“Tình yêu là lời hứa, tình yêu là vật lưu niệm, một khi đã cho sẽ không bao giờ bị quên lãng, đừng bao giờ để nó biến mất.”
-John Lennon-
******
Nếu được quay ngược thời gian về nơi ta gặp nhau lúc đầu….
Liệu em có để ý đến anh..?
…
Ai cũng có quyền lựa chọn.
Câu chuyện cuộc đời mình: màu sắc hay đen tối, hạnh phúc hay đau thương, mất mát hay gìn giữ?
Thời gian vẫn âm thầm trôi, cuộc sống thì vẫn bộn bề mà con người phải chuyển động theo để bắt kịp cái vòng quay ấy.
Tại sao giữa cuộc đời ấy, giữa hàng vạn , hàng ngàn người , anh lại tìm thấy cô-người con gái bình thường như biết bao cô gái khác?
Một người con trai hoạt bát, sôi nổi, thích giao du kết bạn như Hoàng Vũ , cứ nghĩ tình yêu của anh chàng cung Song Tử ấy cũng mãnh liệt,dạt dào như những cơn sóng xô bờ….
Nhưng không.
Tình yêu đến với anh thầm lặng như khi một người chìm vào giấc ngủ sâu, trong một giấc mộng dài triền miên..
Giấc mơ ấy có đẹp không ư? Anh cũng không biết và cũng không dám chắc…Liệu một ngày nào đó , anh sẽ được nghe lời hồi âm từ cô gái ấy ?
…………….
Lần gặp đầu tiên.
Đứng trước tấm kính một tiệm trang sức , đôi mắt to tròn long lanh như đang phát sáng của cô gái vẫn chăm chú ngắm nhìn sợi dây chuyền bạc , không hề để ý đến anh , người con trai đã bị thu hút bởi cái nhìn đầu tiên.
“Điều gì khiến cô ấy vui đến thế?”.Anh tự hỏi , dù đi với hội bạn đang nói cười rôm rả nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn cô ấy.
Thân hình nhỏ nhắn , cặp kính cận nhưng không che giấu niềm hạnh phúc trên gương mặt cô, đột nhiên cô gái reo lên thích thú rồi không do dự , đẩy cửa bước vào.Mái tóc dài nhẹ lướt qua khuất phía sau cánh cửa..Khoảnh khắc ấy , Hoàng Vũ đã nghĩ , bất kì chàng trai nào quen được với cô ấy ắt hẳn là người có may mắn lắm.
Nhưng anh không hề nghĩ lúc đó mình và cô ấy lại có duyên đến thế.
Lần gặp thứ hai là trên xe buýt , chỉ sau đó mấy hôm.
Trên xe lúc đó rất đông , anh đứng cách cô ấy một đoạn , còn cô thì ngồi cạnh cửa sổ.
Dù đông nghịt người nhưng anh vẫn có thể nhận ra cô ấy , nhưng lần này ấn tượng của anh về cô ấy lại rất khác.
Gương mặt lạnh lùng , đôi mắt đen nhìn ra ngoài cửa sổ lạnh lẽo như bầu trời đêm , mái tóc dài được tết hai bên lại. Xem chừng cô ấy đang mải suy nghĩ gì đó, khiến anh có phần lưỡng lự: Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô gái ấy…?
…………
Sau lần đó anh không còn gặp cô ấy. Nhưng bộ đồng phục cô ấy mặc hôm đó anh biết..Không hiểu sao, nỗi trăn trở lại khiến anh đánh liều vận may của mình để tìm cô ấy nên đã tìm đến sự trợ giúp đặc biệt. Nhờ mối quan hệ bạn bè , cũng may anh có nhiều bạn bè học cùng trường với cô ấy và cũng chẳng mất nhiều thời gian anh tìm ra cô ấy là ai.
“Lưu Thiên Nhi”
Anh nhủ thầm . Cái tên đẹp quá, nhưng con người cô ấy lại như thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt anh. Một cô nàng vui vẻ và một cô nàng lạnh lùng , có cảm giác như càng gần đến cô , anh lại muốn biết nhiều về cô ấy hơn. Tuy cô ấy thuộc kiểu người theo khuôn phép, trái ngược với tuýp người anh thích , nhưng ở cô có sức hút kì lạ mà càng tìm hiểu thì lại khiến con người ta rơi vào đê mê vậy.
Hoàng Vũ cũng biết người cô ấy thích là ai. Trần Khánh Vĩ , học trên cô ấy một lớp, cả hai hình như đã quen nhau được gần hai năm rồi , theo lời bạn anh ta kể lại.
Anh đã đặt cho cô ấy cái tên : “cô gái băng” , chỉ vì băng sẽ luôn đông cứng khi ở những nơi lạnh lẽo và khi gần ánh nắng mặt trời, nó sẽ tan chảy từ từ…và từng chút một…cũng giống như cô ấy…khi cô ấy ở gần người cô ấy thích…
Hụt hẫng có , thất vọng có , lần đầu tiên anh bỏ công sức ra tìm kiếm về một người con gái mà kết quả thu về lại công cốc thế này , không buồn sao cho được?
Nhưng anh vẫn âm thầm dõi theo cô ấy từ xa…Gương mặt hạnh phúc của cô ấy khi ở bên người cô ấy thích và vẻ ngoài lạnh lùng khi cô ấy khi ở một mình quả thật khác xa một trời một vực..Ngay đến cả anh cũng thấy ghen tị với anh chàng tên Vĩ đó, vì xem chừng cô ấy khá chung thủy và tôn thờ anh ta thì phải.
Điều đó đâu có nghĩa là anh đã ngừng yêu thương cô ấy đâu ? Vẫn có chứ, nhưng anh sẽ giữ nó thật sâu…thật sâu trong tim..chỉ là anh biết cũng đến lúc mình phải từ bỏ nó…
………
Tưởng như anh sẽ phải từ bỏ cái mối tình đơn phương thầm lặng này của mình , thì một buổi đêm anh đi làm về muộn…
Tiết trời se se lạnh..anh bước nhanh chân để trở về nhà , mỉm cười thầm nghĩ chú mèo Loki của anh đang đợi chủ về…Chỉ một vài giây thoáng qua , anh chợt liên tưởng Thiên Nhi rất giống Loki…
Mặt đỏ bừng , anh khẽ lắc lắc đầu. Từ lúc nào đầu óc anh lại trở nên mê muội , mất cả tỉnh táo thế này ? Lại đi so sánh một cô gái với một chú mèo…
Con đường vắng người qua lại…Đôi mắt anh đảo quanh và chợt nhìn thấy bóng một người con gái chạy phía bên kia đường…Gương mặt trắng bệch , nhạt nhòa nước mắt..mái tóc đen mềm mượt lướt qua trước mắt anh..
Tim anh bồi hồi , đập mạnh…Cảm giác này..lẽ nào là cô ấy ?!? Hay do anh nhìn nhầm??.Cô ấy làm gì vào cái giờ khuya khoắt thế này ?!?..Hơn thế nữa lại còn chạy chân trần….
Do dự một lúc , anh quay lại đi theo cô ấy. Dù nhầm hay không , nhưng cảm giác này của anh có lẽ không dẫn đường sai.Anh cũng không thể để một cô gái lại ra đường vào cái giờ nguy hiểm này được….
Và anh đã đúng.
Vẫn là gương mặt quen thuộc ấy nhưng nhìn cô ấy lúc này mới đáng thương làm sao…Toàn thân run lẩy bẩy ,cô cố gắng kiềm chế tiếng khóc thành lời…rốt cuộc kẻ nào đã làm cô ấy ra nông nỗi này ?!?
Nhìn theo hướng cô ấy , anh giật mình nhận ra…là Khánh Vĩ và người phụ nữ khác đang ôm hôn nhau say đắm….Toàn thân anh cứng ngắc , chính anh còn không tin nổi vào mắt mình. Cô gái ấy..đã yêu hắn chân thành suốt hai năm qua mà giờ đây hắn lại phản bội người anh âm thầm yêu suốt bao lâu nay…
Như sét đánh ngang tai , anh mím chặt môi căm phẫn….Tại sao hắn không biết quý trọng thứ mà anh không thể có ? Sao lại có thể tàn nhẫn đến thế ?!?…..Loại người như thế…
Sực tỉnh , anh chợt nhìn qua cô ấy thì thấy cô đứng bất động một lúc rồi mới quay người chạy đi…
Đôi chân bé nhỏ cứ chạy..chạy miết…như chạy trong vô phương ….trong cơn tuyệt vọng dai dẳng….
Người ta thường nói :”Con chim bay mãi cũng mỏi cánh..Con ngựa đi mãi cũng chồn chân…”. Nhưng biết dừng ở đâu ? Khi nhìn quanh chỉ là bờ vực sâu thẳm, hun hút và cô quạnh , khi nhìn đâu cũng chỉ thấy niềm tin đổ vỡ…mà nhất lại là với người con gái có niềm tin tuyệt đối vào tình yêu chỉ trong phút chốc bị phản bội…
……….
Suốt một tuần sau đó , anh nghe nói cô không đến trường.
Đôi tay anh bất giác nắm lại , nghĩ lại chuyện đêm đó mà anh không khỏi đau xót , huống chi là cô ấy ?…
Không, không thể để yên như thế này được!..Anh…chính tay anh…sẽ đạp đổ lấy những gì mà hắn đang có..
Điều tra kĩ , anh biết hắn làm ở quán “Heaven 4 Ladies” , nơi phục vụ cho khách nữ thuộc giới thượng lưu. Anh cũng biết Khánh Vĩ hiện đang nắm giữ ngôi vị số một , nhưng anh không tuyệt đối để hắn đắc ý , ung dung mãi như thế này được…
Đã từng có lúc anh muốn từ bỏ cô ấy, nhưng lần này anh sẽ không bỏ cuộc . Chỉ là hiện giờ , anh cần thời gian để trở thành một người đàn ông mạnh mẽ , làm điểm tựa cho cô ấy để cô ấy có thể vực dậy niềm tin của mình mà tin vào anh một lần nữa…
……..
Đứng trước cửa nhà cô ấy , anh lưỡng lự nhìn chú gấu mèo Totoro trên tay , rồi lại ngước lên cửa sổ nhà cô ấy. Rèm cửa kéo kín, có lẽ cô ấy vẫn còn đau lòng lắm..Anh không dám gặp cô ấy trực tiếp , chỉ dám đặt chú gấu mèo đó trước cửa nhà cô ấy rồi hít một hơi thật sâu…
Bấm chuông cửa nhà cô ấy, nhưng anh không ở lại mà lại nép ở một góc tường nhìn chéo sang nhà cô ấy..Đợi một lúc sau , cánh cửa bật mở. Anh nhìn thấy cô ấy từ xa , nhưng cũng có thể nhận thấy cô suy sụp khá nhiều khiến tim anh đau nhói…
Trong bộ quần áo ngủ rộng thùng thình , cô gái ngơ ngác nhìn quanh nhưng không thấy ai , bất chợt để ý dưới chân mình là chú gấu mèo..Khi cô ấy mở tờ giấy nhắn kèm trong đó , đột nhiên cô ấy bật cười rồi khép cửa lại..Chỉ trong một thoáng thôi , nhưng anh biết anh vẫn còn cơ hội , lòng anh càng vui sướng hơn gấp bội.
Các bạn thắc mắc tờ giấy trong đó Hoàng Vũ viết gì ư? Dòng chữ ngắn nhưng lại khiến Thiên Nhi biết rằng cô ấy không cô đơn…
“Cười lên đi em , luôn có một người dõi theo và tin tưởng ở em.
Kí tên : Người bí mật ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT