Hiện tại sắc mặt của Grove Adoyle tái xanh, tức giận trừng to mắt. Nếu không phải lý giải với tính co giãn của người da đen, Levi thật hoài nghi con mắt của Grove bất cứ lúc nào cũng có thể phọt ra khỏi tròng.

“Sao mày có được thứ này?” Grove xách cổ áo Vu Tử Thạc lên, nhấc cả người y lên khỏi chỗ ngồi.

Người phụ nữ trên bức ảnh là vợ của Grove, thân thể xích lõa của cô nằm trên giường, vẻ mặt lộ ra sự sung sướng vô cùng. Người đàn ông đè trên người cô lại không phải là Grove, mà là một người nào đó mà bọn họ đều quen thuộc__ trưởng cai tù Ogden.

“Người khác cho tao, Grove, trên thực tế tao tốn cả đêm suy nghĩ có nên nói với mày không.” Vu Tử Thạc nhún vai, cười vô tội. “Nhưng nếu hiện tại mày đã thấy rồi, tao cũng không còn gì để nói nữa.”

Levi cười lạnh nhìn Grove buông Vu Tử Thạc xuống, dùng phương thức này để di chuyển mục tiêu hận thù, là một cách rất thông minh.

Hiện tại Grove hai mắt đỏ bừng chuyển lực chú ý lên Ogden, Ogden đương nhiên không thể không phát giác ánh mắt tràn đầy sát khí của hắn.

“Grove!” Ogden trừng mắt quát, rút côn cảnh sát ra, “Muốn gây chuyện sao?”

“Bình tĩnh chút đi.” Trước khi Grove lao lên một giây, Vu Tử Thạc kéo tay hắn lại. Grove không phải không muốn giãy tay ra, nhưng lực độ của thằng nhóc này lớn một cách bất ngờ. “Mày buông tay ra! Hôm nay tao không đánh Ogden một trận tao liền theo họ nó!”

“Mày sẽ có cơ hội thôi.” Mỉm cười âm lạnh, từ trong con mắt khẽ híp của Vu Tử Thạc có thể thấy sự gian xảo ẩn hiện.

Grove cho rằng ánh mắt này, ánh mắt trầm lắng tia tăm tối và thị sát gian xảo, có thể giúp hắn phân biệt nguy hiểm chân chính trong đám người, Grove thấp giọng nói: “Cơ hội gì?”

“Tao biết có người bỏ tiền mua mạng tao, Grove, mày nghĩ thử đi, mày cho rằng lũ chính phủ sẽ thực hiện lời hứa sao? Nhìn xung quanh đi.” Con mắt màu hổ phách chậm rãi xoay chuyển, y không gây chuyện, nhưng vẫn có không ít sự chú ý, vô số ánh mắt sát khí bừng bừng đang hội tụ về chỗ y và Grove, “Nơi này có nhiều người như thế, cuối cùng có thể giết được tao chỉ có một.”

“Ý của mày là mày cảm thấy người đó sẽ không phải là tao?” Ánh mắt của Grove đi theo Vu Tử Thạc nhìn quanh.

“Dùng đầu óc mà nghĩ đi, cho dù là mày, thì ai có thể chứng minh? Bọn họ sẽ không thể đặc xá cho từng người, ít nhất sẽ không cho người duy nhất từng nói chuyện với tao khi còn sống là mày.” Cười vỗ vai Grove, Vu Tử Thạc biết y đã thành công.

“Mày cố ý.” Grove lúc này mới cảm thấy không hay, nhưng hiện tại đã muộn, “Mày làm lơ khiêu chiến của tao là vì mày biết tao sẽ đi qua, mày cố ý để cai tù trưởng và nhiều người thấy tao nói chuyện với mày, mày…”

“Đừng kích động, Grove, chuyện mày đang làm cũng giống từng người trong đây, chẳng qua là muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ quỷ này.” Vu Tử Thạc cười càng sâu, ánh mắt chuyển lên mặt Grove, “Tụi tao muốn vượt ngục, mày cùng đi không?”



Cởi áo ném lên giường, Levi Ansel để trần thân trên ngồi trên giường Vu Tử Thạc, “Còn nhớ chúng ta từng nói tới Michael J Scofield chứ? Hiện tại anh cư nhiên cũng đem hy vọng ký thác trên những phạm nhân căn bản không thể tự khống chế?’

“Fay, tôi bắt đầu hoài nghi tôi tới đây cứu anh có phải là chọn lựa chính xác không.” Levi giơ tay ngăn cản Vu Tử Thạc định mở miệng, “Vốn tôi cho rằng anh chỉ là điên cuồng một chút, hiện tại xem ra anh căn bản là một kẻ điên!”

“Tôi không phải là Michael J Scofield.” Vu Tử Thạc nhắm mắt chậm rãi nói.

“Nhưng anh và anh ta đều tự cho thông minh!” Levi kéo áo y, “Anh thấy ánh mắt của những người đó chứ? Một khi bạo động bắt đầu, anh và tôi sẽ trở thành cái bia sống!” Giọng nói nghiêm khắc, nhiệt độ trong mắt hắn sớm đã hạ xuống độ âm. “Có lẽ tôi còn có thể giật lại được một cánh tay của anh đem cho vị hacker kia.”

“Đây chính là lý do tại sao chúng ta cần Grove Adoyle.” Vu Tử Thạc mở mắt nhìn hắn, “Tôi hiểu rõ hacker anh nói, tôi biết anh ta muốn làm gì.”

Thoáng chốc, tay Vu Tử Thạc nắm lấy cổ tay Levi vặn mạnh, động tác nhanh như điện giật khiến người không kịp phản ứng, Levi bị y đè xuống dưới người, “Tôi chỉ nói một lần, chúng ta đều có thể ra khỏi chỗ quỷ này, nhưng tiền đề là anh phải chăm sóc tốt bản thân.”

“Còn nữa, Ansel.” Vu Tử Thạc rất ít khi trực tiếp dùng họ để xưng hô người khác, đây đại biểu Levi quả thật đã chọc tức y, giọng nói nghiêm túc giống như có thể khiến nhiệt độ xung quanh hạ xuống, “Sau khi ra ngoài tùy tiện anh muốn thế nào cũng được nhưng hôm nay, nếu anh còn dám dùng thái độ đó nói chuyện với tôi, còn dám dùng tay anh chạm vào quần áo của tôi lần nữa, tôi sẽ cho anh mở mắt.”

“Xin lỗi, tôi cũng không biết tại sao nữa.” Trọng lượng đè trên người biến mất, Levi hoạt động cổ tay một chút, có thể là do trời nóng, cảm xúc của tất cả mọi người đều không bình thường, “Tôi không ngờ anh cũng có khi nổi nóng.”

“Nhìn gương đi.” Vu Tử Thạc rút một cái gương nhỏ dưới giường ra, Levi đi lại, nghiêm túc quan sát mặt mình trong gương, đột nhiên ngây ra, “Trời ơi… quá điên cuồng rồi.”

“Khi Grove Adoyle vừa mới đi tới tôi đã phát hiện rồi, con ngươi của hắn thu nhỏ lại.” Levi hiện tại cũng giống vậy, trừ thuốc phiện ra, thứ có thể dẫn tới hiện tượng này chỉ có một. “Anh hỏi tôi trong cơm sáng có gì, đây chính là đáp án.’

Levi đã hiểu nguyên nhân cảm xúc của tù nhân không bình thường, trên gương mặt luôn cười lạnh cuối cùng cũng có biểu tình, hiện tại hắn nhíu mày, “Bạn của anh cư nhiên bỏ thuốc kích thích vào thức ăn?’

Đặc trưng sau khi dùng thuốc kích thích và triệu chứng sau khi dùng thuốc phiện hầu như không có gì khác biệt, trong tù, mỗi ngày đều có hàng trăm người hút thuốc phiện, nên sẽ không khiến cai tù chú ý.

“Nó có thể khiến tính cách con người thay đổi, khiến người ta trở nên ác liệt hơn bình thường, dễ xúc động, dễ tức giận, hồ nghi, bực dọc…” Vu Tử Thạc khi bị thẩm vấn có dùng thứ này, tác dụng của nó khiến thần trí của phạm nhân không rõ ràng, hơi một chút kích thích thì có thể khiến đối phương nói ra lời không nên nói, “Hiện tại chúng ta có nhân tố ẩn tàng để dẫn phát bạo động rồi.”

“Ha, đúng, một đám phạm nhân dùng thuốc kích thích, vì cúp nước mà xao động không thôi.” Lạnh lùng chế nhạo, Levi đã không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung tổ hai người nguy hiểm này, trận này, bọn họ quả thực đặc cược rất lớn.

“Grove sẽ giúp chúng ta chuyển mục tiêu, vì hiện tại hắn không còn chọn lựa nào khác.” Vu Tử Thạc nhớ hạn tù của Grove, hắn trước đây làm việc cho băng đảng California, phụ trách rửa tiền vào giao dịch thuốc phiện, sau đó âm mưu bại lộ, lão đại bỏ đá xuống giếng, Grove chỉ có thể chọn lựa chạy trốn, vừa chạy vừa giết chóc, từ phía đông chạy tới phía tây, gần như chạy khắp nước Mỹ.

Trong quá trình chạy trốn, công dân vô tội chết trong tay hắn cao tới 16 người. Sau khi bị bắt người của lão đại xuất hiện thuyết phục hắn gánh trách nhiệm, đổi lấy là bọn họ sẽ chăm sóc cuộc sống trong tù của hắn, chăm sóc người nhà của hắn.

Nếu Grove không nghĩ cách chạy trốn, chỉ sợ cả đời này đều phải trôi qua trong tù.

“Nhưng điều kiện trao đổi này đối với hắn mà nói thật ra không có gì không tốt, cho nên anh để hắn thấy bức hình đó.” Bất tri bất giác cảm thấy có chút nóng, Levi lấy tấm gương làm quạt, “Bức hình đó là thật sao?”

“Tôi không nhìn ra vết tích chỉnh sửa.” Vu Tử Thạc lắc đầu, “Nhưng tôi nhớ có người từng nói anh ta rất giỏi photoshop.”

Nhiệt độ trong không khí đang dần tăng lên, trên trán Levi đổ đầy mồ hôi, hắn dựa vào song cửa, con mắt xoay chuyển nhìn Vu Tử Thạc, “Nhưng như vậy được không? Ý của tôi là, Grove có thể sẽ bị kế hoạch của chúng ta hại chết.”

“Tôi nói rồi, tôi không phải là Michael J Scofield, tôi không bận tâm những điều này, cũng không cảm thấy hổ thẹn.” Mồ hôi thấm ướt áo trước ngực, Vu Tử Thạc tính toán nhiệt độ trong phòng chắc đã đạt tới 100oF (37.7oC) rồi, “Levi, có lẽ anh đồng tình Grove, nhưng anh cũng phải hiểu tại sao hắn lại tới đây. Chúng ta là tội phạm, bất cứ lúc nào cũng sẽ phải trả giá vì hành động của mình đã làm năm xưa.”

“Khác biệt là trong số chúng ta có người có người thể sống sót, có người không thể.” Hiểu ý gật đầu, Levi nhếch môi, cười tán đồng, sau đó hắn phất tay, “Tôi chỉ nghĩ không thông, rốt cuộc là cái gì khiến anh và tôi trở nên tuyệt vọng như vậy.”

Tất cả hành động của họ, là chuyện kẻ không còn đường lui mới làm.

“Chúng ta là kẻ phạm tội, chúng ta muốn sống tiếp thì chỉ có thể dựa vào bản thân.” Vu Tử Thạc vỗ vai Levi, khi đi tới cửa phòng giam y đột nhiên quay người, “Vừa rồi anh từng nói với tôi đừng cảm thấy áy náy, hiện tại tốt nhất anh cũng nên nghĩ như vậy.”

Trong nhà tù Attica hiện tại giống như một lò lửa, nhiệt độ cao khiến người ta khó chịu, mồ hôi đổ trên mặt Levi, “Nếu tiếp tục thế này tôi sợ tôi sẽ cởi luôn cả quần.”

“Thả tao ra ngoài! Lũ khốn các người muốn hun chết tao sao?!” Cuối cùng có người nhịn không được.

“Câm miệng!” Cai tù đứng ở lầu một gầm lên, “Mày nóng ông đây không nóng hả?”

“Vậy mày vào đi để tao ra ngoài__” Người đó chế nhạo nói.

Ý cười từng chút từng chút leo lên mắt Vu Tử Thạc, mồ hôi lăn từ đầu xuống giày, y biết tất cả sắp bắt đầu rồi__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play