Lúc Lý Hiểu Nhạc lấy lão bà thứ hai, khi đó hắn chưa phải quản gia của Kỳ Lân vương phủ. Hắn vẫn chỉ là lão bản của một tửu quán nhỏ, bởi vì ở riêng, hắn phân được 250 mẫu đất. Tại sao là 250 mẫu? Cái này phải hỏi Lý lão phu nhân. Ngày đó Lý Hiểu Nhạc đến đất của mình thu tô, hắn cưỡi lão ngựa vàng gầy ốm Nguyên Bảo hắn thích nhất, đếm tiền trong túi mình, vui vẻ.

Rất nhiều chuyện xưa đều chân chất, không phải lãng mạn. Tài tử giai nhân, giai thoại phong lưu, Lý Hiểu Nhạc cũng hướng tới. Nhưng hướng tới chỉ là hướng tới, muốn tới cũng phải có cơ hội. Lý Hiểu Nhạc vẫn nghĩ mình có cơ hội, cho nên, lúc hắn trông thấy ven đường có một người chết, cũng không để ý. Nhưng lão ngựa vàng gầy ốm Nguyên Bảo lại đem hắn đến bên cạnh người chết. “Ngươi là con ngựa ngu xuẩn. Đó là người chết, không phải bạc, ngươi mang ta tới đây làm gì!” Lý Hiểu Nhạc nóng nảy, trách cứ con ngựa không có mắt. Đến bên cạnh người chết, lão mã thở phì phì, khinh bỉ hừ hừ hai tiếng, ý nói, ngươi mới ngốc, ngươi xem đó là cái gì.

Lý Hiểu Nhạc nhìn kỹ, lập tức cười xuống ngựa. Khen ngợi Nguyên Bảo: “Thật không hổ là ái mã của ta, mắt tốt như vậy, sao ngươi thấy trên thân người chết có ngọc bài đáng giá a!” Thật tốt quá, phát tài…… Lý Hiểu Nhạc cầm ngọc bài của người chết lên, người chết hừ hừ hai tiếng. Chưa chết! Có cứu hay không? Lý Hiểu Nhạc quyết định, cứu. Nhìn y phục người này, nhìn lại ngọc bài, nhất định là kẻ có tiền gặp nạn, cứu y hẳn có lợi.

Lý Hiểu Nhạc cứ như vậy đem cái người hắn cho là kẻ có tiền về nhà. Mời Tứ tỷ phu tới trị thương xem bệnh. Tứ tỷ phu là lang trung mở dược quán, đến lúc đó không cần trả tiền, người của mình không lợi dụng thì phí.

Tắm rửa cho người chết sạch sẽ, thay y phục, trị vết thương, thần a, mỹ nhân a!!!!!!! Xem mặt mày, xem khí chất, nước miếng Lý Hiểu Nhạc chảy đầy đất. Bị Tứ tỷ phu hung hăng khinh bỉ một phen: “Quá không có tiền đồ.”

Lý Hiểu Nhạc lập tức quyết định: “Nếu y không có tiền trả phí chữa trị, bắt y lấy thân báo đáp là được.”

Sau khi mỹ nhân tỉnh, tự xưng Ôn Lương Ngọc, trong nhà bị cường đạo cướp sạch, mình trốn được, hiện giờ hai bàn tay trắng, lại không nhà để về. Nhìn xem, nói dối cũng không cao minh. Lý Hiểu Nhạc mới không tin lý do của Ôn Lương Ngọc, nhưng, chắc chắn Ôn Lương Ngọc có chuyện. Nhân gia không muốn nói, Lý Hiểu Nhạc cũng chẳng hỏi.

Lúc đầu Ôn Lương Ngọc cảm kích ân nhân cứu mạng này, nhưng thời gian lâu, y phát hiện ân nhân cứu mạng không thiện lương như vậy. Đầu tiên y ngẫu nhiên thấy nhật ký của Lý Hiểu Nhạc [kỳ thật Lý Hiểu Nhạc cố ý để y thấy], trên đó ghi chép nguyên nhân Lý Hiểu Nhạc cứu mình, là vì Lý Hiểu Nhạc nghĩ mình rất có tiền, thần giữ của chính là thần giữ của. Sau đó, y phát hiện Lý Hiểu Nhạc thường nhìn mình si mê, nhật ký của hắn biến thành làm thế nào để mỹ nhân Ôn Lương Ngọc yêu thích mình hơn, sau đó nữa ghi, nếu Ôn mỹ nhân không có tiền trả dược phí, sẽ cưới y vào cửa gán nợ. Cái gì chứ! Nhưng Lý Hiểu Nhạc thật sự đối xử với mình không tệ. Khó xử a!!!

Ôn mỹ nhân thích đọc sách, Lý Hiểu Nhạc sẽ đem tàng thư của ca ca cho Ôn Lương Ngọc, thích đánh đàn, Lý Hiểu Nhạc đến nhà đại tỷ, lấy danh cầm tỷ phu tặng về, để Ôn mỹ nhân đánh đàn. Mặc dù nghe mỹ nhân đánh đàn khiến Lý Hiểu Nhạc mệt rã rời, nhưng là vì mỹ nhân vui vẻ! Năm đó theo đuổi Thúy Thúy cũng không lao lực như vậy.

Lý Hiểu Nhạc vẫn cảm thấy mình rất nam nhân, vì sao Ôn mỹ nhân không tiếp thu mình? Mặc dù vóc dáng của mình không cao như Ôn mỹ nhân, tuổi cũng nhỏ hơn Ôn mỹ nhân, nhưng mình là nam nhân độc thân có tiền, được rất nhiều thiếu nữ hâm mộ. Ngẫm lại những thiếu nữ kia vừa nhìn thấy mình, liền giống điên thét lên: “Thật đáng yêu!” Có thể thấy mình được hoang nghênh cỡ nào a! Không được, ta phải thể hiện bản lĩnh! Lý Hiểu Nhạc thầm hạ quyết tâm.

Anh hùng cứu mỹ nhân, chiêu này là tất sát trong tuyệt kỹ theo đuổi mỹ nhân. Ôn mỹ nhân đi trên đường phố, Lý Hiểu Nhạc theo đuôi. Đi nửa ngày, Lý Hiểu Nhạc tức giận, ác bá sao không xuất hiện để ta làm anh hùng một phen. Kết quả ngày đó không có ác bá, cũng không có lưu manh xuất hiện, Lý Hiểu Nhạc thất vọng. Nhưng tục ngữ nói, cơ hội là do người chuẩn bị, ta đã sẵn sàng đánh lâu dài!! Ta không tin Ôn mỹ nhân không ra phố, ta không tin, trên đường phố không ai đùa giỡn mỹ nhân.

Du côn lưu manh, không dám đùa giỡn mỹ nhân, chỉ đứng rất xa nhìn, không dám tới gần. Lý Hiểu Nhạc không nhẫn được, bắt lưu manh Giáp hỏi: “Ngươi không trông thấy mỹ nhân ư, sao ngươi không lên đùa giỡn, làm lưu manh, người không có trách nhiệm với chức nghiệp !”

Lưu manh Giáp cười nói: “Lý ngũ gia, ngài lén theo mỹ nhân nhiều ngày, người ngài xem trọng, tiểu đệ đánh chết cũng không dám đụng vào.” Lý Hiểu Nhạc không nói gì hỏi thương thiên, hắn đã quên lưu manh vùng này đều bị hắn thu thập, thấy hắn, liền chạy xa xa . Nhìn mặt Lý Hiểu Nhạc biến đen, lưu manh Giáp đảo mắt, nói: “Lý ngũ gia, ngài muốn anh hùng cứu mỹ nhân, để mỹ nhân cảm kích a.”

