Sau khi Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc thành thân, tình cảm phu thê luôn luôn rất tốt, có thể nói là phu xướng phu tùy. Nhưng dù tình cảm tốt đến đâu thì phu thê cũng có lúc giận dỗi, cả đời chỉ có màu hồng là trân phẩm hiếm có. Rất hiển nhiên, Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc không phải một phần của trân phẩm hiếm có đó, bọn họ thuộc về đa số quần chúng, nên tránh không được cãi nhau.

Tỷ như lúc này đây, hai người đã xảy ra chiến tranh, nguyên nhân là Lý Hiểu Nhạc vừa liếc nhìn một vị mỹ nam tử trên đường liền bị Ôn Lương Ngọc xách về nhà thẩm vấn. Lý Hiểu Nhạc đúng là oan uổng a!

“Ngươi oan, ta thấy người nhìn người khác tới mê muội.”

“Nào có a, ta là nhìn dây chuyền vàng của hắn giá bao nhiêu tiền.”

“Đúng vậy đúng vậy, xem dây chuyền vàng, xem đến chảy nước miếng, chảy máu mũi phải không?”

“Ta chảy máu mũi là vì quá nóng.”

“Ta thấy cũng phải, ngươi muốn dập tắt lửa đúng không?”

Ôn Lương Ngọc vung cánh tay, chuẩn bị dập lửa cho Lý Hiểu Nhạc.

“Quân tử động khẩu không động thủ, hơn nữa đâu phải một mình ta nhìn, ngươi cũng nhìn tới mê mẩn còn gì.” Lý Hiểu Nhạc đột nhiên tìm được lý do rất tốt cho mình.

“Ta nhìn mê mẩn, đó là thưởng thức. Ngươi nhìn mê mẩn đó là háo sắc.”

“Vì sao ngươi nhìn là thưởng thức, ta nhìn là háo sắc.”

“Ta không chảy nước miếng, cũng không chảy máu mũi.”

“…… Nước miếng chết tiệt, máu mũi chết tiệt, chảy trong lòng thì tốt rồi, chảy thực không đúng nơi.” Lý Hiểu Nhạc nhỏ giọng nói thầm.

Tranh luận nửa ngày, kết quả là Ôn Lương Ngọc phạt Lý Hiểu Nhạc giặt quần áo, xách thùng nước, quá dễ, Lý Hiểu Nhạc có rất nhiều khí lực. Di, Ôn Lương Ngọc thấy trong sân có một túi lớn, Ôn Lương Ngọc nghĩ ra cách.

“Tướng công a, túi này là đậu xanh chưa bóc vỏ, phiền ngươi. Bóc không hết, hôm nay ngươi ngủ dưới đất.”

Ôn Lương Ngọc giao bao tải cho Lý Hiểu Nhạc, tâm tình thư sướng, sảng khoái đi ra ngoài dạo.

Lý Hiểu Nhạc ngơ ngác nhìn bao tải đậu xanh, một mình ta lột vỏ có mà đến năm con khỉ, nhưng hình như năm nay chính là năm con khỉ……

Lúc nghỉ trưa, Lý Hiểu Nhạc gọi toàn bộ hạ nhân vương phủ tới, nói là muốn kể chuyện xưa cho mọi người nghe. Bọn hạ nhân đều tụ tập một chỗ, chờ Lý Hiểu Nhạc bắt đầu, chỉ thấy Lý Hiểu Nhạc kéo một bao tải qua: “Chúng ta vừa bóc vỏ đậu vừa nói chuyện xưa, dù sao cũng nhàn rỗi.”

Mọi người không cự tuyệt, bắt đầu bóc đậu, Lý Hiểu Nhạc cũng bắt đầu kể chuyện xưa. Bọn hạ nhân không được học hành nhiều lắm, Lý Hiểu Nhạc nói lại nội dung của một quyển dã sử, nói hơn nữa ngày, cuối cùng, đậu xanh bóc xong rồi, chuyện xưa cũng đã xong. Hạ nhân mới kịp phản ứng, cái này không phải kể chuyện xưa, đây là lợi dụng chúng ta làm việc cho hắn, thần giữ của thiếu đạo đức.

Lý Hiểu Nhạc cho là mình rất có thiên phú kể chuyện, trước khi ngủ đều kể chuyện xưa cho Ôn Lương Ngọc, đôi khi kể chuyện giải buồn cho Kỳ Lân vương. Nhưng, đi đêm lắm có ngày gặp ma.

“Đột nhiên mây đen rậm rạp che khuất bầu trời, sấm sét vang dội, tia chớp giống như lưỡi dao sắc bén, loang loáng, tiếng sấm rầm rầm. Bên ngoài ào ào mưa to, chợt nghe có người gõ cửa, cốc cốc cốc cốc, tiểu nam hài chạy tới mở, đứng ngoài là một nữ quỷ tóc tai bù xù!” Lý Hiểu Nhạc đang kể chuyện xưa cho người trong nhà, định tiếp tục thì Lão Cát chạy tới nói: “Lý quản gia, Vương gia gọi ngươi.”

“Lập tức đi ngay.” Lý Hiểu Nhạc thu thập một chút, “Chuyện xưa chờ ta trở lại kể.”

Kỳ Lân vương nghe nói có một gánh hát mới tới kinh thành, trong đoàn có một đào kép rất đẹp, liền dẫn Lý Hiểu Nhạc và vài cái tâm phúc đi xem hí.

Có hí xem miễn phí, sao không đi. Nếu hay, ngày nào đó rảnh rỗi cũng mang lão bà và hài tử đi, thân thân lão bà rất thích xem hí.

Đừng nói, gánh hát mới tới quả thật có tài, hoá trang, tư thái, giọng hát, cực phẩm a…… Nếu Tiểu Ngọc nhà ta trang điểm, chắc chắn diễm kinh tứ phương! Ngày nào đó, ta và lão cũng hóa trang chút, lên đài diễn cho thỏa nguyện…… Trong lòng Lý Hiểu Nhạc lại bắt đầu tính toán kế hoạch của mình .

Trời vốn đầy sao đột nhiên mây đen rậm rạp che khuất bầu trời, sấm sét vang dội, tia chớp giống như lưỡi dao sắc bén, loang loáng, tiếng sấm rầm rầm. Bên ngoài ào ào mưa to.

Ôn Lương Ngọc nhớ tới chuyện quỷ Lý Hiểu Nhạc vừa kể, mỏ quạ đen, sao linh như vậy! Bọn nhỏ càng sợ hãi.

“Tiểu phụ thân, ta sợ.” Bảo Bảo chui vào lòng Ôn Lương Ngọc.

“Không sao, đừng sợ, có tiểu phụ thân.” Tiếng nói của Ôn Lương Ngọc đều run rẩy.

“Tiểu phụ thân, ôm ta, ta sợ.” Bối Bối tựa đầu vào lòng Ôn Lương Ngọc.

“Không sợ, ta ở đây, quỷ cũng không dám đến……”

Một tiếng sấm vang lên, sợ tới mức mọi người hét rầm lêm. Trong nhà Lý Hiểu Nhạc bao phủ không khí sợ hãi, chợt nghe có người phá cửa: “Mở cửa, mở cửa nhanh.”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không muốn đi mở cửa.

“Vú Trương, ngài lớn tuổi nhất, kinh nghiệm nhiều nhất, ngài đi mở cửa a……” Ôn Lương Ngọc run rẩy nói.

“Ta, ta, ta, cũng sợ.” Vú Trương nói.

“Phu nhân, ngài đi mở cửa, vạn nhất ngoài cửa có quỷ thì cho nó một bao mê dược, chẳng phải chuyện được giải quyết !” Tiểu tư trong nhà nói ra.

“Ý kiến hay.” Ôn Lương Ngọc cầm mê dược, run rẩy đi mở cửa.

Mở cửa nhìn, bên ngoài là một con quỷ tóc tai bù xù, quỷ dùng thanh âm run rẩy nói: “Lão bà, sao giờ ngươi mới mở cửa a!”

“A!——–” Ôn Lương Ngọc thét chói tai, phất mê dược qua, chỉ thấy quỷ kia cạch đang một tiếng té xuống đất.

“Di, quỷ té ngã sao có tiếng động vang lên?” Ôn Lương Ngọc nhìn kỹ quỷ kia, “A, tướng công, ngươi không sao chứ! Ngươi làm sao vậy tướng công!”

Lý Hiểu Nhạc bị mưa xối, cảm mạo, ôm chăn mềm chảy nước mắt nước mũi, nghĩ thầm, ta đúng là tự đào hố nhảy xuống! Từ nay về sau không bao giờ kể xưa nữa, ô ô ô ô, hắt xì hắt xì hắt xì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play