Mùa đông lạnh thế nào, chắc chắn ai cũng tưởng tượng được? Khất cái a, bọn họ nhận thức chuyện này rõ nhất, thiếu quần áo thiếu thức ăn, trải qua mùa đông nguy hiểm. Có rất nhiều khất cái bị lạnh chết, trên đường thường xuyên thấy thi thể bị kéo đi.
Vương Tử Vân run rẩy, tay chân đều rất lạnh như băng, sưng đỏ, đầy nứt nẻ. Vừa có một tên khất cái lạnh chết, Vương Tử Vân bò qua, lột quần áo của hắn mặc trên người mình. Mặc nhiều hơn, thân thể cũng có chút ấm ám. Gã ngồi bên đường, bắt đầu ăn xin.
Mùa đông, đường phố thưa thớt người, nhất là sau trận tuyết rơi. Vương Tử Vân tìm một nơi sạch sẽ không có tuyết, ngồi xuống, buông chén, bắt đầu làm việc. Khất cái có hai loại, một loại là có chút tài nghệ, biết thổi kèn đàn hát; một loại là không biết gì, chỉ biết hành khất. Vương Tử Vân tốt hơn một chút, hắn biết thổi địch, cái này mang đến cho hắn nhiều lòng thương cảm.
“Bạch Lộ, ngươi thấy hắn thổi tốt không.” Huyền Cơ không nhận ra Vương Tử Vân, y nắm tay Bạch Lộ cùng tản bộ. Thấy một tên khất cái biết thổi địch, cảm giác mới lạ, nên đi qua xem.
“Ngươi thấy hắn đáng thương, cho thêm bạc là được.” Bạch Lộ nói.
Bạc rơi vào trong chén, phát ra tiếng vang thanh thúy. Vương Tử Vân ngẩng đầu nhìn xem là ai hào phóng như vậy, gã thấy Huyền Cơ, cũng thấy Huyền Cơ nắm tay Bạch Lộ, hai người đứng chung một chỗ, hài hòa mà hoàn mỹ. Trong lòng Vương Tử Vân ngũ vị tạp trần, hai người kia thật hạnh phúc.
Ta vốn cũng từng hạnh phúc như vậy, khi đó Huyền Cơ kéo tay của ta, chúng ta thân mật bên nhau, Bạch Lộ là cái gì, hắn chỉ có thể đứng xa nhìn theo. Nhưng bây giờ, Bạch Lộ có được tình yêu của Huyền Cơ, mình trở thành một tên khất cái, kết cục thê thảm, nhìn người khác hạnh phúc. Buồn cười mà bi ai.
Vương Tử Vân muốn gọi Huyền Cơ, muốn cầu y giúp đỡ. Nhưng mấp máy miệng mấy lần, gã vẫn không gọi ra tiếng. Vương Tử Vân không muốn mất đi chút tôn nghiêm nho nhỏ còn lại của mình, nếu mở miệng là vứt bỏ giá trị làm người, gã nghĩ đến đây, im lặng. Gã càng nghĩ càng chán nản, đến giờ chỉ có thể giữ lại chút cốt khí cùng tôn nghiêm. Hơn nữa gã cảm thấy, người trên đời gã không muốn gặp lại nhất, chính là Huyền Cơ.
Lúc gã còn trẻ, một lòng muốn hô phong hoán vũ, trở thành minh chủ võ lâm. Đó là đắc ý cỡ nào, thỏa mãn cỡ nào. Việt Vô Hoan thường xuyên cổ vũ gã: “Chỉ có nam nhân đệ nhất thiên hạ, mới xứng đôi với Việt Vô Hoan ta. Vương Tử Vân, ta chờ ngày ngươi thành công.”
Vương Tử Vân và Việt Vô Hoan là ái nhân thanh mai trúc mã. Việt Vô Hoan có danh xưng võ lâm đệ nhất mỹ nhân, Việt Vô Hoan kiêu ngạo, tùy hứng, bá đạo; vì thế đắc tội không ít người, cũng có không ít cừu gia. Vương Tử Vân đã nghĩ, nếu mình làm minh chủ võ lâm, sẽ không ai dám tìm Việt Vô Hoan gây phiền phức. Vì bảo vệ Việt Vô Hoan, gã góp nhặt rất nhiều nam hài diện mạo giống hắn, làm thế thân. Về sau, Bạch Lộ cũng là một trong số đó.
Vương Tử Vân không nhớ rõ lúc nào thì mình và Huyền Cơ bên nhau. Gã chỉ nhớ rõ, Huyền Cơ như là thần tiên trên trời, đến bên cạnh gã. Gã phát hiện Huyền Cơ rất tài năng, tựa như vẻ đẹp của y, làm cho người ta mê muội. Một người như vậy không phải là của mình, mình không dùng, thì mình chính là kẻ ngốc. Vương Tử Vân cố ý tiếp cận Huyền Cơ, làm y yêu thích mình. Vương Tử Vân làm được, Huyền Cơ rất thương gã, đối với yêu cầu của Vương Tử Vân đều đáp ứng. Vương Tử Vân được Huyền Cơ cưng chiều, gã hưởng thụ ôn nhu của Huyền Cơ, mỗi ngày nói lời nhỏ nhẹ lừa gạt Huyền Cơ, để y vì gã làm việc; đồng thời mỗi ngày lại dỗ dành Việt Vô Hoan. Theo thời gian trôi qua, Vương Tử Vân dần dần phát hiện, gã có tình cảm với Huyền Cơ, không còn là đơn phương lợi dụng y. Vương Tử Vân muốn, nếu Việt Vô Hoan đồng ý, gã nhất định thú Huyền Cơ và hắn vào cửa. Nhưng Việt Vô Hoan chắc chắn không đồng ý.
Vương Tử Vân tìm được một nam hài giống hệt Việt Vô Hoan, hắn chính là Bạch Lộ. Bạch Lộ là sự tồn tại rất đặc biệt, hắn không nịnh nọt ai, cũng không làm theo sắp xếp của mình. Vương Tử Vân không thoải mái.
“Một tiểu quan ta mua từ thanh lâu về, ngươi cho rằng ngươi là ai, ta muốn ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó, khế ước bán mình của ngươi trong tay ta, ngươi chớ quên.”
Bạch Lộ vô cùng khinh thường, “Trong tay ngươi thì sao, dù gì cũng là bán, ta sợ cái gì. Cùng lắm thì ngươi đem ta trở về.”
“Ngươi…… Người đâu. Đánh hắn 20 roi, xem hắn còn dám không nghe lời.”
Roi da cũng không khiến Bạch Lộ khuất phục, ngược lại dẫn tới sự chú ý của Huyền Cơ. Lần đầu tiên Huyền Cơ nhìn thấy Bạch Lộ, liền đối với hắn có hảo cảm. Về sau y thường tiếp cận Bạch Lộ, Bạch Lộ cũng vậy, hắn ngưỡng mộ Huyền Cơ, rồi ánh mắt Bạch Lộ nhìn Huyền Cơ khác lạ, Vương Tử Vân cảm giác được, Bạch Lộ đã yêu Huyền Cơ, đồ của mình, sao có thể cho người khác. Phải đem Bạch Lộ đi!
Vì sao Huyền Cơ biết mình lợi dụng y? Vương Tử Vân không rõ. Nhưng Vương Tử Vân quên không được ngày đó, Huyền Cơ đứng trước mặt gã, nói với gã: “Ta muốn lấy Bạch Lộ, mong ngươi giao Bạch Lộ cho ta.”
“Vì sao, Huyền Cơ, không phải ngươi yêu ta ư, vì sao ngươi thay lòng đổi dạ?”
Vương Tử Vân khó hiểu, khi nào thì Huyền Cơ không còn yêu mình? Y muốn lấy Bạch Lộ!
“Ngươi từ đầu tới cuối đều không yêu ta, ngươi luôn lợi dụng ta. Ta muốn tìm một người yêu ta, cùng ta bên nhau, thật đáng tiếc, người này không phải ngươi.” Huyền Cơ nói.
“Ta không đồng ý, ta không lợi dụng ngươi. Huyền Cơ, tất cả đều là ngươi nguyện ý làm cho ta, hiện tại ngươi chỉ trích ta sao.”
“Suy nghĩ nửa ngày, là ta sai, ngươi không có sai? Ngươi và Việt Vô Hoan là gì chứ? Ngươi còn muốn gạt ta tới khi nào!”
“Được thôi, hôm nay làm rõ mọi việc.” Việt Vô Hoan khiêu khích, “Đúng vậy, Vương Tử Vân luôn lợi dụng ngươi, là ngươi ngu ngốc. Ta và Vương Tử Vân muốn thành thân, ta còn nói cho ngươi biết, Bạch Lộ phải làm thế thân của ta tặng người khác.”
Việt Vô Hoan chọc giận Huyền Cơ, Huyền Cơ và Vương Tử Vân, Việt Vô Hoan đánh nhau, kết quả lưỡng bại câu thương. Huyền Cơ được sư huynh mang đi dưỡng thương, Vương Tử Vân và Việt Vô Hoan cũng bị thương rất nặng.
Bạch Lộ bị đưa đi, Vương Tử Vân rốt cục như nguyện ngồi lên chiếc ghế minh chủ võ lâm, Việt Vô Hoan cũng gả cho hắn. Vương Tử Vân được như mong muốn, đồng thời cảm thấy mất mát. Người toàn tâm toàn ý thương gã không còn, chỉ còn lại một người yêu chính bản thân bên cạnh, rốt cuộc cái gì là yêu?
Vương Tử Vân hướng Lý U Lam hỏi thăm tin tức Huyền Cơ, tỏ ý mình muốn cùng Huyền Cơ nối lại. Huyền Cơ cự tuyệt, khi đó Huyền Cơ đang tìm kiếm Bạch Lộ. Lại là Bạch Lộ, chẳng lẽ mình không bằng một tiểu quan?
Vương Tử Vân gặp lại Huyền Cơ tại đại hội võ lâm.
“Huyền Cơ, trở về a, chúng ta làm lại được không.”
“Vương minh chủ, chúng ta không thể?”
“Đúng vậy, ta từng lợi dụng ngươi, nhưng ta thật tình thích ngươi.”
“Lợi dụng người mình thích, Vương minh chủ thật sự tàn nhẫn.”
“Ngươi tìm tiểu quan kia làm gì, hắn không xứng với ngươi.”
“Ta không cảm thấy hắn không xứng với ta, là ta không xứng với hắn. Ta trèo cao hắn.”
“Vì sao ngươi cứ chấp nhất với Bạch Lộ như vậy?”
“Bởi vì hắn không gạt ta, hắn thật tình yêu ta.”
Vương Tử Vân chịu đả kích mạnh, ngay một tiểu quan mình cũng không bằng.
Việt Vô Hoan đắc tội người của Ma giáo, nhà Vương Tử Vân cùng Việt Vô Hoan bị giết trong vòng một đêm. Vương Tử Vân chịu thương nặng, trở thành một kẻ tàn phế. Việt Vô Hoan bị bán vào thanh lâu, không biết bây giờ thế nào.
Vương Tử Vân không oán trời, gã giết vô số người, nếu có quả báo, gã phải trả bao nhiêu lần mới hết? Tính toán tường tận, cũng đem tình yêu tính vào. Kết quả chính mình hai bàn tay trắng, một cái nhà cũng không có.
—————————————–
“Ai nha, khất cái lại có nhiều bạc như vậy.” Một tên lưu manh nói.
“Vừa khéo chúng ta không có tiền uống rượu, cho chúng ta mượn dùng a.” Tên lưu manh khác nói.
“Các ngươi lũ lưu manh thất học, ngay cả khất cái cũng ức hiếp.” Vương Tử Vân trách cứ.
“Nói với ngươi một tiếng là nể ngươi rồi, ngươi tưởng mình là gì chứ.” Lưu manh cướp bạc của Vương Tử Vân, Vương Tử Vân không phải đối thủ của hắn, Vương Tử Vân nhìn bạc bị cướp đi, không thể làm gì.
“Một hai ba, ngược lại.” Thanh âm non nớt vang lên, đám lưu manh té xuống đất. Hai tiểu hài tử xuất hiện trước mặt Vương Tử Vân, tiểu hài tử vơ vét trên người đám lưu manh một lát, đem bạc bỏ vào túi mình, thập phần không nỡ nhưng vẫn trả lại bạc của Vương Tử Vân.
“Nể ngươi tàn tật, lần này chúng ta không thu.” Hai tiểu hài tử nói.
“Tiểu bằng hữu, giúp người cũng thu phí ư?” Vương Tử Vân kỳ quái, đầu năm nay, người làm việc nghĩa cũng lấy tiền.
“Đúng vậy, cha ta nói, đại hiệp cũng là người, người phải sống. Cho nên hành hiệp trượng phải thu phí.” Tiểu hài tử hùng hồn nói.
Xa xa, Huyền Cơ tiên sinh hô: “Bảo Bảo Bối Bối, các con làm gì đó, mau tới đây a!”
“Đến đây.” Hai tiểu hài tử vội vàng chạy tới.
Vương Tử Vân đem bạc bỏ vào túi, tiếp tục hành khất. Gã trông thấy, có mấy người kéo một chiếc xe, đi về phía trước. Trên xe có một tấn chiếu bọc thi thể, trên tay thi thể mang một vòng ngọc, đó là tín vật đính ước của gã và Việt Vô Hoan. Vương Tử Vân khó chịu, khóc cực kỳ thương tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT