Trời vừa chập tối, Tiểu Liễu mang theo một chậu nước rửa mặt bước vào gian phòng, “Tình Tâm cách cách, nên dậy rồi, đã đến giờ dùng cơm tối, vương gia, phúc tấn đều đang đợi ngài- ”Vừa nhìn thấy giường chiếu trống rỗng, nàng rất nhanh buông chậu nước xuống, hoảng loạn kêu to, “Thiếu phúc tấn? Không phải, Tình Tâm cách cách!”

Tiểu Liễu tìm một hồi lâu, nhưng không tìm được người, lại thấy quần áo và đồ dùng hằng ngày không còn nữa, nàng liền khóc lóc chạy đi tìm Tề Tâm, Tề Lực, hai người vừa nghe Tình Tâm cách cách không thấy ở đâu, lập tức đi báo với bối lặc gia.

Thừa Diệp thật sự nhanh chóng phát giận, nữ nhân này, ý chí sắt đá vậy sao? Có thể bỏ lại tất cả như vậy? Nàng thật sự bỏ được a!

“Bối lặc gia, có muốn chúng ta đuổi theo không? Có lẽ thiếu phúc tấn vẫn chưa đi xa được?”

“Không cần.”

“Bối lặc gia?!”

“Ta nói không cần!” Hắn tức giận rống lên.

Hai người không ai dám lên tiếng nữa, Tiểu Liễu khổ sở mếu máo, nước mắt rơi lã chã không ngừng.

Trí Thân vương phu phụ sau khi biết Tình Tâm không từ mà biệt, trong lòng vô cùng phức tạp, sự tình tưởng rằng có thể giải quyết êm đẹp, nhưng bây giờ thì… nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú mà hung ác nham hiểm nhi tử, hai kẻ già này cũng chịu không được, ngay đêm đó bỏ đi. (TN: Ẹc, bỏ của chạy lấy người như vậy mà coi đc hở?)

Về phần Tĩnh Vũ cũng chỉ để lại cho hắn một câu nói, “Cẩn thận kẻo mắc tâm bệnh, ta cũng không phải dược y.” Sau đó liền rời khỏi sơn trang.

Khác hẳn với không khí mây sầu mù sương từ trên xuống dưới trong sơn trang, thập nhị cách cách vui mừng hớn hở, nàng từ sớm đã tắm cho cả người thơm ngào ngạt, nằm trên giường chờ Thừa Diệp tới, nhưng đợi cho đến khi trời sáng, cũng không nhìn thấy hắn, sau cùng chịu không nổi đành cho Chu công triệu hồi, vù vù ngủ.

Mà thiếu vắng Tình Tâm, Tĩnh Vũ sơn trang trở nên không có sức sống, ai nấy đều mặt ủ mày ê, còn thập nhị cách cách tự cho mình là thiếu phúc tấn cứ hết hét đông rồi lại hét tây, còn một tiếng ‘nô tài’, hai tiếng ‘nô tài’ kêu la liên tục, mọi người ai nấy đều hết sức chán ghét nàng.

Đỗ Kiều Tuyên là người duy nhất dám chống lại nàng, hơn nữa còn chống đủ quyết liệt, đủ thẳng thắn, “Trong lòng ta, thiếu phúc tấn chỉ có một người, chính là Tình Tâm cách cách.”

Thập nhị cách cách đương nhiên rất khó chịu, nhưng Đỗ Kiều Tuyên hung ác hơn nàng, nàng đối với Đỗ Kiều Tuyên cũng hết cách.

Còn vị trượng phu tuấn mỹ vô song đó, không có ngày nào trở về phòng ngủ, nghe nói đều là tới Vân Ảnh lâu, mà Tề Tâm, Tề Lực cũng đã biến thành môn thần chuyên môn ngăn cản nàng, nàng cũng đồng dạng hết cách.

Thừa Diệp kỳ thực đã liên tiếp mấy ngày không ngủ, tâm tình hắn dâng trào mãnh liệt, nhất là mỗi nghi nhớ tới nữ nhân chết tiệt kia bỏ rơi hắn, hắn lại tức đến ngủ không được! Nhưng cũng vì ngủ không được mà tất cả hình ảnh ngày xưa hắn ở bên cạnh nàng đều từng cảnh hiện ra, nàng xinh đẹp, thiện lương, nghịch ngợm, đủ loại biểu tình, từng động tác, từng vẻ tư lự của nàng, hắn lại nhớ đến lời của Tĩnh Vũ – nàng chỉ là không thể ích kỷ được thôi…

“Ca, đệ có thể vào nói chuyện với huynh một chút không?”

Ngoài thư phòng, truyền tới âm thanh của Thạc Nhân.

Hắn thở dài một hơi, “Vào đi.”

Thạc Nhân bước vào, nhìn chằm chằm hắn nói, “Đi tìm nàng về đi.”

Hắn khó chịu nhếch môi, “Ngươi nói cái gì?”

“Ca rất yêu Tình Tâm mà, kỳ thực đệ cũng rất yêu nàng – ”

Đôi mắt đen của Thừa Diệp hiện ra lửa giận, thô bạo bước lên kéo áo đệ đệ, “Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?!”

Nhưng Thạc Nhân không hề hoảng sợ nhìn thẳng vào mắt hắn, “Kiều Tuyên cũng rất yêu nàng, tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ thập nhị cách cách ra, ai cũng rất yêu nàng,” Hắn mím môi, “Một nữ nhân có thể được nhiều người yêu thích như vậy, nhưng trong lòng nàng cũng chỉ có ca, theo đệ thấy, ca là nam nhân may mắn nhất thiên hạ!”

Thừa Diệp bỗng nhiên buông hắn ra, “Nói đủ rồi chứ?”

“Chưa đủ, bởi vì đệ còn phải nhắc nhở ca, lúc nàng yêu ca, đôi mắt ca vẫn chưa nhìn thấy gì, chứng tỏ được nàng đối với ca quý trọng đến mức độ nào.”

Hắn thật sâu hít vào một hơi, “Đủ rồi, ra ngoài.”

Thạc Nhân nhìn thấy sắc mặt hắn đã hòa hoãn đi rất nhiều, tin tưởng hắn đã nghe thấu những lời này, mới xoay người bỏ đi.

Thừa Diệp nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, chưa được bao lâu, đệ đệ nhát gan này của hắn lại có gan giáo huấn hắn như vậy, chẳng lẽ cũng là nhờ nữ nhân đáng ghét kia dạy dỗ sao?!

Hắn mím chặt môi, suy tư một hồi, lại bước ra ngoài, “Tề Tâm, Tề Lực.”

Hai người vội vã chạy tới, Thừa Diệp lập tức phái bọn họ tới Vĩnh Yên tra xét một số việc, hơn nữa còn phải đi nhanh về nhanh.

Bởi vì hắn biết muốn tìm nữ nhân đáng ghét kia về không khó, nhưng hắn trước tiên phải nghĩ cách để nàng không còn hổ thẹn với thập nhị cách cách nữa, nếu không tương lai ở lại sơn trang chưa được bao lâu, nàng rất có thể mang theo hài tử hắn chạy mất!

Hai người nhận lệnh rời đi, đi đường vất vả mau chóng giục ngựa thẳng tới Vĩnh Yên, sau khi tra rõ chuyện bối lặc gia giao phó, hai người lại gió bụi dặm trường mệt mỏi trở về, mà chuyện này đã là chuyện của năm ngày sau.

Sau khi bọn họ tra xong chuyện mau chóng báo cáo lại với bối lặc gia, chỉ thấy hắn lộ ra một nụ cười đã lâu không gặp, hai người cũng lộ ra dáng tươi cười, bởi vì có người sắp gặp đại họa rồi!

Sáng sớm hôm sau, thập nhị cách cách được Thừa Diệp gọi vào thư phòng.

Nàng có chút hoang mang nhìn một bao hành lý ở trên bàn, còn có một hộp châu báu.

“Mở ra xem đi.” Thừa Diệp diện vô biểu tình nói.

Nàng gật đầu, mở hộp, liền thấy bên trong chứa đầy châu báu trang sức quý giá, còn có một chồng ngân phiếu lớn, nàng không nén được lòng tham cầm lấy số châu báu cùng ngân phiếu, cười đến toe toét.

Nhìn thấy biểu tình này của nàng, lại khiến Thừa Diệp nhớ tới Tình Tâm, số châu báu này là hắn sai Tiểu Liễu đem tới, lúc Tình Tâm đi không mang theo chúng, chỉ mang theo chiếc thuyền nhỏ bằng ngà voi mà nàng vô cùng yêu thích, mà lúc nàng nhìn tới số châu báu trang sức này, một chút hứng thú cũng không có, hắn cứ vậy mà ghi nhớ thật sâu, đôi mắt không khỏi hiện liên ý cười dịu dàng.

Lúc này, thập nhị cách cách mới từ trong số châu báu quý giá ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy ánh mắt mỉm cười dịu dàng của hắn, lại nghĩ tới số châu báu, ngân phiếu, nàng tưởng hắn rốt cuộc cũng chấp nhận nàng rồi, khuôn mặt nàng trở nên tươi cười rạng rỡ, đang muốn yêu thương nhung nhớ ôm lấy hắn thì thấy hắn lại đem ra một tờ giấy khác đưa cho nàng.

Mới vừa nhìn, lập tức biết ngay là hưu thư, đôi mắt nàng bỗng chốc trừng lớn, “Cái, cái này là cái gì?”

“Đây không phải là tờ hưu thư thứ hai của ngươi sao? Sao ngươi lại không biết được?” Giọng điệu hắn tràn ngập mỉa mai.

Thập nhị cách cách sắc mặt tái nhợt, “Ngươi sao lại biết…”

Hắn lạnh lùng đưa mắt thăm dò nàng, “Trượng phu tầm hoa vấn liễu, bản thân mình cũng hồng hạnh xuất tường, lúc bị trượng phu bắt gian tại trận đã đánh cho một trận bầm dập, nữ tử như vậy, ngươi nói ta có thể chấp nhận không?!”

Nàng hít một ngụm khí lạnh, lảo đảo lui về sau mấy bước.

“Số châu báu này, còn có ngân phiếu, chỉ cần ngươi đừng tiêu xài quá độ, không nuôi tiểu bạch kiểm, cũng đủ cho ngươi thư thả sống hết nửa đời, bất quá,”hắn sắc mặt nghiêm trọng, “đây không phải do ta nhân từ với ngươi, chỉ là vì để một kẻ ngốc khác yên tâm ở lại bên cạnh ta, không vì xấu hổ mà bỏ qua hạnh phúc của mình, chỉ như vậy thôi.”

Sau buổi nói chuyện này, thập nhị cách cách đã vĩnh viễn rời khỏi Tĩnh Vũ sơn trang.

**********************

Thành Bắc Kinh

Ngọc Thân vương phủ, trên một lầu các cao cao, có một vị mỹ đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương đang ngồi bên nhau, chăm chú nhìn bức hàng hải đồ được vẽ hoàn chỉnh trên bàn.

Lúc này, Lan Hiên, Phức Vi, Tĩnh Du lại một lần nữa ‘phá cánh’ bay về, các nàng ở Lưu gia bị phụ mẫu bắt lại, tâm tình vốn dĩ rất kém, không ngờ rằng, vừa bị ‘áp giải’ về Bắc Kinh, Tình Tâm lại thay công chúa bang làm thêm một chuyện kinh thiên động địa – nàng bị Tần bối tử hưu rồi!

Vật họp theo loài mà, tứ đại mỹ nhân các nàng đều là bé cưng hiếu kỳ, thế nên Tình Tâm cũng không tiếc rẻ đem một số chuyện sau hôn nhân giản lược kể lại với ba vị mỹ nhân, đương nhiên, kể xong chẳng có gì đặc sắc, hơn nữa còn nhạt nhẽo dị thường, bởi vì nàng đã lượt bỏ chuyện tình cảm giữa nàng cùng Thừa Diệp, cho nên ba vị mỹ nhân nghe xong, liền thấy thập nhị cách cách thay nàng ở lại Tĩnh Vũ sơn trang, trái lại là một chuyện tốt.

Chẳng qua, Ngọc Thân vương cùng phúc tấn thấy mấy mấy vị bé con các nàng lại họp chung một chỗ, chỉ biết lắc đầu.

Bởi vì mỗi lần các nàng họp chung một chỗ sẽ không có gì hay ho.

Bọn họ chính là không hiểu, tại sao con gái nhà người ta đều có bộ dạng giống như con gái, còn mấy vị cách cách này lại giống như mọc cánh trên người vậy, lúc nào cũng muốn bay ra ngoài!

Nhất là Tình Tâm nhà bọn họ, nàng đã biến thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng họ, không bao giờ biến mất, chỉ có thể sống ở nhà cô độc sống cả quãng đời còn lại, bởi vì nàng đã trở thành trò cười lớn nhất Bắc Kinh này, xem ra bay đi cũng là chuyện tốt…

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng chiêng trống chúc mừng, tiếng pháo nổi lên bốn phía, vô cùng náo nhiệt, hai phu phụ cũng rất hiếu kỳ, liền ra ngoài nhìn xem

“Có người muốn thành thân sao? Là thiên kim nhà ai xuất giá vậy? Sao lại không nghe nói chứ?” Phức Vi hiếu kỳ đúng dậy, từ trên cao nhìn ra ngoài phủ đệ.

“Dù sao cũng không liên quan tới chuyện của chúng ta.” Tình Tâm chán nản nhìn chằm chằm bản đồ trên bàn.

“Kỳ quái, đội ngũ đón dâu hình như là đi về phía này a?” Lan Hiên cũng đứng lên nhìn.

“Hắc, xem kiệu hoa mười sáu người khiêng kim bích huy hoàng như vậy, thật quá long trọng, phô trương a, đội ngũ đón dâu, hỉ nương, nha hoàn cùng với tùy tùng ít nhất cũng hơn trăm người a,” Phức Vi đôi mắt sáng rỡ, “Tình Tâm, mau đến xem đi, nam nhân cao cao ngồi trên con tuấn mã đen đó, thật sự vừa anh tuấn vừa khí thế đó nha!”

“Vậy thì sao?” Nàng vẫn ngồi ngay ngắn bất động, nhưng Tĩnh Du cũng đã đứng lên nhìn.

“Tới xem cái đi! Ngày ngươi cùng thập nhị cách cách xuất giá cũng không được náo nhiệt như vậy!” Phức Vi vội vàng giục nàng đứng dậy.

Xem thì xem! Bất quá, nhắc tới cái ngày “sai lầm” đó, trong lòng nàng lại nổi lên chua xót! Tình Tâm thở hắt ra, đứng dậy, vừa xoay người nhìn, lập tức chấn động.

Không nên nhìn a, vừa nhìn đã không khéo chống lại một đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị lại vô cùng bá đạo đó, hơn nữa ánh mắt này còn hung ác hơn, trong đầu nàng đột nhiên hiện ra một chữ ‘Chạy’!

Nàng xoay người muốn chạy trốn, nhưng còn chưa kịp chạy, một thân ảnh đã cấp tốc bay vút tới, trực tiếp điểm vào hôn huyệt của nàng.

Ba vị cách cách còn lại của công chúa bang mắt trừng môi há, trơ mắt nhìn nam nhân kia dễ dàng ôm lấy nàng.

“Ta đến đưa thê tử của ta về!” Thừa Diệp trong giọng nói tràn ngập cuồng vọng.

“Ngươi là?” Ba vị đại mỹ nhân đều hết sức hiếu kỳ, nhưng ngay lập tức nghĩ tới cho người không thành thật, cố tình che giấu chuyện tốt.

Thừa Diệp dùng đôi mắt thâm tình chăm chú nhìn thân ảnh đang nằm trong ngực, “Là nam nhân bị kẻ ngu ngốc này thay đổi thê tử, nhưng hắn đã quyết định ‘phóng lao thì phải theo lao’ rồi.”

Nghe vậy, chúng tiểu mỹ nhân không khỏi thản nhiên cười, xem ra, sự tích công chúa bang lại muốn có thêm một cái cọc khác rồi!

***************************

Ngoài thành Bắc Kinh, trong một dinh thự hết sức xa hoa.

Tình Tâm mơ màng tỉnh dậy, đôi mắt diễm lệ nháy nháy mấy cái, nhìn bốn phía xung quanh, nàng chính là đang ở trong một căn phòng xa lạ, hơn nữa – nàng hoang mang cúi đầu nhìn, trên người nàng chính làm một bộ giá y đỏ thẫm, trong phòng cũng được bố trí rất nhiều đồ cưới, cặp nến long phụng đang cháy bừng bừng, trên bàn còn có trái nhãn, bánh cưới, đậu phộng, táo đỏ, hạt sen cùng rượu giao bôi và rất nhiều thứ khác.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, nàng theo trực giác nhìn về phía cửa, đã thấy tân lang một thân hỉ bào, cũng chính là Thừa Diệp sãi bước tiến vào.

“Ngài- ”Nàng nhìn quanh bốn phía, “Chuyện này là sao!?”

Thừa Diệp trừng mắt nhìn nàng, đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy trái nhãn nhét vào trong miệng nàng.

“Ư- ”

“Ăn!” Hắn liên tiếp cầm lấy đậu phộng, táo đỏ, hạt sen, bánh cười cùng mấy thứ trên bàn nhét vào miệng nàng, sau đó cầm lấy hai ly rượu giao bôi, “Uống.”

Tình Tâm vô duyên vô cớ bị một đống thứ nhét vào trong miệng, vất vả lắm mới nuốt trôi, nàng đương nhiên muốn nói cái gì, nhưng nam nhân bá đạo này lại ép nàng uống rượu giao bôi.

Nàng vừa nuốt rượu xuống xong, liền hỏi, “Ngài rốt cuộc đang làm cái gì?! Tại sao đột nhiên- ”

“Lúc trước là đệ đệ thay ta bái đường, cho nên toàn bộ lễ nghi có thể miễn, những trình tự kế tiếp, ta cũng đã từng việc bổ sung xong, bây giờ chỉ còn việc cuối cùng là động phòng hoa chúc, tuy rằng chúng ta đã là phu thê thật sự, nhưng cứ làm cho trọn vẹn đi.” Hắn chăm chú nói một tràng, sau đó trực tiếp ngồi bên người nàng, bắt đầu động thủ cởi khăn quàng vai trên người nàng. (bản gốc là “hà bí”, theo chú thích của QT thì là một phần trên trang phục của phụ nữ Trung Quốc thời xưa)

Nàng vội vàng kéo tay hắn lại, mặt đỏ lên, lắc đầu, “Khoan đã, khoan hẵng thoát, ta không phải thê tử của ngài a!”

“Vậy ai mới là thê tử của ta?! Chúng ta bây giờ đã hoàn toàn tất cả đại lễ thành thân rồi!”

“Nhưng còn thập nhị cách cách?”

“Ta hưu rồi.”

Nàng sửng sốt, “Cái gì?!”

“Ta đưa cho nàng phong hưu thư thứ hai, còn bổ sung thêm một khoản tiền cùng kim ngân châu báu, để nàng sống tốt nửa đời còn lại,” hắn vừa nói vừa tiếp tục công việc , cởi bỏ hỉ bào trên người nàng, “Còn nữa, nàng có thể dẹp bỏ hổ thẹn cùng bất an của nàng được rồi, bởi vì thập nhị cách cách hồng hạnh xuất tường mới bị đánh cho bán sống bán chết, tất cả đều là nàng ta gieo gió gặt bão.”

Tình Tâm quá mức kinh động, căn bản không cảm giác được y phục mình đang bị cởi ra, “Thế nhưng… ngài không phải cự tuyệt chuyện ta làm trắc phúc tấn sao?”

“Bởi vì ta không cần trắc phúc tấn, ta chỉ cần một nguyên phối thôi.” Đến khi trên người nàng chỉ còn lại cái yếm, hắn liền dùng lực nhưng cũng rất dịu dàng đẩy nàng ngã lên giường.

“Khoan đã, tại sao lại là ta?!” Tình Tâm đột nhiên hiểu rõ, nhưng nàng muốn nghe hắn chính miệng nói câu đó.

Hắn khẽ cắn môi, “Vấn đề của nàng sao nhiều quá vậy?”

“Trả lời ta, bởi vì chuyện này là rất quan trọng.” Nàng cũng rất kiên trì, hai tay theo trực giác che ở trước ngực mà hắn muốn ép xuống.

Ánh mắt sắc lạnh lóe lên, hàm dưới cũng nguy hiểm co rút lại, “Nàng nói xem?”Nữ nhân này đúng là ngốc hết thuốc chữa rồi!

Đôi môi đỏ mọng của nàng bỗng vung lên một ý cười nhợt nhạt, Ta muốn nghe chính miệng ngài – ư.”

Đôi môi cuồng vọng trực tiếp che lại cái miệng của nàng, đêm xuất một khắc đáng nghìn vàng, nữ nhân này thật sự quá lãng phí!

Tình Tâm kỳ thực vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng có người giống như mãnh thú xem nàng là thức ăn mà gặm, nụ hôn của hắn vẫn chuyên chú, ngang ngược như vậy, nhưng thâm tình trong đôi mắt đen cũng không che giấu được hào quang chói mắt, nàng thấy được, cũng hiểu được, hắn yêu nàng, hơn nữa còn phi thường phi thường yêu nàng…

[Toàn văn hoàn]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play