Trước một giây khi con số chưa biết hiện lên, Ford Klaus còn đang ngâm nga một khúc hát, mở một trang web kết bạn mới, có một cô gái dễ thương vừa gởi biểu cảm thân thiết tới, hắn nhìn di động, coi như không thấy sao, tiếp tục coi như không thấy sao? Khi hắn còn đang do dự, máy tính đột nhiên tối đen.
“Bà nó!” Nhẹ mắng một tiếng, Ford ra khỏi phòng làm việc để nghe máy, “Fay, có thể khuyên anh bạn hacker của anh đừng đụng một chút lại làm tê liệt máy tính của người ta không?”
“Nếu anh nghe máy sớm hơn vài giây, tôi đây cũng không ra hạ sách đó.” Đầu kia truyền tới âm thanh nghe không mấy tốt lành, Giang Hằng cất laptop trên đầu gối đi, đặt sang một bên, “Thanh tra Klaus, tôi có chuyện cần anh giúp.”
Ford chỉ cảm thấy, nếu bảo đối phương tới tìm hắn giúp đỡ, không bằng nói là truyền đạt mệnh lệnh một cách khách khí đi. Người đàn ông anh tuấn mang vẻ mặt của kiểu ông chủ lớn này, rõ ràng không thể hiểu được nỗi khổ của người cha cô đơn đã ly dị. Ngẩng cái trán nhăn kín, Ford xoa huyệt thái dương, “Sát thủ nhà anh lại nằm viện hả?”
“Anh ta rất khỏe, chỉ là có chút… bận.” Gởi một bức hình qua, Giang Hằng nói tiếp: “Abby Cozumel, sinh viên năm hai khoa vật lý trường đại học Columbia, nếu hiện tại anh đi ngay thì còn có thể thấy cô bé đi ra khỏi giảng đường.”
“Nữ sinh viên? Ông đây còn chưa trụy lạc tới mức ăn cả cỏ non như vậy.” Ford lập tức cao giọng phản bác, lấy điện thoại ra khỏi tai, nhìn cô bé thanh tú tóc vàng cười sáng lạn, ngừng một chút, lại đặt ống nghe vào miệng. “OK, yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cô bé.”
Điện thoại kêu tút một tiếng, Giang Hằng không đổi sắc nhướng cao mày, xoay chìa khóa, đạp chân ga.
Ở nơi cách xa hai khu, Ada Wenskol vừa đậu xe trước cửa hàng tiện lợi mua cà phê, quay người thì thấy người đàn ông đang bước tới với vẻ mặt cười tươi. Cúi đầu thở dài, quay đầu nói với ông chủ, “Cho thêm một ly cà phê.”
Nhận cà phê của Ada, sóng vai bước đi trên con đường rậm bóng cây, ánh sáng đỏ của tịch dương bao trùm bờ vai hai người. ánh sáng mê người ánh sâu vào đáy mắt Ada, khiến đôi mắt to của cô càng thêm lấp lánh, “Nói thử xem đã xảy ra chuyện gì.”
Đưa ra nghi vấn trực tiếp, Ada luôn là người có gì nói đó, đây cũng là chỗ mà Vu Tử Thạc tán thưởng cô. Đối phương là Ada, y không tính vòng vo, “Ada, gần đây có phải xuất hiện sát thủ liên hoàn chuyên chọn nữ sinh viên ra tay?”
Nghe Vu Tử Thạc nói vậy, Ada lập tức nhíu mày, “Sao anh biết?” Nói rồi cô lấy di động ra, mở tệp ảnh, vuốt vuốt màn hình, chọn ra vài bức, những cô gái tuổi tác bất đồng, điểm chung là họ đều đã chết. “Chúng tôi đang tìm người này, chuyên ra tay với nữ sinh viên New York, hơn nữa thời gian phạm án cách nhau càng lúc càng gần.”
“Chúng tôi đã tìm khoa chuyên phân tích tâm lý tội phạm giúp đỡ vụ án này, nhưng trước mắt sau khi phân tích, trừ chuyện đều là nữ sinh viên, người bị hại không còn điểm chung nào nữa.” Chính vì như thế, án này dậm chân tại chỗ, tổ hung án cũng bó tay không biện pháp, Ada chăm chú nhìn Vu Tử Thạc, “Thế nào, anh có đầu mối?”
“Tôi nghĩ không phải không có điểm chung, mà là còn chưa tìm ra.” Vu Tử Thạc cười sờ cằm, “Tôi có thể giúp cô bắt tên đó, nhưng cần cô cung cấp cho tôi toàn bộ hồ sơ của vụ sát thủ liên hoàn này. Còn nữa, giúp tôi tìm tư liệu của vài người, Abby Cozumel, June Jane, Karen Wales và Jenny Lucia, mấy cô bé này rất có thể trở thành mục tiêu của tên sát thủ đó.”
Ada bật cười, “Sát thủ bắt sát thủ, nghe ra có hơi quái dị.”
“Vậy cũng không thể so với chuyện sát thủ và cảnh sát quang minh chính đại cùng đi tản bộ trong công viên được.” Dùng giọng nói gợi cảm chế nhạo, ngón tay Vu Tử Thạc vuốt qua đường cong của môi, chợt nghe bên tai có tiếng lầm bầm. “Cũng đúng lắm.”
“Ada, cô tin nghiệt duyên không?” Y đút tay vào túi, đứng thẳng hứng gió, mái tóc mềm mại bị thổi sang một bên.
“Rất tiếc, tôi là người theo thuyết vô thần.” Dứt khoát đáp trả, Ada phát giác người bên cạnh mình có hơi khác thường một chút, nhìn thẳng vào mắt đối phương nhưng lại không hề có một cảnh sắc nào được phản chiếu trong đó, giống như… có chút cảm thương, “Tại sao hỏi vậy?”
“Không có gì.” Nói rồi sát thủ chìm vào dòng người, rồi cứ biến mất như vậy.
Từ chỗ đó đi về phía tây thêm hai khu, chính là nhà trọ của June Jane, số hiệu của cô bị liệt ra đầu tiên, nói rõ cô sẽ là người đầu tiên gặp nguy hiểm.
Trước mắt tòa nhà này đã khá cũ, đại khái được xây dựng trước sự kiện 911, Vu Tử Thạc đi lên lầu hai gõ cửa, không ai đáp lời. Theo thời khóa biểu mà Giang Hằng đã tải về từ trường đại học Columbia, June Jane hôm nay đáng ra không có tiết, hay đã ra ngoài chơi với bạn?
Cậy mở kháo, ngay khi cửa mở thì bên trong truyền ra mùi tanh nồng đậm, bản năng sát thủ nói cho y biết có chuyện không hay. Khi bước nhanh vào trong, đồng thời y cũng gọi cho Giang Hằng, “Tôi tìm được June Jane rồi.”
“Hy vọng cô bé không có chuyện gì.” Giang Hằng ngồi trong xe đậu ở chỗ xa nhìn Karen Wales đi ra khỏi giảng đường, chụp vài bức ảnh của mỗi người đi cùng cô hoặc có từng chú ý tới cô.
“Tôi chỉnh lại lời tôi một chút, tôi tìm được thi thể của June Jane rồi.” Vu Tử Thạc đứng trước cửa phòng tắm, chú ý nhìn xác cô gái trong bồn, có thể tưởng tượng được quá trình thảm thiết thế nào, động mạch cổ bị rạch ra, máu tươi ào ra chảy lan bên thành bồn và rèm che, phần lớn đã đông lại, nói rõ trong một giờ từ khi số được liệt ra thì cô đã gặp phải sát thủ. “Karen Wales thế nào rồi?”
Số hiệu của Karen Wales bị liệt ra thứ hai, Giang Hằng nổ máy chậm rãi đi theo phía sau, chung quy giữ một khoảng cách chừng trăm mét, “Còn sống, đang trên đường về nhà.”
“Trông chừng cho kỹ, tôi đi tìm Jenny Lucia.” Cúp máy, Vu Tử Thạc hơi tiếc nuối nhìn cô bé toàn thân trần trụi, dính đầy máu tươi trong bồn tắm, cầm điện thoại bàn lên, gọi cho cảnh sát, “Xin chào, ở đây vừa xảy ra một vụ án mạng, địa điểm là đường Canal…”
Karen Wales không lập tức về nhà, mà đi vào một tiệm cà phê, Giang Hằng cũng lập tức xuống xe, đi theo cô vào trong.
Karen Wales dường như có hẹn với ai đó, vì cô không gọi thứ gì, trên bàn chỉ bày một ly nước khoáng. Cửa sổ thủy tinh phản chiếu thân hình cao to của Giang Hằng, hắn chống một tay lên cằm, hơi híp mắt, con mắt màu lam chứa đựng cảm xúc khó hiểu, Vu Tử Thạc là một người hành động như sấm sét thì đúng là không sai, nhưng vừa rồi y gọi tới cũng không khỏi quá mức giản lược. Trước đó y nhắc tới chuyện y gặp một chút phiền toái, có phải là còn có nguồn cơn vướng mắc sâu hơn nữa?
Lấy di động ấn một dãy số, điện thoại không bao lâu đã được bắt. Người đàn ông bên kia ngồi dựa vào lưng ghế, chân gác lên bàn làm việc, cái gương trên bàn phản chiếu gương mặt hắn, hắn sờ chút râu dưới cằm, vui vẻ nói, “Dô, nghe nói gần đây thời tiết New York không tồi.”
“Đừng né tránh vấn đề, Dương Trường An.” Trên mặt Giang Hằng không nhìn ra cảm xúc, trong con mắt màu lam ngưng đọng tia sắc bén, “Điều tra tiến triển tới đâu rồi?”
“Tôi chỉ có thể nói, thời gian ba năm không phí trắng, lần trước cậu có nói sát thủ đó mất người thân. Tôi liền tìm ra hồ sơ vào khoảng từ năm 89 tới năm 98, vụ thảm án cả nhà còn tồn tại nghi điểm có thể chất đầy cả căn phòng, lượng công việc lớn tới dọa người.” Dương Trường An cầm ly cà phê trên bàn lên, uống một ngụm lớn, nói tiếp: “So với tin tức trước đây tìm được, tôi tìm thấy một chút thứ có thể khiến cậu cảm thấy hứng thú. Chẳng qua cậu nên biết, chú đây không phải là dạng thiện lượng. Fay nắm được đuôi của tôi, cậu phải tìm ra để hủy nó.”
Hàm nghĩa trong lời của Dương Trường An rất rõ ràng, đây là một vụ giao dịch. Đáng tiếc là Giang Hằng không phải người dễ thỏa hiệp, “Không ai biết anh ta cất những thứ đó ở đâu.”
“Vậy thật xin lỗi, tôi sẽ không lấy tiền đồ của mình ra đùa. Hiện tại hồ sơ độc nhất vô nhị này ở đâu chỉ có tôi biết.” Nói tới đây, Dương Trường An ngồi thẳng dậy, dùng ngón tay gõ bàn. “Đúng rồi, cậu có thể sẽ uy hiếp tôi, nhưng không có tác dụng đâu. Nếu tôi chết rồi, tất cả những điều cậu muốn biết sẽ chìm vào biển cả, nghĩ cho kỹ đi.”
Điện thoại bị cúp, Giang Hằng nắm chặt di động, khi quay đầu lại, Karen Wales đã không thấy nữa, chỉ còn lại cánh cửa thủy tinh của tiệm cà phê đang lắc lư không ngừng.
Khi đứng lên đuổi theo, đồng thời hắn cũng gọi điện cho Ford Klaus, “Abby Cozumel thế nào rồi?”
“Kỹ thuật theo dõi của ông đây luôn rất đỉnh ha ha.” Ford cười đắc ý, quay người, đột nhiên ngây ra. “Hả! Không thấy cô bé nữa!”
Trở lại mở máy tính trên xe, điểm đỏ trên màn hình đang di chuyển một cách nhanh chóng, trước đó Giang Hằng đã cài đặt lại di động của Karen Wales, hiện tại xem ra cô bé đang ngồi trên một phương tiện giao thông nào đó.”
“Đi tìm Jenny Lucia, lát nữa tôi sẽ gởi địa chỉ cho anh.” Khởi động xe lướt đi, Giang Hằng một tay cầm vô lăng, một tay đánh tốc hành trên bàn phím.
Di động của Ford Klaus run lên, khi thấy bức hình hắn không nhịn được cảm thán, “Lát nữa của anh có phải hơi nhanh không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT