Cuộc sống luôn bình bình đạm đạm, không có thay đổi, còn gì là vui thú? Con người luôn thông minh, họ dễ dàng tìm được vui thú cho bản thân. Đối với phần lớn người bận rộn, có chút mệt mỏi mà nói, nếu muốn thả lỏng mình, nên đi du lịch.

Lý Hiểu Nhạc mỗi ngày tân tân khổ khổ làm hết bổn phận quản gia, nghĩ cách kiếm tiền, vơ vét của cải, thần giữ của cũng có lúc mệt mỏi. Gần đây hắn luôn chán nản.

Ôn Lương Ngọc mỗi ngày nghiên cứu dược vật kỳ quái, nghĩ cách tìm đối tượng thí nghiệm, nghĩ cách mang đến tai họa cho người. Cứ trôi qua như vậy cũng cảm thấy tẻ nhạt, gần đây y không có tinh thần.

Đôi vợ chồng ngoại trừ làm việc thì luôn ỉu xìu, Bảo Bảo cùng Bối Bối thấy thế, bọn họ đến thời mãn kinh ư? Không đúng, nào có người mới hơn 20 tuổi đến thời kỳ mãn kinh.

“Xong rồi xong rồi xong rồi, trông thấy không, hai phụ thân cảm giác cuộc sống tẻ nhạt.”

“Xong rồi xong rồi xong rồi, bọn họ cứ nửa chết nửa sống thế này, chẳng lẽ xuất hiện nguy cơ tình cảm?”

“Xuất hiện đi, xuất hiện đi, Tiểu phụ thân không cần Phụ thân, chúng ta có cơ hội!”

“Tiểu phụ thân xinh đẹp như vậy, ta đã sớm xem vẻ đẹp của hắn là tiêu chuẩn để chọn lão bà, đây là một cơ hội trời cho!”

“Bọn họ chia tay, chúng ta chọn Tiểu phụ thân làm lão bà cho an toàn.”

“Được a!” Hai cái tiểu tử đang vui vẻ nói đến nguy cơ tình cảm của phụ thân, chọc giận Lý Hiểu Nhạc xách cố áo chúng, ném ra ngoài.

“Xú tiểu tử, dám để ý lão bà của ta! Ai nói chúng ta muốn ly hôn, tình cảm của chúng ta thật tốt, các ngươi vĩnh viễn không có cơ hội.”

Sau đó, Lý Hiểu Nhạc đóng cửa, ôm Ôn Lương Ngọc đang cười hắn, lên giường vận động.

Thuần vương phi có chút nhàm chán, hiện tại không có chuyện gì làm, Kỳ Lân Vương cũng chán ghét xã giao, ở nhà tới mốc meo. Đôi phu thê luyện thần công đập ruồi.

“Phụ vương, mẫu phi, hài tử hàng xóm nói, nhà bọn họ đi dạo chơi ngoại thành, ta cũng muốn đi.” Tiểu thế tử nói.

“Dạo chơi ngoại thành, ý kiến hay.” Kỳ Lân Vương vừa nghe, tinh thần tỉnh táo, ôm Thuần vương phi, “Thuần thân ái, chúng ta đi dạo ngoại thành a, thuận tiện ôn lại tuần trang mật.”

“Được.” Thuần vương phi rất cao hứng, “Ta lập tức chuẩn bị.”

Tiểu thế tử đem chuyện mình muốn dạo chơi ngoại thành nói cho Bảo Bảo, Bảo Bảo về nhà, nói với Lý Hiểu Nhạc: “Phụ thân, không tốt! Quách nhi muốn đi dạo ngoại thành !”

“Đây là chuyện tốt a, sao lại không tốt?” Lý Hiểu Nhạc kỳ quái hỏi.

“Phụ thân, hắn đi dạo ngoại thành, vạn nhất gặp người xấu, ai bảo vệ hắn a! Lỡ như hắn gặp người có tiền hơn ta, đổi tâm thì sao? Ta phải trông chừng hắn!”

“Cũng có đạo lý, con dâu của ta không thể để người khác cướp đi.” Lý Hiểu Nhạc sờ cằm, “Chúng ta cũng dạo chơi ngoại thành!”

“Dạo chơi ngoại thành! Thật tốt quá! Ta đi chuẩn bị.” Ôn Lương Ngọc nói.

