- Tam ca! – Vương
Trung đứng rất lâu trong căn phòng nơi phu phụ Mã Hoàng chết đột ngột. – Huynh nói nhị ca đã chết thật chưa? – Gã nhìn chiếc giường đầy máu rồi
nói. – Không thấy xác, chỉ có một bàn tay thì làm sao biết được huynh ấy còn sống hay chết? Đệ không tin nhị ca đã chết.
Hà Chương thản nhiên đáp:
- Ngươi định nói lão nhị không chết và ra tay giết phu phụ Mã Hoàng?
Vương Trung ngập ngừng nói tiếp:
- Năm đó huynh ấy bất hòa với Mã Hoàng…
Hà Chương bật cười.
- Cho dù huynh ấy và tiểu sư đệ của mình bất hòa thì vẫn trung thành và
tận tâm với sư phụ, chắc chắn không thể gây ra chuyện thảm khốc như vậy
được. Ngươi không tin lão nhị đã chết, lại còn muốn lấy cái chết của Mã
Hoàng để chứng minh huynh ấy còn sống à? Mười năm qua đúng là ngươi càng sống càng thoái hóa mà.
Vương Trung biết mình suy nghĩ sai lầm
nên cũng có chút hổ thẹn. Với tính cách trung liệt của Lưu Như Kinh, nếu có người muốn giết Bảo chủ của Mã Gia Bảo này, y sẽ liều chết mà cứu
chứ không bao giờ có chuyện đích thân ra tay. Mã Gia Bảo đang chìm trong hỗn loạn nên chẳng có ai để ý tới hai người họ. Chưa nói, Hà Chương là
bổ đầu chuyên đi bắt người, xem xét nơi xảy ra hung án đương nhiên chẳng ai dám cản trở. Cả hai người quan sát kỹ mọi thứ trong phòng nhưng
không thấy có gì khác thường. Hà Chương nói:
- Nếu thật sự hung
thủ gây án không hề động tới bất cứ thứ gì trong phòng, chứng tỏ đó là
một người rất quen thuộc với phòng này…
Mới nói tới đó, chợt có tiếng người vang lên ngoài cửa:
- A… Cái ngăn kéo kia…
Hà Chương quay đầu lại, thấy một người đang đứng ngoài cửa nhìn mình với ánh mắt ôn hòa vẻ như xin lỗi.
- Cái ngăn kéo kia…
Hắn còn chưa dứt lời, Hà Chương và Vương Trung đã cùng thốt lên:
- Môn chủ?
Người đó nghe vậy thì áy náy xoa xoa mặt mình.
- A… tại hạ là Lý Liên Hoa! Nghe người ta nói tạ hạ rất giống Môn chủ Lý
Tương Di của Tứ Cố Môn. Thật ra khi còn nhỏ gương mặt của tại hạ không
như thế này.
Hắn đi vào trong nhìn vết máu vương đầy phòng mà sởn tóc gáy.
- Năm mười hai tuổi, tại hạ bị rơi từ vách núi xuống, được một lão nhân
vô danh cứu. Bị ngã núi nên tướng mạo tại hạ bị phá hủy. Lão nhân đó sử
dụng y thuật tuyệt thế biến gương mặt tại hạ thành như thế này. – Hắn
thở ra một hơi rồi mỉm cười. – Y thuật của tại hạ cũng là học từ lão
nhân đó. Bình sinh Lý Liên Hoa chưa hề nói dối.
Vương Trung và Hà Chương nghe vậy thì bán tín bán nghi. Tuy người này rất giống với Môn
chủ Lý Tương Di nhưng không tuấn tú bằng, mà khẩu khí và phong thái cũng khác quá xa. Có điều cả hai không hề biết mấy tháng trước Lý Liên Hoa
từng giải thích về sự giống nhau của hắn với Lý Tương Di rằng: “Tại hạ
và Lý Tương Di là huynh đệ song sinh đấy. Lý Tương Di vốn tên là Lý Liên Bồng, được lão nhân vô danh nhận làm nghĩa tử từ nhỏ.”
Hà Chương nhìn gương mặt của Lý Liên Hoa một lúc lâu, cho tới khi nhận thấy quả
thật có điểm khác với Lý Tương Di, y mới nói bằng giọng thản nhiên:
- Ngươi vừa nói gì?
Lý Liên Hoa nói:
- Trên ngăn kéo kia có sáu chữ khớp nhau…
Hà Chương nhìn theo ánh mắt của Lý Liên Hoa thì thấy cái tủ bên chiếc
giường trong phòng có một loạt ngăn kéo, trên mặt đều là khóa xoay. Thứ
khóa đồng đó có dạng trục lăn hình tròn, bề mặt có bảy cái vòng. Mỗi cái vòng có bốn chữ khác nhau, nếu như ghép đúng cả bảy cái vòng thì có thể tạo thành một câu thơ khiến cho khóa mở ra. Đây là một loại khóa rất
khéo được lưu hành vào thời này. Tại cái ngăn tủ thứ hai, trên khóa đã
xoay được sáu chữ. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận ra đó là một khổ
thơ đầu trong bài thơ “Thường Nga”.
Vân mẫu bình phong chúc ảnh thâm
Trường hà tiệm lạc hiểu tinh trầm.
Thường Nga ứng hối thâu linh dược
Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm(*)
(*) Bản dịch thơ của Trần Trọng San:
Nến in bình đá đêm dài
Sông trời dần thấp, sao mai lặn chìm
Thường Nga hối trộm thuốc tiên
Trời xanh biển biếc đêm đêm tỏ lòng.
Mà tại cái vòng thứ tư có bốn chữ “Phong”, “Lạc”, “Hối”, “Thiên” không hợp với sáu chữ khác nên khóa chưa mở ra.
Hà Chương bước tới quan sát cái khóa thật cẩn thận, còn Vương Trung là
người thiếu tinh tế nên nhìn mãi vẫn không hiểu là cái gì.
- Ngươi nói có người muốn mở ngăn kéo này?
Lý Liên Hoa vội nói:
- Ta không nói vậy. Ta chỉ nói là bảy chữ đó thì đúng sáu.
Hà Chương nói thật chậm rãi:
- Cũng khó khẳng định là có người muốn mở cái khóa này hay là đã mở nhưng không kịp thay đổi… Có điều bảy chữ đã đúng được sáu mà nói là chưa mở
được khóa là điều rất khó xảy ra. Ta nghĩ người mở khóa này đã lấy thứ
gì đó từ trong cái ngăn kéo đó…
Y nhẹ nhàng mở ngăn kéo, bên
trong có một chồng giấy trắng dùng để viết thư, quả nhiên cũng không có
gì khiến cho người ta phải để ý. Lý Liên Hoa ngắm nghía cái ngăn kéo kia một chút. Hắn định nói gì đó thì Hà Chương thò tay vào lấy ra một từ
giấy nhăn nhúm nhưng trắng tinh. Đó là một tờ giấy hãy còn mới. Vương
Trung quan sát khắp căn phòng, phát hiện khi chuyện xảy ra cánh cửa được khép hờ, chứng tỏ hung thủ ra ngoài theo cửa chính, nhưng không hiểu
sao lại chẳng có ai phát hiện.
- Lý thần y có nghĩ… - Hà Chương
nói thật chậm rãi. – Chuyện Mã phu nhân trúng độc hôm trước có liên quan tới việc bị giết hay không?
Lý Liên Hoa cũng đang từ từ quan sát căn phòng, nghe thấy vậy liền nói:
- Có liên quan. Phu phụ Mã bảo chủ chết trong tình trạng thế này mà Mã
phu nhân lại bị trúng độc hôn mê vào hôm trước, ta thấy sở dĩ Mã bảo chủ để mặc cho người ta chém có lẽ cũng vì nguyên nhân tương tự.
Sắc mặt Vương Trung liền thay đổi.
- Trúng độc?
Hà Chương gật đầu.
- Cùng một phương thức, cùng một loại độc đã hạ với Mã phu nhân. Sau khi y hôn mê liền có người chặt tay nên mới không thấy dấu vết giãy giụa.
Lý Liên Hoa đứng bên gật đầu liên tục rồi hỏi:
- Không biết là trúng loại độc gì nhỉ?
Hà Chương ngẩn người.
- Người không nhìn ra sao?
Lý Liên Hoa nghe vậy thì hơi nghẹn lời, chỉ thốt lên được một tiếng “a”
nhưng không biết “a” cái gì. Vương Trung ngạc nhiên nhìn hắn:
- Người là thần y mà không nhận ra bọn họ trúng độc gì à?
Lý Liên Hoa ngừng một chút mới nói:
- Đó là một loại kỳ độc tuyệt thế…
Hà Chương gật đầu.
- Nếu không phải là loại kỳ độc tuyệt thế thì không thể hạ gục được Mã
Hoàng. Chỉ có điều lạ là kẻ nào muốn hạ độc với phu phụ Bảo Chủ, kẻ nào
có phương pháp ra tay thành công tới cả hai lần như vậy!
Lý Liên Hoa chậm rãi lên tiếng:
- Không phải hai… nói không chừng là ba lần luôn đấy…
Vương Trung rùng mình.
- Đúng vậy!
Lý Liên Hoa thì thào:
- Chuyện này… thật sự rất lạ…
Hắn nhìn vết máu còn trên vách tường vẫn chưa được lau. Vết máu theo đao
vung lên kéo thành một đường từ phải qua trái trên bức tường trắng.
Trong lúc hắn đang ngẩn người thì ngoài cửa chợt vọng vào tiếng trẻ con
hát.
- … bọ ngựa bắt chuồn chuồn, chuồn chuồn ăn ruồi nhặng, ruồi nhặng thịt ốc sên, ốc sên ăn hoa cải… Bọ ngựa chẳng thấy đâu, chuồn
chuồn chẳng thấy đâu, ruồi nhặng cũng không thấy, ốc sên càng chẳng
thấy…
Chẳng biết tại sao tiếng trẻ con nghe như tiếng thở, khiến
cả ba người trong phòng cảm thấy sởn tóc gáy. Không chừng đứa bé ngơ
ngác ngốc nghếch mới chỉ bảy tuổi của Mã gia còn thấy được nhiều thứ hơn cả người lớn, chỉ có điều là nó không hiểu…
- … Bọ ngựa bắt
chuồn chuồn, chuồn chuồn ăn ruồi nhặng, ruồi nhặng thịt ốc sên, ốc sên
ăn hoa cải… Bọ ngựa chẳng thấy đâu, chuồn chuồn chẳng thấy đâu, ruồi
nhặng cũng không thấy, ốc sên càng chẳng thấy…
Mã Tú Tần thơ thẩn chơi một mình bên ngoài cửa phòng phụ mẫu, vẫn chưa ai nói cho nó biết
rằng phụ mẫu của nó đã chết. Chỉ có một tiểu tỳ áo đỏ đi theo cố gắng
khuyên nó ăn cơm, nhưng thằng bé không chịu mà cứ chui đầu vào bụi cỏ,
chẳng biết là đang chơi cái gì trong đó.
- Thật ra đứa bé này
không phải là nhi tử thân sinh của Mã Hoàng. – Vương Trung đột nhiên lên tiếng. – Nghe nhị ca nói Mã phu nhân là đệ tử cuối cùng của sư phụ
nàng. Khi còn trẻ Mã phu nhân rất xinh xắn, tới năm mười tám tuổi thì
nảy sinh tư tình với sư phụ rồi sinh con, nhưng chưa được bao lâu thì sư phụ qua đời. Nàng được gả cho Mã Hoàng là nhi tử của sư phụ mình, cũng
là người kế thừa vị trí Bảo chủ của Mã Gia Bảo. Nói Mã Tú Tần là nhi tử
của Mã Hoàng nhưng thật ra lại chính là thân đệ.
