Từ Chỉ
An trầm mặc hồi lâu, rút bao thuốc từ trong túi áo ra, cô sững người: “Anh bắt
đầu hút thuốc lá từ khi nào vậy?”.
Ở
trường anh chưa bao giờ hút thuốc, động tác lúc này lại rất thuần thục, từng
làn khói thuốc lan toả từ miệng anh chợt khiến cô cảm nhận được phong thái
trưởng thành lạ lẫm.
Rít hai
hơi thuốc, Từ Chỉ An nói: “Hôm trời mưa to, em về nhà bằng cách nào?”.
“Hôm
nào?”
Anh
nhìn Lâm Nặc cười dửng dưng, “Mấy hôm trước, ngay tại đây, nếu như quan hệ giữa
em và anh ta đơn thuần là cấp trên và nhân viên bình thường thì sao anh ta lại
kéo tay em dẫn lên xe chứ?”.
Anh
bình thản nói, Lâm Nặc ngẩn người, một lúc sau mới hỏi: “Sao anh biết?”.
Nụ cười
trên môi Từ Chỉ An vụt tắt, “Vì hôm ấy anh cũng ở gần đó.” Anh không nói rõ
thật ra lần đó anh cố tình đi taxi đến đón cô nhưng lại chậm một bước vừa kịp
bắt gặp cảnh tượng đó.
Khi ấy,
cô và Giang Doãn Chính đang giằng co, tiếp đó Giang Doãn Chính xuống xe, nắm
chặt tay cô. Bởi đứng cách xa nên anh không nhìn rõ cảm xúc của hai người nhưng
động tác như vậy rõ ràng là sự cưỡng ép của người đàn ông với người phụ nữ.
Thêm
vào đó, bữa cơm này, tuy rằng từ đầu đến cuối Giang Doãn Chính không trò chuyện
cùng cô nhưng đôi lúc lại lộ ra ánh mắt khác lạ. Từ Chỉ An ngồi đối diện thấy
rõ mồn một.
Giám
đốc Trương phóng xe lên từ tầng hầm, chậm rãi lái qua, trông thấy hai người trò
chuyện ông không khỏi cố ý giảm tốc độ.
Lâm Nặc
đứng đó, cảm thấy bối rối, nếu thật sự tận mắt trông thấy, sao anh chẳng đề cập
đến dù chỉ một lần?
“Anh
đang nghi ngờ em ư?”, cô chợt cảm thấy hơi buồn.
“Vậy em
thì sao?”, Từ Chỉ An trừng mắt nhìn cô hỏi vặn, “Có thật sự đảm bảo mình không
hề có gì thay đổi?”. Anh không muốn thừa nhận thật ra mình bắt đầu lo lắng, nếu
như có chuyện đó, hoàn cảnh của anh vốn dĩ hiện nay chẳng thể so sánh với Giang
Doãn Chính.
Lâm Nặc
trố mắt ngẩn ra, há hốc miệng, chẳng thốt lên lời.
Liệu em
có dám nói rằng không có điều gì thay đổi không? Có dám nói rằng bản thân không
thật sự bị Giang Doãn Chính thu hút không? Dù chỉ một chút thoáng qua đi chăng
nữa nhưng e là cô đã phản bội lại tình cảm vốn có của mình.
Mãi đến
khi xe chạy khá xa, cô mới chậm rãi cất bước về văn phòng làm việc. Lúc lên
thang máy, cô nhận được tin nhắn của Từ Chỉ An.
Nếu
như anh ta thật sự có tình cảm với em thì sao? Em nghĩ sao khi trưa nay anh ta
đột nhiên nhắc tới việc đi tập huấn ở nước ngoài?
Thang
máy di chuyển lên từng tầng, Lâm Nặc đứng dựa vào bức tường kim loại lạnh lẽo
khẽ nắm chặt chiếc di động. Chuyện tập huấn nước ngoài, cô ngỡ là chỉ thuận
miệng đề cập đến huống hồ Giang Doãn Chính và giám đốc Trương bàn luận chuyện
này cũng là điều dễ hiểu. Hiện giờ nghe anh nói vậy, cô chợt cảm thấy không
vui, những hoài nghi nhạy cảm này phải chăng không công bằng với người khác?
Cô suy
ngẫm rồi trả lời lại: Cứ cho là những gì anh nói là
thật, liệu anh có từ bỏ cơ hội này không?
Thật ra
chỉ vì tức giận nhất thời, nào ngờ sau đó cô chẳng nhận được tin nhắn trả lời.
