Lam Oanh và Lục Oanh được đưa đến dưới gốc đại thụ, hai con chim này cũng không sợ hãi, nhảy loi choi trong lồng làm nghiêng cả lọ đựng thóc và cam lộ. Bích Vân cầm một cọng cỏ dài chọt chọt bôn chúng, không lâu sau đã quen với nàng, còn thân thiết dùng cái mỏ nhỏ xinh xắn cắn cắn ngón tay nàng, cọ cọ bộ lông xinh đẹp vào tay nàng. 

A Sơ nằm trên ghế phơi nắng, tuy tiên thân không cần ăn cơm nhưng nàng đã quen ngày ba bữa, bây giờ không ăn lại thấy buồn mồm, vì thế hỏi Bích Vân “trong điện có gì để ăn không?”

Bích Vân quay đầu, kỳ quái hỏi nói ‘trước giờ tiên tử đều không cần ăn, sao hôm nay lại thay đổi”

Thì ra Cửu Cẩm cũng không ăn gì, A Sơ vội lấy cớ “mấy ngày trước thử món điểm tâm của chúng tiên tử thấy ngon, bỗng nhiên muốn nếm thử”

Bích Vân giật mình, áy náy nói “trong điện không có nguyên liệu nấu ăn nhưng tiên tử chờ một chút, nô tỳ đi làm cho người. Đúng rồi, nô tỳ nhớ trong phòng bếp có bánh bao bạch ngọc, hay làm hâm nóng nó lên”

Bụng đói ăn quàng, A Sơ gật đầu thúc giục “Cũng tốt, ngươi mau đi đi”

Chỉ chốc lát sau, Bích Vân bưng một mâm bánh bao đi vào, thở hồng hộc nói với A Sơ “tiên tử nếm thử, nô tỳ lại đi làm điểm tâm”

A Sơ cảm động tiếp nhận, lại cảm thấy hơi nhàm chán nên cầm bánh bao đi vào rừng đào, ngồi xuống một tảng đá lớn, chuẩn bị nhấm nháp

“Cửu Cẩm tiên tử.” 

Đột nhiên nghe có người gọi. Cửu Cẩm tiên tử chưởng quản Dao Trì tôn quý nếu để người ta thấy đang cắn bánh bao thì còn mặt mũi gì nữa, tuy da mặt A Sơ dày nhưng lúc này làm mất mặt Cửu Cẩm thì người chịu khổ là mình, cho nên A Sơ kích động nhét tay vào vạt áo, xoay người kêu lên “cây này là do ta trồng, đường này là do ta mở”

Người tới mặc xiêm y thâm sắc, dáng người thon dài, dung nhan tuấn mỹ. Hắn vẫy tay với nàng nói “Cửu Cẩm tiên tử đừng kinh hoảng”

A Sơ kinh hoảng nói: “Ta không có kinh hoảng!”

Mộ Khanh cúi mặt, có chút do dự nói “ta…ta lần này đến là muốn xin tiên tử ít cam lộ bàn đào, không biết tiên tử có đồng ý hay không?”

Cam lộ bàn đào, là sương sớm lấy xuống từ quả đào?

Thấy A Sơ mờ mịt, Mộ Khanh giải thích “cam lộ bàn đào có thể tinh lọc vạn vật cũng là thần thủy trị thương, ta không bất đắc dĩ cũng sẽ không đột ngột quấy rầy. Cửu Cẩm tiên tử, có thể tặng ta chút cam lộ bàn đào không?’

Theo như hắn nói, là đi đánh giặc bị thương sao? A Sơ đi quanh hắn hai vòng “ngươi bị thương ở đâu?”

Bị nàng trắng trợn đánh giá, hai má Mộ Khanh đỏ bừng “trên lưng”

A Sơ cẩn thận nhìn lưng hắn, quả nhiên thấy sưng bầm một mảng. Nhìn cũng biết là không nhẹ, cho nên hôm nay hắn mới mặt xiêm y thâm sắc, để khỏi nhìn thấy vết máu sao? nhớ tới sau này Mộ Khanh luôn mặt quần áo trắng tinh ra chiến trường, có thể thấy sau này hắn tự tin cũng tự kỷ tới mức nào.

Nhưng mà không phải bị thương thì nên đi tìm Thương Thuật sao? A Sơ hỏi “sao ngươi không tới chỗ Y tiên?”

Mộ Khanh ngượng ngùng né tranh “Y tiên nhiều việc, không tìm hắn, hắn có thêm thời gian chiếu cố người khác”

“Thêm một ngươi không nhiều, bớt ngươi cũng không thiếu, sợ phiền toái Y tiên lại chạy thật xa đến Dao trì tìm cam lộ”

Mộ Khanh biểu tình cứng ngắc, sắc mặt cũng trầm xuống “nếu Cửu Cẩm tiên tử không muốn cho, ta cũng không miễn cưỡng”

Dứt lời, xoay người bước đi. Trong ấn tượng, Mộ Khanh vô liêm sỉ, không ngờ lúc này lại dễ giận như vậy. Hắn đi được hai bước, hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn ra sau, môi giật giật, giống như muốn xem A Sơ có thay đổi chủ ý đuổi theo hay không, thấy nàng vẫn thờ ơ liền giận dữ bỏ đi. Nhìn bóng lưng hắn, A Sơ không nhẫn tâm, tiến lên giữ chặt hắn “đừng đi, ta cũng đâu có nói không cho ngươi, ta phải xem thương thế của ngươi thế nào mới định lượng được”

Tuy A Sơ chiếm thân thể của Cửu Cẩm nhưng lại không có trí nhớ lúc trước của nàng, càng không nói tới cam lộ bàn đào để ở đâu. Hoặc Quân chết tiệt đưa nàng đến đúng lúc mấu chốt, đúng là muốn làm khó nàng. Bây giờ muốn có cam lộ cũng chỉ có thể thừa dịp thời tiết ẩm ướt mà hứng lấy.

Trên mặt Mộ Khanh lộ vẻ quẫn bách “nhưng mà…nam nữ thụ thụ bất thân”

A Sơ trong lòng quan tâm tới vết thương của hắn, nhớ thân mình của hắn sớm bị nàng xem qua mấy lần, hoàn toàn quên mất lúc này nàng đang ở thời điểm năm vạn năm trước “không sao, Dao trì ít người, không ai biết ta làm gì với ngươi”

“Cửu Cẩm tiên tử thật sảng khoái, nhưng vết thương ghê rợn, ta sợ tiên tử sẽ sợ” tuy nói vậy, Mộ Khanh không có lùi lại

“Cam lộ bàn đào có công hiệu chữa thương, có rất nhiều tiên nhân đến chỗ ta xin, ta cũng thấy qua nhiều vết thương rồi” A Sơ vừa nói vừa bảo Mộ Khanh ngồi xuống tảng đá, cởi bỏ vạt áo của hắn.

Mộ Khanh vội nắm lấy áo của mình, nhướng mi “ngươi gặp qua rất nhiều?”

Nghĩ đến cánh tay bị cụt của Đại A Sơ, A Sơ cảm thấy chua xót “ừ, gặp qua không ít’

Bàn tay đang nắm vạt áo dừng lại, tùy ý A Sơ cở bỏ, lộ ra cái lưng trắng nõn. Thắt lưng của hắn thon dài, cơ bắp duyên dáng, nổi bậc một vết thương bị đao chém dỏ thẫm kéo dài. A Sơ hít sâu một hơi, không dám đưa tay chạm lên, hắn hỏi “tiên tử định lượng được chưa?”

A Sơ cẩn thận mặc lại quần áo cho hắn “ngươi chờ ta một lát, ta đi một lát sẽ trở lại” dứt lời chạy nhanh về điện tìm Bích Vân ‘giúp ta lấy hai bình cam lộ bàn đào”

Bích Vân thấy nàng thần sắc khẩn trương,vội vàng lấy cho nàng, đang tính hỏi nàng muốn lấy làm gì thì A Sơ đã chạy đi rất xa. Mộ Khanh vẫn ngồi trên tảng đá

A Sơ đưa hai bình cam lộ bàn đào cho hắn, bởi vì nàng đúng cho nên hắn phải ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt cực mất tự nhiên, khó hiểu hỏi “Cửu Cẩm tiên tử, thân thể của ngươi có khỏe không?”

Ngoại trừ do chạy nhanh nên thở gấp, A Sơ lắc đầu “không có, ta rất tốt”

“Nhưng mà..nhưng mà” Mộ Khanh đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn thoáng qua vạt áo của A Sơ. A Sơ thầm cảm thán, thì ra năm vạn năm trước, Mộ Khanh cũng không có chính nhân quân tử gì, cũng thích nhìn chằm chằm vào ngực người khác.

“Nhưng mà…ngươi bên kia…giống như bị sưng lên” hắn đưa tay chỉ, từ cổ tới mặt, tới hai lỗ tai cũng đỏ bừng.

“A?” A Sơ theo ngón tay hắn mà cúi đầu nhìn, vừa rồi quá gấp gáp nên nhét đại cái bánh bao vào ngực trái, khiến cho ngực của nàng cái lớn cái nhỏ, chẳng trách Mộ Khanh lại có biểu tình mất tự nhiên, hai má đỏ bừng. Còn có Bích Vân, giống như muốn nói gì nhưng nàng còn chưa kịp nghe đã bỏ chạy. Xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, A Sơ xoay người lấy bánh bao ra nhét vào tay áo, quay đầu cười nói “vừa rồi có tiên hữu tặng ta một cái bánh bao, ta chưa kịp ăn, thuận tay nên nhét vào ngực, Tiên quân chớ trách”

Ánh mắt Mộ Khanh chợt lóe lên, như nắm bắt được gì đó “ngươi đã quên từng nói với ta gì sao?’

Nghe ý của hắn thì trước đó hắn và Cửu Cẩm từng gặp nhau? Cho nên lúc này Cửu Cẩm hẳn phải biết tên của hắn? A Sơ không xác định “ta và ngươi trước kia từng gặp nhau sao?’

Mộ Khanh gật gật đầu, có chút tức giận: “Có. Ngươi… Ngươi quên ?”

Đối mặt thái độ xấu hổ và giận dữ của Mộ Khanh, A Sơ lo lắng đề phòng “ta…làm sai gì sao?’

Mộ Khanh lại đỏ mặt, không biết tức giận hay xấu hổ “không có, ngươi quên thì quên luôn đi” lát sau, hắn lại hỏi “ngươi thực sự không nhớ?” 

A Sơ lắc đầu. Mộ Khanh “Hừ” một tiếng, không nói tiếng nào, nhét hai bình cam lộ bàn đào vào tay áo rồi đứng dậy gọi mây. Hắn đưa lưng về phía A Sơ, đứng trên mây một hồi, cắn môi, quay đầu nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của A Sơ lại quay đầu đi.Vân đoàn đi được vài bước, hắn quay đầu lại, cắn môi, vẻ mặt u oán

“Ngươi lần trước đã nói tới chuyện chèo thuyền câu cá” hắn nói

A Sơ không biết trước kia Cửu Cẩm đã làm gì, nhưng mấy ngày qua luôn trong tình trạng sẵn sàng ứng biến nên năng lực phản ứng của A Sơ rất nhanh, lập tức nói “đợi vết thương của ngươi tốt hơn, chúng ta lại chèo thuyền câu cá. Hahaha”

U oán trên mặt Mộ Khanh tan biến, tao nhã xoay người rời đi

Mấy ngày sau, A Sơ nhận được một phong thư của Mộ Khanh, nội dung đại khái là vì có cam lộ bàn đào nên vết thương của hắn đả lành, viết thư cảm ơn đồng thời cũng để cập tới việc câu cá chèo thuyền.

A Sơ hiểu được tâm tư của hắn, vì thế hồi âm còn hẹn thời gian.

Hai ngày sau, A Sơ vẫn an nhàn vô sự. Đêm trước ngày ước hẹn, A Sơ đột nhiên khẩn trương hẳn lên, lấy hết xiêm y trong rương ra thử, lại một phen lựa chọn trang sức phối hợp. Nằm trên giường, bóng đêm càng yên tĩnh, thần kinh càng căng thẳng, có cảm giác của mối tình đầu

Sáng sớm, A Sơ đã gọi Bích Vân đến chải đầu. Hôm nay nàng mặc váy giao lĩnh màu trắng, áo dài bằng gấm màu lam nhạt, Bích Vân lại dùng một sợi dây màu lam cột tóc cho nàng, kết hợp cùng châu sai cũng màu lam, phần còn lại của mái tóc thì để xõa tự nhiên.

Bích Vân tán thưởng nói “tiên tử mặc gì cũng đẹp”

Trong đầu A Sơ lập tức hiện lên một tình tiết trong tiểu thuyết: nha hoàn cùng tiểu thư soi gương, nha hoàn khen tiểu thư mặc gì cũng đẹp, tiểu thư ngượng ngùng nói :cái miệng của ngươi ngày càng ngọt

A Sơ không nói nổi câu hờn dỗi kia, tùy ý gật đầu “ta vốn rất đẹp mà”

Khuôn mặt đang tươi cười của Bích Vân đơ như cây cơ ‘haha, đúng vậy” sau đó cúi đầu thu dọn tranhg sức

“Vừa rồi ta chỉ nói giỡn thôi. Ta cảm thấy mặt mình có hơi mập, Bích Vân cũng không thể ngọt miệng như vậy, nếu không sẽ làm ta kiêu ngạo, không biết tốt xấu”

Bích Vân che miệng cười, sáng lạn nói “nô tỳ nói đều là sự thật. Tiên tử và Mộ tiên quân đúng là trai tài gái sắc, tuy bây giờ Mộ tiên quân chỉ là một quan văn nho nhỏ nhưng Thiên đế rất coi trọng hắn, rất có hi vọng làm quân sư nha”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play