“Coi như ngươi hiểu.” Lý Hiểu Nhạc buông lỏng tay. Lưu manh Giáp nói: “Cái này dễ thôi, đợi lát nữa ta sẽ đi đùa giỡn mỹ nhân.”

Lý Hiểu Nhạc nhìn lưu manh Giáp tụ tập thêm vài lưu manh, đùa giỡn Ôn mỹ nhân đi.

“Tiểu mỹ nhân nơi nào đến.”

“So với hoa khôi Thiên Hương lâu còn xinh đẹp hơn.”

Ôn Lương Ngọc thấy đám lưu manh cản đường của mình, trong lòng không vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn cười tủm tỉm: “Các vị có chuyện gì không?”

“Có a, ngươi bồi ca ca vui vẻ một lúc là được———” Lưu manh giáp cứ như vậy bị Ôn Lương Ngọc đánh bay ra ngoài, những lưu manh còn lại chân đều mềm nhũn, Ôn Lương Ngọc cười tủm tỉm hỏi: “Các ngươi muốn vui vẻ thế nào? Từng người nói, hay nói cùng lúc?”

“Má ơi, chạy mau a!” Những lưu manh còn lại thét chói tai, chạy không còn bóng dáng. Lý Hiểu Nhạc nhìn những tên lưu manh kia, lại nhìn Ôn Lương Ngọc, cái cằm rớt xuống đất!

Ôn Lương Ngọc nhìn Lý Hiểu Nhạc đang kinh ngạc đến ngây người, càng vui vẻ hơn: “Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng phải xem ta có nguyện ý cho ngươi cơ hội làm anh hùng hay không.” Kỳ thực trong lòng Ôn Lương Ngọc rất cao hứng, thật lâu không cười vui vẻ như vậy!

Lý Hiểu Nhạc chưa từ bỏ ý định, tiếp tục theo dõi, tìm kiếm cơ hội. Nói hôm nay, có một nam tử cao lớn, anh tuấn gọi Ôn Lương Ngọc, Ôn Lương Ngọc và hắn biết nhau, hai người chào hỏi. Lý Hiểu Nhạc cảm giác nguy cơ đến. Nhìn thân cao, nhìn dáng người, nhìn khuôn mặt dương cương của người ta, lại nhìn thân cao, dáng người, khuôn mặt búp bê đáng yêu của mình, thất vọng a, thất bại a, bất bình a. Ông trời, ngươi mở to mắt sao!!!

“Ôn huynh, hiện giờ người cười vui vẻ hơn trước kia, có phải là luyến ái?”

“Luyến ái?” Ôn Lương Ngọc kinh ngạc.

“Đúng vậy, dáng vẻ của ngươi tràn ngập hạnh phúc, ngươi trước kia không như thế.” Người cao to nói: “Ngươi có người yêu thương, giới thiệu chúng ta biết a.”

“Người yêu thương!” Ôn Lương Ngọc nhớ tới Lý Hiểu Nhạc suốt ngày lén theo mình, lại bắt đầu cười rộ lên. “Ngươi xem tiểu cá tử bên kia, là người ta yêu mến.”

Người cao to thấy Lý Hiểu Nhạc lén lúc, cảm giác rất thú vị, cùng Ôn Lương Ngọc cười rộ lên.

Lý Hiểu Nhạc thấy hai người kia thực quá xứng đôi, xứng đôi khiến mình đau lòng, khiến mình chói mắt , ta không thấy, không thấy.

Vài ngày sau, Lý Hiểu Nhạc đi tới đâu thì chỗ đó đều một mảnh thê lương. Vô tình, cúi đầu, phiêu đãng a. Cuối cùng Ôn Lương Ngọc thật sự chịu không được, ngươi ngẫm lại, luôn quen nhìn một người phấn chấn bồng bột, đột nhiên người này biến thành u linh âm khí rất nặng, suốt ngày vây quanh ngươi, cảm giác không được tốt lắm.

“Ta nói, Lý Hiểu Nhạc, rốt cuộc mấy ngày nay ngươi làm sao vậy?” Ôn Lương Ngọc nhịn không được mở miệng. Lý Hiểu Nhạc cười đến vui vẻ, híp mắt nhìn Ôn Lương Ngọc, dường như bị cái gì kích thích, lại càng u ám.

“Ôn mỹ nhân, ta còn cơ hội không.?” Lý Hiểu Nhạc buồn bực nửa ngày mới nhả ra một câu.

“Cơ hội?”

“Chính là cơ hội theo đuổi ngươi, yểu điệu mỹ nam, quân tử hảo cầu .”

…… Ôn Lương Ngọc có chút hối hận vì hỏi hắn.

“Ôn mỹ nhân, ta là người thế nào?”

“Rất tốt, rất cẩn thận, rất biết quan tâm người, tính tình khá tốt.”

Một câu của Ôn Lương Ngọc triệt để khiến Lý Hiểu Nhạc đả khởi tinh thần, lập tức sống lại, “Ta so với người cao to kia tốt hơn nhiều, đúng không?”

“Cái này, người cao to kia là lão bản của Giang Nam đại thương phô, gia tài bạc triệu [Lý Hiểu Nhạc vừa nghe, lại ỉu xìu], kim cương Vương lão ngũ, muốn có tài có tài, muốn có tiền có tiền, võ công lại tốt, ngươi nói…… A. Lý Hiểu Nhạc, ngươi làm sao vậy?”

Lý Hiểu Nhạc đã bị đả kích, càng ngày càng không tự tin …… Lý Hiểu Nhạc nhỏ giọng nói: “Ta đây còn cơ hội không? Ta cũng có tiền. Ta sẽ cố gắng kiếm tiền, sẽ không để ngươi chịu ủy khuất. Hơn nữa ta không hoa tâm, không hoa tâm như bọn họ, ta tuyệt không hoa tâm, ta ngoại trừ vóc dáng thấp chút, diện mạo non nớt chút, ta là nam nhân. Người kia nhìn là biết miệng cọp gan thỏ……” Lý Hiểu Nhạc bắt đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất niệm niệm, oán khí phóng lên trời.

“Ta vừa rồi không nói không cho ngươi cơ hội a, hơn nữa ngươi chưa từng nói yêu ta.” Ôn Lương Ngọc chớp chớp mắt.

Hiện giờ Lý Hiểu Nhạc có xúc động muốn đánh người. Hắn bị người này đùa giỡn!

Sau đó sau đó sau đó, không lâu không lâu không lâu, hai người thành hôn. Lúc ấy tất cả mọi người đều rớt cằm. Đây cũng quá…… Giống như mỹ nhân đại ca mang theo đệ đệ của mình.

Nói lấy chồng theo chồng, cùng giường cùng tính. Ngày đó Lý Hiểu Nhạc đếm tiền, một văn tiền đồng rơi xuống, lăn vào chậu thức ăn thừa, đại hắc cẩu nhà hàng xóm lại chạy tới ăn, liền nuốt trôi tiền đồng. Chọc Lý Hiểu Nhạc muốn giết cẩu, hàng xóm không cho giết, thiếu chút nữa đánh nhau. Lúc này Ôn Lương Ngọc nói chuyện: “Không cần phải giết Đại Hắc, vì một đồng tiền, tổn hại hòa khí, ta thấy như vậy, chỗ này của ta có một bao thuốc xổ, cho Đại Hắc ăn, chuyện được giải quyết.”

Từ nay về sau, Đại Hắc trông thấy Ôn Lương Ngọc, liền bắt đầu tiêu chảy. Ôn

Lương Ngọc rất vô tội: “Đây là phản xạ có điều kiện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play