Về đến
văn phòng, mọi người đều đang nghỉ trưa. Máy điều hoà giữa phòng đang chạy với
công suất lớn, thổi ra ngững luồng gió mát lạnh.
Vài ngày
sau, Lâm Nặc hỏi thăm mới biết, nhân viên được công ty cử đi tập huấn thường
phải làm việc ở nước ngoài khoảng nửa năm, khoảng thời gian đó chẳng ngắn ngủi
gì.
“…Cơ
hội tốt đó”, đồng nghiệp nói chân thành.
Vậy thì
cơ hội tốt đến vậy, sao Từ Chỉ An lại bỏ lỡ cơ hội chứ? Cô còn hỏi câu hỏi ngớ
ngẩn đến vậy!
Tuy nói
rằng không nghi ngờ anh nhưng khi có dịp vào phòng làm việc của tổng giám đốc,
Lâm Nặc lại không khỏi có chút do dự.
Giang
Doãn Chính đang xem tài liệu trình ký, ngước mắt lên vô tình nhìn thấy cô vẫn
chưa rời đi, gương mặt đầy vẻ tranh đấu giằng xé, anh lại chẳng tỏ vẻ ngạc
nhiên, từ tốn nhìn cô hỏi: “Còn việc gì nữa sao?”
Giọng
anh ôn tồn mang hàm ý khích lệ, Lâm Nặc hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng
thốt lên: “Chuyện xuất ngoại của Từ Chỉ An, anh quyết định như vậy ư?”
Giang
Doãn Chính hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì không?”
“Không…không
có!”, chợt thấy như mình quá đường đột, cô khẽ lùi lại, lắc đầu “Chỉ là em
thuận miệng hỏi thôi”. Thế nhưng trong lòng cô lại vang lên giọng nói: Liệu có
phải là anh cố ý sắp đặt không?
Ngẫm đi
ngẫm lại, không khỏi cảm thấy nặng nề, còn nói là Từ Chỉ An đa nghi, rốt cuộc
bản thân cô cũng chẳng khác gì anh.
Giang
Doãn Chính như nhìn thấu tâm sự của cô, ngắm cô với đôi mắt đen thẳm, bình thản
nói: “Danh sách sẽ do giám đốc Trương trình lên rồi anh mới quyết định. Còn về
chuyện liệu có khả năng là anh ta không thì hôm đó em cũng đã nghe thấy rồi.
Anh ta dược cấp trên trọng dụng, vì vậy trừ phi có sự cố đặc biệt bằng không
thì chẳng còn gì nghi ngờ nữa.”
Anh
đứng dậy, bước vài bước về phía cô, cửa sổ sát đất rộng lớn sau lưng, ánh mặt
trời xiên xiên chiếu lên người anh. Cô gần như không thể nhìn thấy rõ cảm xúc
của anh chỉ nghe thấy giọng anh vang lên bên tai: “Từ Chỉ An là người thông
minh, anh tin chắc cơ hội lần này anh ta sẽ không bỏ qua đâu. Điều anh tò mò
nhất chính là, hiện giờ em đang lo lắng điều gì?”.
Cô cắn
môi suy ngẫm cuối cùng quyết định thẳng thắn, ấp úng nói: “Anh ấy đã biết
chuyện anh đối với em…”.
Giang
Doãn Chính khẽ mỉm cười, dường như chẳng lấy gì làm kinh ngạc: “Thế nên, hai
người cho rằng chuyện lần này là anh cố ý sắp đặt, điều anh ta đi rồi thừa cơ
chen chân vào ư?”.
Cô muốn
phủ nhận điều đó nhưng lại thấy anh nói tiếp: “Em coi Giang Doãn Chính này là
người như thế nào hả? Người phụ nữ mà anh muốn có, anh chẳng cần phải dùng đến
những thủ đoạn này!”. Đây là lần đầu tiên anh nói trắng trợn đến vậy, cô sững
người, mặt nóng dần lên, nhất thời chẳng biết nên phản ứng thế nào, nghiêng
người khẽ nắm tay.
“Nếu
anh ta đã nghi ngờ thì không phải nhận quyết định của công ty, Nhưng mà nếu như
ngay cả chút khoảng cách và thời gian cũng làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai
người, vậy có cần thiết phải kiên trì nữa không?”. Anh dừng lại, ánh mắt vẫn
dán chặt lên gương mặt cô, giọng càng nghiêm túc hơn: “Nhưng Lâm Nặc à, em đừng
ngây thơ quá! Với đàn ông, đặc biệt là những người có hoàn cảnh như anh ta hiện
nay thì sự nghiệp mới là điều quan trọng nhất. Anh ta hiểu rõ, vì vậy nên sẽ
chẳng từ bỏ cơ hội này đâu”.
Anh nói
đầy chắc chắn, vồn dĩ sẽ chẳng để cho cô phản bác, trên thực tế cô cũng chẳng
biết phản bác như thế nào, bởi lẽ cô hiểu rõ Từ Chỉ An hơn bất kỳ ai. Dù Từ Chỉ
An nghi ngờ động cơ của Giang Doãn Chính nhưng anh vẫn nhân cơ hội này tìm cho
mình con đường tốt đẹp nhất.
Vậy nên
cô chợt cảm thấy đau lòng.
Có lẽ
đúng như những gì Giang Doãn Chính nói, trong mắt Từ Chỉ An, tình yêu mãi mãi
đứng ở vị trí phía sau.
Có
tiếng gõ cửa bên ngoài, Giang Doãn Chính quay lại trên bàn, ấn phím gọi nội bộ:
“Hiện tôi đang có việc, mười phút sau hãy gọi người đó vào!”. Tiếp đó, anh lại
nhìn cô: “Lời của anh đã đập tan giấc mộng của em, khiến em thất vọng ư?”
Vì sao
lại là giọng điệu thông suốt tinh tường đó chứ? Sự chán chường khiến cô trở nên
phẫn uất, nhắm mắt lại ngăn ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt, thấp giọng
hỏi: “Anh khẳng định thế ư?”. Cô tựa như con cá đã sa lưới cứ cố gắng vùng vẫy
trong sự bất lực, dù biết rõ kết quả nhưng vẫn chẳng cam lòng.
Giang
Doãn Chính bình tĩnh, thẳng thắn đáp: “Anh chỉ đưa ra một cơ hội, quyền lựa
chọn nằm trong tay anh ta. Mà cho dù anh ta không đi đương nhiên vẫn có người
khác đảm đương, chuyện này vốn dĩ chẳng có gì quan trọng cả. Chẳng qua anh chỉ
muốn em nhìn rõ, con người và tình yêu của em muốn giữ liệu có thật xứng đáng
hay không mà thôi!”.
Liệu có
xứng đáng hay không…
Trước
đây, cô chưa từng suy xét vấn đề này, dù hiện giờ bị Giang Doãn Chính nói toạc
ra, cô vẫn ngỡ rằng chẳng cần lo nghĩ quá nhiều về chuyện tình cảm đến vậy.
Huống
hồ là, giữa hi sinh và những cái có được xưa nay vốn không bao giờ công bằng.
Vậy thì cô đựa vào đâu mà phán đoán cô xứng đáng hay không chứ?
Hiện
giờ cô theo Từ Chỉ An là cam tâm tình nguyện chứ không như những gì Hứa Tư Tư
nói, anh vừa không dịu dàng lại chẳng chu đáo, cao ngạo, khó gần, ở bên một
người như vậy, lẽ nào cô không thấy mệt mỏi sao?
Cô
không muốn suy xét đến chuyện có xứng đáng hay không, có lẽ sẽ có ngày khi tình
yêu cùng sự tình nguyện của cô biến mất thì hai người sẽ chia tay nhau.
Nhưng
chí ít đến tận bây giờ cô vẫn yêu anh.
Dường như
nó đã trở thành thứ tình cảm quen thuộc.
Thế nên
suy ngẫm một hồi, cô gọi điện thoại cho Từ Chỉ An: “Chúng ta nói chuyện nhé!”.
“Hiện
giờ anh không rảnh”, bên anh còn vọng lại tạp âm “Để lúc khác đi”.
“Được
thôi”, cô chẳng lấy làm ngạc nhiên, “Khi nào anh rảnh thì điện thoại cho em”.
Mãi hai
ngày sau, Từ Chỉ An mới hẹn cô ra: “Gần đây anh bận tăng ca hoàn thành bản
thiết kế. Cuối tuần này em ở nhà đợi điện thoại của anh, đến lúc đó anh sẽ có
thời gian”.
Cô nghe
giọng anh thật sự mệt mỏi, nói: “Được thôi”.
Có lẽ,
sự nhượng bộ và nhún nhường này đã sớm trở thành thói quen của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT