“Phải khám phá và từ bỏ biết bao nhiêu điều trước khi chạm được đến cảm xúc trần trụi.”
-Claude Debussy-
************
Căn phòng trắng toát.
Tấm rèm cửa trắng mỏng nhẹ lay động.
Người ở trên giường đã tỉnh nhưng vẫn ngồi bất động một hồi lâu.Dựa lưng vào chồng gối xếp đằng sau, đôi mắt vô cảm nhìn đăm đăm ra phía ngoài cửa sổ.
Có lẽ nó đang cố gắng sắp xếp lại mọi dữ kiện trong đầu theo trình tự nhất định, nhưng những kí ức mập mờ không ngừng nhảy nhót loạn xạ khiến nó không tái nào tập trung được.
“Em tỉnh rồi sao?”
“….”
“Có muốn ăn uống chút gì cho lại sức không? Dù sao hôm qua em cũng mất không ít máu.”
“….”
“Dù không muốn thì em cũng nên nói cho tôi biết chứ ?”
“….”
Đặt cặp lồng cháo lên chiếc kệ nhỏ đầu giường, Hoàng Vũ thở dài nhìn bóng người ngồi im lặng trên giường. Từ hôm qua đưa Thiên Nhi vào bệnh viện và cả khi tỉnh lại cho đến giờ, cô gái nhỏ vẫn không hề nói một câu nào.
Anh không hiểu cô ấy đang nghĩ gì, những lúc cô ấy trầm ngâm thế này là lúc anh thấy khoảng cách giữa anh và cô ấy lại quá lớn. Đến khi nào cô ấy mới chịu chấp nhận để anh bước vào thế giới riêng của cô ấy, khi mà bức tường thành vô hình lại được xây đắp bằng những nỗi đau khổ đến nghẹn ngào..?
“Anh biết…Quân là con trai của một mafia ?”-Mái đầu nhỏ bắt đầu động đậy.
“…..Ừ.”-Cậu giật mình trước giọng nói nhỏ nhẹ đến lạ,chỉ khẽ gật đầu.Anh biết nên nói thế nào?
“Chỉ vì tình thế bắt buộc,tôi…”
“Tôi không trách anh, lại càng không trách Quân. Cả hai người đều vì những lí do chính đáng, còn tôi thì chỉ vì sự ích kỉ của bản thân.”
“Hai chuyện đó là khác nhau..”
“……”
Không gian tĩnh lặng lại bao trùm.
Nó thôi không nói nữa, đôi mắt đen chớp chớp nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc lá vàng úa từ cành cây trước cửa sổ phòng rơi rụng,thật tình cờ, gió lại thổi bay chiếc lá vào bên trong, ngay gần giường nó.
“Hoàng Vũ…”
“Em cần gì sao?”-Vũ có phần sốt ruột, thấy nó chịu trò chuyện cũng vui mừng, gương mặt tươi tỉnh hắn lên.
“..Đưa tôi đến phòng của Mạnh Quân. Tôi muốn nói chuyện với cậu ta.”
………………….
“Cậu là..”
Nó đâu có ngờ trong phòng của Quân còn có bố cậu ta-ông Mạnh Cường. Ngồi trong góc phòng, chỉ có chút ánh sáng hắt hiu chiếu rọi lên người càng làm tăng vẻ bí ẩn bao trùm lên người đàn ông đó. Đôi lông mày ông khẽ cau lại, bản năng phòng vệ của một dân mafia luôn túc trực nên tia nhìn có phần sắc lạnh, cẩn trọng thăm dò đối phương.
Điều này khiến nó có phần lo lắng.
Đây là lần đầu tiên nó được đối diện với một thủ lĩnh băng nhóm nổi tiếng trong giới xã hội đen,sao nó không run cho được?
“Cháu là bạn làm thêm cùng Quân.”
“Vũ đưa cháu đến đây à?”
“Vâng, Quân tỉnh chưa hả bác ?”
Khi ông định nói thì người trên giường cũng đã động đậy, cố gắng trở dậy.
“Ưm..Thiên Nhân? Cậu vừa đến đấy à?”
“Tôi cũng vừa đến. Tôi đến là vì..tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Ba, ba ra ngoài một lát…”
“À không, không cần đâu..Tôi không muốn làm phiền thời gian của hai cha con. Chỉ là tôi muốn chuyển lời của Thiên Nhi,nó bận nên không thể đến thăm cậu được…”
Nó vội xua xua tay, lúng túng vò vò mái tóc mình.
“Nó gửi lời hỏi thăm đến cậu. Nó còn muốn cảm ơn cậu vì quãng thời gian trước kia,cậu chịu làm bạn với một đứa nhạt nhẽo,chẳng có gì như nó…Tuy nó đã từng giận cậu vì cậu đột nhiên biến mất rồi sau đó lại xuất hiện trước mắt nó bằng ngoại hình khác, nhưng..có lẽ nó đã đồng cảm với hoàn cảnh của cậu phần nào.”
“….”
“Tôi nói xong rồi, vậy thôi. Chúc cậu mau khỏi bệnh sớm nhé, tôi đi đây!Vũ đang đợi tôi ở ngoài..”
Khi nó định quay người bước đi thì Quân đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay nó,có phần lưỡng lự.
“Cậu…nói với Thiên Nhi giúp tôi…được không? Đợi khi nào tôi khỏe lại,tôi chắc chắn sẽ theo đuổi cô ấy, dù cô ấy có là bạn gái của Vũ đi chăng nữa.Ít nhất niềm tin của tôi cũng kiên định lắm!”
“Cậu ta…ăn nói lảm nhảm cái gì vậy?”-Nó thầm nghĩ-”Xong rồi Thiên Nhi, chưa hết cái họa này đã đến cái họa khác.
Nhưng đoạn đối thoại sau đó của cha con Mạnh Quân mới khiến nó thực sự sốc.
“Thì ra, cô bé tên Thiên Nhi đó là người con theo đuổi à?”
“Ba..đừng quên ba đã hứa gì với con. Chuyện hôn sự của con là do con tự quyết,ba không được xen vào.”
Ông bật cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu trai trước mặt.
Cứ động đến chuyện đời tư thì Mạnh Quân đột nhiên lại trở nên quyết đoán, kiên định đến lạ thường. Giá mà nó giữ vững cái tinh thần này để sau còn thừa kế sự nghiệp của ông…
Bây giờ,ông chỉ có mình thằng con độc tôn này, hơn thế, nó lại là kết tinh tình yêu của ông và người phụ nữ ông hết mực thương yêu. Đương nhiên, việc lo lắng cho cuộc đời nó cũng là lẽ thường tình.
Điều duy nhất ông băn khoăn bây giờ là cô gái mà thằng con ông để ý là người như thế nào? Nếu chẳng may, con ông lại yêu nhầm gián điệp của ả đàn bà đó thì….
“Cậu là anh trai của cô gái đó à?”
Ông đưa mắt liếc nhìn cậu con trai nhỏ nhắn trước mặt mình.
“Dạ..vâng?”
“Ngày kia, nếu không phiền thì nhờ cậu nói lại với cô gái đó: tôi muốn mời cô bé đó đến nhà tôi dùng cơm, mừng con trai tôi xuất viện.Tôi cũng muốn biết cô bé đó có điểm gì mà lại thu hút cái thằng nhóc này phải thay đổi đến chóng mặt đến thế!”
“Ba..ba nói gì kì thế?”
Mặt Quân thì đỏ bừng , bối rối quay qua nói mà như cáu với cha mình. Thực tế thì cậu ta đang hồi hộp, sung sướng như mở cờ trong bụng thì đúng hơn.
Còn nó, mặt nó lúc này thì…trắng bóc như quả trứng gà, ngây ngốc đến bất động.
Mội nửa là vì yêu cầu đường đột này của ông,còn một nửa..là vì cái tay đang bị thương của nó.
Mạnh Quân đâu có ngu ngốc mà không đoán ra được nó là ai qua cái bên tay đang băng bó của nó chứ? Nếu cậu ta biết, bấy lâu nay, Thiên Nhân và Thiên Nhi chỉ là một người, phản ứng cậu ta sẽ thế nào?
Nhưng lời đề nghị của ông nó nào dám chối từ…chỉ khẽ bặm môi…
……………….
Trong căn phòng trà đạo,thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ của hoa cúc, một ông cụ trong bộ yukata đang ngồi điềm nhiên cầm bút lông viết thư pháp lên tấm mành lụa.Gương mặt hiền hậu, ông hơi nhích miệng cười, nụ cười chỉ thoảng qua nhưng lại có vẻ gì đó rất khoan khoái.
Bàn tay đã khô nứt , những đường gân xanh lại nổi rõ hơn vì dấu hiệu tuổi già,nhưng ngòi bút lại nhanh thoăn thoắt chứng tỏ trình độ cao siêu của người viết…Chỉ là nhâm nhi tách trà nóng, ngồi viết vài bức thư pháp là thú vui hằng ngày,nhưng ông lại thực sự cảm thấy bình yên đến lạ.
Đâu có ai nghĩ rằng một cụ già như ông tưởng chừng như vô hại lại đã từng là thủ lĩnh huyền thoại trong thế giới mafia dưới tên gọi “Thần Chết” ?
Ngòi bút hơi ngưng lại khi cánh cửa được đẩy nhẹ, ông nhận ra sự xuất hiện của cậu cháu trai mà ông yêu quý.
“Vũ,đến rồi hả con?”
Quỳ gối xuống nhẹ nhàng, Vũ cúi đầu kính cẩn chào ông mình theo gia quy trong nhà ông mà hắn đã quen thuộc. Đôi mắt xanh lá sáng lên theo từng nét chữ ông viết trên tấm mành
“Nội đang viết chữ gì thế?”
“Dịch Biến”, con có hiểu ý nghĩa của nó không?”
Cậu lắc đầu.
“Dịch Biến-theo tiếng Hoa-có thể hiểu là Vô Thường theo ngôn ngữ của chúng ta. Vô Thường nghĩa là vật thể không đứng yên, mà luôn ở trong trạng thái biến đổi.Chẳng có gì là mãi mãi trường tồn, rồi cái cũ cũng sẽ phải lụi tàn, nhường chỗ cho những cái mới còn lạ lẫm bước lên.Tâm tính của con người cũng vô thường, có thể thay đổi, lòng tin cũng dễ lung lay,lí tưởng cũng dễ bị sụp đổ. Trong chuyện tình yêu cũng thế, lúc thì yêu tha thiết, nhưng gặp nghịch cảnh lại chuyển thành oán hận..”
“Nội…nội đang nói gì thế?”
Từ từ chậm rãi, ông điềm đạm giải thích, đôi mắt như phủi một lớp sương mờ, không thể đoán được tâm ông nghĩ gì.Giọng nói của Vũ đã cắt ngang suy nghĩ của ông, ông cười hiền rồi lại cầm bút khuấy nhẹ nghiên mực:
“Nội xin lỗi, tại chuyện xưa cũ lại khiến ta suy nghĩ lung tung. Già rồi, cũng bắt đầu lẩm cẩm rồi..”
“Ta đã nghe chuyện của Khắc Dung và Mạnh Cường,ta biết không sớm thì muộn, hai đứa chúng nó cũng sẽ tự mình chuốc lấy mọi khổ đau mà thôi. Lòng căm hận thực đáng sợ…”
Bóng ông cụ in dài trên mặt chiếu, ông Phúc chắp hai tay ra sau, ngắm nhìn khu vườn đang đến độ chuyển giao giữa hai mùa hạ-thu.Nghiệp chướng gì mà bây giờ lại đổ lên hai đứa con mà ông yêu thương vậy?
“Tình hình của Quân..thế nào rồi con?”
“Cậu ấy vẫn khỏe, ngày kia là xuất viện rồi ạ!”
“Ừ…Ta biết rồi..Vũ, con biết lí do ta gọi con đến hôm nay không?”
Quay người lại, đôi mắt nâu nhìn hắn một hồi lâu, trong một thoáng hắn vẫn chưa định hình ra được là chuyện gì.
“Con không, thưa nội.”
“..Ta đã linh cảm mọi chuyện sẽ trở nên nguy hiểm, nên ta đã gọi Kiều Như từ Mĩ về.Con bé đang trên đường về rồi, dẫu sao có cả hai đứa, ta vẫn thấy yên tâm hơn…”
“Nội,con tưởng nội định để cho Như học xong rồi mới quay về? Sao lại dở dương thế?”
“Con bé nó cũng khăng khăng trở về,một phần ta biết nó vì ta, nhưng..con cũng là nguyên do khiến cho nó cứng đầu cứng cổ đến thế đấy.”
“….”
“Vũ…giờ ngay đến cả hai đứa con ruột của ta, ta cũng bắt đầu cảm thấy không tin tưởng được nữa. Chỉ có hai đứa…”
“Ta muốn nhân dịp này sắp đặt hôn ước cho hai đứa. Kiều Như bảo nó cũng đã thấy tự tin khi trở về đây để giúp đỡ ta,hơn nữa với năng lực của con hiện giờ, ta tin cả hai đứa kết hợp thì sẽ thành một cặp trời sinh. Đến lúc đó, gia sản của ta, ta sẽ gửi lại tất cho cả hai đứa, khi đó, ta mới yên lòng mà nhắm mắt được..”
Cái nắng chiều tà lướt qua thân hình ông, rồi phản chiếu trong đôi mắt màu xanh lá của hắn.
Hắn rất muốn tự vấn bản thân..
Vài giây thoáng qua, hình ảnh Thiên Nhi lướt qua trong tâm trí cậu…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT