Lò vi ba kêu đinh đang, Giang Hằng đi qua lấy pizza ra, vì thói quen sống một mình, dao nĩa cũng chỉ có một phần, hắn đặt dụng cụ ăn trước mặt Vu Tử Thạc, ngồi lên sô pha. “Gần đây xác thực bị lực hấp dẫn làm hại, nhưng cho dù đối với anh mọi thứ vẫn thế, thì đối với tôi mọi chuyện đã khác rồi.”
“Tình cảm là không nói đạo lý, chuyện này không thể nói rõ.” Vu Tử Thạc xua tay, đẩy dao nĩa tới trước mặt Giang Hằng, cầm một miếng pizza nói: “Tôi biết ông chủ lớn như anh thích sạch sẽ.”
Chuyện trực tiếp cầm đồ ăn bằng tay nếu xảy ra ở người khác, khó tránh khiến người nhìn cảm thấy thô lỗ tục tĩu, nhưng người đàn ông tiêu sái anh tuấn trước mắt, cho dù làm động tác đó vẫn rất ưu nhã xinh đẹp, không những không có vẻ thô tục, mà ngược lại còn cho người khác cảm giác thoát tục ưu nhã.
“Không bệnh sạch sẽ như anh tưởng đâu.” Giang Hằng đẩy nĩa sang một bên, học theo đối phương cầm pizza bằng tay, gây nên một trận cười: “Ha, tôi nói này, dáng vẻ của anh thật sự không thích hợp với động tác này.
Chủ nhân của bộ âu phục thủ công kiểu cách sang quý, chiếc cà vạt xinh đẹp có hoa văn màu vàng và trắng giao nhau, lại dùng tay cầm pizza, miếng bánh hình tam giác đã bị cắn ra một lỗ khuyết, khi nhai không cần phải nói là dạng người gia giáo được dạy dỗ từ nhỏ, nuốt hết đồ trong miệng, hắn mới chậm rãi nói: “Điều này nói rõ anh không hiểu tôi lắm.”
Vu Tử Thạc cười ha hả, huýt cùi chỏ vào hắn: “Ha, đừng chọc tôi, người chú trọng ẩn mật như anh, ai có thể hiểu được anh chứ?”
“Fay, anh có biết dáng vẻ anh cười lớn rất khác biệt lúc thường không?” Fay, Giang Hằng đã rất lâu không dùng cái tên này để xưng hô với y nữa. Vu Tử Thạc né khỏi cánh tay đang muốn vươn tới vuốt tóc mình, trả lời: “Chuyện của tôi sao tôi không biết cho được? Anh cảm thấy không giống, nói rõ anh cũng không hiểu tôi lắm.”
Giang Hằng thu tay lại nhíu mày: “Sao tôi lại hiểu anh được, anh giấu bản thân sâu như thế mà.”
“Mưởi giờ cất cánh, xem ra quả nhiên anh để cái hộp tại chỗ của Ngụy Phong.” Vừa rồi khi Giang Hằng dùng di động Vu Tử Thạc thấy hắn đặt vé máy bay về Trung Quốc, Giang Hằng nghiêng đầu phủ định cách nói của Vu Tử Thạc. “Tôi không tin Ngụy Phong, cái hộp đó ở đây.”
“Vậy anh đặt vé máy bay làm gì?” Vu Tử Thạc nhíu mày, lần này quả thật y không đoán được suy nghĩ của Giang Hằng.
“Đặt vé đi Bắc Kinh, tôi đã hack vào camera ở máy ATM gần nhà anh.” Nói rồi, Giang Hằng rút một bức ảnh đen trắng ra, khi Vu Tử Thạc nhận ra người trên bức ảnh thì lập tức trừng to mắt, người phụ nữ xinh đẹp trên bức ảnh chính là Tiểu Trượng, “Tôi biết anh sẽ không dựa vào suy đoán mà hoài nghi cô ấy, anh muốn gặp cô ấy, thì tự mình đi gặp đi.”
Vu Tử Thạc thở dài, nâng ly rượu nhẹ cụng vào Giang Hằng: “Hiện tại đừng nói những thứ này, đột nhiên tôi nhớ ra chúng ta chưa từng cạn ly.”
Ly thủy tinh cụng vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, Vu Tử Thạc và Giang Hằng đồng thời nhớ tới hôm đó lãng phí hai bình rượu mẫu nhỏ trên chiếc thuyền kia, trong mắt đều lộ ra thần sắc nuối tiếc.
“Hiện tại là cơ hội tốt để bù đắp nuối tiếc.” Giang Hằng mỉm cười, nâng ly cụng lại: “Cạn ly.” Một phát uống cạn.
Hương vị sâm banh lan tràn trong không khí, Vu Tử Thạc đứng lên: “Xin lỗi, trước khi đi tôi còn muốn lấy một thứ của anh.”
Giang Hằng đang định đứng lên, đột nhiên cảm thấy không đúng, tứ chi dần tê liệt, hoàn toàn mất hết sức lực… tên khốn Vu Tử Thạc này! Dám thừa cơ lúc vào nhà bếp bỏ thuốc vào rượu… ngực nóng lên một trận, trước mắt hiện lên một mảnh trắng xóa, tai ù đi ngã vào lưng ghế sô pha, hơi thở trở nên gấp rút.
“Tôi từng nói anh là một diễn viên giỏi, nhưng đáng tiếc, tôi cũng vậy.” Vu Tử Thạc nhẹ nhếch môi cười, “Anh đích thật hấp dẫn tôi, nhưng nếu so với lời nói dối của anh thì kỹ thuật diễn của tôi không tính là gì, hiện tại chúng ta đã ngang nhau rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT