Ngày cuối mùa hạ, Riko muốn được nấu cơm hộp và mang vào trường học cho nó, thay vì nó ăn trưa ở căn tin, vì tính hắn cố chấp nên nó không từ chối.

Đi mãi một hồi vòng quanh trường của nó, Riko bị lạc vào một khu rừng sau trường lâu rồi hắn không tới trường nên không biết lớp học của nó nằm ở đâu nữa, trí nhớ của Riko đôi lúc bị lãng quên.

Sau đó Riko nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái nào đó, phát ra từ phía sau lưng Riko, ngoảnh mặt lại thấy hình như là cô gái ở cuộc thi marathon mà hắn từng bế qua cầu.

Nawata vì cứu một chú mèo mà cô trèo lên cây và giờ không xuống được, cô sợ độ cao nên nhìn xuống là chóng mặt ngay, lúc cô vội vàng và bị trượt chân ngã, Riko nhanh chóng ra đỡ và ôm lấy cô, rồi nhanh chóng buông Nawata ra ngay lúc cô chạm đất.

“C… cảm ơn anh Riko”

Lại lần nữa mặt Nawata đỏ lự lên, lần thứ hai hắn ôm cô và cô bám cổ hắn, lúc đó hô hấp của cô trở nên khó khăn hơn, cô ngồi thụp xuống ôm ngực mình. Riko thấy có phần nhíu mày hỏi.

“Cô không sao chứ?”

Mặt đỏ, giọng nói nhẹ nhàng, tay túm váy Riko nghĩ ngay tới người con gái mà nó miêu tả, vậy chẳng lẽ là cô gái này thích mình, suy nghĩ nhanh chóng vượt qua đầu khi cô gái khác cất giọng.

“Hai người làm gì ở đây?”

Giọng nói của Umeko lớp trưởng, với biệt tài khó tính từ trước tới giờ, vừa nghe thấy giọng kêu cứu là đã nhanh chóng tới, nhưng có vẻ chậm chân hơn người kia rồi.

“R… Riko”

Umeko ngập ngừng nhắc tên hắn, chợt nhớ ra trong đầu của mình, người mà cô mong muốn được gặp gần một tuần nay đang đứng trước mặt, chẳng khác nào ông trời tạo cho cô cơ hội hiếm có. Trong lòng cảm giác vui mừng không thể tả. Nhưng nhìn qua cô gái mặt đang đỏ lự lên vì xấu hổ kia, hình như cô ấy là người tặng quà cho Riko, chắc là Riko vừa cứu cô gái đó.

“Hội trưởng”

Nawata vừa nghe giọng là biết hội trưởng ban kỷ luật khó tánh rồi, Nawata cũng rất nể cô gái này.

“Cô biết tôi sao?”

Riko không để ý tới Nawata nữa mà ngạc nhiên với người con gái trước mặt, Riko không hề biết từ hôm đó tới nay hắn đã được mọi người trong trường chú ý rồi, rất nhiều các cô gái muốn có được một quản gia như hắn, nhưng các cô gái đó chỉ là mơ mộng ít phút đầu tiên rồi thôi, họ cũng có những quản gia riêng cho mình.

“H… hôm thi marathon, anh đoạt giải nhất”

Umeko ngượng ngùng, nói chuyện ở độ trực diện với Riko khiến tâm trạng và cảm xúc của cô không còn tỉnh táo chút nào, mặt Umeko cũng dần đỏ lên, giựt giựt môi rồi gãi gãi đầu.

“Vậy à, tôi rất vui vì được tiểu thư chú ý, đặc biệt lại là hai tiểu thư xinh đẹp của trường nổi tiếng”

Giọng nói và cách cúi đầu cung kính của một người hầu với hai cô gái trước mặt, Riko rất hãnh diện và cảm ơn họ, dùng những lời ngọt ngào và chân thành cảm ơn.

Nawata và Umeko vội xua tay không cần khách sáo và lịch sự như vậy, Riko nắm bắt được công việc mình cần làm và hỏi hai người xem có biết Rumi tiểu thư học ở lớp nào không, hắn mang cơm hộp tới.

Nhưng dứt câu nói thì hộp cơm cũng đã tanh bành xẻ nghé rồi, hộp cơm nằm dưới đất, nắp hộp mở bung ra, các món ăn mà Riko dành cả buổi sáng để làm cho nó thì cũng bị vài con-kiến-đến-khiêng-đi.

Riko nhìn lại hộp cơm mặt mày ủ rũ, giống như có một đám mây đen bao kín đầu mình, hai vị tiểu thư kia không biết nên an ủi hắn thế nào cho đúng.

Tiếng chuông reo giờ nghỉ trưa vang lên.

Nó gọi điện cho Riko xem hắn ta có mang cơm hộp tới như lúc sáng nói hay không? Vừa đặt máy lên tai thì đã nghe giọng khóc lóc thảm thiết của hắn, Rumi khẽ nhíu mày rồi hỏi hắn ở đâu?

Riko đang ở khu rừng sau trường nằm gần tháp đồng hồ, gần phòng hội trưởng ban kỷ luật của trường, nó dùng chút võ bật nhảy thật mạnh lên những cành cây và dừng lại chỗ của hắn, đáp xuống đất, bước nhẹ tới trước mặt hắn.

Rumi nhìn thấy hộp cơm đã không còn ăn được, cũng có chút chạnh lòng, không nói ra nhưng nó biết hắn chắc chắn là tốn rất nhiều thời gian để làm và trang trí trước khi mang tới cho nó.

Trước mặt nó không chỉ có Riko mà còn có hai cô gái khác, nó nhìn một lượt hai người phía sau, một người là lớp trưởng lớp nó, người còn lại nó thấy “ngờ ngợ”. Bởi nó không hay nói chuyện nhiều với những học sinh khác lớp nên nó không biết cô gái đấy là ai.

“Hai cô là người gây nên chuyện này sao?”

Không do dự nó chỉ thẳng mặt Nawata và Umeko rồi chỉ xuống hộp cơm dưới đất. Umeko ban kỷ luật chỉ tay nhanh sang Nawata chính là người gây nên tội, cũng không có chút gọi là nhẹ tay với cô.

“À… k… không phải thế? Là vì mình sợ độ cao n… nên”

Nawata xua hai tay thật mạnh, mau chóng giải thích nếu không sẽ có chuyện chẳng lành xảy tới với mình, mặc dù chị là tỷ phú nhưng chỉ đứng top cuối cùng thôi, chỉ một cái phẩy tay của nó hay của Umeko thì dòng họ Kindaichi sẽ loại khỏi tóp liền.

Mà Nawata không ngờ thường ngày Umeko hay bênh vực người khác thế mà hôm nay lại chính mình chỉ ra kẻ phạm tội.

“Lại cứu mèo nữa à, cô nên bớt việc tốt lại đi, haizzz ”

Umeko thở dài vì đó là chuyện thường xảy ra ở trường và ở chính con người Nawata, mà Umeko cũng thắc mắc là trường này sao lại có nhiều mèo để cho cô ta cứu thường xuyên vậy chứ? Mà nếu bỏ mặc thì chức hội trưởng ban kỷ luật của Umeko chỉ để trưng bày thôi à.

“Sợ độ cao thì đừng leo lên đó”

Nó cũng hiểu được sự việc xảy ra, có chút bực dọc vì cô ta sợ độ cao vậy mà còn muốn trèo lên cao, đành rằng bị ngã một mình thôi lại còn kêu cứu để Riko của nó phải ra nông nỗi này.

Nhắc tới Riko nó thấy tâm trạng hắn vẫn không tốt lên là mấy, vẫn có một đám mây đen bao vây kín đầu, nó ngao ngán mang cơm hộp ngay hôm đầu mà đã xảy ra chuyện này rồi, còn những hôm tiếp theo thì làm sao?

“Tôi đói rồi, về thôi, Riko”

Rumi không đành lòng để hắn cứ ủ rũ với đống cơm thừa ấy được, cũng may mà hôm nay nó được nghỉ buổi chiều, mà nó cũng cảm ơn hắn vì đã cất công mang tới tận đây.

“Không được, tiểu thư còn tiết học buổi học chiều nữa mà”

Riko đang âu sầu mà cũng phải ngạc nhiên khi nó nói về ăn cơm, không lẽ nó vì hắn mà không gọi cơm hay ăn tại căn tin trường, mà còn buổi học thì sao, hay là tiểu thư nghỉ.

“Nhưng ta đói rồi, cảm ơn ngươi đã cất công mang cơm tới, Riko”

Rumi nhìn Riko nở một nụ cười “hạnh phúc” trong lòng, Nawata và Umeko thì có chút ngạc nhiên, hai người đó cũng có chút để ý tới nó nhưng chưa bao giờ họ thấy nó cười như vậy, nụ cười hiếm hoi đó giống như ánh sáng mặt trời chiếu xuống, càng khiến người ta bị mê hoặc hơn.

Riko nhanh quỳ một chân xuống và cầm chặt tay của nó, cảm ơn rối rít và cũng nở nụ cười tỏa nắng, hai vị tiểu thư kia được chứng kiến cảnh hiếm thấy. Lát sau nó rụt tay khỏi bàn tay hắn rồi ngỏ ý đi về, Riko còn lo lắng nói:

“Tôi sẽ chuyển ngay hộp cơm khác tới đây với vận tốc ánh sáng, việc học rất quan trọng”

Riko sẽ về và chuẩn bị lại món mới dành cho nó, là thần nên Riko sẽ đi và về nhanh hơn người bình thường.

“Ngươi vừa mới khóc lóc xong mà!”

Nó thoáng nghĩ trong đầu tên này thay đổi trạng thái khiến nó chóng hết cả mặt, mới vừa ngồi cùng với một đám mây đen, giờ lại tươi tỉnh trở lại, Rumi cũng thấy có chút vui vui với Riko.

“Đó là nghĩa vụ của một quản gia. Tôi muốn tiểu học hành thật chăm chỉ để trở thành một quý cô tuyệt vời”

“Không sao! Chiều nay ta được nghỉ, về thôi, ta đói rồi”

Riko nhanh tay cầm cặp cho nó và cùng nó đi ra xe trở về dinh thự.

Còn Nawata và Umeko thì nhìn nhau rồi hai người cùng về lớp, trên đường đi Nawata có hỏi chuyện gặp gỡ thế nào với Riko, cô có chút buồn trong lòng, món quà mà Umeko chưa tặng được cho Riko, Umeko vẫn còn giữ.

Nói là không quan tâm và kìm nén được cảm xúc trong lòng, nhưng Umeko cảm giác không thiện cảm với Nawata ngay từ những ngày đầu tiên cô gặp.

Lần đó Nawata cũng ở trên cây và cứu giúp một chú mèo lông màu xám, lúc đó cô nhanh chóng tới và giúp cô ta xuống dưới đất, nhưng cô ta lại ngã đè lên người cô, làm cô không thích chị ta từ lúc đó.

Umeko nghĩ mình cũng không nên chấp nhặt chuyện này, cứu một sinh mạng cho dù là động vật cũng là rất tốt, cũng khâm phục cô ta mặc dù sợ độ cao nhưng vẫn can đảm leo lên trên đó.

Trên con xe sang trọng Riko chở nó về dinh thự.

Cũng vì nó tò mò nên hỏi Riko chuyện gặp hai người khi nãy, Riko cười tươi và kể từ đầu cho nó nghe, từ việc tham gia marathon và món quà mà cô gái ấy tặng nữa. Nhưng Riko lại không biết tên hai cô gái đó.

Nó bột miệng nói cô gái hội trưởng ban kỷ luật là Anzai Manami Umeko nằm trong tóp ba tỷ phú, còn cô gái tự xưng là chị thì nó không biết.

Rumi chợt nhận ra trí nhớ mình thật lãng phí, cô ta chính là người mang hộp quà tới lớp nó, nhờ gửi cho hắn, lúc đó nó còn nói là cô ta mến hắn vì những biểu hiện mà nó thấy được. Một hồi lâu, ngồi khoanh chân trong xe nó lại trở về trạng thái-không-suy-nghĩ tới cô ta làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play