Lý Liên Hoa giật mình.
- Mã bảo chủ đồng ý cho huynh đệ của mình thành nhi tử?
Vương Trung cười khan một tiếng.
- Cái này… có thể là do có tình cảm sâu đậm với Mã phu nhân, cho nên Mã bảo chủ mới không để ý tới ánh mắt của thế tục…
Lý Liên Hoa nghe vậy lắc đầu liên tục.
- Ngạc nhiên… đáng ngạc nhiên… không thể hiểu nổi…
Hà Chương nói thản nhiên:
- Không ít người biết việc này. Nhưng nghe nói Mã Hoàng không hề nhắc tới mà thật sự yêu quý Mã Tú Tần.
Vương Trung nở nụ cười.
- Mã Hoàng mới chết, đứa bé này liền trở thành thiếu chủ trong bảo. Mấy tên sư huynh kia chắc chắn là rất khó chịu với nó…
Gã còn chưa dứt lời thì ngoài phòng vang lên một tiếng “vù”. Hà Chương vo
tròn tờ giấy viết thư búng ra ngoài, viên giấy chạm phải một vật gì đó
từ xa phóng đến rồi rơi xuống đất. Đã mười năm không gặp nhưng Vương
Trung và Hà Chương vẫn phối hợp với nhau rất tốt. Trong nháy mắt khi Hà
Chương búng viên giấy, Vương Trung đã phóng qua cửa sổ, nhặt lấy vật kia rồi lên tiếng:
- Phi Vũ Tiễn.
Hà Chương nhìn Mã Tú Tần chẳng hay biết gì ở bên ngoài cửa sổ mà nói thật chậm rãi:
- Chẳng lẽ có kẻ nào đó oán thù sâu đậm với Mã gia tới mức ngay cả một đứa bé bảy tuổi cũng không tha…
Lý Liên Hoa nhìn về phía mũi tên bay tới. Bên ngoài cửa căn phòng phu phụ
Mã Hoàng ở là một hồ nước. Xung quanh hồ trồng rất nhiều cây cối và các
loại hoa, đa số trong đó là liễu. Thấp thoáng sau bóng liễu là con đường mòn dẫn tới chỗ mấy đệ tử của Mã Hoàng sống. Phía sau nơi ở đám đồ đệ
là phòng của người hầu và tỳ nữ. Mũi tên phóng ra từ trong đám cây cối
um tùm. Sau đám cây có hơn mười gian phòng đều đang mở cửa, muốn tìm
được kẻ nào ra tay quả thật rất khó.
Lúc này, Vương Trung đã nhặt về mũi Phi Vũ Tiễn. Gã quan sát mũi tên cẩn thận rồi cau mày.
- Cái này…
Hà Chương đưa tay đón lấy.
- Cái này…
Sắc mặt của cả hai liền trở nên nặng nề.
- Đây là ám khí của nhị ca.
Lý Liên Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải Lưu Như Kinh đã chết rồi hay sao?
Vương Trung hít một hơi thật sâu .
- Đây là ám khí mà nhị ca quen dùng.
Hà Chương là người sâu sắc hơn, y nói:
- Đây là ám khí của lão nhị nhưng không phải lão nhị ra tay.
Lý Liên Hoa hoảng sợ thốt lên:
- Căn cứ vào đâu?
Hà Chương đáp:
- Lão nhị sử dụng Phi Vũ Tiễn đã mấy chục năm, chắc chắn không sử dụng cơ hoàng(*) để phóng thứ ám khí này. Phi Vũ Tiễn dài hai tấc ba phân(**),
nặng một tiền bảy(***). Thứ ám khí này cho dù là một đứa trẻ cũng ném
được, đâu cần tới cơ hoàng chứ? Điều này chứng tỏ người phóng không am
hiểu ám khí.
(*) Cơ hoàng: một loại máy cơ thô sơ dùng để bẩy vật, giống với lò xo bây giờ.
(**) Tấc: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 01 tấc, 10 tấc là 01 thước Trung Quốc.
(***) 10 tiền là 01 lượng, một lượng bằng 37,5 gam.
Lý Liên Hoa thở dài:
- Cái này… cũng hơi có lý…
Vương Trung nhìn Mã Tú Tần, nói:
- Đứa bé này đang gặp nguy hiểm.
Hà Chương gật đầu.
- Không biết người nào sát hại lão nhị và vợ chồng Mã Hoàng. Hiện giờ lão nhị mất tích, Mã Tú Tần gặp nguy hiểm. Chi bằng ta triệu tập trên dưới
toàn bộ Mã Gia Bảo phong tỏa các lối ra vào trong bảo, điều tra từng
người một đồng thời bảo vệ an toàn cho Mã Tú Tần.
Vương Trung thở dài một tiếng.
- Nếu hung thủ vẫn muốn giết Mã Tú Tần thì chúng ta có thể “bắt ba ba trong rọ”.
Lý Liên Hoa liên tục khen phải rồi chợt hỏi một câu:
- Nếu hung thủ là quỷ hồn của Lưu Như Kinh thì sao?
Vương Trung và Hà Chương nghe vậy đều ngẩn người. Lý Liên Hoa vừa đi qua đi lại vừa tự lẩm bẩm:
- Trăm triệu lần không có khả năng, trăm triệu lần không có khả năng đâu…
Hai người kia quay mặt nhìn nhau. Sắc mặt vị thần y giang hồ này hiện rõ vẻ sợ ma sợ quỷ, khiến cho cả hai đều nhíu mày. Hà Chương liền nói:
- Nghe nói sức khỏe của Lý thần y không được tốt lắm, chi bằng về nghỉ sớm đi.
Lý Liên Hoa như được đại xá. Hắn quay người bước một chân ra khỏi rồi như nhớ ra điều gì đó liền khách khí lên tiếng:
- Tại hạ bị cảm phong hàn, cần phải về phòng nghỉ ngơi thôi.
Nói xong, hắn tức khắc bốc hơi luôn. Vương Trung thấy vậy không kìm nổi, buột miệng nói:
- Người này được giang hồ lưu truyền là thần y, vậy mà không ngờ lại nhát gan thế…
Hà Chương “hừ” một tiếng:
- Theo tin báo từ các cơ sở ngầm trên giang hồ của ta, Lý Liên Hoa được
xưng tụng có khả năng cải tử hoàn sinh thực ra chỉ là lừa người lấy
tiếng. Thi Văn Tuyệt và Hạ Lan Thiết được cứu về từ tay Diêm Vương đều
là bằng hữu thân thiết của hắn. Cơ bản hai người đó chỉ giả chết mà
thôi, chứ trên đời lấy đâu ra người nào có thể cải tử hoàn sinh. Người
này lừa đời lấy tiếng, tham sống sợ chết, lại chẳng có học vấn hay khả
năng gì cả. Đợi xong việc của Mã Gia Bảo ta sẽ đích thân đưa hắn tới cho Phật Bỉ Bạch Thạch, để hắn nếm một chút trừng phạt.
Hà Chương là tâm phúc của Bổ Hoa Nhị Thanh Thiên nên lời nói của y hết sức có sức
nặng. Mã Gia Bảo nhanh chóng đóng chặt cửa ra lối vào, tất cả đều là
trong phòng đợi lệnh. Hà Chương dẫn mấy đệ tử của Mã Hoàng tới lục soát
từng phòng, nhưng ngoài một vài thứ người hầu ăn cắp được hay thư từ yêu đương đám tỳ nữ viết trộm cùng một ít quần cộc lười giặt giấu dưới
giường ra, vẻ mặt mọi người đều bình thường, cũng không hề phát hiện có
điều gì khả nghi. Khi đêm xuống, trong bảo tuyệt nhiên không một ai đi
lại khiến không gian yên tĩnh đến lạ thường. Hà Chương tự mình tuần tra
hòng quan sát tất cả mọi hoạt động bên trong Mã Gia Bảo.
Một đêm yên tĩnh trôi qua.
Lý Liên Hoa ngủ trong phòng mình. Đêm nay thời tiết mát mẻ, không tiếng
cãi nhau cũng chẳng tiếng đánh bạc, hắn ngủ cực kỳ thoải mái. Trong lúc
đang mơ thấy một chuột một ốc sên đánh nhau bất phân thắng bại, hẹn sau
hai năm mười tháng lại tiếp tục… thì đột nhiên có người lay mạnh tới mức hắn sợ quá ngồi bật dậy.
- Có quỷ…!
Lý Liên Hoa mở mắt ra thì thấy người lay mình là Vương Trung. Chỉ có điều lúc này sắc mặt của gã trắng bệch, trán đầy mồ hôi.
- Lý Liên Hoa! Dậy mau! Hà Chương bị người ta đánh lén tới mức bất tỉnh, ngươi có cứu được huynh ấy không?
Lý Liên Hoa giật nảy mình. Hắn giật mình cũng đúng bởi trong Tứ Hổ Ngân
Thương, võ công của Hà Chương đứng thứ nhất. Làm thuộc hạ của Bổ Hoa Nhị Thanh Thiên nhiều năm, kinh nghiệm phá án của y lại càng phong phú, mắt sáng như sao. Chưa kể Hà Chương có tính cách lạnh lùng trầm ổn, đa nghi nhưng không tò mò. Vậy mà y lại bì người ta đánh lén sao? Sát thủ ẩn
nấp trong Mã Gia Bảo này rõ ràng thần thông quảng đại so với hắn tưởng
tượng nhiều…
- Hà Chương bị làm sao?
Vương Trung dùng một
tay xách hắn khỏi giường rồi chạy nhanh về phía phòng khách. Gã bất chấp ánh mắt săm soi của người trong Mã Gia Bảo, ném thẳng Lý Liên Hoa vào
trong phòng của Hà Chương.
- Hồi nửa đêm ta với huynh ấy còn phân công nhau tuần tra. Gần sáng khi ta đi tuần đến hoa viên đã thấy huynh
ấy nằm trên đất, toàn thân nóng rực, mắt mở to nhưng không nói thành
tiếng.
Lý Liên Hoa tiến tới sờ vào người Hà Chương rồi chợt quát lớn:
- Vương Trung! Ra ngoài.
Vương Trung ngạc nhiên, lại thấy Lý Liên Hoa há miệng thét:
- Ra ngoài!
Gã chưa kịp lĩnh hội đã bị đẩy ra khỏi phòng. Lý Liên Hoa đóng sập cửa lại, khóa mình và Hà Chương ở bên trong.
Sắc mạnh lạnh lùng của Lý Liên Hoa lúc đó thật sự rất giống với Môn chủ.
Vương Trung ngơ ngác đứng ngoài cửa mà trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Cho tới khi gã sực nhớ không hiểu Lý Liên Hoa đuổi mình ra ngoài làm gì, định thò tay đẩy cửa nhưng lại bất thần không dám. Lý Liên Hoa… theo
lời Hà Chương là một kẻ lừa đời để lấy danh tiếng giang hồ thần y. Chẳng biết hắn có thể cứu người hay không? Hắn đuổi mình ra ngoài làm gì?
Chẳng lẽ hắn không muốn để cho người khác biết bí kíp y thuật của mình?
Nói vậy thật sự có bí thuật độc môn muốn cho ai thấy hay sao?
Cánh cửa phòng đóng chặt…
Trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT