Giao chứng nhận cho Levi Ansel, Giang Hằng trở lại phòng máy lập tức gọi điện cho Ted Sean, Ted nghe điện thoại biết là hắn, liền giống như nổi lửa bắt đầu gầm lớn: “Bạn của anh có phải đầu óc có vấn đề không hả?”

Nghe câu này Giang Hằng liền biết tình huống không tốt, không bận tâm đường đi mệt nhọc, hắn hạ giọng hỏi: “Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh bạn, tôi cố gắng muốn biện giải cho anh ta, nhưng tên đó mấy lần ngăn cản tôi nói ‘đủ rồi’! Anh ta thậm chí từ bỏ biện hộ!” Ai cũng biết, từ bỏ biện hộ, đồng nghĩa với việc tội danh thành lập, đây có nghĩa là Vu Tử Thạc hoàn toàn tiếp nhận sự lên án của phía cảnh sát. Ted tức giận kéo rèm cửa sổ, lúc này, con mắt thâm đen và gương mặt tuấn tú của hắn tạo cảm giác vô cùng tương phản, hắn chưa từng thấy qua tội phạm nào thản nhiên thừa nhận tội trạng như thế, hiện tại hắn quả thật sắp tan vỡ. “Ông chủ lớn này, anh có biết tỉ lệ thua kiện của tôi là 0 không?”

“Hiện tại anh có thể nói là từng là 0 rồi.” Giọng nói bình tĩnh, Giang Hằng gõ bàn phím xâm nhập kho tư liệu của tòa án, không để lộ chút nào sự bất mãn cho thấy hiện tại hắn rất muốn xé nát sát thủ nào đó ném vào nồi hầm, “Rất cảm ơn anh, anh luật sư, tuy một vài người biểu hiện ra thái độ vô cùng không hợp tác, nhưng anh vẫn cố gắng hết khả năng kéo dài tốc độ kết án.”

“Câu này không tồi đó, cũng phải quy công cho anh có thể tìm ra được nhiều lổ hỏng trong tư liệu như vậy, tôi lọc qua một lượt tập trung chứng cớ, may mà giành được một số thời gian.” Ted cầm ly trên bàn, uống một hớp cà phê, đột nhiên ngừng lại, nuốt cà phê xuống hỏi. “Chẳng qua sao anh biết?”

“Anh có thể không biết… tôi rất sở trường máy tính.” Tiếp tục gõ bàn phím, Giang Hằng mặt không đổi sắc trả lời.

“Anh còn có thể bình tĩnh như thế? Anh có biết anh ta sẽ bị đưa tới đâu không?” Có trời biết khi kết quả phán xét được đưa xuống Ted đã xanh mặt tại chỗ, nhà tù Attica, sau sự kiện bạo động năm 71 thì thái độ của phạm nhân da đen tại đó đã trở nên vô cùng kích động, kẻ da trắng nào tới đó thì cảnh ngộ tuyệt đối không mấy dễ coi, càng huống hồ người đàn ông tuấn mỹ như sát thủ kia.

“Attica.” Trả lời tên nhà tù, tay Giang Hằng cuối cùng rời khỏi bàn phím, lầm bầm nói: “Tại sao lại là chỗ đó?”

Đây không phải là nhà tù mà Giang Hằng đã chọn, nhất định có người đã động tay động chân.

“Vị bạn đó của anh khẳng định đã đắc tội ai, bọn họ đưa anh ta tới Attica, chính là muốn anh ta chết.” Cuộc sống trong bức tường xám là màu đen, bạn không biết có thể sống bao lâu ở đó. Có lẽ một giây trước bạn mới cởi quần áo đi vào nhà tắm, một giây sau đã ngã trong vũng máu. Hay có lẽ bạn đang tản bộ trên bãi cỏ, hưởng thụ ánh mặt trời một tiếng mỗi ngày, tiếp theo sẽ có người đột nhiên đâm bạn một dao.

Dính líu tới xã hội đen, Ted đã từng nghe không ít chuyện như vậy, mỗi một góc trong nhà tù đều có thể phát sinh, quả thật quá phức tạp, khiến người ta không thể phòng kịp.

“Sau Attica là nhà tù Clayton, có lẽ là ghế điện.” Tử hình đã tuyên, vì Vu Tử Thạc không tự biện giải, hai tháng sau sẽ thi hành. Ted không ngờ được kết quả sẽ như vậy, tất cả dều tới quá nhanh khiến người ta không kịp ý thức được kết quả chính là vậy, hắn thở dài nặng nề, “Tóm lại, hiện tại anh ta chắc đã bị đưa đi. Có lẽ anh còn cơ hội gặp mặt anh ta lần cuối.”

“Hiện tại tôi không thể gặp anh ta.” Mất tích bốn năm lại đột nhiên trở về đã đủ khiến người ta nảy sinh nghi ngờ, nếu ngay cả hắn cũng bị FBI nhắm vào, đừng nói giúp Vu Tử Thạc vượt ngục, cho dù là hắn cũng không thể không suy nghĩ làm sao rời khỏi New York một thời gian. Giang Hằng liếm đôi môi khô khốc, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong mắt giăng đầy tơ máu. “Đợi lần sau gặp mặt, tôi nhất định sẽ đánh anh ta một trận.”

Oa~~~ Quả nhiên là vị Boss khủng bố, đây là bạo lực chuyên chính sao??? Ted chống đỡ cái đầu hơi choáng, “Nếu anh đã có tự tin có thể cứu được anh ta như vậy, tôi có thể yên tâm ngủ rồi.”

“Tôi tin anh ta sẽ không chết, vì mạng của anh ta rất cứng.” Khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười này của Giang Hằng tràn đầy bất đắc dĩ, không thể nói không lo lắng, có lẽ Vu Tử Thạc là sát thủ đỉnh cao, nhưng hiện tại y không có súng, cũng không có vũ khí. Cho nên hắn chỉ có thể dùng những lời y từng nói để an ủi mình.

“Tôi nói này, anh bạn, mấy ngày nay anh có ngủ không?” Lần đầu tiên Ted gặp người đàn ông này, đã biết đối phương là người rất có kỷ luật, nhưng hiện tại giọng nói của anh ta đã không còn cứng cỏi như trước, ngược lại khiến người ta cảm thấy… anh ta đã mệt mỏi đến cực hạn, đầu kia điện thoại chìm vào trầm mặc, Ted xem đó như là sự thừa nhận, “Sao anh làm được hả? Lẽ nào anh là cỗ máy sao?”

“Tôi ngủ không được.” Trả lời ngắn gọn, Giang Hằng đứng lên đi tới cạnh cửa sổ, thông qua cửa sổ thủy tinh nhìn xuống dòng xe cộ bên dưới. “Nếu có một ngày anh gặp phải người đối với anh mà nói là quan trọng không gì có thể thay thế, anh sẽ hiểu cảm giác của tôi.”

Cúp máy, Giang Hằng lập tức gọi cho Levi, “Kế hoạch có biến.”

“Tôi đã nghe nói rồi, đừng xem thường mạng tình báo của đặc vụ.” Levi cười, nụ cười lạnh lùng, “Nhưng anh có gì khác muốn nói với tôi không?”

“Chẳng hạn như?”

“Chẳng hạn? Chẳng hạn không tự biện hộ? Chẳng hạn thật ra tên nào đó cố ý bị bắt? Đừng nói với tôi anh chưa từng nghĩ tới khả năng này.” Âm thanh nghiêm lệ, giống như mũi khoan lạnh lẽo, có thể bất cứ lúc nào cũng đào ra được phần yếu đuối bị dấu dưới lớp da căng cứng, Levi đứng ở đầu đường, châm một điếu thuốc.

“Chính là vừa rồi.” Nhà tù bị người chỉ định, mà người chọn nhà tù Attica, chính là Klein Minton, hắn là người trong số rất ít người biết tới Gimson, Giang Hằng không tin đó là trùng hợp. Gimson được bảo vệ nhân chứng che giấu, hệ thống lại không liên kết được với ông ta, khả năng duy nhất là__ ông ta đang ở tù. Giang Hằng kéo rèm cửa sổ, ngồi trên ghế, “Anh dự tính làm thế nào?”

“Không biết, có lẽ là cướp ngân hàng?” Ném điếu thuốc đi, Levi híp mắt lại, ánh mắt đó giống như động vật họ mèo đang vạch ra âm mưu gì đó.

“Anh dự định lãng phí một tờ chứng nhận?” Giang Hằng nhíu mày, có lẽ hắn đã bỏ qua một chuyện, Levi Ansel là người vô cùng có chủ kiến, hắn giống như quả bom định giờ ổn định, cho dù rất ổn định, nhưng dù sao nó vẫn là bom.

Liếm liếm đôi môi, nụ cười âm lạnh lại mang ẩn ý sâu xa hiện lên trên miệng Levi, “Tôi chưa từng nói qua đó là cho tôi dùng.” Nói xong, hắn ngắt máy, bỏ di động vào thùng rác, bước vào ngân hàng, khi đẩy cửa, hắn cũng rút súng sau lưng bắn lên trần nhà, liên tiếp bóp cò ba lần, “Tất cả mọi người nằm xuống!”

Pằng pằng pằng___

Ngân hàng lập tức chìm vào sự tĩnh mịch như chết, nữ nhân viên đứng sau quầy sợ hãi nhìn hắn, run giọng hỏi: “Anh… là ai?”

“Hừ, tôi không nói qua sao? Cướp ngân hàng.” Giọng nói lạnh tận xương khiến tất cả mọi người đều nổi da gà, Levi híp mắt lại, “Đừng lo lắng, tôi không có hứng thú với phụ nữ nhìn cứ như năm mươi tuổi.”

Nữ nhân viên mới hơn hai mươi bị sỉ nhục liền bật khóc ra tiếng, ngay cả phụ nữ đang nằm úp dưới đất cũng nhịn không được nhíu mày, chồng bà nhỏ giọng nói: “Tên này nói chuyện độc địa quá!”

“Không sai, trông cô ấy nhiều lắm cũng chỉ giống bốn mươi thôi.” Người vợ trách cứ lén nhìn Levi một cái, đồng thời nhỏ giọng nói: “Chẳng qua anh yêu à, hiện tại cướp ngân hàng đều anh tuấn vậy sao?”

“Em yêu!” Người chồng nhẹ gầm lên, ôm vợ vào lòng: “Anh sẽ ghen đó!”

“Anh này, đừng vậy chứ, em chỉ yêu anh.” Người vợ nắm tay chồng, hôn lên má hắn.

Ngoài cửa truyền tới tiềng còi cảnh sát, người của NYPD cầm loa la lớn: “Buông vũ khí xuống!”

Không thèm nhìn tới đôi vợ chồng không chút khẩn trương tình qua ý lại, Levi vẻ mặt vui vẻ nâng hai tay quay người lại, dùng giọng nói chỉ có bản thân nghe được lầm bầm: “Fay, lần này anh thiếu tôi lớn lắm đấy.”

Chiều bốn giờ, chính là thời gian hóng mát của nhà tù Attica, xe chở phạm nhân vừa tới, có không ít người chống vào lan can thò đầu ra đợi, muốn nhìn xem, người mới tới lần này là người thế nào.

“Anh ta vẫn không nói chuyện sao?” Cảnh sát đang lái xe đột nhiên hỏi, mà người đàn ông trẻ tuổi ngồi sau lưng ôm súng lắc đầu, “Thật không biết lai lịch của tên đó thế nào, chuyên xe vận chuyển không nói, Scarter còn bỏ ra một số tiền lớn muốn chúng ta trông chừng anh ta, đãi ngộ này quả thật đuổi kịp tổng thống.”

Con mắt màu hổ phách lóe lên, chậm rãi quay nhìn người đàn ông trẻ tuổi vừa nói.

“Chú ý ngôn từ của cậu!” Vị cảnh sát kia nghiêm khắc quát lên, sau đó tiếp tục hỏi: “Tên nhóc, cậu đang làm gì?”

Vốn cho rằng người này sẽ không mở miệng, nhưng lúc này y lại nói: “Vừa rồi anh nói Scarter?”

“Liên quan tới cái này chúng tôi không thể nói gì.” Người trẻ tuổi đã bị giáo huấn, hắn không dám nói nhiều nữa. Lập tức, súng trong tay hắn bị đá ra, còng tay băng lạnh siết vào cổ hắn, tất cả xảy ra quá nhanh, khiến người ta không kịp đề phòng.

“Phía trước, tiếp tục lái xe. Dùng súng ở chân tôi bắn xuyên chỗ ngồi của ông không phải là chuyện khó.” Giọng nói gợi cảm nhưng lại lộ ra hơi lạnh, Vu Tử Thạc siết chặt còng, “Để tôi dạy anh chút thường thức, bất cứ thứ gì  ở trong tay sát thủ cũng có thể trở thành vũ khí chí mạng.”

Có thể cảm giác được người đàn ông sau lưng đang cười, người trẻ tuổi toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, hiện tại hắn hít thở còn khó khăn, khống chế không được run rẩy tay chân.

Nụ cười trên mặt Vu Tử Thạc càng sâu, tiến sát tai người trẻ tuổi thấp giọng nói: “Hiện tại anh biết tôi đang làm gì, mau nói Scarter thế nào?”

“Tối, tối qua có người đàn ông tìm tới Haggis!” Tiếng trả lời giống như tiếng kêu thảm, Haggis chắc là người đàn ông lái xe, “Anh ta nói muốn chúng tôi chăm sóc tốt cho anh, như vậy chúng tôi có thể nhận trước được một món tiền hưu lớn! Nếu, nếu anh có bất trắc gì trên đường, anh ta sẽ đích thân thiêu hủy người nhà, nhà ở của tôi và Haggis thành tro tàn!”

Có được câu trả lời, Vu Tử Thạc dứt khoát buông tay. Khó trách bọn họ sợ y, dò hỏi thân phận của y. Phong cách làm việc này thật sự rất phù hợp với Nohn Iglesias.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play