Hiển nhiên Giang Hằng hiểu rõ dụng ý của Vu Tử Thạc, với thân phân của hắn không tiện xuất hiện trước mặt người khác, nhưng hắn có thể mang cái hộp giả về lại nơi nó vốn thuộc về__ viện bảo tàng quốc gia. Chuột chũi chắc chắn sẽ tìm tới, như vậy, theo dõi bước chân chuột chũi, bọn họ có thể tìm được kẻ chủ mưu sau màn của toàn bộ sự việc là ai.
“Đã đến lúc nên tính hết nợ rồi.” Vu Tử Thạc nhìn biểu thị nhấp nháy của mail chưa nhận, chỉ cần là di động đã bị cài lại, bất luận là điện thoại hay tin nhắn, đều bị nghe trộm và xem lén toàn bộ. Số điện thoại này gửi một tin nhắn đến di động của Anlina. Trong bóng đêm, y cười âm lạnh, mở mail [Xin lỗi, An, tối nay tớ đi mua đồ xong rất mệt, nên không thể tới tìm cậu.] Sau đó lại là một cuộc điện thoại, Vu Tử Thạc ấn phím nghe lén, lặng lẽ lắng nghe.
Giang Hằng rất hiếm khi thấy biểu tình này của Vu Tử Thạc, trong con ngươi màu hổ phách là sát ý lạnh buốt. Hắn biết sát thủ này sẽ không đến bar phóng túng vào thời điểm này, tuy bị lợi dụng khiến Giang Hằng có chút khó chịu, nhưng Vu Tử Thạc ngắm vào Anlina tất nhiên là có nguyên nhân, vì thế không khó đoán ra quan hệ của Anlina và Tiểu Trượng, người phản bội sát thủ này nhất định phải trả giá, chỉ là, tình cảm bảy năm, Vu Tử Thạc từng nói, cô ấy là mối liên hệ duy nhất của y với thế giới này, y xuống tay được sao?
Một lúc sau, điện thoại cúp, Vu Tử Thạc giơ ngón tay tỏ vẻ tạm biệt Giang Hằng, rồi một mình đi về hướng khác. Giang Hằng nhìn bầu không khí giết chóc và tội lỗi bao quanh Vu Tử Thạc dọa hết tất cả chim trời, hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Vu Tử Thạc đút tay vào túi đứng lại, hơi nghiêng mặt, một nụ cười vừa dữ tợn vừa thị huyết khiến Giang Hằng lập tức cứng người. “Đi xử lý một con điếm.”
Giọng điệu lạnh buốt như băng và câu nói đó xua tan toàn bộ hơi ấm trong mùa hạ, lần đầu tiên Giang Hằng phát giác sát thủ này lại kinh tởm sự phản bội đến thế, tuy bất cứ lúc nào y vẫn luôn có thể cho người ta cảm giác áp bách, nhưng bất cứ lúc nào cũng không khiến người ta run rẩy toàn thân như giờ này phút này.
Bóng dáng cô đơn cuối cùng chìm vào màn đêm, lúc này Giang Hằng mới dám thở phào, nhìn theo hướng Vu Tử Thạc đã đi, nắm chặt nắm tay, sát khí nồng đậm vừa rồi đã thiêu đốt huyết dịch của Giang Hằng, bản năng đối địch xông lên đầu hắn, có lẽ đây chỉ là phản ứng tự nhiên do cơ chế phòng vệ của con người sản sinh ra.
Vu Tử Thạc từng nói Tiểu Trượng là liên hệ duy nhất của y với thế giới này, từng nói y sẽ không để Tiểu Trượng chết, nhưng chỉ cần biết được cô phản bội y, y cũng có thể không một chút do dự xóa bỏ sự tồn tại của cô, y có thể mỉm cười hủy diệt mối liên hệ duy nhất của mình và thế giới này. Sát thủ này quá nguy hiểm, một người có thể tự tay hủy diệt thứ mà mình để tâm thì vô cùng đáng sợ, ít nhất, Giang Hằng không làm được. Hiện tại hắn cảm thấy vô cùng may mắn__ bọn họ không phải kẻ địch.
Nhưng hắn làm sao biết được, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Vu Tử Thạc đã từng có cảm tưởng này, hơn nữa, không chỉ một lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT