Thái Giám Đại Quan
Thái Giám Đại Quan
Trọn Bộ 7 năm Hoàn
39 chương
37 1001
12345
Ngon.Bot • Trọn BộHoàn
Không phải PHƯỢNG HOÀNG, em chỉ là chim sẻ…

Trích đoạn:
“Sự gắn kết giữa nam và nữ mang tên “tình yêu” dường như là thứ gì mong manh lắm. Lăng Lam chớp mắt, cảm nhận tiếng thở đều đều của Càn Long đang nằm bên cạnh mình. Hắn ôm chặt nàng trong vòng tay cho dù đã thiếp ngủ say, dường như hắn sợ nàng sẽ lại chạy trốn khỏi vòng tay hắn, nàng sẽ lại bay nhảy nơi phương trời nào đó mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ hắn có thể tìm thấy được. Giang sơn của hắn rộng lớn tới nhường ấy mà người con gái hắn yêu lại nhỏ bé tới nhường này…

Nàng dùng ngón tay chạm lên bờ mi đang khẽ rung của Càn Long. Hắn ngủ dường như không ngon giấc, thỉnh thoảng lại mở mắt, thấy nàng vẫn kề bên mới yên tâm tiếp tục say giấc nồng. Lăng Lam không tin tưởng vào tình yêu của nam nhân. Dường như đối với họ, tình yêu là thứ quá dễ để trao gửi… và cũng quá chóng tàn lụi. Cũng như phụ thân vứt bỏ mẫu thân chỉ vì vài vạn lượng bạc, cũng như Càn Long vứt bỏ các cung phi khác để đến với một thái giám giả trang như nàng… Rồi cũng sẽ có ngày hắn vứt bỏ nàng, tới bên một đoá phù dung khác. Nam nhân cũng chỉ như những chú ong đi hút mật, ong đâu có chung thuỷ với riêng một bông hoa nào…

Canh bạc này nàng chắc chắn thua, nàng hiến dâng mình để có thể dựa vào đôi vai vững chắc của hắn. Nàng đã quá mệt mỏi bởi những năm tháng không sống đúng với bản thân, đã kiệt sức bởi những toan tính để có thể giết hắn,… vậy mà cuối cùng nàng lại ngã vào vòng tay hắn. Không do dự nhiều và cũng chẳng lưỡng lự, nàng trao gửi hắn bản thân mình… Giờ nàng không còn muốn ám sát hắn nữa, ý định đó dường như quá xa vời với năng lực của nàng… Lăng Lam không yêu hắn, nàng chỉ đơn giản trao thân cho hắn, nếu nàng đã cho Càn Long cái hắn muốn, hắn có lẽ sẽ buông tha nàng… cho nàng tự do rời khỏi Tử Cấm Thành, cho nàng tung cánh vút bay rời khỏi chốn ngột ngạt đáng sợ này…
Vòng tay ôm của Càn Long khẽ siết chặt hơn khiến Lăng Lam rùng mình, nàng co người lại…
Liệu có thật nàng sẽ được thoát khỏi nơi đây??”


“ Là nàng tự đẩy hắn ra xa mình hay đó là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra? Lăng Lam nhếch mép cười khinh thường, cái thứ mà nam nhân gọi là “tình yêu” luôn là thế: Chóng tàn như tốc độ mà nó tới. Nàng đã đoán trước được rằng chuyện này sẽ xảy ra. Hắn là hoàng thượng, hắn sẽ chẳng lưu luyến gì một nữ nhân trọc trán như nàng, vây quanh hắn luôn là các đại mĩ nhân, nhất là nàng Hà Tam Cô luôn kè kè, hắn quên nàng là phải thôi.
Lăng Lam không trách cứ, nàng chấp nhận chuyện đó như lẽ thường của tạo hoá, như việc Mặt trời có mọc và cũng có lặn, nước biển dâng rồi lại rút,… vậy thôi. “
Các số gần nhất