Lại bắt đầu một ngày học mới, nó tới lớp học và đã thấy cái tên Zenshiro, đang cười tươi với nó, môi nó nhếch lên một cái, cầm cặp đi tới đặt lên bàn và ngồi xuống, cũng không quên quay sang “chào hỏi” hắn ta.
“Nụ cười thật là biến thái”
“Á-Á-L-Lớp phó… hu hu… ức hiếp tôi… hu hu”
Cái điệu bộ thảm hại của hắn ta khi bị nó “khen” một vố, ôm mặt khóc nức nở.
“Thôi thôi, bài vở hôm nay đây, mau chụp lại đi”.
Nó cũng chẳng làm khó hắn nữa, mà đưa hắn toàn bộ vở học từ đầu năm tới giờ, để hắn chụp lại hay phô tô gì gì đó tùy hắn.
“Cảm ơn lớp phó nha, tớ đi phô rồi lên liền”
Hắn vẻ mặt khóc rõng rã khi nãy, giờ thì quay ngoắt 180 độ rồi cầm hết đống vở, lao như bay ra cửa… trên miệng mỉm cười “lớp phó thật tốt bụng”.
Lát sau cũng thấy hắn ta đi lên, vừa kịp chuông reo vào lớp, đặt trên bàn nhỏ rồi hắn đứng thở hổn hển như “cờ hó” ấy.
“Hử, ai bảo chạy đâu mà khổ thế!”
Nó cũng lo lắng với bộ dạng của hắn một chút, nhưng ý nghĩ nhanh chóng vụt qua đầu, hắn ta đúng là lưu manh, không nên tiếp xúc nhiều.
“Vì là vở của lớp phó, nên mình không thể để lớp phó đợi được, mình sẽ buồn và tủi thân lắm, nếu như lớp phó buồn và giận mình vì không có vở để học rồi cả…”
Hắn thở xong thì nói một lèo, đôi mắt ngấn lệ, giọng nói nhẹ nhàng, làm nó hết cả hồn, tưởng hắn uống nhầm thuốc, hay là hắn chạy nhanh quá vấp cục đá bị chấn thương sọ não chăng.
“Đủ rồi, không cần làm quá lên đâu!”
Nó thở dài, nhìn hắn đang rưng rưng.
Bỗng hắn cười lên một cái, rồi quỳ một chân trước mặt nó, cầm tay nó “ngửi ngửi”, còn khen bàn tay nó thật mềm và trắng lại thơm nữa, nó giật bắn mình, lần đầu tiên có người làm thế với mình, nhưng mà không phủ nhận là hắn thực sự rất đẹp, một vài học sinh đã nhìn qua, nó có nói với hắn mà hắn cứ như là không nghe thấy gì ấy, nó còn mường tượng ra cái đuôi và đôi tai mọc lên trên người hắn cũng đang ngọ nguậy nữa cơ, đúng là con người này “ma mãnh” kiểu gì cũng diễn được hết.
“Các bạn đừng hiểu nhầm, đây chỉ là cách cảm ơn của mình dành cho lớp phó thôi”
Hắn dùng nụ cười mê hồn rồi giải thích, ai cũng xuýt xoa vì hắn lễ phép, cũng không ai bàn tán nữa.
Nó bỗng nhìn qua tên Zenshiro này: “cậu ta thật là lạ…”
Giờ giải lao nó vào nhà vệ sinh… vừa mở cánh cửa phòng ra nó đã thấy cái gì đó màu đen vụt nhanh qua, cảm giác sợ hãi dâng trào, mặc dù nó đã sống một mình lâu như vậy, nhưng dinh thự của nó đều được làm hàng rào chắc chắn, không ai lẻn vào được, chỉ cần nghe tiếng chuông báo động là sẽ có các thiết bị cực hiện đại để “dẹp” yên tên đó liền.
Nó trở về thực tại “Ở trường này không có chế độ đó sao?”
“Ủa, lớp phó cũng đi vệ sinh sao, mà sao không vào, có chuyện gì thế à!”
Zenshiro cũng vừa từ trong nhà vệ sinh nam đi ra, thấy nó đứng nghĩ nghĩ cái gì đó khá lâu, mà tay chân có vẻ run và luống cuống.
Đột nhiên đôi lông mày hắn nhíu lại, khuôn mặt trở nên sắc lạnh thay vì tươi tỉnh cười như ban nãy, tới cầm tay nó đưa lên trên miệng mình và mỉm cười, thơm nhẹ lên ngón tay của nó.
“Lớp phó xuống tầng dưới đi vệ sinh được không? Trong này, tôi nghĩ là đang hỏng cần phải sửa lại”
“Hả hỏng ư, nhưng mà…”
Nó còn đang ngờ ngợ với những gì hắn làm khi nãy, giờ đây hắn lại nói cái lý do củ chuối làm nó đơ một cục.
“Nghe tôi một lần được không lớp phó”
Vẫn trạng thái và cái giọng cũ.
Nó buộc phải nghe theo cái kiểu quá sức chân thành này của hắn, nhưng hắn biết nó định nói thêm cái quan trọng nào đấy, hắn nhanh chóng chặn lại
“Lớp phó đừng nói ai việc này nhé! Chỉ một lát là xong ngay thôi”.
“Đồ ngốc”
Rồi nó rời đi xuống tầng hai.
Còn hắn lấy lại vẻ “nghiêm túc” rồi nhanh chóng đi vào trong nhà vệ sinh nữ, bởi hắn biết có người ở trong… mà người này không cùng giới với lớp phó, hắn nhẹ giọng thở hắt một cái.
“Makishi Hikaru, ngươi tới đây làm gì? Định theo ta đến bao giờ? Không phải linh hồn ngươi chết đằng nào rồi sao?”
“Ha ha… Zenshiro, ngươi cũng thông minh khi nhận ra sự có mặt của ta ở đây! Mà người con gái nãy ngươi gọi là lớp phó, học cùng lớp ngươi, cũng là người mà ngươi thích ư”
Cái tên Hikaru mặc nguyên bộ đen tuyền, cộng thêm cái mặt nạ cùng màu, cười nham nhở và đặt điều với hắn.
“Ta nghĩ là không liên quan đến ngươi, nhưng chớ có động vào người của ta? Ngươi muốn gì nói mau”
Hắn không còn cười như khi ở bên nó, bây giờ khác hẳn cả giọng nói, khuôn mặt đanh thép hơn.
“Ái chà chà… đúng 10 giờ tối nay, chúng ta sẽ đấu với nhau trên sân thượng của trường này, ngươi thấy sao? Lần đấu nhau này sẽ phân thắng bại và ta nhất định… sẽ không thua ngươi?”
Nói rồi Hikaru biến mất, còn hắn chỉ ừm nhẹ, coi như chấp nhận lời thách đấu.
Nó ngồi thờ thẫn suy nghĩ chuyện bóng đen khi nãy, nó có chút sợ, nằm ra bàn lại thở dài thườn thượt, hắn bảo không được nói ai biết chuyện, đồng nghĩa việc nó không được gọi thông báo cho người tới sửa, mà chắc khi đó nó ảo tưởng, nên mới cảm thấy bóng đen vụt qua, nó lắc lắc mạnh cái đầu của mình, trong miệng nói nói “không phải, là ảo giác, ảo giác thôi”.
Đi từ ngoài cửa vào hắn đã thấy bộ dạng của nó, có một chút lo lắng, hắn nhanh chân chạy tới nó và hỏi thăm, rồi còn ngồi ngay trước mặt nó để quan tâm hơn nữa.
“Lớp phó ổn đó chứ? Nhà vệ sinh sửa xong rồi? Lớp phó có muốn đi không?”
“Không… tôi ổn”
……
Buổi tối hắn đã có mặt cùng với tên Hikaru quyết đấu trận cuối trên sân thượng của trường.
“Ngươi tới sớm hơn ta tưởng đấy”
Hắn nhếch miệng cười với Hikaru.
“Chỉ là ta nôn nóng xem ngươi bại trận dưới tay ta thế nào thôi?”
Đáp trả bằng điệu cười khinh khỉnh.
Hikaru vẫn mặc nguyên bộ đồ màu đen, và chiếc mặt nạ… lao như bay về hắn, Hikaru cầm hai con dao nhỏ nhưng sắc bén vô cùng, miệng hét lớn và lao về hắn…
Bây giờ đây hắn… Zenshiro không còn là một cậu học sinh cao trung nữa, bộ đồ trên người của hắn cũng biến thành bộ yukata… điều đặc biệt hơn là… một cái đuôi màu bạch kim mọc ra sau mông hắn, thêm đôi tai cùng màu mọc lên trên đầu hắn… và mái tóc màu bạch kim tự dưng mọc dài ra tới mông… nhìn hắn bây giờ chính là một con hồ ly, hay còn gọi là cáo trắng, nhưng vẫn rất đẹp trai, trên tay còn cầm thanh kiếm của dòng họ hồ ly, tổ tông để lại cho hắn, được truyền từ đời này sang đời nhà hắn, hắn chính là hồ ly cuối cùng của dòng họ.
Nhanh tay rút thanh kiếm sắc nhọn và sáng rực ra, trong miệng hét lớn và quyết đấu với Hikaru.
Sơ về Hikaru một chút, cậu ta chính là sói hoang, cũng như dòng tộc hồ ly, cậu là người cuối cùng còn sống sót và đang bảo tồn nòi giống, bằng cách cậu cần phải trở thành con người, giao tiếp với con người, sau đó lấy họ để sinh ra những đứa con nhằm bảo vệ dòng họ sói.
Trải qua mấy trăm năm, không một cô gái nào chịu lấy Hikaru khi biết được thân thế thật của cậu, nên cậu cho gia đình của các cô gái đó chết không toàn thây, sự việc cũng xảy ra lâu lắm rồi.
Giữa Zenshiro và Hikaru có một mối thù truyền kiếp, khi cả hai người đều đem lòng yêu một cô gái ở kiếp trước, nhưng sau đó biết được thân thế thì cô gái ấy cũng rời bỏ cả hai và đến với con người, quá thất vọng nên đã nảy sinh mâu thuẫn, chiến tranh giữa hai bên xảy ra ba ngày ba đêm, kết quả là vẫn chưa phân thắng bại, vì thế mà dòng họ cáo và sói không thể sống chung, cũng không thể kết giao tình bạn.
Hơn nữa Hikaru cũng tự nhủ bản thân, nếu như Zenshiro có bạn gái thì nhất định cậu sẽ không để cho hai người tới với nhau, điều này cũng chỉ mình cậu biết mà thôi.
Quay lại trận đấu…
Hai người dường như vẫn chưa phân được thắng bại, cả hai thấm mệt dừng lại và thở hổn hển, vài giây sau đã bình tâm lại tiếp tục chiến đấu… và kết quả là.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT