt ''A Tam, tại sao chàng lại đối với ta
tốt vậy?''
Tây Môn Phiêu Tuyết khổ sở chống người ngồi lên, cúi
đầu suy nghĩ, cuối cùng đã tìm ra được một cách nói vừa có khí chất lại
vừa khéo léo, chàng nhẹ nhàng đáp ''Ta nghĩ, bỗng nhiên lại đối xử tốt
với một người, chỉ có một khả năng thôi…''
Tây Môn Phiêu Tuyết đột nhiên quỵ xuống, bò bên giường thở gấp một hồi.
Nam Cung Cửu vội bê thuốc tới ''Chàng mau uống thuốc khi còn nóng đi.''
Tây Môn Phiêu Tuyết ngước mắt lên nhìn thì thấy trên bàn vẫn còn một bát nữa, chắc chắn là của nàng ''Nàng uống trước đi.''
Nam Cung Cửu liền bê cả hai bát tới, đưa một bát cho Tây Môn Phiêu Tuyết,
mỉm cười tít mắt nói ''Nào, chúng ta cùng uống.'' Dứt lời, nàng đưa bát
thuốc tới sát miệng, mùi vị đắng ngắt khiến nàng bất giác cau chặt mày.
Nam Cung Cửu nín thở, uống hết sạch bát thuốc, lại nhìn sang Tây Môn
Phiêu Tuyết đã uống hết từ lâu, đang mỉm cười nhìn mình đắm đuối.
''Đắng đúng không? Hãy ngậm một viên mật ong vào.''
Nam Cung Cửu chu miệng, đáp ''Ta không thích ngậm mật ong, liệu có còn cách nào khác không?''
Tây Môn Phiêu Tuyết miệng cười, đưa tay vẫy nàng lại gần ''Có đấy, nàng mau lại đây.''
Nam Cung Cửu nhăn nhúm mặt mày tiến lại gần, còn tưởng chàng có mật phương
gì đó, kết quả Tây Môn Phun Huyết nhân lúc nàng mất cảnh giác, đưa tay
ôm chặt lấy eo nàng, tay còn lại đỡ lấy gáy, hai bờ môi ướt át, dính
chặt lấy nhau. Chiếc lưỡi mềm mại lanh lẹ chui vào giữa phần miệng đắng
ngắt của nàng cọ tới cọ lui, Nam Cung Cửu nhất thời ngây lặng, hai tay
buông thõng, bát thuốc rơi xuống đất lăn vài vòng. Sau đó, nàng bỗng
dưng phát hiện, lúc này thực sự miệng đã không còn đắng nữa, hơn nauwx
còn rất thoải mái.
Lúc Liên Kiều và Tiểu Tứ hân hoan chạy vào,
liền bị cảnh tượng ấm áp này làm cho bất ngờ. Liên Kiều hai mắt sáng lóa đưa lời ngưỡng mộ ''Ôi, họ thật hạnh phúc…''
Nam Cung Cửu nghe
động rất nhanh định thần, hoang mang đẩy Tây Môn Phiêu Tuyết ra, bất cẩn dùng sức quá nhiều, chỉ nghe 'ầm' một tiếng, Tây Môn Phiêu Tuyết đấm
sầm vào đầu giường.
Tiểu Tứ thấy vậy kinh hãi, lẩm bẩm ''Thiếu gia chắc không bị nội thương nữa chứ?''
Nam Cung Cửu vội đỡ Tây Môn Phiêu Tuyết, mặt đỏ bừng bừng, lí nhí ''Ta
không hề cố ý… đập nhẹ như vậy chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?''
''Không sao, không sao.'' Tây Môn Phiêu Tuyết cố tỏ ra ung dung, nếu không phải đang ốm bệnh nằm giường, chàng có lẽ sẽ còn phe phẩy chiếc quạt nữa.
Sang ngày thứ tám, Kim Tà vẫn chưa có hiện tượng tỉnh dậy. Đông Phương Huyền Dạ thần sắc căng thẳng, chắp tay sau lưng đứng cạnh bên giường, từ sáng sớm cho tới tận tối muộn.
Lúc Bắc Đường Kính nhẹ nhàng bước vào
phòng, Đông Phương Huyền Dạ nghe động, quay đầu lại nhìn, ánh mắt ngây
lặng. Người phụ nữ băng lãnh như tuyết với mái tóc xõa ngang vai đứng
đó, ánh mắt bình thản, giống hệt như trước kia.
''Trang chủ.''
Bắc Đường Kính cúi đầu, xưng hô một cách hoàn toàn xa lạ. ''Bảy ngày đã
qua, ngài cứ tiếp tục ngày đêm ở cạnh như vậy cũng nào có ích gì.''
Đông Phương Huyền Dạ lại hỏi ''Nàng không tin ông trời sẽ cho ta kì tích sao?''
''Ông trời làm gì có thời gian quan tâm đến những người phàm phu tục tử như chúng ta?''
''Vậy thì tám năm trước, sao nàng lại tin chắc rằng có thể đưa ta vào Vạn Hoa Cốc? Tuy rằng lúc đó ta thần trí mơ màng, nhưng vẫn còn nhớ rõ nàng đã
phải trải qua những nỗi gian khổ thế nào. Đối với một người xa lạ, nàng
còn có thể kiên định, huống hồ Mị Nhi lại là muội muội ruột thịt của
ta.''
Bắc Đường Kính nắm chặt bàn tay, cúi đầu nhìn chiếc đàn
trên bàn, nhẹ gảy một tiếng, chậm rãi lên tiếng ''Ngài không hiểu sao?
Một khi đã động lòng thì thân bất do kỉ.''
Đông Phương Huyền Dạ buột miệng gọi ''Phu nhân…''
''Trang chủ nói nhầm rồi.'' Bắc Đường Kính ngước mắt mỉm cười.
Đông Phương Huyền Dạ hít sâu một hơi, kiên định lên tiếng ''Ta không hồ đồ,
đợi sau khi mọi chuyện sáng tỏ, ta nhất định sẽ nói rõ với nàng.''
Bắc Đường Kính thản nhiên đối diện với đôi mắt phụng khí thế, dịu dàng nói
''Không cần đâu, ta đã chẳng mong chờ gì nữa.'' Sau đó, nàng lại bổ sung thêm một câu ''Bát nước hắt đi khó lòng thu lại.''
Đông Phương
Huyền Dạ nín thở, trong căn phòng thanh tĩnh bỗng vang lên tiếng ve kêu, truyền qua cửa sổ. Chớp mắt, người đứng trước mặt đã biến mất, nàng
quen thuộc với chàng là vậy, quen thuộc tới độ mỗi ngày gặp nhau cũng có thể không cần chào hỏi, quen thuộc đến độ bất cứ lúc nào nghe thấy nàng gọi chàng một tiếng phu quân là chàng lại cảm thấy an lòng. Thế nhưng
cùng lúc đó, họ cũng rất xa, xa đến nỗi chưa từng ôm nhau lần nào.
Sau khi Tây Môn Phiêu Tuyết tỉnh dậy, Tây Môn cốc chủ tới bắt mạch vài lần, dặn dò chàng phải an tâm tĩnh dưỡng. Nam Cung Cửu đã trừ hết độc tố
trong người, cũng đang nằm trên giường tịnh dưỡng. Hai người cùng ở dưới một mái nhà, thi thoảng lại cùng nhau uống thuốc, uống mãi rồi chàng
nhìn nàng, nàng nhìn chàng, tình chàng ý thiếp, hoặc là cầm thìa đút cho chàng một miếng, ta một miếng, giống như thuốc chính là thứ đồ ngon
miệng nhất trên thế gian này, khiến người ta nhìn thấy mà nổi cả da gà.
Thi thoảng lại có một cô em họ tới thăm Tây Môn tam thiếu gia,vừa nhìn thấy cảnh tượng chàng thiếp nồng thắm, liền đi rêu rao khắp nơi, rất nhanh
cả Vạn Hoa Cốc đều rầm rộ ghen tuông, cực kì căm ghét Nam Cung Cửu. Có
điều người ta là tam thiếu phu nhân đích danh, dám chống nạnh đứng trước cửa thành tuyên bố ''Tây Môn tam thiếu gia là phu quân của ta, từ nay
về sau, ai dám mê mẩn nhìn phu quân ta, lập tức vứt ra ngoài cho sói
tha.''
Bởi oai danh Nam Cung tiểu thư 'sức mạnh vô cùng, hành sự
bừa bãi' đã truyền đi khắp nơi, các vị cô nương kia đều không dám lên
tiếng, chỉ còn cách âm thầm phẫn nộ. Nam Cung Cửu giữa đường lớn nghênh
ngang đi lại, thế nhưng đến lúc quay về trà lâu, trước mặt Tây Môn Phiêu Tuyết lại tỏ vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng ''A Tam, bên ngoài loạn lắm, chi
bằng chúng ta quay về nhà đi.''
Tây Môn Phiêu Tuyết hớp một ngụm trà, thu quạt, dịu dàng đáp ''Được thôi, phu nhân nói về thì chúng ta sẽ về.''
Tiếng gọi phu nhân đó mới động lòng làm sao, Nam Cung Cửu nghe mà đắm chìm
không sao chịu nổi, vội vã kéo Tây Môn Phun Huyết về nhà tình cảm nồng
thắm một trận. Vết thương của Tây Môn Phun Huyết hình như đã khỏi, làm
một vài vận động chắc không thành vấn đề, coi như nàng lấy thân đền đáp
ơn cứu mạng của chàng. Nam Cung Cửu nghĩ vậy liền vừa đi vừa cười gian
đắc ý.
Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn bộ dạng đó của nàng, khóe miệng
nhẹ co giật, nàng ấy tốt nhất đừng có giả vờ thục nữ, bởi lẽ chẳng bao
lâu sẽ để lộ bản chất thực sự thôi.
Bây giờ đang lúc giữa hạ, Vạn Hoa Cốc vẫn vô cùng mát mẻ, dễ chịu.
Nam Cung Cửu hứng thú lôi Tây Môn Phiêu Tuyết vào trong phòng, nhưng vào
lúc đóng cửa lại nghe có tiếng người thét lớn ''Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Đông Phương Mị Nhi đã tỉnh lại rồi.''
Thật đúng là mất hứng, sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, lại tỉnh đúng vào lúc nàng đang rạo rực sức xuân. Hầy…
Lúc Tây Môn Phiêu Tuyết và Nam Cung Cửu tới, trong phòng đã chật cứng toàn
người là người. Chỉ là thần thái mọi người khá nghiêm trọng, thì ra Đông Phương Mị Nhi mất trí nhớ, hoàn toàn không nhận ra Đông Phương Huyền
Dạ, cũng chẳng biết thân phận của mình, chỉ nhìn mọi người mỉm cười tà
ác ''Các người phải thận trọng, ta là yêu nữ đấy.''
Nam Cung Cửu
thò đầu vào nhìn vị tiểu cô nương xinh đẹp kia, liền có cảm giác như
nàng ta đang nhìn mình. Suy đi nghĩ lại, nàng ta là Kim Tà, đương nhiên
sẽ biết nàng, nếu nàng ta đích thực là Đông Phương Mị Nhi, liệu có vạch
trần mối quan hệ giữa nàng với môn phái thần bí? Nhưng điều quan trọng
nhất là ngay đến bản thân Nam Cung Cửu cũng chẳng hiểu rốt cuộc bản thân có mối quan hệ thế nào với môn phái thần bí đó.
Đông Phương Huyền Dạ quả quyết nói ''Ta tuyệt đối không nhận nhầm người, muội ấy chính là Mị Nhi.''
''Ngài nói phải thì coi là vậy đi, ta chẳng quan tâm.'' Kim Tà lắc lư chiếc
đầu, mỉm cười tít mắt như một đứa trẻ nhìn về phía Yến Nam Phi ''Đại ca
ca, sau cùng huynh vẫn cứu ta à?''
Yến Nam Phi ôm đại đao từ từ bước lại, lạnh lùng hỏi ''Ngươi nói đi, Lăng Tâm có phải là sư tỷ của ngươi không?''
''Lăng Tâm là ai?'' Kim Tà lắc đầu ''Ta làm gì có sư tỷ chứ?''
''Ngươi từng nói, tiểu thiếp ở cạnh bên Đông Phương trang chủ chính là Mộc Tà, sư tỷ của ngươi.''
''Ta chưa từng nói vậy!'' Kim Tà nhẹ chớp mắt, lại quay sang nhìn Đông
Phương Huyền Dạ ''Ta không có sư tỷ, càng khộng biết Mộc Tà là ai. Tiểu
thiếp của ngài ấy, thì có quan hệ gì với ta chứ?''
Yến Nam Phi cau mày ''Rõ ràng ngươi đã nói vậy, bây giờ còn không dám thừa nhận sao?''
Lúc này, gia đinh đưa Lăng Tâm vào phòng. Bị giam lỏng mấy ngày, Lăng Tâm
trông gầy đi trông thấy, lại thêm vài phần yếu đuối, nhìn Đông Phương
Huyền Dạ ánh mắt cực kì bi ai. Yến Nam Phi chỉ về phía Lăng Tâm rồi quay sang Kim Tà nói ''Nếu ả ta không phải là Mộc Tà sư tỷ của ngươi, vậy
thì ta sẽ giết chết ả.''
Kim Tà bật cười ''Đại ca ca, huynh rất
thích giết người sao? Ta thực sự không hiểu, nếu huynh đã muốn giết ta,
vậy sao còn cứu ta làm gì?''
Tất cả mọi người trong phòng đều đưa mắt nhìn về phía Yến Nam Phi, tỏ vẻ nghi hoặc. Bắc Đường Kính nhẹ nhàng lên tiếng ''Tiểu muội muội, là do muội ép người, huynh ấy mới ra tay
thôi.''
''Không phải, không phải như vậy.'' Kim Tà trợn mắt, trong lời nói ngập tràn uất ức ''Là huynh ấy truy sát ta.''
Khuôn mặt trắng bệch của Yến Nam Phi bỗng thoáng hiện lên chút chế giễu ''Ăn nói hàm hồ, tại sao ta lại phải suy sát ngươi?''
''Huynh muốn cướp bản đồ kho báu.'' Kim Tà bỗng hét toáng lên ''Huynh là cùng một bọn với đám người đeo mặt nạ kia.''
Mọi người nghe vậy không khỏi lặng người, nhìn về phía Yến Nam Phi đầy kinh hãi.
Kim Tà lại nói ''Ta chỉ là một nha đầu trong môn phái nhỏ, phụng mệnh sư
phụ theo dõi Bắc Đường Kính, vô tình thấy đại ca ca tóc trắng này nói
chuyện cùng mấy tên đeo mặt nạ. Sau đó, đại ca ca phát hiện được, liền
muốn giết ta diệt khẩu.''
Yến Nam Phi bình thản như không, chẳng cho là vậy ''Nếu đã muốn giết ngươi diệt khẩu, tại sao lại phải cứu ngươi?''
Kim Tà chu miệng ''Ta cũng muốn hỏi huynh vấn đề này, hoặc vẫn còn bí mật chẳng thể cho người khác biết.''
Ngay tức thì mọi người quay sang nhìn nhau, chẳng thể phân định rốt cuộc ai
là người nói dối. Kim Tà từ tốn xuống giường, đứng lên nói với mọi người ''Huynh ấy đã trộm tấm bản đồ kho báu của phủ Nam Cung, lại thừa cơ
cướp luôn Nam Cung Yến đi, sau đó lại nhân lúc quyết đấu trên sơn trang
Phù Vân, trộm mất tấm bản đồ kho báu của nhà Đông Phương. Còn nguyên
nhân tại sao huynh ấy luôn ở bên cạnh Bắc Đường Kính là bởi vì tấm bản
đồ nhà Bắc Đường bị cướp đi sáu năm trước là giả, tấm thật vẫn nằm trong tay Bắc Đường Kính.''
Những lời này nghe ra rất có lý, chỉ là nằm ngoài dự tính của mọi người, cho nên tất cả chìm trong im lặng.
Đông Phương Huyền Dạ quay người nhìn về phía Bắc Đường Kính hỏi ''Thật sao? Tấm bản đồ thật vẫn còn nằm trong tay nàng?''
Bắc Đường Kính vốn dĩ cúi đầu đứng cạnh bên Yến Nam Phi, lúc này từ từ bước tới, gật đầu thừa nhận ''Đúng vậy, sáu năm trước, lúc ta xuất giá, đề
phòng bất trắc, đã âm thầm hoán đổi tấm bản đồ kho báu, tấm thực sự vẫn
còn nằm trong tay ta.''
''Mị Nhi, làm sao mà muội biết được?''
Kim Tà hất cằm đưa lời khẳng định ''Ta lén nghe được những lời huynh ấy nói với đám hắc y nhân kia.''
Yến Nam Phi không nói gì thêm, ôm đại đao, đứng nguyên tại chỗ. Dần dần,
tất cả mọi người đều lui lại, chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của
chàng.
Nam Cung Cửu bỗng từ đâu nhảy ra ''Huynh ấy không hề cướp ta đi, cũng chẳng hề ăn trộm bản đồ kho báu.''
Tây Môn Phiêu Tuyết sầm mặt, hỏi ''Nàng làm sao biết được huynh ấy không lấy trộm bản đồ kho báu?''
''Ta đã từng đi theo huynh ấy.'' Nam Cung Cửu bước ra từ phía sau Tây Môn
Phiêu Tuyết, đi tới trước mặt Yến Nam Phi ''Huynh ấy là người tốt, Kim
Tà đang nói dối.''
Ánh mắt Kim Tà biến sắc, giống như cảm thấy
rất bất ngờ, có điều nhanh chóng trở lại bình thường, mỉm cười tà ác
''Đồ lừa đảo, ngươi với Nam Yến Phi chính là đôi uyên ương đại đạo.''
Nam Cung Cửu kinh ngạc ''Mẹ kiếp, lại còn uyên ương đại đạo nữa! Con tiểu
nha đầu này đúng là có sức tưởng tượng phi thường!'' Nàng còn chưa kịp
phản ứng, Kim Tà đã tiếp tục nói thêm ''Ngươi còn tầm đạo tại sơn trang
Thanh Loan, gọi Yến Nam Phi là đại sư huynh, hai người các ngươi thanh
mai trúc mã, từ nhỏ thân thiết, sau đó, ngươi phải lòng huynh ấy, tự
định chung thân. Bởi vì huynh ấy, ngươi mới đào hôn, thế nhưng để đoạt
được tấm bản đồ sau cùng, hai người đành phải chia ra hành động, một
người theo sát Bắc Đường Kính, một người bám riết Tây Môn Phiêu Tuyết.'' Nói xong, Kim Tà lại mỉm cười thân thiết cùng Tây Môn Phiêu Tuyết
''Huynh nghĩ xem, người phụ nữ này có mấy lời là thật lòng?''
Nam Cung Cửu đập bàn thét lớn ''Này, tại sao ngươi có thể đảo lộn trắng đen vậy hả?''
Tây Môn Phiêu Tuyết vội vã thu quạt, khẽ cất tiếng gọi ''Nam Cung Yến, nàng quay lại đây.''
Nam Cung Cửu hung tợn thét lớn ''Làm gì, ta cũng đâu nói dối, Yến đại hiệp
là người tốt, không thể nào ăn trộm bản đồ kho báu được. Nói không chứng cứ, ngươi có gì chứng minh không?''
Kim Tà nghiêng đầu, cằn nhằn đầy bực bội ''Vậy đại ca ca có chứng cứ gì chứng minh ta là người xấu?''
Đối diện với ánh mắt đầy hoài nghi của mọi người, Yến Nam Phi bình thản
khoanh tay trước ngực ''Ta không có chứng cứ chứng minh thân phận của
ngươi, cũng chẳng có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của bản thân. Các vị, xin cáo từ.'' Dứt lời, chàng liền cất bước bỏ đi.
''Đại
thần.'' Nam Cung Cửu vội vã nhảy theo, chỉ Bắc Đường Kính nói ''Tỷ tỷ
Kính Tử, huynh ấy đã giúp tỷ rất nhiều, sao tỷ chẳng nói giúp câu nào
vậy?''
Đông Phương Huyền Dạ cướp lời nói trước ''Giúp được cái
gì? Là huynh ấy đã khiến phu thê ta tan vỡ, lại vì huynh ấy mà hai đại
gia tộc li gián. Cho dù huynh ấy không ăn cắp bản đồ kho báu, cũng có
hiềm nghi, chúng ta không thể mạo hiểm liều giữ huynh ấy lại được.''
Nam Cung Cửu vô cùng phẫn nộ, ngẩng cao đầu nói với Đông Phương Huyền Dạ mà chẳng hề khách khí ''Uổng cho huynh là đệ nhất cao thủ võ lâm, vậy mà
thị phi bất phân, chỉ biết nói giúp cho người nhà mình. Hưm, ở cùng với
các người thật chẳng vui tí nào, ta cũng đi đây! Không ngày gặp lại!''
Tây Môn Phiêu Tuyết lặng người, sau đó nổi trận lôi đình, đưa quạt chỉ về
phía ngoài cửa thét lớn ''Nàng đi? Nàng mà đi theo hắn thì đừng bao giờ
quay về nữa.''
Nam Cung Cửu tức giận đùng đùng trợn trừng hai mắt ''Ta cứ đi đấy, ta quay về thu dọn hành trang trước, ngày mai sẽ đi ngay.''
Tây Môn Phiêu Tuyết nội thương chưa lành, nộ khí công tâm, nhất thời không
nén được, loạng choạng vịn lấy chiếc ghế, vừa ngước mắt lên, bóng dáng
tuyệt sắc áo tím kia đã biến mất ngoài cửa.
Tây Môn Phiêu Phong và Phiêu Hoa ''Tam đệ.''
Cốc chủ và phu nhân ''A Tam.''
Liên Kiều ''Cô gia!''
''Tam thiếu gia.'' Mọi người đồng thanh kêu lên sau đó rất nhiều cánh tay chìa ra đỡ lấy Tây Môn Phiêu Tuyết.
Nam Cung Cửu nghe động liền quay lại, thò đầu vào hỏi ''Đã xảy ra chuyện gì thế?'' Tiếp đó nàng thấy cảnh tượng mọi người đỡ lấy Tây Môn Phiêu
Tuyết. Sắc mặt chàng không được tốt lắm, hít thở có phần hổn hển. Nam
Cung Cửu gãi cằm, vết thương của chàng vẫn chưa khỏi sao? Nàng từ từ
bước vào trong, thì thầm ''A Tam, chàng không khỏe sao?''
Tây
Môn Phiêu Tuyết đột nhiên vứt chiếc quạt trong tay về phía Nam Cung Cửu, nói ''Nàng đi đi, Vạn Hoa Cốc sau này không giữ nàng nữa.''
Chiếc quạt đó là một vũ khí cực kỳ lợi hại. Nam Cung Cửu vội vã né tránh,
lòng không khỏi hãi hùng, đưa tay vỗ ngực. Xem ra Tây Môn Phun Huyết lần này thật sự nổi cáu rồi. Thấy bộ dạng chàng ốm bệnh đáng thương, Nam
Cung Cửu lại mềm lòng, đưa lời thủ thỉ ''Chàng đừng giận nữa, cẩn thận
sức khỏe, ta không đi nữa là được chứ gì.''
''Đâu phải nàng nói
đi là đi, nói ở lại là được chứ? Cút!'' Tây Môn Phiêu Tuyết chỉ hận
không xông ra xé nàng thành hai mảnh, một mảnh đá bay đi còn một mảnh ôm chặt trong lòng. Có lẽ do tâm trạng quá kích động, chân khí chạy loạn
trong người, sắc mặt Tây Môn Phiêu Tuyết trông rất đáng sợ. Tất cả mọi
người đứng trong phòng ai nấy thần sắc đều nghiêm nghị, Nam Cung Cửu tự
biết mình gây họa, buồn bã cúi rạp đầu. Tây Môn cốc chủ chắp tay sau
lưng đi tới trước mặt, than dài một tiếng, nói ''Con đi đi, A Tam đã nói ra câu như vậy, chắc là tạm thời chưa muốn gặp con đâu.''
Nam Cung Cửu lén liếc Tây Môn Phiêu Tuyết đang được mọi người bao vây, lặng lẽ quay người rời khỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT