“Cây sậy nhỏ, nằm rạp dưới sức gió, rồi sẽ sớm đứng thẳng dậy khi bão đã qua.”

-Aesop-

********

Đừng tàn nhẫn cắt đứt cả sợi dây hi vọng mong manh của anh..

Từng lời em nói cũng giống như chiếc kéo sắc nhọn, dễ dàng cắt đứt những gì anh cố níu giữ.

Em xấu xa, em lạnh lùng,em tàn nhẫn…

Một người con gái như em…sao anh vẫn không thể buông..?

……………..

“Hai người….đang hẹn hò?”

Người trước mặt nó và Quân vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nụ cười gượng đến ngây ngốc hết nhìn nó rồi lại nhìn sang Quân,cái nhíu mày như cần một lời giải thích.

Còn nó bặm môi, cứ cắm cúi nhìn xuống chân mình. Sao nó lại có cảm giác mặt đất lại như quay quay trước mặt nó kia chứ?

“Không..thể nào! Thiên Nhân..là con trai…Cậu đùa tôi chắc hả Quân?”

Vũ vẫn còn cố bao che cho tôi sao?

“Tôi biết hết rồi, cậu cũng biết kia mà, chẳng phải sao?”

Cười nhạt một tiếng, Quân lạnh lùng nhìn thẳng vào Vũ, tay vẫn nắm chặt tay nó để chứng minh chuyện giữa nó và Quân là thật.

“Cậu…cậu…”

“Thiên….Nhân, cậu…à không, Thiên Nhi,em đồng ý quen với cậu ta?”

Gương mặt đau buồn của Vũ khiến nó đau nhói, cảm giác lồng ngực cứ như quặn thắt.

“Vũ, giờ anh nên quên tôi đi, anh sẽ có cả một tương lai tươi sáng trước mắt. Cô gái đính hôn với anh mới là sự lựa chọn tốt nhất cho anh..”

Nó nói nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Hoàng Vũ, nó sợ…nó sợ cái cảm giác đau buốt mỗi khi nhìn thấy gương mặt ấy.Cậu ta đã cho nó chút ánh nắng ấm áp sưởi ấm,nhưng cuối cùng nó cũng chỉ cho lại cậu ta những gì lạnh lẽo, tàn độc nhất.

Vậy đến bản thân nó cũng chẳng có tư cách nào để ở cạnh cậu, thì lấy đâu ra việc ghen tị với cô gái ở bên cạnh hắn kia chứ?

Nó nghĩ như vậy là tốt nhất.

Nhưng lại chẳng ổn với Vũ chút nào hết.

Cô gái nhỏ khiến anh say, anh cuồng, cho anh hi vọng, cho anh chút mơ mộng nhưng đáp trả lại anh chỉ là những lời nói vùi dập con tim đáng thương.

Anh đã tự cao..? Hay quá tự tin vào bản thân, để rồi hụt hẫng khi mọi thứ không như mong muốn?

Sự thật đã vậy, giờ anh đâu có cách nào thay đổi được tình thế đó?Anh đã đeo đuổi cô ấy bao lâu, mà cô ấy không hề để ý đến, vậy mà lại chọn Quân khi anh ta chỉ mới đưa ra lời đề nghị.

Người con gái anh yêu và bạn thân mình…cái cảm giác đó đúng là chẳng hề dễ chịu một chút nào.

“Thôi, đủ rồi! Quá đủ rồi….Em không cần giải thích gì với tôi nữa, những chuyện đó tôi tự quyết định được..”-Ngước đôi mắt xanh lá nhìn nó, Vũ mệt mỏi đáp lại bằng sự hụt hẫng đến khó tả.

“Vũ…”

“Tôi thua em, thực sự…là tôi đã thua…”

…………….

Đưa nó về nhà, Quân lẳng lặng đi bên cạnh, anh hiểu Thiên Nhi lúc này đang cảm thấy rối bời đến thế nào.Nhưng đó không phải là điều anh quan tâm, mà quan trọng là, hình như, cô ấy…cũng có tình cảm với Vũ, chỉ là cô ấy chưa nhận ra điều đó.