Ôn Tiểu Nhu một lòng muốn làm mỹ nhân nhu nhược, mỗi ngày được Thanh Long vương che chở đầy đủ: “Vương gia, nhà sư huynh của ta cùng nhà Kỳ Lân Vương dạo chơi ngoại thành, chúng ta cũng đi nhé.”

Mỹ nhân làm nũng, bộ dáng càng đẹp, Thanh Long vương yêu mến, hôn một cái nồng nhiệt, sau đó nói với quản gia: “Dạo chơi ngoại thành, đi chuẩn bị!”

Quản gia Thanh Long vương phủ vừa nghe, đây là một cơ hội có thể gần gũi Ôn Lương Ngọc, quá tốt? Ôn mỹ nhân, ca ca vẫn thích ngươi…… Trở về ôm bức họa Ôn mỹ nhân, hôn lại hôn.

Dạo chơi ngoại thành, đi Nam Sơn, phong cảnh ở đó khá đẹp. Một nhà Kỳ Lân Vương, Lý Hiểu Nhạc cộng thêm một nhà Thanh Long vương cùng dạo chơi ngoại thành. Cưỡi Nguyên Bảo, Kim Ngân, kéo theo Vượng Tài, Đại Lang, dẫn hài tử, lưng Lý Hiểu Nhạc còn mang một tay nải lớn, đặc biệt khiến người chú ý.

“Oa! Lý quản gia, ngươi xác định ngươi dạo chơi ngoại thành mà không phải dọn nhà.” Quản gia Thanh Long vương phủ hỏi.

“Ngươi biết cái gì, no bụng mang lương khô, rét mang quần áo, khát mang nhiều nước.” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Thôi đi ngươi, đây là lý luận gì a!” Quản gia Thanh Long vương phủ thập phần khinh thường ngụy biện của Lý Hiểu Nhạc, quỷ hẹp hòi chính là quỷ hẹp hòi, muốn tiết kiệm tiền thì có!

Leo núi, leo mãi, mệt mỏi, khát.

“Phụ thân, ta khát.”

“Phụ vương, ta muốn uống nước.” Bọn nhỏ chịu không được, hỏi người lớn muốn nước uống.

Phu thê Kỳ Lân Vương nhìn Lý Hiểu Nhạc, bọn nhỏ cũng nhìn Lý Hiểu Nhạc. Lý Hiểu Nhạc cười: “Không vấn đề.” Hắn sờ sờ trong tay nải, lấy ra ba túi nước đầy.

“Lý thúc thúc tốt nhất!”

“Phụ thân thật là lợi hại!”

“Tướng công, ngươi giỏi quá!”

“Lý quản gia có năng lực, bổn vương không nhìn lầm người!”

Kỳ Lân vương phủ cao thấp khích lệ Lý Hiểu Nhạc, Ôn Tiểu Nhu dựa vào lòng Thanh Long, cũng cảm thấy có chút khát: “Quản gia, chúng ta mang nước không?”

“Mang, Vương phi, ta…… Mang.” Quản gia Thanh Long vương phủ mang theo một bình nước, chỉ đủ Vương gia Vương phi uống. Chính mình không có uống , sớm biết thế mang nhiều nước a!

Đi hơn phân nửa ngày, quản gia Thanh Long vương phủ khát khô cả cổ, thấy phía trước có hàng bán dưa leo, vội vàng chạy tới: “Dưa leo, nhanh lên, ta muốn ăn dưa leo!”

Lão bà bà bán dưa leo đưa cho hắn một trái, không đủ giải khát, quản gia Thanh Long vương phủ ăn liên tiếp mười trái mới thoải mái.

“Ông trời của ta, rốt cục sống lại.”

Lão bà bà cười tủm tỉm nói: “Công tử, ngài còn chưa trả tiền.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Một lượng bạc một trái.”

“Cái gì, một lượng bạc một trái! Đắt như vậy a.”

“Đắt? Dưa leo trên núi thế là còn rẻ, mười văn tiền một trái ngươi xuống núi mà mua, ngươi trở lại kinh thành rồi bò lên núi xem sao!”

“Ngươi xảo trá!”

“Nước lên thuyền cao, núi cao, leo mệt, dưa leo đắt. Nếu ngươi không trả tiền, đưa ta mười trái dưa leo.”

“Ăn vào trong bụng, sao trả lại ngươi!”

“Ta không cần biết!”

Mất trắng mười lượng bạc, quản gia Thanh Long vương phủ đau lòng a.

“Phụ thân, dưa leo mắc như vậy, chúng ta ăn không nổi.” Bảo Bảo nói.

“Đúng vậy, sớm biết thế đã mang theo. Tội nghiệp đại thúc xui xẻo kia.” Bối Bối nói.

“Kẻ ngu ngốc, không bị lừa mới lạ.” Lý Hiểu Nhạc có chút hả hê.

“Nhưng ta muốn ăn dưa leo.”

“Phụ thân của ngươi có, ngươi yên tâm đi.” Ôn Lương Ngọc cười đến vui vẻ.

“Chúng ta nghỉ ngơi, ăn chút hoa quả a.” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Được, a a a~” Kỳ Lân vương phủ vang lên tiếng hoan hô.

Ôn Lương Ngọc lấy một tấm vải dầu ra, trải trên mặt đất. Vương gia Vương phi, tiểu thế tử, Bảo Bảo Bối Bối ngồi xuống, Lý Hiểu Nhạc giống như áo thuật biến dưa hấu, nho, đào, dưa đỏ từ bao quần áo ra… Ôn Tiểu Nhu liền nói với Thanh Long vương: “Chúng ta cũng qua đó.”

“Quá đó ăn, Lý Hiểu Nhạc đòi tiền.” Thanh Long vương biết rõ, Lý Hiểu Nhạc nổi danh yêu tiền.

“Sư huynh của ta là lão bà của hắn, hắn sẽ không đòi chúng ta tiền.”

“Không mất tiền, phải đi!”

Nhìn mọi người ăn vui vẻ, quản gia Thanh Long vương phủ đầy hối hận, mình ăn nhiều dưa leo quá, giờ ăn không vô nữa ! Sớm biết Lý Hiểu Nhạc có nhiều như vậy, ta tình nguyện mua của hắn, cũng không nguyện mua dưa leo, mười lượng bạc của ta a…… Đáng nhẽ ta nên chờ một chút……

Phía trước có dòng suối nhỏ, cách dòng suối không xa có một quán trà, quán trà! Trong quán trà có bán đồ ăn!

Quản gia Thanh Long vương phủ lại khát lại đói, thẳng hướng quán trà, lão bản quán trà cười tủm tỉm: “Hoan nghênh quang lâm!”

“Cho ta trà, chết khát ta!”

“Một lượng bạc một chén.”

“Gì! Một lượng bạc!”

“Đúng vậy.”

“Nước trà của ngươi không phải là nước suối chứ.”

“Không phải, lá trà là của ta, nước ta nấu.”

Quản gia Thanh Long vương phủ bất đắc dĩ, quá xui xẻo! Sao đi ngắm phong cảnh giải tỏa cũng đen như vậy!

“Ngươi có đồ ăn gì?”

“Có bánh bao.”

“Bánh bao bao nhiêu tiền?”

“Mười lượng bạc một cái.”

Quản gia Thanh Long vương phủ đói không chịu nổi, bọ hơn mười lượng bạc ăn một bữa cơm.

“Phụ thân, bọn họ quá xảo trá, đòi tiền thiệt nhiều a.”

“Đúng vậy, đại thúc kia thật đáng thương.”

Hai nam hài vô cùng thông cảm cho quản gia Thanh Long vương phủ. Ngược lại, Lý Hiểu Nhạc nhìn đồng nghiệp của mình, có chút hả hê.

“Phụ thân, chúng ta đói bụng.”

“Tướng công ta đói bụng.”

“Lý quản gia, Vương gia, Quách nhi cùng ta cũng đói bụng.”

Lý Hiểu Nhạc cười: “Chúng ta nấu cơm, các ngươi đi nhặt củi!”

Lý Hiểu Nhạc ra lệnh một tiếng, mọi người đều đi nhặt củi, Lý Hiểu Nhạc dùng hai tảng đá xếp thành một cái bếp đơn giản, vừa vặn mọi người nhặt củi trở lại, ngay cả Vượng Tài và Đại Lang cũng ngậm củi về. Lý Hiểu Nhạc lấy hai cái nồi cùng một đống nguyên liệu nấu ăn ra, thêm xẻng, thìa……

“Lý quản gia, ngươi xác định ngươi không phải dọn nhà?” Kỳ Lân Vương sợ hãi hỏi.

“Ngươi có thấy ai dọn nhà mà chỉ chuyển phòng bếp không?” Lý Hiểu Nhạc đáp.

Nhóm lửa, nấu cơm! Tay nghề của Lý Hiểu Nhạc rất tốt, chiên xào thành thạo, mùi đồ ăn bốc lên. Ôn Tiểu Nhu nhìn bánh bao trong tay mình, tức giận, cùng là quản gia, sao lại kém nhiều như vậy ! Sắc mặt Thanh Long vương cũng càng ngày càng không tốt.

“Chúng ta sang bên kia ăn.” Thanh Long vương ném bánh bao cho quản gia, đỡ Tiểu Nhu qua chỗ Lý Hiểu Nhạc chực cơm.

Hiện tại quản gia Thanh Long vương phủ cực kỳ hối hận, tại sao mình không mở to mắt, lại trở thành kẻ coi tiền như rác, còn bị lão bản ghét, ô ô ô ô……

Mọi người bắt đầu dùng cơm, khen ngợi tay nghề Lý Hiểu Nhạc, Lý Hiểu Nhạc vui tới mức cười híp mắt, Ôn Lương Ngọc cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, nhìn lão công của ta, thập toàn đại bổ hoàn!

Ăn xong cơm, mọi người bắt đầu du ngoạn, ai cũng có đôi có cặp với nhau, mà ngay cả Bảo Bảo cũng kéo tiểu thế tử chạy. Quản gia Thanh Long vương phủ cô đơn, thậm chí không bằng hài tử, trơ mắt nhìn Ôn mỹ nhân bị Lý Hiểu Nhạc mang đi, mình phải ở lại rửa chén, buồn bực! Ai, quản gia Thanh Long vương phủ tới cạnh dòng suối nhỏ, nhìn Bối Bối chơi đùa với Đại Lang và Vượng Tài, hơi khát, trông thấy bên cạnh có một bình nước, cầm lên uống sạch. Một hồi Bối Bối đi tới, cầm lấy cái bình, thấy bên trong trống trơn: “Di, ếch với nòng nọc ta bắt đâu?”

“A!” Quản gia Thanh Long vương phủ vừa nghe, đột nhiên cảm giác bụng mình kêu ồm ộp vài tiếng, rầm! Xông vào suối mà nôn, ma quỷ, tất cả bọn nhỏ đều là ma quỷ!

Qua một hồi lâu, Kỳ Lân Vương và Thuần vương phi đã trở lại, Lý Hiểu Nhạc cùng Ôn Lương Ngọc cũng về, mang theo cả hoa dại. Thanh Long vương ôm Ôn Tiểu Nhu, thân mật trở lại. Chỉ còn tiểu thế tử và Bảo Bảo, hai tiểu quỷ đã chạy đi đâu? Người lớn quyết định tìm hài tử, đúng lúc này, Bảo Bảo và tiểu thế tử chạy trở về: “Phụ thân, cứu mạng!”

Sau bọn chúng là một con gấu, hướng thẳng tới đám người. Mọi người đều chạy đi, chỉ còn lại quản gia Thanh Long vương phủ sững sờ, chợt nghe bịch một tiếng, quản gia Thanh Long vương phủ tưởng mình xong rồi, Lý Hiểu Nhạc lại đứng trước mặt hắn, một quyền đánh chết gấu.

“Ngươi nói tay của con gấu này trị giá bao nhiêu tiền?” Lý Hiểu Nhạc hỏi Ôn Lương Ngọc.

“Đến hỏi lão bản của Phúc Mãn lâu là được.” Ôn Lương Ngọc nói.

“Da gấu làm nệm a.” Lý Hiểu Nhạc cười nói.

Thanh Long vương hảo tâm kéo quản gia của y, quản gia vừa đi vừa lẩm bẩm: “Hài tử là ma quỷ, hài tử là ma quỷ, hài tử là ma quỷ……”

Trời sắp tối, không có khách điếm, làm sao bây giờ?

“Xem, phía trước có một hộ gia đình, chúng ta đến đó xin ngủ trọ a.”

Phía trước không phải nhà mà là một chùa miếu nho nhỏ, bên trong có hai hòa thượng, thấy người đến tá túc, vô cùng nhiệt tình tiếp đón. Đêm đã khuya, mọi người bận rộn một ngày, mệt mỏi nên ngủ rất say, động tĩnh gì cũng không nghe được. Nhưng cẩu khác với người, bọn chúng rất cảnh giác. Đêm khuya chúng phát ra thanh âm ô ô, cảnh báo có người ngoài. Lý Hiểu Nhạc cũng rất đề phòng, hắn và Ôn Lương Ngọc căn bản không ngủ, chỉ chốc lát, cửa sổ bị khoét, có người thổi khói mê vào phòng. Sau đó cửa mở ra, hai người bước vào, trong tay cầm đao.

“Nhị vị, chúng ta đợi đã lâu!” Ôn Lương Ngọc cười tủm tỉm.

“A!” Hai tên cướp hoảng sợ, hóa ra bị phát hiện, hai người định chạy, Vượng Tài và Đại Lang cắn hai người không tha, Ôn Lương Ngọc vung dược phấn. Hai tên trộm gục!

“Chỉ bằng các ngươi mà đòi cướp.” Lý Hiểu Nhạc mắng.

Động tĩnh lớn như vậy, đánh thức mọi người, nhìn hai tên cướp bị trói liền hiểu rõ.

“Bọn họ là hai hòa thượng.”

“Hóa ra là cướp!”

Lý Hiểu Nhạc đâu? Mọi người phát hiện, không thấy phu thê Lý Hiểu Nhạc, Kỳ Lân Vương bình tĩnh nói: “Bọn họ dẫn Nguyên Bảo, Kim Ngân, Vượng Tài, Đại Lang đi tìm nơi kẻ trộm giấu tiền.”

…… Mọi người im lặng.

“Ngươi nói xem, các ngươi định cướp thế nào.” Kỳ Lân Vương hỏi hai tên cướp.

“Ta hoá trang thành lão bà bà, bán dưa leo cho các ngươi, quan sát các ngươi.” Một tên cướp nói.

“Định hạ mê dược tại quán trà nhưng không thành công, các ngươi dẫn theo đầu bếp, tự mình làm cơm, không đến quán trà ăn.”

“Chúng ta đành phải chờ các ngươi trong miếu đổ nát này, tìm cơ hội ra tay.”

Quản gia Thanh Long vương phủ vừa nghe, tức điên lên: “Lão tử bị các ngươi lừa mấy chục lượng bạc, các ngươi để đâu!”

“Có lẽ hiện giờ bạc đã vào tay Lý Hiểu Nhạc.” Kỳ Lân Vương dùng hiểu biết của mình, nói ra.

“Lý Hiểu Nhạc, đưa bạc cho ta!” Quản gia Thanh Long vương phủ chạy tới bên cạnh Lý Hiểu Nhạc, hô.

“Nào có bạc của ngươi! Bạc đến tay ta, là của ta.” Lý Hiểu Nhạc kiên quyết không trả.

Rầm! Một bao dược phấn vung qua, quản gia Thanh Long vương phủ ngồi phịch dưới đất, Ôn Lương Ngọc vỗ vỗ tay, “Nào có bạc của ngươi? Ta hỏi bạc một chút, xem bạc trả lời thế nào.” Ôn Lương Ngọc cười tủm tỉm cầm bạc hỏi, “Bạc bạc, các ngươi là của quản gia Thanh Long vương phủ thì ừ một tiếng. Ngươi xem, bạc không nói lời nào, cái này chứng minh không phải bạc của ngươi.”

Ôn mỹ nhân, Ôn mỹ nhân ta ái mộ, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy! Quản gia Thanh Long vương phủ ngồi phịch trên đất, khóc không ra nước mắt.

Trên đường về nhà, Lý Hiểu Nhạc biến ra rất nhiều đồ ăn ngon như trước.

“Lý quản gia, ngươi tìm được đồ ăn ngon như vậy ở đâu.” Thuần vương phi hỏi.

“Trong phòng bếp của kẻ cướp.” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Ngươi trộm phòng bếp của người ta.” Kỳ Lân Vương nói.

“Dù sao bọn họ cũng không dùng được, ta thay bọn họ dùng.”

Bối Bối hảo tâm đưa trái cây cho quản gia Thanh Long vương phủ: “Thúc thúc, ăn dưa leo, ngươi thích ăn nó mà?”

Dưa leo, dưa leo, dưa leo…… Quản gia Thanh Long vương phủ lảo đảo ngã xuống đất.

Một đám lang vây quanh cây đại thụ, nhảy dựng lên cắn thứ gì đó treo trên cây, vật kia liền động, tránh né lang tấn công, phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Đừng ăn ta!”

“Nương a, cứu mạng a, sau này chúng ta không bao giờ cướp nữa!”

“Lý quản gia, sao không thấy hai tên cướp.” Ôn Tiểu Nhu hỏi.

“Hai tên cướp đang múa với lang.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play