Riko cũng rất ngạc nhiên, nhìn qua tên Hikaru chắc cũng hiểu lý do vì sao nó ở đây? Hikaru tâm trạng khá buồn, vì người mình thích nhưng không được ở bên, cứ ngỡ là một cô gái dịu dàng, hiền lành, nhưng sự thật đâu ai ngờ.

Ngay lập tức Umeko thấy Hikaru nhìn mình, đôi mắt có vẻ buồn và tiếc nuối, định mấp máy môi.

Hikaru nhanh chóng biến thành dạng người như mọi khi, nhìn Umeko ánh mắt chán ghét, vô tâm.

Umeko chợt nghĩ, giờ đối thủ đông gấp ba lần, bản thân mình cũng không đánh lại họ, chưa cần nghĩ nhiều hơn thì Rumi chen ngang.

“Umeko, tôi thấy cô cũng biết võ, có khi đấu với tôi lại thành ngang cơ hơn là Asuka, cô thấy sao?”

Rumi muốn thử sức với người con gái này, có vẻ sơ qua thì suy nghĩ cô ta rất mạnh mẽ, còn sức lực thì chưa ai biết được, đấu mới biết.

Umeko mỉm cười, môi cong lên hình bán nguyệt, miệng nói, sự thật thì cô cũng muốn thử đấu với nó.

“Được thôi, cô đã ngỏ lời, thì làm sao tôi từ chối được, nhưng tôi có điều kiện đối với người thắng cuộc!”

Ba người đứng nghe yêu cầu của Umeko, nó thầm nghĩ chắc chắn liên quan đến Riko.

Umeko thấy khuôn mặt nó nhìn qua hắn, miệng nhếch lên nói:

“Phần thưởng dành cho người thắng chính là Riko, nếu tôi thắng cậu ta sẽ phải ở bên tôi, tuân lệnh theo mệnh lệnh của tôi mà không được trái lệnh và ngược lại, tôi sẽ không gây rắc rối hai người, điều đặc biệt hơn, tôi sẽ không nói bà của Rumi biết cô đang nuôi một con cáo và một con sói.”

Umeko từng gặp và nói chuyện qua một lần với bà của Rumi, tuy nhiên thì cô phát hiện ra người bà này rất mê tín, nếu chỉ cần nói cháu bà đang ở chung với “thú vật” thì chắc chắn bà sẽ không chấp nhận.

Rumi và Riko cả Hikaru nghe cũng có một chút lo lắng, ba người nhớ lại hoàn cảnh lúc gặp bà của nó, không ai nhắc tới chuyện thần thánh, nhưng giờ nếu để một người như Umeko nói, liệu có xảy ra chuyện gì không?

Rumi cười nhạt một cái, giọng trở nên lạnh như băng:

“Umeko, đấu xong thì sẽ biết kết quả!”

Nó chuẩn bị tinh thần vào chiến đấu, không nói ra nhưng nó vẫn còn một chút cảm giác đề phòng, Umeko và nó chưa từng giao đấu, cũng chưa từng biết thực lực của đối phương, điều này khiến nó lo lắng.

Umeko cũng có chung cảm giác như nó, dù sao trước nay ai cũng biết Rumi tóp một là người vô cùng mạnh mẽ và giỏi võ, cô chưa từng giao đấu nên cảm giác giống đối phương là đương nhiên.

Sau đó hai người chuẩn bị vào đấu, Umeko lại lần nữa lên tiếng:

“Rumi, cô không dùng vũ khí gì sao? Hử… nếu mà tôi thắng thì cũng chẳng vẻ vang gì?”

Umeko không nghĩ là nó đánh nhau mà không cần vũ khí.

Rumi cười khẩy, bình thường nó chiến đấu đa số sử dụng vũ khí “tự nhiên”, còn nếu tham gia thi đấu ở cuộc thi ra mắt người kế nhiệm, thì có vũ khí sẵn.

Riko nhanh tay đưa Rumi thanh kiếm của mình, cúi đầu nói:

“Rumi tiểu thư, nếu không chê thì dùng thanh kiếm này của tôi, cũng là một thứ vũ khí không thua kém Umeko”

“Cảm ơn ngươi”

Rumi nhanh tay mở thanh kiếm, vừa xong thì Umeko trên tay cầm xích sắt lao nhanh về phía Rumi.

Dùng dây xích quật lên trước mặt Rumi, nó nhanh chóng nhảy lên không trung để né đòn, chiếc xích quật mạnh xuống đất, khiến thềm gạch dưới sân bung lên vỡ tan tành.

Rumi lao về phía Umeko, dùng thanh kiếm giơ lên cao và chém xuống tóc Umeko, cô nhanh chóng dùng xích đỡ lại, cảnh tượng hiện giờ là hai cô gái dùng lực rất mạnh vào vũ khí đối phương, nên không ai bị thương.

Sau đó Umeko cảm giác yếu thế, dây xích trùng xuống mà thanh kiếm Rumi dần tiến gần mặt mình, cô chợt nghĩ là quá xem thường nó, mới vài chiêu đầu mà nó khiến đối phương, không kịp trở tay.

Rumi cười nhạt một cái, nhìn lên đôi mắt Umeko, cảm thấy lửa giận trong con mắt ấy dâng trào, nó khẽ nhíu mày rồi dùng sức bật ngược người về sau, dùng thanh kiếm của Riko chống xuống đất.

Vì Umeko dùng rất nhiều lực kéo căng xích đang trùng xuống lên, nếu đối phương không mạnh thì sẽ bị bật người về sau, và có thể bị thương nữa.

Rumi được học tất cả các chiêu thức võ nghệ, các chiêu thức thấu được tâm lý đối phương, biết được bước võ tiếp theo và dùng cách nào né kịp thời, Rumi đều được các võ sĩ hàng đầu giảng dạy.

Umeko tiếp tục chạy nhanh tiến về Rumi, lần này cô không “chơi đùa” nữa dùng dây xích sắt vung lên cao và đập mạnh xuống đất, mặt đất rung chuyển, các bệ đá cũng bay lên cao và mang theo những cơn bụi mù, hướng thẳng về Rumi.

Sử dụng cây kiếm của mình, Rumi xoay tròn đỡ những hòn đá đang hết sức tiến về mình, tay cầm kiếm hoạt động với tốc độ rất nhanh 360 độ, người thường chỉ nhìn thấy một hình tròn chứ không thấy thanh kiếm.

Nhận được lệnh nên Riko và Hikaru chỉ đứng im và xem, không dám tiến đến giúp nó, Nawata đứng bên ngoài cũng hết sức ngỡ ngàng, không ngờ nghe danh đã kính nể, nay được tận mắt chứng kiến còn khiến cô ghê sợ nó nhiều hơn.

Chưa đầy hai mươi giây sau, nó đã xử lý hết đám đá và bụi mù kìa, trang phục hôm nay Rumi mặc trên người, chính là đồng phục đi học, vì Hikaru nói vội nên nó không kịp thay đồ khác.

Áo trắng dài tay, cà vạt đen được nó nới lỏng, chân váy màu đen “ngắn” xòe nhẹ, đôi tất màu đen dài tới qua gối, đôi giày đen.

Umeko không ngờ là nó làm được điều đó nhanh tới vậy, cô tiếp tục quấn dây xích thành hình xoắn ốc, sau đó dùng làm roi quật mạnh lên người Rumi, nó nhanh chóng bật người ra đằng trước, sau đó xoay một chây đá thẳng vào lưng Umeko.

Bị đá mạnh từ sau, cô mất đà, lấy dây xích làm vật đỡ, máu trong miệng phụn ra, hốt hoảng nhìn về phía sau mình, một tay giữ chặt dây xích “ở dạng gậy” một tay giữ ngực.

Nhưng Umeko chưa chịu thua, vẫn cố gắng sử dụng chiêu cuối, dùng toàn bộ lực biến sợi xích thành những mảnh nhọn hai đầu, chạm nhẹ có thể chảy máu, phi thẳng đến nó.

Rumi ngửa người về đằng sau, dây xích bay thẳng qua người nó, sau đó nó đứng thẳng người dậy xoay tròn về sau, dùng chân đạp mạnh dây xích văng vào cửa nhà, vỡ tan.

Tay cầm thanh kiếm, chưa tới một giây, thanh kiếm đã kề cổ Umeko.

Rumi miệng cong lên hình bán nguyệt, nhìn vào sâu đôi mắt Umeko, nói bằng giọng khinh thường.

“Umeko, tôi quên chưa nói cô, cho dù là con gái nếu đã đấu với Rumi này, không có chuyện tôi nhẹ tay hoặc tha cho người đó khi chưa chịu thua.”

Qua lần giao đấu này, nó cũng biết được thực lực của Umeko, tính ra chỉ được năm điểm, chỉ vì quá kích động và muốn được giành chiến thắng, nên đã dùng quá sức, nó cộng cho cô thêm một điểm, tổng là sáu.

Riko và Hikaru vô cùng hài lòng với những gì nó làm, quả là gia tộc Sakurai luôn đứng vị trí nhất cũng là đương nhiên, cũng không ai dám thay đổi, hơn hết sức chiến đấu của Rumi là mười điểm, nếu sử dụng thêm thực lực bản thân chắc chắn điểm còn tăng hơn nữa.

“Rumi… tôi… thua”

Mãi một lúc sau, khi hoàn toàn trở lại trạng thái ban đầu, Umeko mới nói được một chút, trong tâm trí cô suy nghĩ, không nên động vào nó, từ học lực cho tới đấu võ hay những chuyện khác, cô đều không đua được với nó.

Nó thả lỏng thanh kiếm và lui về sau, cũng không muốn hại chết cô ta, chỉ cần cho tỉnh ngộ là được, nó nhàn nhạt đi tới trả kiếm cho Riko, còn cảm ơn rất nhiều vì thanh kiếm đã giúp nó bảo vệ tính mạng.

Rumi học lực chỉ đứng thứ hai, nhưng Umeko luôn phải cố gắng rất nhiều, học hỏi rất nhiều thì mới được, còn nó thì không chỉ cần nó lên lớp hàng ngày mà chả cần học bài cũng đạt kết quả bao người muốn, nếu mà Rumi học như Umeko thì cô đúng là không có cửa đấu lại.

“Rumi tiểu thư giỏi thật đấy, là thần nhưng tôi lại rất ngưỡng mộ tiểu thư.”

Hikaru biến thành dạng thú bông, vẫn là yêu thích cái vai của nó, mà ngồi chỗm trệ trên đó khen nó.

Riko thì vui mừng, vì Rumi chiến đấu “vì mình”, tuy là có một chút ảo tưởng sức mạnh, nhưng với Riko đó là điều khiến hắn rất vui.

Ba người ra về, bỏ mình Umeko ngồi thẫn thờ tại đó, lát sau thì hầu gái của cô và dàn vệ sĩ tỉnh dậy, nhanh chóng xoa đầu rồi nhìn cảnh vật xung quanh, khiến họ miệng mở to hết cỡ, hầu gái nhìn thấy Umeko chạy ngay về phía cô hỏi han.

“Cô chủ không sao chứ ạ! Máu, cô chủ để tôi đưa vào trong”

Hầu gái không biết chuyện gì xảy ra, cô chỉ nhớ lúc đó giơ gậy lên đánh Riko, sau đó cô ngất đi và tỉnh lại là hoàn cảnh bây giờ, dàn vệ sĩ kia cũng trong trạng thái “ngủ đông” tương tự.

“Orochi-san, không phải cô đã, cả dàn vệ sĩ nữa”

Umeko ngạc nhiên, khi tưởng bọn họ đã chết, hầu gái nhanh chóng đưa cô chủ vào trong phòng nghỉ rồi nói chuyện vừa rồi, giống như cô đã ngủ một giấc rồi tỉnh.

“Vậy là bọn họ không cố ý hại chết chúng ta!”

Umeko chợt cảm thấy áy náy, khi đã nghĩ xấu họ như vậy, cô nằm nhắm mắt ngủ.

Về dinh thự của mình, nhưng tâm trạng Nawata rối bời, cầm cốc trà có chút run tay, mới được chứng kiến hai sự việc mà cô đoán là khó quên.

Một là việc nó đánh võ rất giỏi, bất kể ai cũng không so bì được với thế võ đó, mặc dù Nawata cũng được học võ từ nhỏ, nhưng cũng không nhận biết được thế võ tiếp theo của đối phương, nhưng nó thì biết.

Việc thứ hai lại quan trọng hơn, đó là hai người vệ sĩ cao cấp kia không phải là người bình thường, nãy cô còn được chứng kiến quá trình biến đổi từ người thành động vật, còn cả con thú bông “xinh xắn” màu tím.

Đôi mắt cô ánh lên một tia sáng, rằng cô muốn có hai thú vật này, nhưng cô không dùng kế sách là đấu võ với nó, mà cô dùng hạ sách “dụ dỗ” nó.

Thực ra thì cô có tham vọng muốn đứng vị trí cao hơn, nên cô sẽ dựa vào hai tên này, để làm một vài chuyện, đặc biệt là cô vẫn như mọi khi, tán tỉnh hắn, cho dù thất bại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play