Nó cứ thất thần đi bên cạnh anh thế này, thậm chí một câu cũng không đáp lại dù anh đã cố hỏi vài câu để phá tan bầu không khí im lặng này.Suy nghĩ gì mà lại khiến cô ấy không tập trung đến thế? Hay là vì…cậu ta?

Mạnh Quân mím môi, bất giác hai tay nắm chặt lại đến nổi gân xanh.Chưa bao giờ anh thấy cô ấy xa vời với anh đến này, thật xa nhưng cũng thật gần, mà thật gần nhưng cũng lại xa lắm…

Đến trước nhà nó,Quân đột nhiên dừng lại rồi kéo tay nó, như thể anh không muốn buông nó ra.

“..Quân…anh..anh làm gì vậy?…”-Nó ngạc nhiên khi đột nhiên anh ôm chầm lấy nó từ đằng sau, đầu anh tựa lên vai nó, hơi nóng của anh phả trên cổ nó khiến nó sượng sùng.

“….Em là Thiên Nhân, hay là ai, cũng không quan trọng.Với anh, chỉ cần em luôn là chính mình trước mặt anh, như vậy…anh cũng mừng rồi..”

“..Thiên Nhi, nói thật với anh: có phải em..thích Vũ không?”

Anh đột nhiên đẩy nó ra, nắm chặt lấy hai vai nó thật chặt. Đôi mắt nâu như thể nhìn xoáy vào tâm can nó, khiến nó không thể chạy thoát.

“Em…chọn anh rồi, làm sao em có thể nghĩ đến ai?”

Quả đúng là cô ấy nói dối, nếu không sao lại phải tránh ánh mắt của anh, rồi tỏ ra lúng túng kia chứ?

“Anh sẽ không thua cậu ta đâu,anh sẽ khiến em phải thích anh thực sự! Có lẽ đây là thử thách khó nhất mà anh phải đối mặt,nhưng trước giờ anh không có ý định từ bỏ gì hết…Ngủ ngon nhé!”

Anh hôn nhẹ lên trán nó rồi quay người bước đi.

Nhìn theo hình bóng cô độc của Quân, mà nó lại càng cảm thấy tội lỗi hơn lúc nào hết.

Lần này nó đã thực sự nghiêm túc, nhưng gương mặt cũng như nụ cười của Hoàng Vũ cứ ám ảnh lấy tâm trí càng khiến nó đau lòng. Nó…rốt cuộc điều nó đang làm là đúng…hay sai?

……..

“Bộp bộp bộp!”

Tiếng vỗ tay vang ra từ con hẻm cạnh nhà nó khiến nó giật mình. Trong bóng tối, bóng người cao lớn ấy bước ra, từ từ tiến lại gần nó.

Cứ mỗi bước đi của anh ta lại càng khiến nó ngạc nhiên hơn bao giờ hết.

Mái tóc cam hơi quăn nhẹ bay bay, chiếc áo sơ mi đen mở hai cúc trước ngực, gương mặt đã từng khiến nó nhớ lại những quá khứ tối tăm, đau thương nhất cuối cùng lại xuất hiện lúc này, ngay trước mặt nó..

Hơi lùi bước lại nhưng vẫn cố ôm cặp trước ngực để phòng vệ, nó len lén nhìn anh ta, cắn nhẹ vào môi, chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt.

“Anh dám tiến lại gần tôi, tôi sẽ la lên đấy..”

“Hừm,tôi biết cô không dám làm vậy đâu! Thiên Nhân hay Thiên Nhi, tôi biết gọi cô bằng cái tên nào bây giờ? Cô cũng giỏi giấu diếm đấy, nhưng lần này thật tiếc là đã không qua mắt được tôi!”

Khánh Vĩ mỉm cười đắc ý, tay đè lên cánh cổng sắt để không cho nó bước vào nhà.

“Anh..anh nói cái gì thế? Tôi là anh trai của Thiên..”

“Rồi rồi, bài đó quá cũ với tôi, cô không cần phải xài lại với tôi. Thực ra, tôi đến đây chỉ là muốn đưa lời nhắn này của Khắc Dung dành riêng cho cô.”

“….”

“Nghe nói cô đang quen với Mạnh Quân? Cô cũng khá đấy, từ tôi rồi sang Hoàng Vũ. Bây giờ là lại quen với Mạnh Quân, cô cũng khá hơn cả tôi đấy nhỉ?”

“Chát!!”

Đôi mắt đỏ hoe của nó tát mạnh vào má Vĩ, in hằn dấu tay đỏ ửng….Khánh Vĩ đửa tay lên quệt vết máu từ miệng, nụ cười khẩy chế nhạo.

“Trước đây cô đâu dám đánh tôi? Lần này quả là đã khác!”

Rút từ trong túi ra, hắn đưa một mẩu giấy gấp nhỏ cho nó,không quên nhắc lại.

“Đến thời điểm thích hợp,bà ta sẽ ra chỉ thị cho cô. Cứ đọc hết tờ giấy này, rồi khi nào cần đến cô, tôi sẽ nhắc.Tôi nghĩ cô cũng chẳng thể nào từ chối được đâu. Từ giờ đến lúc đó cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa!”

Khánh Vĩ đi rồi….nhưng nó vẫn đứng bất động, rồi ngồi thụp xuống đất….

Nước mắt rơi lên tờ giấy nó đang cầm trên tay, trong đầu nó thoảng qua một ý nghĩ.

“Hoàng Vũ ơi, giờ….em phải làm gì đây…..?”

“Đêm tối dù kéo dài thế nào đi chăng nữa thì bình minh cũng sẽ luôn ló dạng.”

-Shakespeare-

***********

Hắn đã từng kinh qua rất nhiều loại rượu.

Rượu mạnh có, rượu nhẹ có, vị chát chát đã trở nên quen thuộc với hắn.

Nhưng chưa có loại rượu nào khiến hắn say bằng cô gái ấy.

Cái ngày ở nhà Khắc Dung, lúc hắn lấy dao đe dọa Thiên Nhân đến khi cậu ta đẩy hắn ra, cái giây phút mà Nhân nhìn hắn, hắn không thể nào quên.Đôi mắt ươn ướt mà hắn đã từng nhìn ngắm ở người con gái ngày xưa hắn yêu thương, lại càng khơi gợi vết thương lòng đã thành sẹo khô cứng trong tim hắn từ lâu.

Từ ngày đó, lúc nào Khánh Vĩ cũng ở bên cạnh Khắc Dung như hình với bóng,thỏa mãn mọi nhu cầu của bà ta.Vì chịu đựng cho kế hoạch của mình, hắn đã vấy bẩn chính tấm thân của mình. Mỗi khi mình hắn cô độc trong bóng tối, thân hình cao lớn ủ rũ cùng bộ quần áo xộc xệch, hắn lại cười.

Hắn cười bản thân hắn về những gì hắn đã làm, hắn cười vì một phút yếu lòng hắn đã nghĩ đến cô gái nhỏ bé ngày xưa hắn biết. Thiên Nhi của bây giờ đã trở nên khép mình và lạnh lùng hơn trước, tất cả-cũng chỉ vì hắn.

Đôi chút do dự, hắn nghĩ đến Thiên Nhi mà lén lút tìm hiểu xem Nhi của hiện giờ thế nào.

Hắn tự nhủ, chỉ một chút thôi, rồi hắn sẽ hoàn toàn vứt bỏ và không bận tâm đến cô gái ấy nữa. Vậy là hắn đã rón rén theo dõi Thiên Nhi mấy hôm, chỉ đứng từ xa nhìn nó nhưng hắn thấy cô gái nhỏ nhắn ấy có phần xanh xao hẳn đi.

Nhìn thấy Nhi đi cùng với Vũ, hắn thoáng buồn. Nếu như bố mẹ hắn không li dị, nếu như hắn chưa từng biết đến nhân tình của bố hắn cũng như con gái bà ta là Khắc Dung, liệu cuộc đời hắn có đổi khác…?

Hắn sẽ sống hạnh phúc bên cạnh cô ấy…?

Vậy thì lúc này có lẽ, người bên cạnh nó là hắn mới đúng. Số phận quá ngang trái, có lẽ hắn không thể chạm vào vùng trời có khắc hai chữ “hạnh phúc” ấy.

………….

Cho đến khi hắn biết được tin Thiên Nhi đang quen với Mạnh Quân.

Vậy là Khắc Dung chẳng cần đụng tay, mà kế hoạch bà ta lại trở nên thuận lợi đến không ngờ.

Căn nhà cũ của bà ta đã nhanh chóng được rao bán, bây giờ, hắn và Khắc Dung đã chuyển về dinh thự riêng của bà ta nằm cheo leo trên đỉnh ngọn núi đá dốc cao được biệt lập, bên dưới là những cơn sóng biển thi nhau vỗ lên vách đá.

Đây cũng gần như là nơi trú ẩn cũng như nơi được canh phòng nghiêm ngặt hơn trước,thậm chí, để bước vào nhà bà ta cần phải dùng đến máy quét xác nhận thì mới vào được.

Dù vậy, mỗi ngày thức dậy lắng nghe tiếng sóng biển rì rào vẫn không khiến hắn nhẹ lòng hay thoải mái.

Đôi khi, không hiểu trong tiềm thức hay là do hắn mê sảng, mà lại nghe thấy tiếng quạ kêu báo hiệu điểm gở văng vẳng đâu đây.

Thật bình tĩnh, Khánh Vĩ! Có lẽ mọi chuyện cũng sắp đến hồi kết, kế hoạch của hắn rồi cũng được hoàn thành trọn vẹn.

Dù có phải đánh đổi bằng tính mạng của mình,hắn nhất quyết phải trả thù bằng được mụ đàn bà đó, dù có phải lôi ả xuống địa ngục cùng. Đến lúc đó, liệu hắn có cơ hội nào…để đến trước mặt cô gái đó chỉ để nói một câu “Xin lỗi!” không…?

…………..

“Vĩ,tôi đã biết việc con nhỏ đó đang cặp kè với thằng Quân. Tối nay hãy đích thân đưa mẩu giấy này cho con bé đó.”

Nằm dài trên chiếc ghế sofa,Khắc Dung nhắm mắt nhưng vẫn vẫy vẫy tay đưa mẩu giấy cho Khánh Vĩ, bên cạnh là Đăng Hải đang mái xa đầu cho bà ta.

“Đây là….”

“Đòn phản công cuối cùng của tôi, chỉ cần con nhỏ đó manh động thì bất kì người nào xung quanh nó sẽ phải chết. Hiểu ý tôi chứ?”

“….”

“Mục đích của tôi vẫn là bắt được thằng Quân đó nhưng lần này, phải cô lập con nhỏ đó với những người khác. Nếu để thằng Vũ hay trợ lí lão Cường biết thì mọi chuyện sẽ không trót lọt được.”

“Ra vậy, tôi hiểu rồi.”

“..Mà nhắc đến thằng Vũ, tôi cũng có một kế hoạch dành riêng cho nó. Không biết, thằng nhóc đó có tò mò muốn biết bố mẹ nó đã chết như thế nào không?..Hm, thực sự là tôi cũng rất mong chờ vẻ mặt của nó khi nghe được tin, có lẽ chính nó cũng phải thất vọng về ông nội nó lắm!”

Ra hiệu cho Hải dừng lại, bà ta ngồi dậy, vắt tay lên thành ghế mà mỉm cười tự mãn. Đôi mắt bà lóe lên chút tia sáng, nhưng Vĩ nghĩ bà ta quả là biết rất nhiều bí mật.

Không chỉ Quân, mà ngay đến cả Hoàng Vũ, bà ta cũng không tha, nhưng ở lâu bên cạnh người đàn bà hiểm độc này hắn cũng đã quen với cách hành xử không giống ai, thích xoay người khác như chong chóng để có thể ứng phó với bà.

…………….

Khánh Vĩ đã đến nhà nó từ bao giờ, hắn lặng lẽ đứng trong con hẻm nhỏ tối tăm cạnh nhà nó.

Điều khiến hắn phải ngỡ ngàng hơn cả, không phải là việc Nhi quen với Quân, mà là việc Thiên Nhi và Thiên Nhân lại là cùng một người khi nghe lén cuộc trò chuyện giữa hai người đó.

Thì ra trước nay, linh cảm của hắn nào có sai, luôn có cảm giác tuy hai nhưng lại là một, giống nhau đến kì lạ. Ngày trước nó cũng không hề bảo hắn có anh trai hay em gái gì, mà bây giờ tự nhiên lại xuất hiện một thằng nhóc ở đâu tự xưng là anh trai của Thiên Nhi.

Rõ ràng là trùng hợp đến kì lạ rồi!

Đôi tay đút túi của hắn chợt nắm chặt lại…..

…….

Khi hắn quay người bước đi với gương mặt đỏ ửng một bên má,hắn chợt hiểu cô gái nhỏ ấy mãi mãi sẽ không còn thuộc về hắn được nữa, dù cho hắn có được cơ hội làm lại mọi thứ.

Ra là….có người đã khiến cô gái ấy thay đổi đến mức chính hắn cũng còn kinh ngạc….nhưng, điều đó lại khiến hắn thoải mái hơn.

Vì từ giờ, hắn sẽ không còn lưu luyến bởi cô gái ấy nữa…

Không bao giờ nữa..

…và cô gái ấy sẽ hạnh phúc, chắc chắn sẽ hạnh phúc…kể cả khi hắn không kề bên..cũng như biến mất khỏi thế giới này…

Hắn tin là vậy…!

“Anh muốn nằm dưới chân em và chết trong tay em.”

-Voltaire-

********

Ai bảo hận là không đau đớn,không yếu đuối…?

Chính vì quá mềm yếu nên mới hận thù sâu sắc với những gì đã làm khổ cuộc đời mình.

Chính vì quá nhu nhược nên mới để dòng đời chà đạp xuống tận cùng nỗi thống khổ.

Sinh Ly Tử Biệt ,ai mà chẳng phải trải qua,quan trọng là nó sẽ đến sớm hay muộn..?

Gương mặt lạnh lùng phản chiếu trong gương,Đăng Hải đưa tay chạm lên vết sẹo chạy dài từ trán qua mắt hắn.

Vết sẹo này là minh chứng rõ ràng nhất đánh dấu cái ngày hắn thề sẽ tuyệt đối trung thành với Khắc Dung.

Bên cạnh Khắc Dung 7 năm nay,nếu hỏi hắn có tình cảm với bà ta không,thì….đúng là có.

“Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, câu tục ngữ nào có sai.

Nhưng Đăng Hải không thừa nhận,cũng không phủ nhận, vì lòng trung thành của hắn lại chính là bức tường ngăn cách lớn nhất mà hắn tự đặt ra để chính hắn sẽ không làm gì vượt quá mức ranh giới đó.

Mối quan hệ chủ-tớ,cấp trên-cấp dưới lại là mối quan hệ hắn muốn duy trì bấy lâu.Chỉ cần thấy Khắc Dung hài lòng hay được thoả mãn mọi nguyện vọng mới chính là niềm vui hay mục đích sống lớn nhất của cuộc đời hắn.

Một Khắc Dung ở tuổi 25 đẹp nhất của thì con gái và Khắc Dung của 7 năm sau quả là khác rất nhiều.Ngày ngày hắn chứng kiến từng bước trưởng thành cũng như khẳng định mình của bà, bà ngày một sắc sảo,thông minh,toát ra cái thần thái của một nhà lãnh đạo.

Không chỉ thay đổi về tính cách mà còn cả về nhan sắc.Ở cái độ ngoài ba mươi mà có cảm tưởng Khắc Dung chỉ mới 22,23 tuổi.Bà ta đẹp mặn mà,kiêu sa,quý phái nên trong mắt Đăng Hải thì Khắc Dung như một viên ngọc trai đẹp nhất,sáng nhất mà hắn muốn gìn giữ,bảo vệ bằng cả mạng sống của chính hắn…

Ngày hắn bị nhóm người áo đen đánh mà hắn tin chắc là do ông Cường-ông chủ cũ của hắn sai đến,hắn căm hận lắm.

Quây xung quanh là bọn chúng không ngừng đánh đập,chửi rủa hắn là “kẻ phản bội”.

Máu không ngừng ứa ra từ khoé miệng hắn…Hôm đó,trời lại còn mưa rất to,mưa ướt sũng người hắn,mưa to như thể khóc thay cho hắn.

Một trong số chúng còn lấy gậy sắt đánh hắn,chỉ để lại cho hắn vết sẹo xấu xí mãi mãi in hằn trên khuôn mặt hắn,chẳng thể nào xoá đi được.

Hận ông Cường cũng là từ lúc ấy.

…….

Hắn đau đớn ôm mắt,nhưng tuyệt nhiên không kêu tiếng nào, chỉ nghiến răng cắn chặt môi mình.

“Thằng này, mày cũng khá đấy! Vẫn chưa chịu mở miệng ra sao ? Có cần bọn tao cậy miệng ra nữa không?!?”-Một thằng cúi xuống nắm lấy tóc hắn rồi ấn dúi hắn xuống, Đăng Hải vẫn nằm im không cử động, đôi mắt bắt đầu mờ đi vì tê dại.

“Đánh nó thế đủ rồi, giải quyết dứt điểm luôn đi tụi mày! Cậy mình là thư kí thân cận của ông chủ mà lúc nào cũng vênh vênh cái mặt lên. Sao mày không nghĩ cuối cùng mày sẽ có ngày này?!?”

Thằng khác cầm cao cây gậy sắt lên, định giáng cho Hải một nhát cuối cùng. Giây phút ấy hắn đã tưởng hắn sắp chết đến nơi,cũng chẳng còn lại gì để hắn duy trì cái niềm tin mong manh là hắn có thể sống qua đêm này.

“Đoàng! Đoàng!…”

Mùi thuốc súng thoảng qua…Nằm bệt dưới đất, hắn thở yếu đuối, vì một bên mắt bị thương nên chỉ còn biết dựa vào bên mắt còn lại để cố xác định chuyện gì vừa xảy ra.Mơ hồ, nhóm người đó lần lượt ngã gục xuống trước mắt hắn, rồi hắn lại ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.Sau đó hắn ngất lịm đi, không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo nữa….

Tỉnh dậy, hắn lim dim mắt rồi giật mình nhận ra nơi hắn đang nằm nghỉ.

Đây…là đâu?

Căn phòng sang trọng thế này, chủ nhân của nó chắc chắn không phải là người bình thường. Ít nhất, hắn cũng chỉ biết người này có vẻ rất giàu có.

Đưa tay lên mặt, hắn cũng nhận ra một bên mắt của mình đã được băng bó cẩn thận, tuy toàn thân vẫn còn ê ẩm nhưng việc này đâu có đáng là gì so với việc hắn muốn biết được ai là người đã cứu hắn đêm qua.

“Cậu tỉnh rồi à?Nằm xuống đi,vết thương của cậu vẫn chưa lành, cứ tĩnh dưỡng ở đây thêm một thời gian.”

“Cô..là…mà sao tôi lại ở đây?”

“Tôi? Tôi là người đã cứu cậu hôm qua, cậu không nhớ sao?”

Khi trí óc hắn đã dần tỉnh táo, Đăng Hải mới kịp nhận ra người phụ nữ trước mặt. Cô ta rất đẹp, lại còn khá trẻ,chỉ khoảng tầm hai mươi đổ ra. Chiếc đầm màu xanh biển nhạt ôm sát người,dài hơn đầu gối một chút làm tôn nước da trắng của cô. Gương mặt được trang điểm một lớp phấn nhẹ,nhưng đôi mắt tinh anh vẫn chăm chú nhìn hắn.

Cô ta nhoẻn miệng cười lịch sự,như hiểu được điều hắn đang nghĩ gì.

“Quên mất chưa tự giới thiệu, tôi là Triệu Khắc Dung, năm nay 25 tuổi. Hiện tôi chỉ mới bắt đầu khởi nghiệp, cậu biết công ty nước hoa Roxy Ladies chứ? Tôi là tổng giám đốc sáng lập ra công ty, hân hạnh được biết cậu!”

Triệu Khắc Dung ?!? Hắn biết tên nhưng chưa từng gặp cô ta, cô ta…cô ta chính là em gái của tên khốn Nguyễn Mạnh Cường ấy ?!??..Lẽ nào, cô ta muốn…..

Phản ứng tự vệ của Đăng Hải bình thường vốn rất nhanh nhưng chỉ vì sức khỏe vẫn còn rất yếu, cộng thêm một bên thị lực suy giảm vì vết thương nên chỉ vừa nhỏm dậy một chút đã lại cúi gập người ngay vì đau.

“Cậu nghỉ ngơi thêm đi, sức khỏe đã yếu lại còn muốn đi đâu?”

“Tránh xa tôi ra!! Cô..và ông ta….chỉ cùng một bè với nhau thôi phải không?? Cô định làm gì tôi?!? Muốn đánh muốn giết thì giết luôn đi, hà cớ gì mà phải bẩn tay cứu lấy một tên khốn bán đứng công ty của anh cô kia chứ..?!?”

Không để Khắc Dung lại gần, Đăng Hải nghiến răng trút hết sức lực của mình vào tiếng quát nạt nộ.Uổng công hắn đã từng tin tưởng ông ta hết mực, vậy mà..chưa để hắn giải thích đã đuổi hắn đi không thương tiếc. Giờ..hắn còn biết tin vào ai nữa?

“Tôi và ông ta? Ý cậu nói Nguyễn Mạnh Cường?”

“Đúng!! Ngoài ông ta ra thì còn ai vào đây?? Không phải…ông ta là anh trai cô sao?”

“Ông ta là anh trai tôi, nhưng chỉ là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi mà thôi! Cậu nghĩ…tôi yêu quý ông ta,nhưng ngược lại, tôi căm ghét ông ta đến tận xương tủy!Dù có nói ra bao nhiêu lời thì cũng không diễn tả hết nỗi căm giận này của tôi, mà có nói cậu cũng đâu có tin?”

Đôi mắt Khắc Dung ánh lên tia nhìn phẫn nộ, tuy cô không nhìn hắn nhưng từ phản ứng cho đến lời nói thì hắn có thể tin được đến một nửa.Trong khi hắn vẫn còn do dự, thì cô ta đã quay ra nhìn hắn, nụ cười dần trở nên ngọt ngào như thể muốn làm hắn an tâm.

“Đăng Hải,tôi biết việc của cậu. Cậu là vì có người ép buộc, đe dọa làm hại đến ông Cường nên cậu mới ăn cắp dữ liệu quan trọng của công ty để đưa cho đối tác.Tôi cũng biết, cậu không phải là người bội tín đến mức ấy. Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ tin mà sẽ nghi ngờ, âm thầm điều tra giúp cho cậu.”

“….”

“Tôi không có như ông ta,đầu óc nóng nảy đến mù quáng như thế! Không phải ông ta quá tham vọng sao?”

Nghe cô ta nói cũng có lí, hắn lẳng lặng gật đầu nhưng vẫn còn lưỡng lự nhìn cô ta.

“Vậy…sao cô lại cứu tôi làm gì?Giờ tôi đâu có gì trong tay, hơn thế ngay đến cả mục đích sống tôi còn không có, làm sao…”

“Đừng có nói như thể cậu mất hết! Cậu vẫn còn có tôi, tôi cứu cậu cũng là vì tôi biết, cậu chính là một mảnh ghép hoản hảo còn thiếu để cùng tôi xây dựng công ty này. Tôi đã đánh liều mọi thứ để chọn cậu, vậy…sao cậu không đặt thử vận may vào tôi, tin tưởng mình tôi thôi?”

Linh cảm của hắn lúc đó là: hãy chọn người phụ nữ này. Dù gì hắn cũng chẳng còn gì,người trước mặt lại là ân nhân đã cứu, nếu chưa trả hết món nợ ân tình này thì có chết hắn vẫn không thể nào nhắm mắt.

Bàn tay thanh mảnh của Khắc Dung đưa ra trước mặt hắn, nụ cười mỉm thực khiến hắn có phần an tâm.

Vứt hết sự do dự của mình, bàn tay hắn hơi run đưa lên nắm nhẹ lấy tay cô ta..

Quả nhiên, cho đến giờ hắn chưa từng hối tiếc về sự lựa chọn của mình khi đó. Nếu như không gặp Khắc Dung, thì có lẽ giờ này hắn cũng không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.

“Nghĩ gì mà suy tư thế?”

Một bàn tay mảnh khảnh đặt nhẹ lên vai hắn, chiếc nhẫn ngọc lục bảo lóe sắc xanh phản chiếu trong gương. Đăng Hải nhận ra sự xuất hiện quen thuộc ấy liền xoay người cầm lấy tay bà ta,hôn nhẹ lên tay mà bình thản đáp:

“Tôi chỉ nghĩ: dù có được gặp cô bao nhiêu lần thì người tôi chọn vẫn sẽ chỉ là cô…!Chắc chắn vẫn sẽ luôn như vậy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play